Nhanh như chớp ... Văn Tử Lăng phóng bồi liên tiếp hai chiêu Đàn Chỉ Thần Thông.
Khá khen cho công phu của U Minh Giáo Chủ, thật sự đã đạt được đến mức tuyệt vời, mặc dù trúng phải một đòn nơi chân khá đau, ngã lộn nhào đi mấy vòng, nhưng ...
lập tức bà liền tung mình đứng thẳng dậy. Trong khoảnh khắc ấy, sự phòng thủ của bà hơi chểnh mảng, ngọn Đàn Chỉ Thần Thông, thừa cơ bay vèo đến, liếm mất chiếc tai hữu và đôi môi chín mọng của bà, mà thời son trẻ đã gây sự thèm khát cho bao anh hùng phong lưu mã thượng.
Không còn ai có thể nhận ra diện mạo của U Minh Giáo Chủ nữa, tóc tai rũ rượi, mặt mũi đã biến hình, và bê bết máu, bà gầm lên như con hổ cái mất mồi, sẵn ngụm máu tươi trào ra nơi miệng, bà vận dụng nội công lên mồm, thổi mạnh vào người Tử Lăng.
Những giọt máu là những mũi tên sắc bén, tua tủa bắn vào người Tử Lăng. Chàng chỉ kịp vận nội lực để đẩy bật những tia máu giết người ấy ra, vừa phải nhảy tạt lẩn tránh, nhưng ... ngọn cước của U Minh Giáo Chủ đã bay vèo đến.
"Bình ...".
Ngọn cước độc hiểm đã trúng thẳng vào ngực Tử Lăng, chàng bị trúng phải một đòn cực mạnh. Như chiếc diều đứt dây, thân hình chàng trai trẻ bay bổng lên không rồi rơi huỵch xuống mặt đất.
Lúc bấy giờ lão Nhất Thóc Dả Tẩu đã hồi tỉnh dậy, lão ngơ ngác đứng nhìn mọi người, ngơ ngẩn như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
U Minh Giáo Chủ gầm lên như con hổ cái:
- Văn Tử Lăng! Hiện giờ bổn tòa không còn cần đến công lực của nhà ngươi nữa đâu!
Bổn tòa chỉ muốn phân thây ngươi ra làm muôn đoạn, mới hả mối hận chất chứa trong lòng.
Bà hướng về bọn thuộc hạ gào to:
- Bất luận với phương pháp nào, các ngươi hãy vì bổn tòa mà diệt trừ tên tiểu tử này ngay tức khắc!
Lệnh vừa truyền ra, một tiếng dạ ran vang lên như sấm. Tất cả bọn người áo xanh bịt mặt, kẻ đao người kiếm nhất tề xông ra, bổ nhào về phía Tử Lăng.
Nhờ kỹ thuật chiến đấu linh động, và những cơ mưu thần diệu, nên Tử Lăng mới thừa cơ quật được vào đối phương một hai đòn bất ngờ đấy thôi, chứ so về tài nghệ công lực của chàng hãy còn non kém. Nom thấy bọn U Minh Giáo, sát khí đằng đằng hò hét tiến đến, chàng bất giác cảm thấy hoang mang lo lắng cho số phận mình, chàng âm thầm tự nhủ:
"Mạng ta hôm nay có lẽ đã đến giờ hủy diệt!".
Tánh mạng của Tử Lăng còn trong đường tơ kẽ tóc, thì ... bỗng nhiên ...
Có tiếng mõ giục lên liên hồi ...
Như có một thần lực thúc đẩy, Tử Lăng vụt cảm thấy nội lực đột nhiên phục hồi một cách kỳ lạ. Chàng cất tiếng hét to một tiếng, tung mình nhảy dựng lên, giương chưởng quét mạnh vào bọn người đang đổ ập đến ...
Cảnh hỗn loạn thình lình nổi lên trong gian thạch động nhỏ hẹp, tiếng kêu la thảm thiết của toán người bị thương vì chưởng lực của Tử Lăng hòa lẫn với tiếng mõ thúc giục liên hồi, tạo nên một bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
U Minh Giáo Chủ dường như bị hồi mõ làm rung động, với gương mặt tàn phế nhầy nhụa, thoạt nom ... không thể nhận ra sắc diện của bà, nhưng ... với cử động bối rối, đôi bờ vai rung rung, không tự chủ, cũng hiểu tâm thần bà ta đã dao động dữ dội ...
Bọn thuộc hạ càng thảm hại hơn, hàng ngũ đều rối loạn, tiếng mõ thúc giục làm cho tinh thần chiến đấu của họ tiêu tan mất hết, họ loạng choạng thối lui ...
Thấy tình thế quá bất lợi, U Minh Giáo Chủ bèn cất tiếng hét to:
- Bổn tòa truyền lệnh rút lui!
Được lệnh, toán người áo xanh vội vã theo những địa đạo bí mật nhanh nhẹn tháo lui.
Trong chớp mắt, những kẻ còn khỏe mạnh trong bọn đều rút chạy mất dạng cả.
Tiếng mõ phút chốc cũng ngưng bặt ... Thạch động trở về cảnh im lặng hoàn toàn sau một hồi giao tranh ác liệt.
Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, đồng bọn của chàng vẫn ngồi yên chỗ cũ, mắt nhắm nghiền, dường như đang ngồi nhập định. Thi thể của bọn U Minh Giáo nằm la liệt trên nền đá, đây đó một vài tên mang thương nặng đang nằm rên siết.
Trong đồng bọn của chàng hiện giờ còn có mặt thêm bốn vị cao thủ:
Công Dã Vô Vi, Tam Dương Đạo Trưởng, Nguyên Huyền Đạo Trưởng và lão già lùn Nhất Thóc Dả Tẩu. Họ cũng ngồi yên đấy, thần sắc mê mê hoặc hoặc tợ như kẻ mất hồn.
Bỗng nhiên ...
Tiếng mõ lại nổi lên, nhưng ... lần này thanh âm của mõ hiền hòa và êm dịu hơn, làm cho tâm thần của người nghe có cảm giác lâng lâng khoan khoái, tiếng mõ nhặt khoan như dẫn dắt tâm hồn con người, từ cõi huyền hoặc mông lung, trở về với cảnh thực tại của cuộc đời ...
Người đầu tiên sực tỉnh là lão Nhất Thóc Dả Tẩu. Lão dụi đôi mắt ngáy ngủ, ngáp một thôi dài, đoạn vươn vai đứng dậy.
Giương đôi mắt đầy vẻ ngờ vực, lão nhìn Tử Lăng ướm hỏi:
- Ồ! Văn tiểu hiệp! Đây là đâu nhỉ? Phải chăng hiện tại chúng mình đang ở trong Hiệp Lê Mật Cung đấy à?
Văn Tử Lăng nheo mày hỏi vặn lại:
- Lão tiền bối chẳng lẽ đã quên tất cả những sự việc vừa xảy ra đấy ư?
Đưa tay vỗ trán, cố moi óc hồi tưởng lại những việc vừa qua, lão già lùn như nhớ sực lại tất cả sự việc. Lão liền giậm chân than dài:
- Hình như lão phu vừa trải qua một cơn ác mộng, mà tất cả sự việc được in sâu vào tiềm thức của lão một cách rất rõ ràng! Ồ ... nhỉ! Kỳ quái thật ...! Lão phu phải tuân theo một cách tuyệt đối mệnh lệnh mà lão phu không thể cưỡng lại được ...
Trong giây lát, Công Dã Vô Vi, Tam Dương Đạo Trưởng cũng lần lượt hồi tỉnh lại.
Tử Lăng liếc nhìn ba người, đoạn cất tiếng gặng hỏi:
- Ba vị có biết những gì đã xảy ra trong mấy tháng nay chứ?
Công Dã Vô Vi đỏ mặt vì hổ thẹn:
- Chúng tôi không biết yêu phụ ấy đã dùng môn thuốc chi, mà sau khi uống vào thần trí của chúng tôi đều mê hoặc, quên đi tất cả ... Đối với bà ta, chúng tôi vụt nảy ra một sự sợ hãi kỳ lạ, chúng tôi không thể cưỡng lại những mệnh lệnh một khi bà ta đã ban ra.
Văn Tử Lăng vội ngắt lời:
- Chuyện rất đơn giản, đấy là Chu Thần Tán, bọn thuộc hạ của U Minh Giáo đại loại đều bị món Mê Thần Dược ấy khống chế, khác biệt nhau chỉ là sự lậm thuốc hoặc nhiều hoặc ít đấy thôi ...
Thình lình ... có tiếng niệm phật từ phía sau lưng mọi người. Họ giật mình quay lại, hai vị ni cô và một thiếu nữ mình vận bộ võ phục gọn ghẽ màu xanh đã đứng phía sau lưng họ tự bao giờ ...
Tất cả đều mừng rỡ chắp tay vái chào Liên Tâm Sư Thái và Lãnh Tâm Thần Ni hai vị ni cô.
Sau mấy tháng trời xa cách, thoạt nom thấy sắc diện của Mộ Dung Hồng có vẻ tiều tụy hơn trước, Tử Lăng vụt cảm thấy bồi hồi vô hạn, chàng nhớ sự chuyện xưa mà lòng se thắt lại.
Mộ Dung Hồng lộ vẻ lạnh nhạt, đưa đôi mắt âu sầu trộm liếc nhìn Tử Lăng giây phút, rồi nàng lập tức quay mặt sang chỗ khác cố ngăn chận ngọn trào lòng rộn rã dâng lên, nhưng đôi ngấn lệ bỗng dưng lưng tròng trong hai khóe mắt. Nàng khóc, và chỉ có Tử Lăng mới hiểu rõ được lòng nàng.
Liên Tâm Sư Thái quét đôi mắt sáng ngời, quắc nhìn Tử Lăng, đoạn mỉm cười thốt:
- Ồ! Văn tiểu hiệp! Bần ni rất hân hạnh gặp lại tiểu hiệp và chư vị đồng đạo!
Quay lại nhìn toán người đang ngồi phệt dưới đất, lão ni cô vội vã tiếp:
- Các vị này đã trúng nhằm Thi Độc quá nặng, cũng may là bần ni có dự bị sẵn Vạn Niên Kim Lý hoàn đơn, bằng không ... trận tai biến này chẳng biết phải tổn thất thêm biết bao là tinh anh của võ lâm.
