Triển Phi Yên bần thần đứng nhìn tám con ngựa sắt nhỏ. Nàng suy đi nghĩ lại mà vẫn chưa yên bề nào. Vì nếu để ngựa sắt lại chữa cho Cần Quân Hiệp đặng chàng trở thành một nhân vật đệ nhất thiên hạ thì mình phải uổng mạng.
Nàng tưởng chừng như Triển Phi Ngọc đang dương dương tự đắc nhìn mình cười khẩy và lên giọng mỉa mai mình.
Triển Phi Yên ráng trấn tĩnh tinh thần nghĩ đến mình chỉ còn sống được ba ngày. Trong thời gian ngắn ngủi này mình còn đủ làm một việc gì không? Ruột nàng rối như mớ bòng bong, suy tính mãi mà không sao tìm ra được manh mối gì để giải quyết.
Lâu lắm, nàng mới đi được đến quyết định là tìm gặp Cần Quân Hiệp một lần nữa. Nàng muốn được mắt thấy thần trí chàng tỉnh táo lại, và được nói với chàng vài câu cuối cùng.
Nghĩ tới đây, Triển Phi Yên bất giác giật mình lẩm bẩm :
- Thế là ta quyết định để tám con ngựa sắt lại để chữa cho chàng rồi ư?
Thực ra, trong tiềm thức Triển Phi Yên đã có ý hy sinh tính mạng mình dành linh dược điều trị cho Cần Quân Hiệp, nên mới nghĩ tới tìm gặp mặt chàng lần cuối cùng.
Nàng ngẩn người ra một lúc nữa rồi cúi xuống lượm tám con ngựa sắt lên cất vào bọc. Nàng từ từ hít hơi thở để điều hòa khí lực và để cho thanh âm trở lại bình tĩnh hơn, rồi mới cất tiếng gọi :
- Tiền bối! Tiền bối! Vãn bối đã tìm ra quyết định rồi. Tiền bối mau mau xuất hiện!
Nàng gọi luôn hai câu, thì nghe thanh âm lão ốm o từ đằng xa vọng lại :
- Ngươi quyết định thế nào? Hãy nói cho ta nghe thử!
Triển Phi Yên lại hít mạnh một hơi chân khí rồi đáp :
- Vãn bối quyết định dành linh dược để chữa cho Cần Quân Hiệp.
Nàng nói câu này rất to, lão ốm o ở đằng xa nghe cũng rõ. Nhưng lão còn ngần ngừ chưa trả lời.
Bỗng nghe tiếng người khác từ đằng xa vọng lại :
- Triển cô nương! Triển cô nương! Ta vẫn tưởng trong thiên hạ chỉ có mình ta là người ngốc dại mới xả kỷ vị tha. Bây giờ ta mới biết mình nghĩ vậy là sai. Ngoài ta ra, ngay trước mắt còn có cô nương cũng chịu hy sinh tính mạng để làm hay cho người.
Thanh âm này trước xa sau gần. Giọng nói nhát gừng và lạc hẳn đi. Đồng thời nàng nghe rõ cả tiếng người đó thở lên hồng hộc, tỏ ra y vừa nói vừa chạy lại rất gấp.
Triển Phi Yên ngạc nhiên chú ý nhìn ra thì thấy một bóng người đang lướt tới. Y chính là người thân hình cao lớn, mặt mũi hốc hác, đứng trơ như xác chết dưới gốc cây mà nàng đã gặp lúc ban ngày.
Triển Phi Yên bất giác lùi lại nửa bước, quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người kia không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra định nắm lấy cổ tay nàng.
Triển Phi Yên né người đi, toan rụt tay về để tránh. Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt hán tử thì thấy trong khóe mắt y lộ ra vẻ sùng kính và cảm kích. Nàng động tâm đoán biết ngay là người này không có ý gia hại mình. Tay nàng rụt về dở dang lại đưa ra. Người kia nắm chặt lấy tay nàng. Người y run lên, miệng lắp bắp một lúc mới bật lên tiếng gọi :
- Triển cô nương...
Hán tử gọi lên một tiếng rồi dường như trong lòng xúc động mạnh quá, không nói nên lời nữa.
Triển Phi Yên ngần ngừ một lúc rồi hỏi lại :
- Tôn giá là ai?
Hán tử đáp :
- Ô kìa! Té ra là cô nương vẫn chưa biết ta là ai ư?... Hỡi ôi!... Thực ra ta biến đổi nhiều quá, có lúc chính ta cũng không nhận biết ta là ai nữa.
Hán tử nói một tràng dài mà rốt cục vẫn chưa xưng danh xong.
Triển Phi Yên nóng ruột toan hỏi lại thì hán tử nói tiếp :
- Triển cô nương! Ta cảm kích cô nương không biết đến thế nào mà nói!
Triển Phi Yên chẳng hiểu ra sao, ngớ ngẩn hỏi lại :
- Ngươi cảm ơn ta điều chi?
Hán tử vẫn không trả lời vào câu hỏi, ấp úng nói :
- Tuy gã... không phải là con ta, nhưng thủy chung ta vẫn coi gã như con... Hỡi ôi!... Triển cô nương sẵn sàng hy sinh cứu gã. Thực ra ta không nên cảm ơn cô... Ta không biết nói thế nào cho phải. Giả tỷ ta đứng vào địa vị cô... e rằng ta cũng không làm được như cô.
Triển Phi Yên nhíu cặp lông mày, nàng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của y ra làm sao. Nàng thở dài nói :
- Ông bạn! Ông bạn...
