Độc Long tôn giả gật đầu nói :
- Được lắm! Đồ lão nhị! Lão hãy tiếp ta một chiêu.
Độc Long tôn giả nói xong, vung tay áo một cái, đột nhiên một luồng khí xam xám tựa như cầu vồng vọt lên. Luồng khí này tung đi rất mau, nhưng chỉ ra nửa chừng rồi dừng lại trên không, trông như một đám mây dày đặc ở phía trước.
Tiếp theo tay lão bật lên tiếng răng rắc, vung ra đập vào lão ốm o Đồ Liên Phong.
Đồ Liên Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mặc dầu thế công của đối phương mãnh liệt tựa trời long đất lở mà dường như lão chẳng thấy gì.
Độc Long tôn giả bỗng la lên một tiếng quái gở rồi nói :
- Hai bên đã động thủ thì nghĩ gì đến tình giao kết được nữa.
Lão nói câu này tựa hồ như để răn mình. Người lão đột nhiên vọt lên trên không hai thước. Phát chưởng lão đánh ra từ trên giáng xuống, thế đánh bỗng tăng gia sức mạnh. Chưởng phong rít lên kinh thiên động địa.
Đồ Liên Phong mắt sáng rực lên. Lão cũng quát to, nhoài người ra, thân hình lão tựa như dài thêm đến hơn thước. Lão xoay tay phóng chưởng ra tiếp đón chưởng lực của đối phương.
Chưởng thế hai bên đều mau lẹ phi thường. Chỉ trong chớp nhoáng, ai cũng trông thấy hai chưởng sắp chạm vào nhau...
Triển Phi Yên đứng bên theo dõi cuộc đấu giữa hai tay cao thủ tuyệt đỉnh. Nàng thấy tình thế như vậy thì giật mình kinh hãi.
Nàng nhớ tới trước khi động thủ, Độc Long tôn giả đã đặc biệt cảnh cáo Đồ Liên Phong là Hấp Tinh thần công của hắn lợi hại phi thường. Bất cứ gặp trường hợp nào cũng đừng có chạm vào lòng bàn tay hắn vì như vậy nội lực trong người sẽ bị hắn hút mất.
Nghĩ vậy nàng lẩm bẩm :
- Bây giờ nếu Đồ Liên Phong đối chưởng với Độc Long tôn giả để bàn tay lão chạm vào bàn tay đối phương thì nguy biết chừng nào?
Nàng há hốc miệng ra toan kêu lên để nhắc nhở lão ốm o. Nhưng nàng chưa kịp la thì bàn tay Đồ Liên Phong chỉ còn cách chưởng lực đối phương chừng hơn một tấc.
Đột nhiên cánh tay phải lão ốm o Đồ Liên Phong bật lên thành tiếng “rắc, rắc” như xương tay bị gãy nát. Nàng xem chừng cánh tay lão ốm o ở vào tình thế không thể vòng đi được mà lão cứ vòng đi cho bàn tay hạ xuống thấp rồi lập tức phát chưởng đánh “ầm” một tiếng vang lên. Phát chưởng này mãnh liệt tựa hồ nghiêng non dốc biển, không đánh vào người đối phương mà đánh xuống mặt đất.
Mặc dầu cánh tay Đồ Liên Phong vòng đi được để tránh khỏi chưởng lực hiểm nghèo của Độc Long tôn giả, nhưng bàn tay Độc Long tôn giả vẫn giữ nguyên thế phóng tới.
Đồ Liên Phong không phóng chưởng lực đánh vào Độc Long tôn giả mà lại đánh xuống đất khiến nàng không hiểu ra sao.
Triển Phi Yên vừa rồi đã cố nhịn không kêu lên nhưng bây giờ nàng không giữ được nữa phải bật lên tiếng la hoảng.
Giữa lúc Triển Phi Yên bật tiếng la, lão ốm o Đồ Liên Phong vung tay trái lên phóng chưởng ra rất mau và rất mạnh. Chưởng lực tay trái của lão đánh hất ngược lên hợp với phát chưởng tay mặt đánh chúc xuống. Hai chưởng lực này giao nhau rồi xô ra phía trước, thế mạnh phi thường.
Bây giờ Triển Phi Yên mới hiểu phát chưởng của Đồ Liên Phong đánh chúc xuống là tuyệt diệu. Vì phát chưởng đó mà lão đánh ra phía trước thì không đủ lực lượng để chống đối với phát chưởng của Độc Long tôn giả. Đồng thời Độc Long tôn giả muốn né tránh cũng rất dễ dàng.
Độc Long tôn giả trong khi bất ngờ, hắn phóng tay hất chưởng lực rất mạnh về phía trước thì đồng thời người hắn cũng xô tới và cách Đồ Liên Phong rất gần. Hắn gặp phải thế song chưởng hợp bích của đối phương mạnh dường như dốc biển nghiêng non đánh tới đột ngột.
Triển Phi Yên chắc mẩm Độc Long tôn giả khó lòng ứng phó được trước tình thế này. Nàng mừng thầm trong dạ, bất giác lớn tiếng reo lên :
- Thật là tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
Độc Long tôn giả bỗng rú lên một tiếng. Người hắn đột nhiên vọt lên. Hai tay áo đập xuống. Tay áo hắn nhảy múa tựa như một con rồng xám uốn khúc. Thần lực và chưởng phong của hai người này nháy mắt đã chạm vào nhau, bật lên một tiếng “sầm” như sét nổ.