Nói xong, ni cô liền từ trong lòng rút ra một chiếc bình ngọc trắng đổ ra năm hoàn thuốc màu xanh lục, trao qua tay Tử Lăng và bảo:
- Phiền Văn tiểu hiệp hãy giúp bần ni cho năm người bị trúng Thi Độc, mỗi người uống một hoàn ...
Tử Lăng nhanh nhẩu vâng dạ, y lệnh thi hành.
Sau khi nuốt xong Vạn Niên Kim Lý hoàn đơn, tức khắc năm vị Chưởng Môn vụt cảm thấy huyết mạch lưu thông, tinh thần sảng khoái, hiển nhiên là độc tố đã được hóa giải tiêu tan ...
Họ vươn mình đứng dậy, đồng chắp tay vái tạ Liên Tâm Sư Thái. Đây là lần thứ hai, sau mấy ngày được Liên Tâm Sư Thái và Lãnh Tâm Thần Ni cứu họ thoát khỏi Hiệp Lê Mật Cung ...
Phổ Vân Thiền Sư cất tiếng thốt:
- Đồng đạo của chúng tôi có mấy vị bị U Minh Giáo Chủ giam cầm khá lâu và đã uống nhằm Chu Thần Tán của yêu phụ nên mới xảy ra những sự đáng tiếc vừa qua. Chúng tôi đến đây là vì lầm vào quỷ kế của U Minh Giáo Chủ! Bần đạo muốn biết, lưỡng vị sư thái đã đến kịp để cứu thoát chúng tôi, chắc phải có một nguyên do đặc biệt nào thúc đẩy ...?
Liên Tâm Sư Thái khẽ nheo mày, rồi nhớ sực đến chuyện xưa, bà vụt buông tiếng thở dài ...
- Thuở nhỏ ... khắp vùng Hắc Lang Sơn này đã in dấu gót giày của bần ni, và chính nơi đây đã chôn giấu biết bao là kỷ niệm của bần ni suốt thời thơ ấu ...
Như biết mình lỡ lời, lão ni cô vội nói lảng sang vấn đề khác:
- Cho nên tất cả những sự việc xảy ra, dầu đúng vào sự dự đoán của bần ni, thực ra U Minh Giáo Chủ định mượn Huyền Thiên Thiền Tự làm nơi tạm trú, nhưng ... am tự ấy đã bị Tiết Hoa Diễm và lão Nam Cung Minh chiếm lấy mất rồi ... Đến nước cùng đường mạt lộ, bà ta sẽ chạy về Tử Vong Động, vì từ đây về đó rất gần ...
Tử Lăng vội cải chính ngay:
- Nhưng ... theo tại hạ được biết thì ... Tử Vong Động được bọn thuộc hạ đóng kín sau khi mai táng xong Ngũ Độc Thần Quân theo lời căn dặn của lệnh ái của Động Chủ là Ngũ Độc Công Chúa Hoa Trung Tú ...
Liên Tâm Sư Thái gật đầu tiếp:
- Chuyện ấy ... bần ni có nghe qua, nhưng còn một việc này mà ít người được biết là, Tử Vong Động còn có một đường ăn thông ra ngoài ... chính trong tận cùng của động phủ còn bị giam giữ một số rất đông độc xà và độc thú ... Sau khi vào chiếm Tử Vong Động, Ngũ Độc Thần Quân đã phát giác ra số độc thú ấy, nhưng không dám đá động đến chúng ... Bần ni chỉ sợ là đến mức cùng đường, U Minh Giáo Chủ sẽ không ngần ngại mà thả chúng ra, tức nhiên vùng Hắc Lang Sơn này cho đến những vùng lân cận đều mang lấy đại họa ...
Lời trần thuyết của lão ni cô làm cho Tử Lăng vụt nhớ sực lại, lúc tìm Giang Thu Lăng, chàng và lão Nhất Thóc Dả Tẩu đã phát giác ra một cửa động hình chiếc đầu lâu ... Ồ ...! Có lẽ nơi đây là cửa hang bí mật cũng nên ...
Tạm ngưng giây lâu, Liên Tâm Sư Thái lại chậm rãi tiếp:
- Tử Vong Động, dựa vào độc khí sẵn có, thêm vào đấy, động phủ cực kỳ kiên cố, nếu U Minh Giáo Chủ chạy vào trong ấy, đóng cửa cố thủ, chúng mình sẽ không có phương pháp nào diệt trừ bà ta nổi được ... Thực ra chính bần ni đã cố ý tiết lộ sự bí mật của chúng mình về cách liên lạc dùng ám hiệu treo nhánh tùng nơi cửa ... U Minh Giáo Chủ có ngờ đâu đã lầm quỷ kế của bần ni, cố ý gài bẫy bọn mình vì vùng Hắc Lang Sơn này đâu có động phủ nào có địa thế hiểm trở hơn nhưng gặp phải tay bần ni đã quen thuộc địa thế thì mặc dù gài bẫy bằng cách treo nhánh tùng nơi cửa, cho chúng mình lọt vào sào huyệt của chúng nó, khác nào chúng tự rước họa vào thân.