Nàng muốn ngăn trở không để y nói củ từ dây muống nữa, nhưng nàng chưa dứt lời, đã nghe thanh âm lạt lẽo của lão ốm o nổi lên :
- Ngươi để ý nói hết đã, đừng có ngắt lời! Bây giờ y đang cao hứng đó. Hơn một tháng nay, ta không thấy y mở miệng.
Triển Phi Yên vội hỏi :
- Y là ai vậy?
Lão ốm o đáp :
- Ngươi còn chưa biết ư? Ngươi hãy nhìn sau lưng y sẽ rõ!
Triển Phi Yên định thần nhìn ra thì thấy hán tử đeo một cái vỏ kiếm vừa rộng vừa dài. Trên mặt vỏ kiếm vẽ hai con rồng vàng thì ngẩn người ra, bất giác thất thanh la lên :
- Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu!
Nàng vừa la vừa hất tay ra lùi lại. Bộ mặt nàng lộ vẻ kỳ dị khôn tả. Nàng cười lạt nói :
- Ta tưởng ai, té ra là ngươi. Ta không ngờ ngươi lại là một người vô liêm sỉ đến thế!
Lão ốm o trầm giọng quát lớn :
- Câm miệng ngay!
Triển Phi Yên vẫn tiếp tục :
- Y đến đây thật là hay quá. Tiền bối! Bây giờ Cần Quân Hiệp ở nơi đâu? Tiền bối mau tìm cách kiếm y về đây rồi khôi phục lại thần trí cho y, để y đâm chết kẻ đại cừu đã giết phụ thân y và làm nhục đến danh tiết mẫu thân y.
Lão ốm o lặng yên không nói gì.
Vi Cự Phu cười ha hả nói :
- Báo thù giết cha hiếp mẹ ư? Triển cô nương! Bây giờ cô nương tự nguyện hy sinh tính mạng để cứu Cần Quân Hiệp rồi gã lại đổ cho cô là có mối thù giết cha hiếp mẹ thì cô nghĩ thế nào?
Triển Phi Yên bĩu môi đáp :
- Đừng rườm lời nữa! Ta giết phụ thân y bao giờ? Phụ thân y là Cần Nhật Túy bị chết về tay ai? Ngươi thử tự vấn tâm coi!
Vi Cự Phu đột nhiên lùi lại hai bước, vịn vào gốc cây, nói :
- Phải rồi! Cần Nhật Túy quả chết về tay ta.
Triển Phi Yên tiến gần lại một bước hỏi :
- Phải chăng Cần Nhật Túy là người anh em kết nghĩa với ngươi?
Vi Cự Phu mặt đã trơ như xác chết, bây giờ mắt y chiếu ra những tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chặp vào mặt Triển Phi Yên, tuyệt nhiên không lộ vẻ chi bẽ bàng hối hận. Y lớn tiếng đáp :
- Chính phải!
Triển Phi Yên lại hỏi :
- Có phải ngươi cùng Cần Nhật Túy đều say mê Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc? Nhưng Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc vốn không ưa ngươi. Bà ta chỉ yêu một mình Cần Nhật Túy và đã có con với y. Thế mà ngươi lại giết người em kết nghĩa, rồi ép uổng vợ y trong lúc đau thương muốn tự tử phải lấy ngươi làm vợ. Có đúng thế không?
Vi Cự Phu đáp :
- Về phần trên thì đúng như vậy, nhưng nửa dưới thì sai rồi.
Triển Phi Yên cười hỏi :
- Sai ở chỗ nào? Ngươi thử nói ta nghe, để xem giọng lưỡi ngươi giảo quyệt đến thế nào.
Lão ốm o chuyển động thân hình, lướt tới nơi, lên tiếng :
- Tiểu Vi! Ta vốn biết ngươi là hạng người thế nào, nên tin chắc trong vụ này còn có điều ngoắt ngoéo. Ngươi cứ nói đi! Vì lẽ gì ngươi đã hạ sát Cần Nhật Túy?
Vi Cự Phu người run lên bần bật. Năm ngón tay y bấm mạnh cành cây kêu răng rắc. Ngón tay dần dần ngập vào trong cành cây. Y chưa nói gì thì lão ốm o lại tiếp :
- Hiện nay trên chốn giang hồ, người ta đồn đại về ngươi nhiều lắm. Ngươi cứ nói rõ vì lẽ gì đã giết Cần Nhật Túy. Ta chắc bên trong hẳn còn có một nguyên nhân nào trọng đại.
Lão hỏi tới đây thì hai mắt sáng rực lên nhìn chằm chặp vào mặt Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu tuyệt không tỏ vẻ gì là xấu hổ, nhưng da mặt y co rúm lại, đủ thấy rõ trong lòng y rất đau đớn, và đã tự vấn tâm không có điều chi đáng hổ thẹn.
Hồi lâu lão thở phào một cái rồi đáp :
- Tại hạ vì quá yêu Đường Uyển Ngọc...
Triển Phi Yên lập tức hỏi xen vào :
- Vì ngươi quá say mê Đường Uyển Ngọc mà không cần lựa chọn thi hành thủ đoạn dã man để chiếm lấy người yêu để thỏa mãn cho mình chứ gì?
Vi Cự Phu đột nhiên lớn tiếng gầm lên :
- Nói bậy! Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi... Nhưng ta đã khuyên y mà y không chịu nghe...