Đồ Liên Phong phải lùi lại hai bước.
Độc Long tôn giả người còn lơ lửng trên không, lộn đi bảy tám vòng rồi mới hạ xuống. Bảy tám vòng nhào lộn này đã đưa người hắn ra xa đến sáu bảy trượng.
Người hắn vừa hạ xuống thốt nhiên lại tung lên. Thân pháp hắn mau lẹ phi thường. Lúc hắn lộn người để lạng ra xa đã mau lẹ, thì lúc lộn về càng mau lẹ hơn.
Đồ Liên Phong nhào qua nhào lại, quạt lên một luồng kình phong khiến cho những cây gần đây bị hai luồng cường lực xô đi vặn lại, gãy rắc rắc.
Độc Long tôn giả vừa tiến lại vừa vung ngón tay giữa ra điểm. Chỉ phong rít lên veo véo. Bóng chỉ thấp thoáng như trận mưa hoa chụp xuống Đồ Liên Phong.
Thân hình Đồ Liên Phong lảo đảo tưởng chừng như đẩy một cái đã ngã lăn ra, thế mà lão khoa chân sang bên trái bước sang bên phải, khi tiến khi lui, tránh được chỉ pháp kỳ diệu của Độc Long tôn giả một cách dễ dàng.
Lão chờ cho Độc Long tôn giả thi triển xong một thế chỉ pháp mới sát hai bàn tay vào nhau rồi phát chưởng ra.
Chỉ trong nháy mắt, bóng chưởng mịt trời.
Giữa vùng chưởng ảnh, một bóng người sắc tro nhảy múa quanh co trông rất kỳ diệu khiến cho Triển Phi Yên phải trợn mắt há miệng ra mà nhìn.
Hai người càng đánh thân pháp càng mau lẹ. Về sau chỉ thấy bóng chưởng thấp thoáng, quyền phong vù vù, không còn nhận được phát chưởng nào của ai phóng ra.
Mới trong khoảnh khắc, hai bên đã qua lại mười mấy chiêu. Bỗng nghe hai người đồng thời quát lên một tiếng thật to, rồi hai người cùng lùi ra mỗi người một ngã, cách nhau đến hơn một trượng mới dừng lại.
Độc Long tôn giả vẻ mặt dương dương tự đắc. Lão giơ tay lên liệng ra một miếng vải bằng bàn tay cho bay lơ lửng trên không rồi lão lên tiếng :
- Lão nhị! Đó là một miếng áo của lão!
Lão ốm o Đồ Liên Phong vẻ mặt vẫn lừ thừ như người bệnh hoạn chờ cho miếng áo rớt xuống đất mới giơ tay ra vung một cái. Một vật theo tay lão bay ra rớt xuống miếng vải, bật lên một tiếng bùng khe khẽ.
Độc Long tôn giả định thần nhìn lại thì phát hiện ra đó là một viên ngọc rất nhỏ. Lập tức lão đưa tay lên sờ lưng. Lão vừa sờ một cái thì vẻ mặt đang nhởn nhơ bỗng xịu lại vì phát giác ra viên ngọc của mình đã bị đối phương lấy mất không biết tự lúc nào và bây giờ liệng ra trả.
Độc Long tôn giả lượm lấy viên ngọc nhăn nhó cười hỏi :
- Lão nhị! Vừa rồi lão xử chiêu gì vậy?
Đồ Liên Phong đáp :
- Đó là chiêu “Bệnh Nhập Cao Mang” trong phép Đoạn Mạch chưởng. Còn chiêu lão xé rách mảnh vạt áo của ta gọi là gì?
Độc Long tôn giả đáp :
- Chiêu đó không có chi đáng kể. Người ta theo thế con vượn lông vàng trèo cây bẻ trái mà biến chế ra, nên nó mang danh là “Kim Viên Chiết Quả”. Lão nhị đừng cười ta nhé!
Đồ Liên Phong nói :
- Sao lão lại nói vậy? Những chiêu đặc biệt về võ công đều theo động tác của những loài kỳ cầm quái thú biến hóa ra. Thiệt là công phu! Thiệt là tuyệt diệu!
Độc Long tôn giả cũng giơ ngón tay cái lên khen :
- Chiêu “Bệnh Nhập Cao Mang” của lão nhị mới thiệt là kỳ tuyệt, đúng như lời “Đưa vào đất chết để mong sống”. Vừa rồi người lão đột nhiên chênh chếch xiêu vẹo đi, ta đã tưởng chỉ một chiêu là thủ thắng được ngay, ngờ đâu lại mắc mẹo lão.
Hai người dùng luận điệu khách sáo khen thưởng nhau, khâm phục nhau, rồi cùng vỗ tay cả cười.
Lúc hai người này động thủ, họ đánh nhau kịch liệt, tưởng chừng như một sống một chết, một mất một còn. Lúc hưu chiến họ lại tán dương võ công nhau mà toàn là những đạo lý tinh diệu trong võ học.
Triển Phi Yên trong lòng rất hứng khởi và lớn tiếng hoan hô hai lão.
Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong nổi lên một trận cười rất khoái trá rồi đột nhiên dừng lại. Mục quang lấp loáng nhìn nhau chằm chặp.