Văn Tử Lăng nheo mắt thốt:
- Lão sư thái có biết đâu rằng cũng vì phương pháp ấy, mà bọn chúng mình, thiếu chút nữa đã mang hại dưới tay ác nghiệt của bọn U Minh Giáo rồi!
Liên Tâm Sư Thái bật cười xòa:
- Chuyện xảy ra quá nhanh, chính bần ni cũng không ngờ thế, nhưng "Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân", chính nhờ tài nghệ xuất chúng của Văn tiểu hiệp mà U Minh Giáo Chủ suýt mất mạng và bỏ chạy như chuột đấy hay sao ...?
Tử Lăng đỏ bừng cả mặt:
- Lão sư thái đã khen tặng quá lời ...!
Liên Tâm Sư Thái liền nghiêm nét mặt tiếp:
- Trong khu vực Hắc Lang Sơn này, những địa điểm hiểm trở không phải là ít, nhưng ...
chỉ có địa thế Thủy Vân Động là bần ni am hiểu nhất, cho nên ... U Minh Giáo Chủ chạy trốn vào đây cũng là một điều may mắn cho chúng mình ...!
Ni cô liếc nhìn Tử Lăng mỉm cười tiếp:
- Không phải bần ni đã khen tặng Văn tiểu hiệp quá lời đâu ...! Thực ra trong bọn của chúng mình hiện tại, chỉ có Văn tiểu hiệp là có thể đương đầu với yêu phụ ấy mà thôi, các vị hãy lại đây xem ...!
Nói xong bà liền mượn lưỡi trường kiếm vạch xuống mặt đất, một bản đồ sơ lược, rồi giải thích:
- Địa thế của Thủy Vân Động mặc dù hiểm hóc, nhưng ... đơn giản nhỏ hẹp hơn Hiệp Lê Mật Cung của U Minh Giáo nhiều ... Phàm tất cả sào huyệt nào của bọn tà đạo cũng đều có một cửa ngõ cứu cấp riêng để phòng khi tai biến, đây là một ngõ bí mật ăn thông ra phía sau dãy núi ... U Minh Giáo Chủ và bọn dư đảng thế nào cũng do ngả này để chạy về Tử Vong Động, vậy phiền Văn tiểu hiệp hãy lãnh nhiệm vụ canh chừng nơi đấy ...!
Đưa mắt liếc nhìn Mộ Dung Hồng tự nãy giờ đứng lặng thinh phía sau, lão ni cô ôn tồn thốt:
- Hồng nhi ...! Con hãy cùng Văn tiểu hiệp đi cho có bạn!
Liếc nhìn về phía Văn Tử Lăng, bà ôn tồn tiếp:
- Sự sắp đặt của bần ni, Văn tiểu hiệp cảm thấy thích hợp đấy chứ ...?
Văn Tử Lăng nhanh nhẩu đáp:
- Cao kiến của lão sư thái, tại hạ rất lấy làm khâm phục, lẽ đương nhiên tại hạ rất sẵn sàng thi hành đúng theo mệnh lệnh.
Không hiểu hữu ý hay vô tình, Liên Tâm Sư Thái lại trùng hợp vào ý thích của Mộ Dung Hồng, mặc dù ngoài mặt, nàng vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên và lạnh nhạt.
Tử Lăng thành khẩn nhìn Mộ Dung Hồng ôn tồn thốt:
- Tại hạ được sự trợ giúp của Mộ Dung cô nương còn gì may mắn cho bằng ...! Mộ Dung cô nương, chúng mình hiện tại nên lập tức khởi hành là vừa!
Mộ Dung Hồng khẽ gật đầu chắp tay bái biệt hai vị lão ni cô, đoạn cung Văn Tử Lăng song song bước ra khỏi động.
Mắt tiễn đưa bóng của hai người trẻ tuổi khuất dạng sau khúc quanh của địa đạo, Liên Tâm Sư Thái bèn hướng về phía các Chưởng Môn thốt:
- Thực ra, công lực của bần ni vẫn còn kém xa tài nghệ siêu việt của U Minh Giáo Chủ, nhưng xét về thực lực của yêu phụ ấy hiện tại, sau khi liên tiếp bị Tử Lăng đánh bại hai trận, tinh thần của bà ta đã sút kém rất nhiều. Vả lại nhờ sự liên kết thành một khối của chúng mình, bần ni dám đoán chắc rằng, yêu phụ ấy sẽ không dám kéo dài cuộc quyết đấu và nhất định sẽ rút chạy về Tử Vong Động, củng cố lại lực lượng và chờ ngày phục hận. Hiện tại ...
chúng mình nên gấp rút đuổi theo chận đánh, trước khi chúng có thời giờ tẩu thoát.
Nói xong ... lão ni cô bèn nhanh nhẹn tiến vào một địa đạo gần đấy. Tất cả những vị Chưởng Môn có mặt đều vội vã theo sau.
Trong phút chốc thạch động đã vắng tanh, chỉ còn trơ lại những thi thể nhầy nhụa của bọn U Minh Giáo và tiếng rên khẽ của bọn người trọng thương đang nằm chờ tử thần đến đón ...