Câu sau cùng Vi Cự Phu hạ thấp giọng, từ từ cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Giữa chốn hoang dã, bầu không khí trở lại tịch mịch.
Ngay lúc ấy, đột nhiên từ đằng xa có một thanh âm kỳ dị vọng lên. Thanh âm này lúc dứt lúc nối, vừa lạnh lẽo vừa thê thảm, khiến người nghe phải nao nao trong dạ, lông tóc đứng dựng cả lên.
Thanh âm kia nói :
- Y không nghe cái gì? Sao không nói hết đi?
Triển Phi Yên nghe thanh âm này phải bở vía, vội vận công bảo vệ tâm thần.
Lão ốm o cũng biến sắc. Lão vung tay lên một cái, một luồng nội lực hất Triển Phi Yên ra xa mấy bước, rồi lão trầm giọng quát :
- Đứng yên đừng có nhúc nhích!
Triển Phi Yên ngạc nhiên chẳng hiểu ra sao? Sự thực thì nàng cũng không còn đủ sức để chuyển động nữa.
Lúc ấy thanh âm lạnh lẽo rùng rợn kia lại vọng lên :
- Đồ lão nhị! Đã lâu ta không gặp lão. Lão có thay họ đổi tên lần nào nữa không? Ta nghe thanh âm lão thều thào không còn khí lực gì nữa, dường như tám đường kinh mạch không còn toàn vẹn. Ngươi chưa đi tìm đất chôn mà còn ở đây lăng nhăng gì thế?
Thanh âm này lơ lửng trên không rồi gần lại.
Lão ốm o chuyển động thân hình, nhìn về phía có thanh âm vọng lại. Lão đẩy Vi Cự Phu và Triển Phi Yên đứng về phía sau lưng, dường như để hộ vệ hai người.
Triển Phi Yên cố sức trấn tĩnh tinh thần :
- Người mới đến là ai vậy?
Lão ốm o chưa trả lời thì đã thấy một bóng người như ma quỷ ẩn hiện lướt đến phía trước. Còn cách chừng bảy tám thước thì dừng lại.
Càng đến gần, người này trông càng giống ma quỷ. Người hắn từ từ chuyển động tựa hồ lúc nào cũng muốn bay bổng lên không. Hắn một một bộ áo phát ra ánh sáng huyền ảo, mới trông thì êm dịu, nhưng nhìn lâu thì chói mắt.
Mặt mũi người này cũng bị làn ánh sáng do áo mặc léo ra bao phủ, nên trông không được rõ. Nếu chốn trần gian mà có ma quỷ thật thì người trước mắt này không phải là người mà đúng là ma.
Người này đứng yên rồi bật lên tiếng cười the thé rất quái gở rồi hỏi :
- Đồ lão nhị! Chúng ta mới chia tay nhau mấy năm nay mà ngươi đã trở nên một người bệnh hoạn thế này? Lão bị đứt một đường kinh mạch hay là hai đường?
Lão ốm o lạnh lùng đáp :
- Dĩ nhiên là mới đứt một đường. Nếu đứt đến hai thì còn sống được ư?
Người kia hỏi :
- Thế thì chắc ngươi đã luyện được môn Đoạn Mạch thần công rồi phải không?
Lão ốm o đáp :
- Hẳn thế! Nếu không thì trông thấy ngươi, ta đã phải tránh xa rồi.
Người kia lại cười rộ nói :
- Hay lắm, hay lắm! Ngày trước chúng ta có ba người thì bản lãnh lão đại hơn hết. Lão nhị với ta thường thường muốn cùng y tranh thắng. Kết quả là một kẻ bôn ba hải ngoại, một người lên ẩn núp chốn thâm sơn tại đất Miêu Cương. Nay lão đại đã chết rồi, chỉ còn lại hai ta. Chúng ta cũng tỷ đấu xem sao chứ?
Người kia nói xong, nhưng lão ốm o vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, chẳng nói nửa lời.
Triển Phi Yên nghe hai người đối thoại thì trong lòng không khỏi xao xuyến, trống ngực đánh thình thình.
Nàng biết câu “lão đại” ở miệng người kia nói ra, chính là Triển Bất Diệt, phụ thân nàng.
Lão ốm o họ Đồ đương nhiên là người anh em kết nghĩa với phụ thân nàng, tên gọi là Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong.
Nàng từng được nghe mẫu thân mấy lần đề cập đến Vô Ảnh Phi Long tầm vóc khôi ngô, đúng là một tay đại hán. Khinh công lão vào hàng tuyệt thế vô song, chẳng ai mà không biết tiếng. Môn “Xúc Địa Thành Thốn” khắp thế gian chỉ mình lão thi triển được mà thôi. Nhưng nàng không hiểu tại sao bây giờ lão trở thành con người gầy còm, da bủng bụng sưng, mặt vàng như nghệ, tưởng chừng như người đeo bệnh suốt đời.
Triển Phi Yên chẳng những rõ lai lịch lão ốm o mà cả con người giống ma quỷ kia là ai, nàng cũng biết rõ.
Hắn chính là một tên cự ma ở đất Miêu Cương, biệt hiệu là Độc Long tôn giả. Hắn chính là người mà Quản Tam Dương đã chẳng quản đường xa diệu vợi lần mò đến Miêu Cương để xin vào làm đệ tử.
Bỗng nghe Độc Long tôn giả lớn tiếng hỏi Triển Phi Yên :
- Tiểu cô nương! Trong lòng cô kinh hãi ta lắm phải không?
Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong hững hờ đáp :
- Y chính là con gái lão đại. Ngươi tưởng y sợ ngươi lắm ư?
Độc Long tôn giả rùng mình. Đột nhiên hắn rú lên một tiếng quái gở. Tiếng hú của hắn cực kỳ khó nghe, như đấm vào tai, khiến cho Triển Phi Yên hoa mắt lên, xây xẩm mặt mày, suýt nữa ngất đi.
Tiếp theo tiếng hú, Độc Long tôn giả tựa hồ biến thành làn cầu vòng sắc tro, đột nhiên vọt lên không, cao chừng hơn trượng rồi lập tức hạ thấp xuống. Một cái tung lên hạ xuống như vậy, hắn đã vượt qua đầu lão ốm o Đồ Liên Phong, đến trước mặt Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên vừa cảm thấy một luồng đại lực xô đến trước mặt, người nàng bỗng nhiên lùi lại phía sau. Nàng lùi đúng vào người Vi Cự Phu.
Lúc Độc Long tôn giả vọt tới trước mặt Triển Phi Yên, người hắn còn đang lơ lửng trên không đã thò năm ngón tay ra chụp xuống trước ngực nàng.
Toàn thân Độc Long tôn giả trông như một đám mây sắc tro mờ mịt, nên lúc hắn vung ngón tay ra như điện chớp, một cách rất đột ngột, nàng không nhìn rõ.
Triển Phi Yên trong lúc hoang mang, hấp tấp phóng chưởng đánh tới. Nhưng chưởng lực mới phóng ra nửa vời, cổ tay nàng bỗng bị siết chặt. Nàng đã bị Độc Long tôn giả nắm được rồi.
Triển Phi Yên rú lên một tiếng kinh khủng.
Lão ốm o Đồ Liên Phong co người lại đẩy cả hai khuỷu tay ra, định xô vào Độc Long tôn giả.
Độc Long tôn giả xoay tay trái đánh lại. Đồ Liên Phong khoanh tay phải đi một vòng, phóng chưởng nghênh địch. Tay trái lão vẫn tiếp tục đưa về phía Độc Long tôn giả, bắt buộc hắn phải buông Triển Phi Yên ra.
Triển Phi Yên thấy cổ tay mình được tự do rồi, vội nhảy tạt ngang ra xa hơn hai trượng.
Sau một lúc hoảng hồn, nàng trấn tĩnh lãi, ngẩng mặt nhìn ra, thấy Đồ Liên Phong cùng Độc Long tôn giả, hai người đứng đối diện không nhúc nhích.
Hai người hiện giờ đứng cách nhau chừng sáu bảy thước. Cứ trông bề ngoài thì họ không lộ vẻ gì khẩn trương cho lắm.
Lão ốm o Đồ Liên Phong người vẫn xiêu vẹo tưởng chừng sắp té. Còn Độc Long tôn giả vẫn ra vẻ ung dung lẹ làng, tựa hồ muốn bay bổng lên không. Người lão trông như một đám khói phất phơ.
Hai người đứng yên không nhúc nhích, hồi lâu rồi Độc Long tôn giả mới lên tiếng hỏi :
- Lão nhị! Lão muốn động thủ thật không?
Đồ Liên Phong đáp :
- Xem chừng không động thủ không xong rồi. Mấy năm nay ta luyện thành công phu Đoạn Mạch thần công, ngươi cũng đã thành tựu được môn Hấp Tinh thần công, mà bảo bãi cuộc động thủ thì không thể được.
Độc Long tôn giả thở dài nói :
- Anh em mình ba người, kể ra chẳng nên kết nghĩa với nhau ngay từ lúc đầu mới phải. Trái lại ngươi đã giết phụ thân ta, hay ta giết vợ con ngươi, thế thì giữa chúng ta đã thành ra thù nghịch. Khi động thủ, dĩ nhiên chúng ta chẳng còn nể nang gì nữa có phải hay hơn không? Có đúng thế không?
Đồ Liên Phong ngửa mặt lên trời cười nói :
- Ai cũng bảo là thiên hạ bao la bát ngát, thế mà bọn ta khó tìm được tay đối thủ. Có đối thủ thì lại là chỗ anh em mới thiệt khó cho mình.
Nghe khẩu khí giữa hai người kết nghĩa là Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong thì họ cho là trên thế gian này chỉ có anh em họ là võ công cao hơn hết mà thôi. Tuy là những câu khoác lác nhưng tình hình hiện tại quả đúng thế thiệt.
Độc Long tôn giả lùi lại mấy bước nói :
- Lão nhị! Hấp Tinh thần công của ta chuyên hút nội lực người ngoài. Vậy lão phải cẩn thận đừng để cho bàn tay ta dính vào người ngươi đấy nhé!
Đồ Liên Phong trầm giọng nói :
- Ngươi đừng thấy con người ta lúc nào cũng lảo đảo tưởng chừng như gió thổi ngã mà coi thường. Đoạn Mạch thần công của ta kỳ diệu là ở chỗ đó. Chính ngươi cũng phải cẩn thận mà đối phó mới được.
Trước khi hai lão động thủ đều đã đem chỗ ảo diệu về võ công của mình nói cho đối phương hay. Như vậy thì mối tình kết nghĩa của hai người chưa phải là hoàn toàn mất hết, mà họ vẫn còn ấp ủ trong lòng. Nhưng họ không tránh khỏi tính hiếu thắng là tranh hơn thua cho bằng được, để xảy ra những tấn bi kịch. Cái thảm trạng của những kẻ sỉ học võ không ai tránh được là ở chỗ đó.