Độc Long tôn giả đứng yên không nhúc nhích tưởng chừng như hai chân hắn chôn chặt xuống đất. Thế mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên trượt về phía trước. Hai chân hắn trượt tới đâu thì cỏ dại cùng cát đá đều bị san bằng để lộ ra hai cái lạch nhỏ thẳng tắp. Hắn trượt đến trước mặt Đồ Liên Phong nói :
- Chiêu thức tuy kỳ diệu, nhưng chưa tỉ đấu nội lực thì không thể phân cao thấp được.
Đồ Liên Phong hững hờ đáp :
- Phải rồi! Vậy lão phát chiêu đi!
Độc Long tôn giả chụm năm ngón tay phóng về phía trước đánh vù một tiếng. Lão không dùng chưởng mà lại dùng quyền để tỏ ra không có ý xử dùng Hấp Tinh thần công để chiếm tiện nghi, vì Hấp Tinh thần công mới chính là môn độc đáo của hắn để thu hút chân khí trong người đối phương.
Muốn sử dụng môn Hấp Tinh thần công thì phải xòe bàn tay cho huyệt Lao Cung phát huy một luồng hấp lực rất mạnh mới hút được nội lực đối phương vào trong người mình. Bây giờ hắn chụm năm ngón tay lại, tức là không mở huyệt Lao Cung hiện ra thì dĩ nhiên không hút được công lực của đối phương.
Đồ Liên Phong lạng người đi lùi lại hai bước để tránh chiêu quyền của Độc Long tôn giả, rồi hỏi :
- Nếu đã tỷ thí nội lực thì dĩ nhiên phải thi triển môn sở trường nhất của mình. Lão Tam! Lão sở trường về môn Hấp Tinh thần công mà lại sử quyền chứ không thèm sử chưởng, phải chăng là có ý khinh miệt ta?
Độc Long tôn giả dừng lại đáp :
- Không dám!
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn xòe năm ngón tay ra, đồng thời từ từ đưa bàn tay về phía trước. Thủ thế tuy chậm chạp nhưng phát ra từng luồng hàn phong cực kỳ trầm trọng. Nhưng luồng hàn phong này không phải để ào ạt đẩy nhanh về phía trước. Nó chỉ xô ra chừng ba thước rồi lại trở về lòng bàn tay. Vì thế mà lúc bàn tay Độc Long tôn giả dần dần đưa đến gần lão ốm o mà chính vạt áo hắn lại hất ngược về phía sau bay phấp phới một chút rồi mới tung ra phía trước.
Lúc ấy lão ốm o Đồ Liên Phong từ từ giơ tay lên thủ thế, nhưng lão không cho luồng lực đạo nào phát ra.
Lần này động tác của hai người tuy rất chậm chạp, nhưng Triển Phi Yên cũng biết rõ rằng song chưởng của họ sắp tới lúc tranh đấu khủng khiếp. Nàng nín hơi để theo dõi cử động của hai bên.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn hai chén trà, mới thấy lòng bàn tay hai bên gần lại nhau.
Đột nhiên đánh “bịch” một tiếng, hai bàn tay đã giao nhau. Có điều rất lạ là bàn tay hai bên chạm nhau mà chỉ bật lên một tiếng nhỏ.
Hai bàn tay vừa chạm nhau, bỗng Độc Long tôn giả hấp tấp lùi lại ba bước, rồi lão ốm o Đồ Liên Phong cũng lùi lại ba bước. Nhưng hai bàn tay vẫn dính vào nhau thành ra hai người đứng yên chỗ cũ.
Hai người giữ nhau, hồi lâu không chuyển động, không nhúc nhích, trông như hai pho tượng đài. Triển Phi Yên đứng ngoài xem, trong lòng vừa nóng nảy vừa hồi hộp vô cùng. Nàng quay lại hỏi Vi Cự Phu cũng đứng một bên :
- Vụ này là thế nào đây?
Vi Cự Phu đáp :
- Ta cũng không biết. Hỡi ôi! Nếu không có kẻ thắng người bại thì họ vẫn nắm tay nhau mãi...
Hắn cũng sợ hai người tỷ đấu hồi lâu rồi đi đến chỗ cả hai cùng nguy khốn, nên hắn vừa nói vừa tiến về phía trước có ý tìm lời khuyên giải hai bên. Khi y còn cách hai người chừng ba bốn thước thì đột nhiên rú lên một tiếng quái gở. Người y như diều giấy đứt dây bay ra, ngã huỵch xuống đất, miệng ứa máu tươi. Hắn bị thương rồi.
Nguyên Đồ Liên Phong và Độc Long tôn giả hai người không nhúc nhích song đều vận nội lực nhanh như ngựa chạy.
Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả đang lúc phát ra hấp lực cực mạnh. Lão muốn thu hút nội lực của Đồ Liên Phong, mà Đồ Liên Phong lại muốn vận nội lực để chống lại Hấp Tinh thần công, đồng thời lão cũng muốn thừa cơ phản kích, nên cũng phát huy nội lực đến cực điểm.
Vi Cự Phu hấp tấp chạy lại gặp phải hai luồng chân lực ghê gớm đang phát ra. Y chạm phải hai luồng nội lực mãnh liệt nên người bị bắn văng đi.
Triển Phi Yên giật mình kinh hãi vội chạy đến bên Vi Cự Phu cúi xuống hỏi :
- Trời ơi! Lão chưa chết ư?
Vi Cự Phu bất giác ngẩn người ra nghĩ thầm :
- Con nha đầu này sao bây giờ lại quan tâm đến sự sống chết của mình?
Y rên lên một tiếng, cố gượng ngồi dậy nói :
- Ta chỉ sợ rằng không chết được thôi.