Đâu đấy ... còn vang lại tiếng nỉ non của những côn trùng tạo thành một bản nhạc ru hồn như tiễn đưa linh hồn của những kẻ chiến bại xấu số về bên kia thế giới ...
Khá khen cho công phu của U Minh Giáo Chủ, thật sự đã đạt được đến mức tuyệt vời, mặc dù trúng phải một đòn nơi chân khá đau, ngã lộn nhào đi mấy vòng, nhưng ...
lập tức bà liền tung mình đứng thẳng dậy. Trong khoảnh khắc ấy, sự phòng thủ của bà hơi chểnh mảng, ngọn Đàn Chỉ Thần Thông, thừa cơ bay vèo đến, liếm mất chiếc tai hữu và đôi môi chín mọng của bà, mà thời son trẻ đã gây sự thèm khát cho bao anh hùng phong lưu mã thượng.
Không còn ai có thể nhận ra diện mạo của U Minh Giáo Chủ nữa, tóc tai rũ rượi, mặt mũi đã biến hình, và bê bết máu, bà gầm lên như con hổ cái mất mồi, sẵn ngụm máu tươi trào ra nơi miệng, bà vận dụng nội công lên mồm, thổi mạnh vào người Tử Lăng.
Những giọt máu là những mũi tên sắc bén, tua tủa bắn vào người Tử Lăng. Chàng chỉ kịp vận nội lực để đẩy bật những tia máu giết người ấy ra, vừa phải nhảy tạt lẩn tránh, nhưng ... ngọn cước của U Minh Giáo Chủ đã bay vèo đến.
"Bình ...".
Ngọn cước độc hiểm đã trúng thẳng vào ngực Tử Lăng, chàng bị trúng phải một đòn cực mạnh. Như chiếc diều đứt dây, thân hình chàng trai trẻ bay bổng lên không rồi rơi huỵch xuống mặt đất.
Lúc bấy giờ lão Nhất Thóc Dả Tẩu đã hồi tỉnh dậy, lão ngơ ngác đứng nhìn mọi người, ngơ ngẩn như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
U Minh Giáo Chủ gầm lên như con hổ cái:
- Văn Tử Lăng! Hiện giờ bổn tòa không còn cần đến công lực của nhà ngươi nữa đâu!
Bổn tòa chỉ muốn phân thây ngươi ra làm muôn đoạn, mới hả mối hận chất chứa trong lòng.
Bà hướng về bọn thuộc hạ gào to:
- Bất luận với phương pháp nào, các ngươi hãy vì bổn tòa mà diệt trừ tên tiểu tử này ngay tức khắc!
Lệnh vừa truyền ra, một tiếng dạ ran vang lên như sấm. Tất cả bọn người áo xanh bịt mặt, kẻ đao người kiếm nhất tề xông ra, bổ nhào về phía Tử Lăng.
Nhờ kỹ thuật chiến đấu linh động, và những cơ mưu thần diệu, nên Tử Lăng mới thừa cơ quật được vào đối phương một hai đòn bất ngờ đấy thôi, chứ so về tài nghệ công lực của chàng hãy còn non kém. Nom thấy bọn U Minh Giáo, sát khí đằng đằng hò hét tiến đến, chàng bất giác cảm thấy hoang mang lo lắng cho số phận mình, chàng âm thầm tự nhủ:
"Mạng ta hôm nay có lẽ đã đến giờ hủy diệt!".
Tánh mạng của Tử Lăng còn trong đường tơ kẽ tóc, thì ... bỗng nhiên ...
Có tiếng mõ giục lên liên hồi ...
Như có một thần lực thúc đẩy, Tử Lăng vụt cảm thấy nội lực đột nhiên phục hồi một cách kỳ lạ. Chàng cất tiếng hét to một tiếng, tung mình nhảy dựng lên, giương chưởng quét mạnh vào bọn người đang đổ ập đến ...
Cảnh hỗn loạn thình lình nổi lên trong gian thạch động nhỏ hẹp, tiếng kêu la thảm thiết của toán người bị thương vì chưởng lực của Tử Lăng hòa lẫn với tiếng mõ thúc giục liên hồi, tạo nên một bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
U Minh Giáo Chủ dường như bị hồi mõ làm rung động, với gương mặt tàn phế nhầy nhụa, thoạt nom ... không thể nhận ra sắc diện của bà, nhưng ... với cử động bối rối, đôi bờ vai rung rung, không tự chủ, cũng hiểu tâm thần bà ta đã dao động dữ dội ...
Bọn thuộc hạ càng thảm hại hơn, hàng ngũ đều rối loạn, tiếng mõ thúc giục làm cho tinh thần chiến đấu của họ tiêu tan mất hết, họ loạng choạng thối lui ...
Thấy tình thế quá bất lợi, U Minh Giáo Chủ bèn cất tiếng hét to:
- Bổn tòa truyền lệnh rút lui!
Được lệnh, toán người áo xanh vội vã theo những địa đạo bí mật nhanh nhẹn tháo lui.
Trong chớp mắt, những kẻ còn khỏe mạnh trong bọn đều rút chạy mất dạng cả.