Nàng tưởng chừng như Triển Phi Ngọc đang dương dương tự đắc nhìn mình cười khẩy và lên giọng mỉa mai mình.
Triển Phi Yên ráng trấn tĩnh tinh thần nghĩ đến mình chỉ còn sống được ba ngày. Trong thời gian ngắn ngủi này mình còn đủ làm một việc gì không? Ruột nàng rối như mớ bòng bong, suy tính mãi mà không sao tìm ra được manh mối gì để giải quyết.
Lâu lắm, nàng mới đi được đến quyết định là tìm gặp Cần Quân Hiệp một lần nữa. Nàng muốn được mắt thấy thần trí chàng tỉnh táo lại, và được nói với chàng vài câu cuối cùng.
Nghĩ tới đây, Triển Phi Yên bất giác giật mình lẩm bẩm :
- Thế là ta quyết định để tám con ngựa sắt lại để chữa cho chàng rồi ư?
Thực ra, trong tiềm thức Triển Phi Yên đã có ý hy sinh tính mạng mình dành linh dược điều trị cho Cần Quân Hiệp, nên mới nghĩ tới tìm gặp mặt chàng lần cuối cùng.
Nàng ngẩn người ra một lúc nữa rồi cúi xuống lượm tám con ngựa sắt lên cất vào bọc. Nàng từ từ hít hơi thở để điều hòa khí lực và để cho thanh âm trở lại bình tĩnh hơn, rồi mới cất tiếng gọi :
- Tiền bối! Tiền bối! Vãn bối đã tìm ra quyết định rồi. Tiền bối mau mau xuất hiện!
Nàng gọi luôn hai câu, thì nghe thanh âm lão ốm o từ đằng xa vọng lại :
- Ngươi quyết định thế nào? Hãy nói cho ta nghe thử!
Triển Phi Yên lại hít mạnh một hơi chân khí rồi đáp :
- Vãn bối quyết định dành linh dược để chữa cho Cần Quân Hiệp.
Nàng nói câu này rất to, lão ốm o ở đằng xa nghe cũng rõ. Nhưng lão còn ngần ngừ chưa trả lời.
Bỗng nghe tiếng người khác từ đằng xa vọng lại :
- Triển cô nương! Triển cô nương! Ta vẫn tưởng trong thiên hạ chỉ có mình ta là người ngốc dại mới xả kỷ vị tha. Bây giờ ta mới biết mình nghĩ vậy là sai. Ngoài ta ra, ngay trước mắt còn có cô nương cũng chịu hy sinh tính mạng để làm hay cho người.
Thanh âm này trước xa sau gần. Giọng nói nhát gừng và lạc hẳn đi. Đồng thời nàng nghe rõ cả tiếng người đó thở lên hồng hộc, tỏ ra y vừa nói vừa chạy lại rất gấp.
Triển Phi Yên ngạc nhiên chú ý nhìn ra thì thấy một bóng người đang lướt tới. Y chính là người thân hình cao lớn, mặt mũi hốc hác, đứng trơ như xác chết dưới gốc cây mà nàng đã gặp lúc ban ngày.
Triển Phi Yên bất giác lùi lại nửa bước, quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người kia không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra định nắm lấy cổ tay nàng.
Triển Phi Yên né người đi, toan rụt tay về để tránh. Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt hán tử thì thấy trong khóe mắt y lộ ra vẻ sùng kính và cảm kích. Nàng động tâm đoán biết ngay là người này không có ý gia hại mình. Tay nàng rụt về dở dang lại đưa ra. Người kia nắm chặt lấy tay nàng. Người y run lên, miệng lắp bắp một lúc mới bật lên tiếng gọi :
- Triển cô nương...
Hán tử gọi lên một tiếng rồi dường như trong lòng xúc động mạnh quá, không nói nên lời nữa.
Triển Phi Yên ngần ngừ một lúc rồi hỏi lại :
- Tôn giá là ai?
Hán tử đáp :
- Ô kìa! Té ra là cô nương vẫn chưa biết ta là ai ư?... Hỡi ôi!... Thực ra ta biến đổi nhiều quá, có lúc chính ta cũng không nhận biết ta là ai nữa.
Hán tử nói một tràng dài mà rốt cục vẫn chưa xưng danh xong.
Triển Phi Yên nóng ruột toan hỏi lại thì hán tử nói tiếp :
- Triển cô nương! Ta cảm kích cô nương không biết đến thế nào mà nói!
Triển Phi Yên chẳng hiểu ra sao, ngớ ngẩn hỏi lại :
- Ngươi cảm ơn ta điều chi?
Hán tử vẫn không trả lời vào câu hỏi, ấp úng nói :
- Tuy gã... không phải là con ta, nhưng thủy chung ta vẫn coi gã như con... Hỡi ôi!... Triển cô nương sẵn sàng hy sinh cứu gã. Thực ra ta không nên cảm ơn cô... Ta không biết nói thế nào cho phải. Giả tỷ ta đứng vào địa vị cô... e rằng ta cũng không làm được như cô.
Triển Phi Yên nhíu cặp lông mày, nàng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của y ra làm sao. Nàng thở dài nói :
- Ông bạn! Ông bạn...