Triển Phi Yên nói ngay :
- Vậy thì tốt lắm! Nếu lão mà chết ngay thì Quân Hiệp không được chính tay đâm kẻ thù, chàng sẽ phải ân hận suốt đời.
Vi Cự Phu hít mạnh một hơi chân khí rồi rủa thầm :
- Té ra con nha đầu thối tha này lo mình chết là vì vậy, chớ nó quan tâm cóc gì đến mình.
Lão gượng cười đáp :
- Triển cô nương! Ta nghĩ rằng...
Y vừa nói tới đây thì đột nhiên có một bóng người vọt đến. Thân pháp người này rất mau lẹ và xuất hiện một cách đột ngột khiến cho Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu đều phải sửng sốt.
Hai người định thần nhìn ra thì thấy người mới đến, mình cao đầu nhọn. Hắn chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương.
Quản Tam Dương trước hết đưa mắt nhìn Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong, không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Hắn lại quay sang nhìn Triển Phi Yên, rồi lạng người tới trước mặt nàng hỏi :
- Ngươi đã nhìn thấy gã chưa?
Triển Phi Yên trợn mắt lên hỏi lại :
- Ngươi thấy ma ư? Sao lại hỏi kỳ vậy? Ngươi nói gã là ai?
Quản Tam Dương buông một tiếng thở dài, giậm chân xuống đất, rồi trở gót đi ngay.
Triển Phi Yên động tâm vội kêu lên :
- Ô hay! Ngươi hỏi gã là ai? Sao lại bỏ đi ngay?
Nhưng Quản Tam Dương cứ cắm đầu đi thẳng không nói gì.
Triển Phi Yên trong lòng ngờ vực muốn chạy theo hỏi lại, nhưng thấy hắn đã chạy xa rồi.
Đột nhiên, Quản Tam Dương đứng lại. Hắn vừa dừng lại một cái rồi lùi từng bước một về phía sau. Hắn vừa lùi bước vừa ra chiều hoảng hốt. Bỗng hắn gượng cười giơ hai tay lên nói :
- Ta... vì lòng tốt... Ngươi đừng cười ta... Có gì đáng cười đâu?
Quản Tam Dương càng lùi càng gần lại. Triển Phi Yên đã nhìn ra còn thấy một người khác. Người này đang tiến dần lên để uy hiếp Quản Tam Dương.
Người kia áo quần rách mướp, mặt mũi lem luốc. Hai mắt trợn ngược, trên môi vẫn giữ một nụ cười quái dị, trông chẳng khác ma quỷ hiện hình, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ, lông tóc đứng dựng lên.
Chỉ trong nháy mắt Quản Tam Dương và người kia đã gần đến nơi. Triển Phi Yên đột nhiên nhận ra con người giống ma quỷ kia chẳng phải ai xa lạ mà chính là Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên thấy chàng thì vừa sửng sốt vừa mừng rỡ vô cùng. Nàng chưa kịp mở miệng đã thấy Quản Tam Dương xoay tay phóng chưởng đánh vào trước ngực Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên nghe chừng kình lực phát chưởng này rất mãnh liệt thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, quát lên :
- Ngươi dám...
Bỗng nghe đánh “bộp” một tiếng. Phát chưởng đã đập vào ngực Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp tựa hồ vẫn chẳng thấy gì. Có điều chàng dừng lại một chút. Quản Tam Dương thừa cơ tiếp tục lùi lại thêm ba bước.
Cần Quân Hiệp không trả đòn chỉ nhìn Quản Tam Dương trừng trừng, nhe rằng ra mà cười.
Quản Tam Dương nhăn nhó cười nói :
- Trời ơi! Ngươi ăn cướp mất biệt hiệu của ta là nghĩa làm sao? Ta đây mới chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ. Thế mà bây giờ ngươi không đánh trả ta là cố ý tranh cướp cái ngoại hiệu Vĩnh Bất Hoàn Thủ của ta ư?
Triển Phi Yên thấy Cần Quân Hiệp tiếp chưởng của Quản Tam Dương mà không sao hét, bất giác cả mừng, cười ha hả nói :
- Nếu gã mà trả đòn thì ta e rằng Đảo chúa sẽ trở thành “Vĩnh Bất Hoàn Thủ” thực sự.
Quản Tam Dương biết rằng Triển Phi Yên có ý nói móc, ra điều Cần Quân Hiệp mà đánh thì mình đã chết mất ngáp rồi, còn bao giờ đánh trả được nữa mà chẳng Vĩnh Bất Hoàn Thủ?
Triển Phi Yên nghĩ ngay tới chuyện Cần Quân Hiệp đã đến đây thì quyết định của mình có thể thực hiện được ngay. Nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, nàng chỉ còn sống được vẻn vẹn ba ngày, nên nàng không khỏi đau lòng. Nàng nghĩ thầm nếu mình chưa chết thì chắc còn được trông thấy chàng trở nên tay cao thủ đệ nhất thiên hạ và chàng sẽ đâm chết được kẻ đại thù. Như vậy là nàng cũng là mãn nguyện lắm rồi.
Triển Phi Yên nghĩ vậy rồi nở một nụ cười thê thảm đi tới trước mặt Cần Quân Hiệp.
Nguyên nàng là người chẳng biết sợ trời đất là gì, song lúc này nàng đứng đối diện Cần Quân Hiệp mà không tự chủ được. Hai hàng nước mắt tuôn ra như mưa...