Tiếng mõ phút chốc cũng ngưng bặt ... Thạch động trở về cảnh im lặng hoàn toàn sau một hồi giao tranh ác liệt.
Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, đồng bọn của chàng vẫn ngồi yên chỗ cũ, mắt nhắm nghiền, dường như đang ngồi nhập định. Thi thể của bọn U Minh Giáo nằm la liệt trên nền đá, đây đó một vài tên mang thương nặng đang nằm rên siết.
Trong đồng bọn của chàng hiện giờ còn có mặt thêm bốn vị cao thủ:
Công Dã Vô Vi, Tam Dương Đạo Trưởng, Nguyên Huyền Đạo Trưởng và lão già lùn Nhất Thóc Dả Tẩu. Họ cũng ngồi yên đấy, thần sắc mê mê hoặc hoặc tợ như kẻ mất hồn.
Bỗng nhiên ...
Tiếng mõ lại nổi lên, nhưng ... lần này thanh âm của mõ hiền hòa và êm dịu hơn, làm cho tâm thần của người nghe có cảm giác lâng lâng khoan khoái, tiếng mõ nhặt khoan như dẫn dắt tâm hồn con người, từ cõi huyền hoặc mông lung, trở về với cảnh thực tại của cuộc đời ...
Người đầu tiên sực tỉnh là lão Nhất Thóc Dả Tẩu. Lão dụi đôi mắt ngáy ngủ, ngáp một thôi dài, đoạn vươn vai đứng dậy.
Giương đôi mắt đầy vẻ ngờ vực, lão nhìn Tử Lăng ướm hỏi:
- Ồ! Văn tiểu hiệp! Đây là đâu nhỉ? Phải chăng hiện tại chúng mình đang ở trong Hiệp Lê Mật Cung đấy à?
Văn Tử Lăng nheo mày hỏi vặn lại:
- Lão tiền bối chẳng lẽ đã quên tất cả những sự việc vừa xảy ra đấy ư?
Đưa tay vỗ trán, cố moi óc hồi tưởng lại những việc vừa qua, lão già lùn như nhớ sực lại tất cả sự việc. Lão liền giậm chân than dài:
- Hình như lão phu vừa trải qua một cơn ác mộng, mà tất cả sự việc được in sâu vào tiềm thức của lão một cách rất rõ ràng! Ồ ... nhỉ! Kỳ quái thật ...! Lão phu phải tuân theo một cách tuyệt đối mệnh lệnh mà lão phu không thể cưỡng lại được ...
Trong giây lát, Công Dã Vô Vi, Tam Dương Đạo Trưởng cũng lần lượt hồi tỉnh lại.
Tử Lăng liếc nhìn ba người, đoạn cất tiếng gặng hỏi:
- Ba vị có biết những gì đã xảy ra trong mấy tháng nay chứ?
Công Dã Vô Vi đỏ mặt vì hổ thẹn:
- Chúng tôi không biết yêu phụ ấy đã dùng môn thuốc chi, mà sau khi uống vào thần trí của chúng tôi đều mê hoặc, quên đi tất cả ... Đối với bà ta, chúng tôi vụt nảy ra một sự sợ hãi kỳ lạ, chúng tôi không thể cưỡng lại những mệnh lệnh một khi bà ta đã ban ra.
Văn Tử Lăng vội ngắt lời:
- Chuyện rất đơn giản, đấy là Chu Thần Tán, bọn thuộc hạ của U Minh Giáo đại loại đều bị món Mê Thần Dược ấy khống chế, khác biệt nhau chỉ là sự lậm thuốc hoặc nhiều hoặc ít đấy thôi ...
Thình lình ... có tiếng niệm phật từ phía sau lưng mọi người. Họ giật mình quay lại, hai vị ni cô và một thiếu nữ mình vận bộ võ phục gọn ghẽ màu xanh đã đứng phía sau lưng họ tự bao giờ ...
Tất cả đều mừng rỡ chắp tay vái chào Liên Tâm Sư Thái và Lãnh Tâm Thần Ni hai vị ni cô.
Sau mấy tháng trời xa cách, thoạt nom thấy sắc diện của Mộ Dung Hồng có vẻ tiều tụy hơn trước, Tử Lăng vụt cảm thấy bồi hồi vô hạn, chàng nhớ sự chuyện xưa mà lòng se thắt lại.
Mộ Dung Hồng lộ vẻ lạnh nhạt, đưa đôi mắt âu sầu trộm liếc nhìn Tử Lăng giây phút, rồi nàng lập tức quay mặt sang chỗ khác cố ngăn chận ngọn trào lòng rộn rã dâng lên, nhưng đôi ngấn lệ bỗng dưng lưng tròng trong hai khóe mắt. Nàng khóc, và chỉ có Tử Lăng mới hiểu rõ được lòng nàng.
Liên Tâm Sư Thái quét đôi mắt sáng ngời, quắc nhìn Tử Lăng, đoạn mỉm cười thốt:
- Ồ! Văn tiểu hiệp! Bần ni rất hân hạnh gặp lại tiểu hiệp và chư vị đồng đạo!