Nàng muốn ngăn trở không để y nói củ từ dây muống nữa, nhưng nàng chưa dứt lời, đã nghe thanh âm lạt lẽo của lão ốm o nổi lên :
- Ngươi để ý nói hết đã, đừng có ngắt lời! Bây giờ y đang cao hứng đó. Hơn một tháng nay, ta không thấy y mở miệng.
Triển Phi Yên vội hỏi :
- Y là ai vậy?
Lão ốm o đáp :
- Ngươi còn chưa biết ư? Ngươi hãy nhìn sau lưng y sẽ rõ!
Triển Phi Yên định thần nhìn ra thì thấy hán tử đeo một cái vỏ kiếm vừa rộng vừa dài. Trên mặt vỏ kiếm vẽ hai con rồng vàng thì ngẩn người ra, bất giác thất thanh la lên :
- Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu!
Nàng vừa la vừa hất tay ra lùi lại. Bộ mặt nàng lộ vẻ kỳ dị khôn tả. Nàng cười lạt nói :
- Ta tưởng ai, té ra là ngươi. Ta không ngờ ngươi lại là một người vô liêm sỉ đến thế!
Lão ốm o trầm giọng quát lớn :
- Câm miệng ngay!
Triển Phi Yên vẫn tiếp tục :
- Y đến đây thật là hay quá. Tiền bối! Bây giờ Cần Quân Hiệp ở nơi đâu? Tiền bối mau tìm cách kiếm y về đây rồi khôi phục lại thần trí cho y, để y đâm chết kẻ đại cừu đã giết phụ thân y và làm nhục đến danh tiết mẫu thân y.
Lão ốm o lặng yên không nói gì.
Vi Cự Phu cười ha hả nói :
- Báo thù giết cha hiếp mẹ ư? Triển cô nương! Bây giờ cô nương tự nguyện hy sinh tính mạng để cứu Cần Quân Hiệp rồi gã lại đổ cho cô là có mối thù giết cha hiếp mẹ thì cô nghĩ thế nào?
Triển Phi Yên bĩu môi đáp :
- Đừng rườm lời nữa! Ta giết phụ thân y bao giờ? Phụ thân y là Cần Nhật Túy bị chết về tay ai? Ngươi thử tự vấn tâm coi!
Vi Cự Phu đột nhiên lùi lại hai bước, vịn vào gốc cây, nói :
- Phải rồi! Cần Nhật Túy quả chết về tay ta.
Triển Phi Yên tiến gần lại một bước hỏi :
- Phải chăng Cần Nhật Túy là người anh em kết nghĩa với ngươi?
Vi Cự Phu mặt đã trơ như xác chết, bây giờ mắt y chiếu ra những tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chặp vào mặt Triển Phi Yên, tuyệt nhiên không lộ vẻ chi bẽ bàng hối hận. Y lớn tiếng đáp :
- Chính phải!
Triển Phi Yên lại hỏi :
- Có phải ngươi cùng Cần Nhật Túy đều say mê Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc? Nhưng Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc vốn không ưa ngươi. Bà ta chỉ yêu một mình Cần Nhật Túy và đã có con với y. Thế mà ngươi lại giết người em kết nghĩa, rồi ép uổng vợ y trong lúc đau thương muốn tự tử phải lấy ngươi làm vợ. Có đúng thế không?
Vi Cự Phu đáp :
- Về phần trên thì đúng như vậy, nhưng nửa dưới thì sai rồi.
Triển Phi Yên cười hỏi :
- Sai ở chỗ nào? Ngươi thử nói ta nghe, để xem giọng lưỡi ngươi giảo quyệt đến thế nào.
Lão ốm o chuyển động thân hình, lướt tới nơi, lên tiếng :
- Tiểu Vi! Ta vốn biết ngươi là hạng người thế nào, nên tin chắc trong vụ này còn có điều ngoắt ngoéo. Ngươi cứ nói đi! Vì lẽ gì ngươi đã hạ sát Cần Nhật Túy?
Vi Cự Phu người run lên bần bật. Năm ngón tay y bấm mạnh cành cây kêu răng rắc. Ngón tay dần dần ngập vào trong cành cây. Y chưa nói gì thì lão ốm o lại tiếp :
- Hiện nay trên chốn giang hồ, người ta đồn đại về ngươi nhiều lắm. Ngươi cứ nói rõ vì lẽ gì đã giết Cần Nhật Túy. Ta chắc bên trong hẳn còn có một nguyên nhân nào trọng đại.
Lão hỏi tới đây thì hai mắt sáng rực lên nhìn chằm chặp vào mặt Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu tuyệt không tỏ vẻ gì là xấu hổ, nhưng da mặt y co rúm lại, đủ thấy rõ trong lòng y rất đau đớn, và đã tự vấn tâm không có điều chi đáng hổ thẹn.
Hồi lâu lão thở phào một cái rồi đáp :
- Tại hạ vì quá yêu Đường Uyển Ngọc...
Triển Phi Yên lập tức hỏi xen vào :
- Vì ngươi quá say mê Đường Uyển Ngọc mà không cần lựa chọn thi hành thủ đoạn dã man để chiếm lấy người yêu để thỏa mãn cho mình chứ gì?
Vi Cự Phu đột nhiên lớn tiếng gầm lên :
- Nói bậy! Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi... Nhưng ta đã khuyên y mà y không chịu nghe...
Câu sau cùng Vi Cự Phu hạ thấp giọng, từ từ cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Giữa chốn hoang dã, bầu không khí trở lại tịch mịch.