- Được lắm! Đồ lão nhị! Lão hãy tiếp ta một chiêu.
Độc Long tôn giả nói xong, vung tay áo một cái, đột nhiên một luồng khí xam xám tựa như cầu vồng vọt lên. Luồng khí này tung đi rất mau, nhưng chỉ ra nửa chừng rồi dừng lại trên không, trông như một đám mây dày đặc ở phía trước.
Tiếp theo tay lão bật lên tiếng răng rắc, vung ra đập vào lão ốm o Đồ Liên Phong.
Đồ Liên Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mặc dầu thế công của đối phương mãnh liệt tựa trời long đất lở mà dường như lão chẳng thấy gì.
Độc Long tôn giả bỗng la lên một tiếng quái gở rồi nói :
- Hai bên đã động thủ thì nghĩ gì đến tình giao kết được nữa.
Lão nói câu này tựa hồ như để răn mình. Người lão đột nhiên vọt lên trên không hai thước. Phát chưởng lão đánh ra từ trên giáng xuống, thế đánh bỗng tăng gia sức mạnh. Chưởng phong rít lên kinh thiên động địa.
Đồ Liên Phong mắt sáng rực lên. Lão cũng quát to, nhoài người ra, thân hình lão tựa như dài thêm đến hơn thước. Lão xoay tay phóng chưởng ra tiếp đón chưởng lực của đối phương.
Chưởng thế hai bên đều mau lẹ phi thường. Chỉ trong chớp nhoáng, ai cũng trông thấy hai chưởng sắp chạm vào nhau...
Triển Phi Yên đứng bên theo dõi cuộc đấu giữa hai tay cao thủ tuyệt đỉnh. Nàng thấy tình thế như vậy thì giật mình kinh hãi.
Nàng nhớ tới trước khi động thủ, Độc Long tôn giả đã đặc biệt cảnh cáo Đồ Liên Phong là Hấp Tinh thần công của hắn lợi hại phi thường. Bất cứ gặp trường hợp nào cũng đừng có chạm vào lòng bàn tay hắn vì như vậy nội lực trong người sẽ bị hắn hút mất.
Nghĩ vậy nàng lẩm bẩm :
- Bây giờ nếu Đồ Liên Phong đối chưởng với Độc Long tôn giả để bàn tay lão chạm vào bàn tay đối phương thì nguy biết chừng nào?
Nàng há hốc miệng ra toan kêu lên để nhắc nhở lão ốm o. Nhưng nàng chưa kịp la thì bàn tay Đồ Liên Phong chỉ còn cách chưởng lực đối phương chừng hơn một tấc.
Đột nhiên cánh tay phải lão ốm o Đồ Liên Phong bật lên thành tiếng “rắc, rắc” như xương tay bị gãy nát. Nàng xem chừng cánh tay lão ốm o ở vào tình thế không thể vòng đi được mà lão cứ vòng đi cho bàn tay hạ xuống thấp rồi lập tức phát chưởng đánh “ầm” một tiếng vang lên. Phát chưởng này mãnh liệt tựa hồ nghiêng non dốc biển, không đánh vào người đối phương mà đánh xuống mặt đất.
Mặc dầu cánh tay Đồ Liên Phong vòng đi được để tránh khỏi chưởng lực hiểm nghèo của Độc Long tôn giả, nhưng bàn tay Độc Long tôn giả vẫn giữ nguyên thế phóng tới.
Đồ Liên Phong không phóng chưởng lực đánh vào Độc Long tôn giả mà lại đánh xuống đất khiến nàng không hiểu ra sao.
Triển Phi Yên vừa rồi đã cố nhịn không kêu lên nhưng bây giờ nàng không giữ được nữa phải bật lên tiếng la hoảng.
Giữa lúc Triển Phi Yên bật tiếng la, lão ốm o Đồ Liên Phong vung tay trái lên phóng chưởng ra rất mau và rất mạnh. Chưởng lực tay trái của lão đánh hất ngược lên hợp với phát chưởng tay mặt đánh chúc xuống. Hai chưởng lực này giao nhau rồi xô ra phía trước, thế mạnh phi thường.
Bây giờ Triển Phi Yên mới hiểu phát chưởng của Đồ Liên Phong đánh chúc xuống là tuyệt diệu. Vì phát chưởng đó mà lão đánh ra phía trước thì không đủ lực lượng để chống đối với phát chưởng của Độc Long tôn giả. Đồng thời Độc Long tôn giả muốn né tránh cũng rất dễ dàng.
Độc Long tôn giả trong khi bất ngờ, hắn phóng tay hất chưởng lực rất mạnh về phía trước thì đồng thời người hắn cũng xô tới và cách Đồ Liên Phong rất gần. Hắn gặp phải thế song chưởng hợp bích của đối phương mạnh dường như dốc biển nghiêng non đánh tới đột ngột.
Triển Phi Yên chắc mẩm Độc Long tôn giả khó lòng ứng phó được trước tình thế này. Nàng mừng thầm trong dạ, bất giác lớn tiếng reo lên :
- Thật là tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
Độc Long tôn giả bỗng rú lên một tiếng. Người hắn đột nhiên vọt lên. Hai tay áo đập xuống. Tay áo hắn nhảy múa tựa như một con rồng xám uốn khúc. Thần lực và chưởng phong của hai người này nháy mắt đã chạm vào nhau, bật lên một tiếng “sầm” như sét nổ.