Quay lại nhìn toán người đang ngồi phệt dưới đất, lão ni cô vội vã tiếp:
- Các vị này đã trúng nhằm Thi Độc quá nặng, cũng may là bần ni có dự bị sẵn Vạn Niên Kim Lý hoàn đơn, bằng không ... trận tai biến này chẳng biết phải tổn thất thêm biết bao là tinh anh của võ lâm.
Nói xong, ni cô liền từ trong lòng rút ra một chiếc bình ngọc trắng đổ ra năm hoàn thuốc màu xanh lục, trao qua tay Tử Lăng và bảo:
- Phiền Văn tiểu hiệp hãy giúp bần ni cho năm người bị trúng Thi Độc, mỗi người uống một hoàn ...
Tử Lăng nhanh nhẩu vâng dạ, y lệnh thi hành.
Sau khi nuốt xong Vạn Niên Kim Lý hoàn đơn, tức khắc năm vị Chưởng Môn vụt cảm thấy huyết mạch lưu thông, tinh thần sảng khoái, hiển nhiên là độc tố đã được hóa giải tiêu tan ...
Họ vươn mình đứng dậy, đồng chắp tay vái tạ Liên Tâm Sư Thái. Đây là lần thứ hai, sau mấy ngày được Liên Tâm Sư Thái và Lãnh Tâm Thần Ni cứu họ thoát khỏi Hiệp Lê Mật Cung ...
Phổ Vân Thiền Sư cất tiếng thốt:
- Đồng đạo của chúng tôi có mấy vị bị U Minh Giáo Chủ giam cầm khá lâu và đã uống nhằm Chu Thần Tán của yêu phụ nên mới xảy ra những sự đáng tiếc vừa qua. Chúng tôi đến đây là vì lầm vào quỷ kế của U Minh Giáo Chủ! Bần đạo muốn biết, lưỡng vị sư thái đã đến kịp để cứu thoát chúng tôi, chắc phải có một nguyên do đặc biệt nào thúc đẩy ...?
Liên Tâm Sư Thái khẽ nheo mày, rồi nhớ sực đến chuyện xưa, bà vụt buông tiếng thở dài ...
- Thuở nhỏ ... khắp vùng Hắc Lang Sơn này đã in dấu gót giày của bần ni, và chính nơi đây đã chôn giấu biết bao là kỷ niệm của bần ni suốt thời thơ ấu ...
Như biết mình lỡ lời, lão ni cô vội nói lảng sang vấn đề khác:
- Cho nên tất cả những sự việc xảy ra, dầu đúng vào sự dự đoán của bần ni, thực ra U Minh Giáo Chủ định mượn Huyền Thiên Thiền Tự làm nơi tạm trú, nhưng ... am tự ấy đã bị Tiết Hoa Diễm và lão Nam Cung Minh chiếm lấy mất rồi ... Đến nước cùng đường mạt lộ, bà ta sẽ chạy về Tử Vong Động, vì từ đây về đó rất gần ...
Tử Lăng vội cải chính ngay:
- Nhưng ... theo tại hạ được biết thì ... Tử Vong Động được bọn thuộc hạ đóng kín sau khi mai táng xong Ngũ Độc Thần Quân theo lời căn dặn của lệnh ái của Động Chủ là Ngũ Độc Công Chúa Hoa Trung Tú ...
Liên Tâm Sư Thái gật đầu tiếp:
- Chuyện ấy ... bần ni có nghe qua, nhưng còn một việc này mà ít người được biết là, Tử Vong Động còn có một đường ăn thông ra ngoài ... chính trong tận cùng của động phủ còn bị giam giữ một số rất đông độc xà và độc thú ... Sau khi vào chiếm Tử Vong Động, Ngũ Độc Thần Quân đã phát giác ra số độc thú ấy, nhưng không dám đá động đến chúng ... Bần ni chỉ sợ là đến mức cùng đường, U Minh Giáo Chủ sẽ không ngần ngại mà thả chúng ra, tức nhiên vùng Hắc Lang Sơn này cho đến những vùng lân cận đều mang lấy đại họa ...
Lời trần thuyết của lão ni cô làm cho Tử Lăng vụt nhớ sực lại, lúc tìm Giang Thu Lăng, chàng và lão Nhất Thóc Dả Tẩu đã phát giác ra một cửa động hình chiếc đầu lâu ... Ồ ...! Có lẽ nơi đây là cửa hang bí mật cũng nên ...
Tạm ngưng giây lâu, Liên Tâm Sư Thái lại chậm rãi tiếp:
- Tử Vong Động, dựa vào độc khí sẵn có, thêm vào đấy, động phủ cực kỳ kiên cố, nếu U Minh Giáo Chủ chạy vào trong ấy, đóng cửa cố thủ, chúng mình sẽ không có phương pháp nào diệt trừ bà ta nổi được ... Thực ra chính bần ni đã cố ý tiết lộ sự bí mật của chúng mình về cách liên lạc dùng ám hiệu treo nhánh tùng nơi cửa ... U Minh Giáo Chủ có ngờ đâu đã lầm quỷ kế của bần ni, cố ý gài bẫy bọn mình vì vùng Hắc Lang Sơn này đâu có động phủ nào có địa thế hiểm trở hơn nhưng gặp phải tay bần ni đã quen thuộc địa thế thì mặc dù gài bẫy bằng cách treo nhánh tùng nơi cửa, cho chúng mình lọt vào sào huyệt của chúng nó, khác nào chúng tự rước họa vào thân.