Ngay lúc ấy, đột nhiên từ đằng xa có một thanh âm kỳ dị vọng lên. Thanh âm này lúc dứt lúc nối, vừa lạnh lẽo vừa thê thảm, khiến người nghe phải nao nao trong dạ, lông tóc đứng dựng cả lên.
Thanh âm kia nói :
- Y không nghe cái gì? Sao không nói hết đi?
Triển Phi Yên nghe thanh âm này phải bở vía, vội vận công bảo vệ tâm thần.
Lão ốm o cũng biến sắc. Lão vung tay lên một cái, một luồng nội lực hất Triển Phi Yên ra xa mấy bước, rồi lão trầm giọng quát :
- Đứng yên đừng có nhúc nhích!
Triển Phi Yên ngạc nhiên chẳng hiểu ra sao? Sự thực thì nàng cũng không còn đủ sức để chuyển động nữa.
Lúc ấy thanh âm lạnh lẽo rùng rợn kia lại vọng lên :
- Đồ lão nhị! Đã lâu ta không gặp lão. Lão có thay họ đổi tên lần nào nữa không? Ta nghe thanh âm lão thều thào không còn khí lực gì nữa, dường như tám đường kinh mạch không còn toàn vẹn. Ngươi chưa đi tìm đất chôn mà còn ở đây lăng nhăng gì thế?
Thanh âm này lơ lửng trên không rồi gần lại.
Lão ốm o chuyển động thân hình, nhìn về phía có thanh âm vọng lại. Lão đẩy Vi Cự Phu và Triển Phi Yên đứng về phía sau lưng, dường như để hộ vệ hai người.
Triển Phi Yên cố sức trấn tĩnh tinh thần :
- Người mới đến là ai vậy?
Lão ốm o chưa trả lời thì đã thấy một bóng người như ma quỷ ẩn hiện lướt đến phía trước. Còn cách chừng bảy tám thước thì dừng lại.
Càng đến gần, người này trông càng giống ma quỷ. Người hắn từ từ chuyển động tựa hồ lúc nào cũng muốn bay bổng lên không. Hắn một một bộ áo phát ra ánh sáng huyền ảo, mới trông thì êm dịu, nhưng nhìn lâu thì chói mắt.
Mặt mũi người này cũng bị làn ánh sáng do áo mặc léo ra bao phủ, nên trông không được rõ. Nếu chốn trần gian mà có ma quỷ thật thì người trước mắt này không phải là người mà đúng là ma.
Người này đứng yên rồi bật lên tiếng cười the thé rất quái gở rồi hỏi :
- Đồ lão nhị! Chúng ta mới chia tay nhau mấy năm nay mà ngươi đã trở nên một người bệnh hoạn thế này? Lão bị đứt một đường kinh mạch hay là hai đường?
Lão ốm o lạnh lùng đáp :
- Dĩ nhiên là mới đứt một đường. Nếu đứt đến hai thì còn sống được ư?
Người kia hỏi :
- Thế thì chắc ngươi đã luyện được môn Đoạn Mạch thần công rồi phải không?
Lão ốm o đáp :
- Hẳn thế! Nếu không thì trông thấy ngươi, ta đã phải tránh xa rồi.
Người kia lại cười rộ nói :
- Hay lắm, hay lắm! Ngày trước chúng ta có ba người thì bản lãnh lão đại hơn hết. Lão nhị với ta thường thường muốn cùng y tranh thắng. Kết quả là một kẻ bôn ba hải ngoại, một người lên ẩn núp chốn thâm sơn tại đất Miêu Cương. Nay lão đại đã chết rồi, chỉ còn lại hai ta. Chúng ta cũng tỷ đấu xem sao chứ?
Người kia nói xong, nhưng lão ốm o vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, chẳng nói nửa lời.
Triển Phi Yên nghe hai người đối thoại thì trong lòng không khỏi xao xuyến, trống ngực đánh thình thình.
Nàng biết câu “lão đại” ở miệng người kia nói ra, chính là Triển Bất Diệt, phụ thân nàng.
Lão ốm o họ Đồ đương nhiên là người anh em kết nghĩa với phụ thân nàng, tên gọi là Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong.
Nàng từng được nghe mẫu thân mấy lần đề cập đến Vô Ảnh Phi Long tầm vóc khôi ngô, đúng là một tay đại hán. Khinh công lão vào hàng tuyệt thế vô song, chẳng ai mà không biết tiếng. Môn “Xúc Địa Thành Thốn” khắp thế gian chỉ mình lão thi triển được mà thôi. Nhưng nàng không hiểu tại sao bây giờ lão trở thành con người gầy còm, da bủng bụng sưng, mặt vàng như nghệ, tưởng chừng như người đeo bệnh suốt đời.
Triển Phi Yên chẳng những rõ lai lịch lão ốm o mà cả con người giống ma quỷ kia là ai, nàng cũng biết rõ.
Hắn chính là một tên cự ma ở đất Miêu Cương, biệt hiệu là Độc Long tôn giả. Hắn chính là người mà Quản Tam Dương đã chẳng quản đường xa diệu vợi lần mò đến Miêu Cương để xin vào làm đệ tử.
Bỗng nghe Độc Long tôn giả lớn tiếng hỏi Triển Phi Yên :
- Tiểu cô nương! Trong lòng cô kinh hãi ta lắm phải không?
Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong hững hờ đáp :
- Y chính là con gái lão đại. Ngươi tưởng y sợ ngươi lắm ư?