Đồ Liên Phong phải lùi lại hai bước.
Độc Long tôn giả người còn lơ lửng trên không, lộn đi bảy tám vòng rồi mới hạ xuống. Bảy tám vòng nhào lộn này đã đưa người hắn ra xa đến sáu bảy trượng.
Người hắn vừa hạ xuống thốt nhiên lại tung lên. Thân pháp hắn mau lẹ phi thường. Lúc hắn lộn người để lạng ra xa đã mau lẹ, thì lúc lộn về càng mau lẹ hơn.
Đồ Liên Phong nhào qua nhào lại, quạt lên một luồng kình phong khiến cho những cây gần đây bị hai luồng cường lực xô đi vặn lại, gãy rắc rắc.
Độc Long tôn giả vừa tiến lại vừa vung ngón tay giữa ra điểm. Chỉ phong rít lên veo véo. Bóng chỉ thấp thoáng như trận mưa hoa chụp xuống Đồ Liên Phong.
Thân hình Đồ Liên Phong lảo đảo tưởng chừng như đẩy một cái đã ngã lăn ra, thế mà lão khoa chân sang bên trái bước sang bên phải, khi tiến khi lui, tránh được chỉ pháp kỳ diệu của Độc Long tôn giả một cách dễ dàng.
Lão chờ cho Độc Long tôn giả thi triển xong một thế chỉ pháp mới sát hai bàn tay vào nhau rồi phát chưởng ra.
Chỉ trong nháy mắt, bóng chưởng mịt trời.
Giữa vùng chưởng ảnh, một bóng người sắc tro nhảy múa quanh co trông rất kỳ diệu khiến cho Triển Phi Yên phải trợn mắt há miệng ra mà nhìn.
Hai người càng đánh thân pháp càng mau lẹ. Về sau chỉ thấy bóng chưởng thấp thoáng, quyền phong vù vù, không còn nhận được phát chưởng nào của ai phóng ra.
Mới trong khoảnh khắc, hai bên đã qua lại mười mấy chiêu. Bỗng nghe hai người đồng thời quát lên một tiếng thật to, rồi hai người cùng lùi ra mỗi người một ngã, cách nhau đến hơn một trượng mới dừng lại.
Độc Long tôn giả vẻ mặt dương dương tự đắc. Lão giơ tay lên liệng ra một miếng vải bằng bàn tay cho bay lơ lửng trên không rồi lão lên tiếng :
- Lão nhị! Đó là một miếng áo của lão!
Lão ốm o Đồ Liên Phong vẻ mặt vẫn lừ thừ như người bệnh hoạn chờ cho miếng áo rớt xuống đất mới giơ tay ra vung một cái. Một vật theo tay lão bay ra rớt xuống miếng vải, bật lên một tiếng bùng khe khẽ.
Độc Long tôn giả định thần nhìn lại thì phát hiện ra đó là một viên ngọc rất nhỏ. Lập tức lão đưa tay lên sờ lưng. Lão vừa sờ một cái thì vẻ mặt đang nhởn nhơ bỗng xịu lại vì phát giác ra viên ngọc của mình đã bị đối phương lấy mất không biết tự lúc nào và bây giờ liệng ra trả.
Độc Long tôn giả lượm lấy viên ngọc nhăn nhó cười hỏi :
- Lão nhị! Vừa rồi lão xử chiêu gì vậy?
Đồ Liên Phong đáp :
- Đó là chiêu “Bệnh Nhập Cao Mang” trong phép Đoạn Mạch chưởng. Còn chiêu lão xé rách mảnh vạt áo của ta gọi là gì?
Độc Long tôn giả đáp :
- Chiêu đó không có chi đáng kể. Người ta theo thế con vượn lông vàng trèo cây bẻ trái mà biến chế ra, nên nó mang danh là “Kim Viên Chiết Quả”. Lão nhị đừng cười ta nhé!
Đồ Liên Phong nói :
- Sao lão lại nói vậy? Những chiêu đặc biệt về võ công đều theo động tác của những loài kỳ cầm quái thú biến hóa ra. Thiệt là công phu! Thiệt là tuyệt diệu!
Độc Long tôn giả cũng giơ ngón tay cái lên khen :
- Chiêu “Bệnh Nhập Cao Mang” của lão nhị mới thiệt là kỳ tuyệt, đúng như lời “Đưa vào đất chết để mong sống”. Vừa rồi người lão đột nhiên chênh chếch xiêu vẹo đi, ta đã tưởng chỉ một chiêu là thủ thắng được ngay, ngờ đâu lại mắc mẹo lão.
Hai người dùng luận điệu khách sáo khen thưởng nhau, khâm phục nhau, rồi cùng vỗ tay cả cười.
Lúc hai người này động thủ, họ đánh nhau kịch liệt, tưởng chừng như một sống một chết, một mất một còn. Lúc hưu chiến họ lại tán dương võ công nhau mà toàn là những đạo lý tinh diệu trong võ học.
Triển Phi Yên trong lòng rất hứng khởi và lớn tiếng hoan hô hai lão.
Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong nổi lên một trận cười rất khoái trá rồi đột nhiên dừng lại. Mục quang lấp loáng nhìn nhau chằm chặp.
Độc Long tôn giả đứng yên không nhúc nhích tưởng chừng như hai chân hắn chôn chặt xuống đất. Thế mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên trượt về phía trước. Hai chân hắn trượt tới đâu thì cỏ dại cùng cát đá đều bị san bằng để lộ ra hai cái lạch nhỏ thẳng tắp. Hắn trượt đến trước mặt Đồ Liên Phong nói :
- Chiêu thức tuy kỳ diệu, nhưng chưa tỉ đấu nội lực thì không thể phân cao thấp được.
Đồ Liên Phong hững hờ đáp :
- Phải rồi! Vậy lão phát chiêu đi!
Độc Long tôn giả chụm năm ngón tay phóng về phía trước đánh vù một tiếng. Lão không dùng chưởng mà lại dùng quyền để tỏ ra không có ý xử dùng Hấp Tinh thần công để chiếm tiện nghi, vì Hấp Tinh thần công mới chính là môn độc đáo của hắn để thu hút chân khí trong người đối phương.
Muốn sử dụng môn Hấp Tinh thần công thì phải xòe bàn tay cho huyệt Lao Cung phát huy một luồng hấp lực rất mạnh mới hút được nội lực đối phương vào trong người mình. Bây giờ hắn chụm năm ngón tay lại, tức là không mở huyệt Lao Cung hiện ra thì dĩ nhiên không hút được công lực của đối phương.
Đồ Liên Phong lạng người đi lùi lại hai bước để tránh chiêu quyền của Độc Long tôn giả, rồi hỏi :
- Nếu đã tỷ thí nội lực thì dĩ nhiên phải thi triển môn sở trường nhất của mình. Lão Tam! Lão sở trường về môn Hấp Tinh thần công mà lại sử quyền chứ không thèm sử chưởng, phải chăng là có ý khinh miệt ta?
Độc Long tôn giả dừng lại đáp :
- Không dám!
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn xòe năm ngón tay ra, đồng thời từ từ đưa bàn tay về phía trước. Thủ thế tuy chậm chạp nhưng phát ra từng luồng hàn phong cực kỳ trầm trọng. Nhưng luồng hàn phong này không phải để ào ạt đẩy nhanh về phía trước. Nó chỉ xô ra chừng ba thước rồi lại trở về lòng bàn tay. Vì thế mà lúc bàn tay Độc Long tôn giả dần dần đưa đến gần lão ốm o mà chính vạt áo hắn lại hất ngược về phía sau bay phấp phới một chút rồi mới tung ra phía trước.
Lúc ấy lão ốm o Đồ Liên Phong từ từ giơ tay lên thủ thế, nhưng lão không cho luồng lực đạo nào phát ra.
Lần này động tác của hai người tuy rất chậm chạp, nhưng Triển Phi Yên cũng biết rõ rằng song chưởng của họ sắp tới lúc tranh đấu khủng khiếp. Nàng nín hơi để theo dõi cử động của hai bên.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn hai chén trà, mới thấy lòng bàn tay hai bên gần lại nhau.
Đột nhiên đánh “bịch” một tiếng, hai bàn tay đã giao nhau. Có điều rất lạ là bàn tay hai bên chạm nhau mà chỉ bật lên một tiếng nhỏ.
Hai bàn tay vừa chạm nhau, bỗng Độc Long tôn giả hấp tấp lùi lại ba bước, rồi lão ốm o Đồ Liên Phong cũng lùi lại ba bước. Nhưng hai bàn tay vẫn dính vào nhau thành ra hai người đứng yên chỗ cũ.
Hai người giữ nhau, hồi lâu không chuyển động, không nhúc nhích, trông như hai pho tượng đài. Triển Phi Yên đứng ngoài xem, trong lòng vừa nóng nảy vừa hồi hộp vô cùng. Nàng quay lại hỏi Vi Cự Phu cũng đứng một bên :
- Vụ này là thế nào đây?
Vi Cự Phu đáp :
- Ta cũng không biết. Hỡi ôi! Nếu không có kẻ thắng người bại thì họ vẫn nắm tay nhau mãi...
Hắn cũng sợ hai người tỷ đấu hồi lâu rồi đi đến chỗ cả hai cùng nguy khốn, nên hắn vừa nói vừa tiến về phía trước có ý tìm lời khuyên giải hai bên. Khi y còn cách hai người chừng ba bốn thước thì đột nhiên rú lên một tiếng quái gở. Người y như diều giấy đứt dây bay ra, ngã huỵch xuống đất, miệng ứa máu tươi. Hắn bị thương rồi.
Nguyên Đồ Liên Phong và Độc Long tôn giả hai người không nhúc nhích song đều vận nội lực nhanh như ngựa chạy.
Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả đang lúc phát ra hấp lực cực mạnh. Lão muốn thu hút nội lực của Đồ Liên Phong, mà Đồ Liên Phong lại muốn vận nội lực để chống lại Hấp Tinh thần công, đồng thời lão cũng muốn thừa cơ phản kích, nên cũng phát huy nội lực đến cực điểm.
Vi Cự Phu hấp tấp chạy lại gặp phải hai luồng chân lực ghê gớm đang phát ra. Y chạm phải hai luồng nội lực mãnh liệt nên người bị bắn văng đi.
Triển Phi Yên giật mình kinh hãi vội chạy đến bên Vi Cự Phu cúi xuống hỏi :
- Trời ơi! Lão chưa chết ư?
Vi Cự Phu bất giác ngẩn người ra nghĩ thầm :
- Con nha đầu này sao bây giờ lại quan tâm đến sự sống chết của mình?
Y rên lên một tiếng, cố gượng ngồi dậy nói :
- Ta chỉ sợ rằng không chết được thôi.