Độc Long tôn giả rùng mình. Đột nhiên hắn rú lên một tiếng quái gở. Tiếng hú của hắn cực kỳ khó nghe, như đấm vào tai, khiến cho Triển Phi Yên hoa mắt lên, xây xẩm mặt mày, suýt nữa ngất đi.
Tiếp theo tiếng hú, Độc Long tôn giả tựa hồ biến thành làn cầu vòng sắc tro, đột nhiên vọt lên không, cao chừng hơn trượng rồi lập tức hạ thấp xuống. Một cái tung lên hạ xuống như vậy, hắn đã vượt qua đầu lão ốm o Đồ Liên Phong, đến trước mặt Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên vừa cảm thấy một luồng đại lực xô đến trước mặt, người nàng bỗng nhiên lùi lại phía sau. Nàng lùi đúng vào người Vi Cự Phu.
Lúc Độc Long tôn giả vọt tới trước mặt Triển Phi Yên, người hắn còn đang lơ lửng trên không đã thò năm ngón tay ra chụp xuống trước ngực nàng.
Toàn thân Độc Long tôn giả trông như một đám mây sắc tro mờ mịt, nên lúc hắn vung ngón tay ra như điện chớp, một cách rất đột ngột, nàng không nhìn rõ.
Triển Phi Yên trong lúc hoang mang, hấp tấp phóng chưởng đánh tới. Nhưng chưởng lực mới phóng ra nửa vời, cổ tay nàng bỗng bị siết chặt. Nàng đã bị Độc Long tôn giả nắm được rồi.
Triển Phi Yên rú lên một tiếng kinh khủng.
Lão ốm o Đồ Liên Phong co người lại đẩy cả hai khuỷu tay ra, định xô vào Độc Long tôn giả.
Độc Long tôn giả xoay tay trái đánh lại. Đồ Liên Phong khoanh tay phải đi một vòng, phóng chưởng nghênh địch. Tay trái lão vẫn tiếp tục đưa về phía Độc Long tôn giả, bắt buộc hắn phải buông Triển Phi Yên ra.
Triển Phi Yên thấy cổ tay mình được tự do rồi, vội nhảy tạt ngang ra xa hơn hai trượng.
Sau một lúc hoảng hồn, nàng trấn tĩnh lãi, ngẩng mặt nhìn ra, thấy Đồ Liên Phong cùng Độc Long tôn giả, hai người đứng đối diện không nhúc nhích.
Hai người hiện giờ đứng cách nhau chừng sáu bảy thước. Cứ trông bề ngoài thì họ không lộ vẻ gì khẩn trương cho lắm.
Lão ốm o Đồ Liên Phong người vẫn xiêu vẹo tưởng chừng sắp té. Còn Độc Long tôn giả vẫn ra vẻ ung dung lẹ làng, tựa hồ muốn bay bổng lên không. Người lão trông như một đám khói phất phơ.
Hai người đứng yên không nhúc nhích, hồi lâu rồi Độc Long tôn giả mới lên tiếng hỏi :
- Lão nhị! Lão muốn động thủ thật không?
Đồ Liên Phong đáp :
- Xem chừng không động thủ không xong rồi. Mấy năm nay ta luyện thành công phu Đoạn Mạch thần công, ngươi cũng đã thành tựu được môn Hấp Tinh thần công, mà bảo bãi cuộc động thủ thì không thể được.
Độc Long tôn giả thở dài nói :
- Anh em mình ba người, kể ra chẳng nên kết nghĩa với nhau ngay từ lúc đầu mới phải. Trái lại ngươi đã giết phụ thân ta, hay ta giết vợ con ngươi, thế thì giữa chúng ta đã thành ra thù nghịch. Khi động thủ, dĩ nhiên chúng ta chẳng còn nể nang gì nữa có phải hay hơn không? Có đúng thế không?
Đồ Liên Phong ngửa mặt lên trời cười nói :
- Ai cũng bảo là thiên hạ bao la bát ngát, thế mà bọn ta khó tìm được tay đối thủ. Có đối thủ thì lại là chỗ anh em mới thiệt khó cho mình.
Nghe khẩu khí giữa hai người kết nghĩa là Độc Long tôn giả và Đồ Liên Phong thì họ cho là trên thế gian này chỉ có anh em họ là võ công cao hơn hết mà thôi. Tuy là những câu khoác lác nhưng tình hình hiện tại quả đúng thế thiệt.
Độc Long tôn giả lùi lại mấy bước nói :
- Lão nhị! Hấp Tinh thần công của ta chuyên hút nội lực người ngoài. Vậy lão phải cẩn thận đừng để cho bàn tay ta dính vào người ngươi đấy nhé!
Đồ Liên Phong trầm giọng nói :
- Ngươi đừng thấy con người ta lúc nào cũng lảo đảo tưởng chừng như gió thổi ngã mà coi thường. Đoạn Mạch thần công của ta kỳ diệu là ở chỗ đó. Chính ngươi cũng phải cẩn thận mà đối phó mới được.
Trước khi hai lão động thủ đều đã đem chỗ ảo diệu về võ công của mình nói cho đối phương hay. Như vậy thì mối tình kết nghĩa của hai người chưa phải là hoàn toàn mất hết, mà họ vẫn còn ấp ủ trong lòng. Nhưng họ không tránh khỏi tính hiếu thắng là tranh hơn thua cho bằng được, để xảy ra những tấn bi kịch. Cái thảm trạng của những kẻ sỉ học võ không ai tránh được là ở chỗ đó.