Triển Phi Yên nói ngay :
- Vậy thì tốt lắm! Nếu lão mà chết ngay thì Quân Hiệp không được chính tay đâm kẻ thù, chàng sẽ phải ân hận suốt đời.
Vi Cự Phu hít mạnh một hơi chân khí rồi rủa thầm :
- Té ra con nha đầu thối tha này lo mình chết là vì vậy, chớ nó quan tâm cóc gì đến mình.
Lão gượng cười đáp :
- Triển cô nương! Ta nghĩ rằng...
Y vừa nói tới đây thì đột nhiên có một bóng người vọt đến. Thân pháp người này rất mau lẹ và xuất hiện một cách đột ngột khiến cho Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu đều phải sửng sốt.
Hai người định thần nhìn ra thì thấy người mới đến, mình cao đầu nhọn. Hắn chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương.
Quản Tam Dương trước hết đưa mắt nhìn Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong, không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Hắn lại quay sang nhìn Triển Phi Yên, rồi lạng người tới trước mặt nàng hỏi :
- Ngươi đã nhìn thấy gã chưa?
Triển Phi Yên trợn mắt lên hỏi lại :
- Ngươi thấy ma ư? Sao lại hỏi kỳ vậy? Ngươi nói gã là ai?
Quản Tam Dương buông một tiếng thở dài, giậm chân xuống đất, rồi trở gót đi ngay.
Triển Phi Yên động tâm vội kêu lên :
- Ô hay! Ngươi hỏi gã là ai? Sao lại bỏ đi ngay?
Nhưng Quản Tam Dương cứ cắm đầu đi thẳng không nói gì.
Triển Phi Yên trong lòng ngờ vực muốn chạy theo hỏi lại, nhưng thấy hắn đã chạy xa rồi.
Đột nhiên, Quản Tam Dương đứng lại. Hắn vừa dừng lại một cái rồi lùi từng bước một về phía sau. Hắn vừa lùi bước vừa ra chiều hoảng hốt. Bỗng hắn gượng cười giơ hai tay lên nói :
- Ta... vì lòng tốt... Ngươi đừng cười ta... Có gì đáng cười đâu?
Quản Tam Dương càng lùi càng gần lại. Triển Phi Yên đã nhìn ra còn thấy một người khác. Người này đang tiến dần lên để uy hiếp Quản Tam Dương.
Người kia áo quần rách mướp, mặt mũi lem luốc. Hai mắt trợn ngược, trên môi vẫn giữ một nụ cười quái dị, trông chẳng khác ma quỷ hiện hình, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ, lông tóc đứng dựng lên.
Chỉ trong nháy mắt Quản Tam Dương và người kia đã gần đến nơi. Triển Phi Yên đột nhiên nhận ra con người giống ma quỷ kia chẳng phải ai xa lạ mà chính là Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên thấy chàng thì vừa sửng sốt vừa mừng rỡ vô cùng. Nàng chưa kịp mở miệng đã thấy Quản Tam Dương xoay tay phóng chưởng đánh vào trước ngực Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên nghe chừng kình lực phát chưởng này rất mãnh liệt thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, quát lên :
- Ngươi dám...
Bỗng nghe đánh “bộp” một tiếng. Phát chưởng đã đập vào ngực Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp tựa hồ vẫn chẳng thấy gì. Có điều chàng dừng lại một chút. Quản Tam Dương thừa cơ tiếp tục lùi lại thêm ba bước.
Cần Quân Hiệp không trả đòn chỉ nhìn Quản Tam Dương trừng trừng, nhe rằng ra mà cười.
Quản Tam Dương nhăn nhó cười nói :
- Trời ơi! Ngươi ăn cướp mất biệt hiệu của ta là nghĩa làm sao? Ta đây mới chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ. Thế mà bây giờ ngươi không đánh trả ta là cố ý tranh cướp cái ngoại hiệu Vĩnh Bất Hoàn Thủ của ta ư?
Triển Phi Yên thấy Cần Quân Hiệp tiếp chưởng của Quản Tam Dương mà không sao hét, bất giác cả mừng, cười ha hả nói :
- Nếu gã mà trả đòn thì ta e rằng Đảo chúa sẽ trở thành “Vĩnh Bất Hoàn Thủ” thực sự.
Quản Tam Dương biết rằng Triển Phi Yên có ý nói móc, ra điều Cần Quân Hiệp mà đánh thì mình đã chết mất ngáp rồi, còn bao giờ đánh trả được nữa mà chẳng Vĩnh Bất Hoàn Thủ?
Triển Phi Yên nghĩ ngay tới chuyện Cần Quân Hiệp đã đến đây thì quyết định của mình có thể thực hiện được ngay. Nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, nàng chỉ còn sống được vẻn vẹn ba ngày, nên nàng không khỏi đau lòng. Nàng nghĩ thầm nếu mình chưa chết thì chắc còn được trông thấy chàng trở nên tay cao thủ đệ nhất thiên hạ và chàng sẽ đâm chết được kẻ đại thù. Như vậy là nàng cũng là mãn nguyện lắm rồi.
Triển Phi Yên nghĩ vậy rồi nở một nụ cười thê thảm đi tới trước mặt Cần Quân Hiệp.
Nguyên nàng là người chẳng biết sợ trời đất là gì, song lúc này nàng đứng đối diện Cần Quân Hiệp mà không tự chủ được. Hai hàng nước mắt tuôn ra như mưa...