Văn Tử Lăng nheo mắt thốt:
- Lão sư thái có biết đâu rằng cũng vì phương pháp ấy, mà bọn chúng mình, thiếu chút nữa đã mang hại dưới tay ác nghiệt của bọn U Minh Giáo rồi!
Liên Tâm Sư Thái bật cười xòa:
- Chuyện xảy ra quá nhanh, chính bần ni cũng không ngờ thế, nhưng "Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân", chính nhờ tài nghệ xuất chúng của Văn tiểu hiệp mà U Minh Giáo Chủ suýt mất mạng và bỏ chạy như chuột đấy hay sao ...?
Tử Lăng đỏ bừng cả mặt:
- Lão sư thái đã khen tặng quá lời ...!
Liên Tâm Sư Thái liền nghiêm nét mặt tiếp:
- Trong khu vực Hắc Lang Sơn này, những địa điểm hiểm trở không phải là ít, nhưng ...
chỉ có địa thế Thủy Vân Động là bần ni am hiểu nhất, cho nên ... U Minh Giáo Chủ chạy trốn vào đây cũng là một điều may mắn cho chúng mình ...!
Ni cô liếc nhìn Tử Lăng mỉm cười tiếp:
- Không phải bần ni đã khen tặng Văn tiểu hiệp quá lời đâu ...! Thực ra trong bọn của chúng mình hiện tại, chỉ có Văn tiểu hiệp là có thể đương đầu với yêu phụ ấy mà thôi, các vị hãy lại đây xem ...!
Nói xong bà liền mượn lưỡi trường kiếm vạch xuống mặt đất, một bản đồ sơ lược, rồi giải thích:
- Địa thế của Thủy Vân Động mặc dù hiểm hóc, nhưng ... đơn giản nhỏ hẹp hơn Hiệp Lê Mật Cung của U Minh Giáo nhiều ... Phàm tất cả sào huyệt nào của bọn tà đạo cũng đều có một cửa ngõ cứu cấp riêng để phòng khi tai biến, đây là một ngõ bí mật ăn thông ra phía sau dãy núi ... U Minh Giáo Chủ và bọn dư đảng thế nào cũng do ngả này để chạy về Tử Vong Động, vậy phiền Văn tiểu hiệp hãy lãnh nhiệm vụ canh chừng nơi đấy ...!
Đưa mắt liếc nhìn Mộ Dung Hồng tự nãy giờ đứng lặng thinh phía sau, lão ni cô ôn tồn thốt:
- Hồng nhi ...! Con hãy cùng Văn tiểu hiệp đi cho có bạn!
Liếc nhìn về phía Văn Tử Lăng, bà ôn tồn tiếp:
- Sự sắp đặt của bần ni, Văn tiểu hiệp cảm thấy thích hợp đấy chứ ...?
Văn Tử Lăng nhanh nhẩu đáp:
- Cao kiến của lão sư thái, tại hạ rất lấy làm khâm phục, lẽ đương nhiên tại hạ rất sẵn sàng thi hành đúng theo mệnh lệnh.
Không hiểu hữu ý hay vô tình, Liên Tâm Sư Thái lại trùng hợp vào ý thích của Mộ Dung Hồng, mặc dù ngoài mặt, nàng vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên và lạnh nhạt.
Tử Lăng thành khẩn nhìn Mộ Dung Hồng ôn tồn thốt:
- Tại hạ được sự trợ giúp của Mộ Dung cô nương còn gì may mắn cho bằng ...! Mộ Dung cô nương, chúng mình hiện tại nên lập tức khởi hành là vừa!
Mộ Dung Hồng khẽ gật đầu chắp tay bái biệt hai vị lão ni cô, đoạn cung Văn Tử Lăng song song bước ra khỏi động.
Mắt tiễn đưa bóng của hai người trẻ tuổi khuất dạng sau khúc quanh của địa đạo, Liên Tâm Sư Thái bèn hướng về phía các Chưởng Môn thốt:
- Thực ra, công lực của bần ni vẫn còn kém xa tài nghệ siêu việt của U Minh Giáo Chủ, nhưng xét về thực lực của yêu phụ ấy hiện tại, sau khi liên tiếp bị Tử Lăng đánh bại hai trận, tinh thần của bà ta đã sút kém rất nhiều. Vả lại nhờ sự liên kết thành một khối của chúng mình, bần ni dám đoán chắc rằng, yêu phụ ấy sẽ không dám kéo dài cuộc quyết đấu và nhất định sẽ rút chạy về Tử Vong Động, củng cố lại lực lượng và chờ ngày phục hận. Hiện tại ...
chúng mình nên gấp rút đuổi theo chận đánh, trước khi chúng có thời giờ tẩu thoát.
Nói xong ... lão ni cô bèn nhanh nhẹn tiến vào một địa đạo gần đấy. Tất cả những vị Chưởng Môn có mặt đều vội vã theo sau.
Trong phút chốc thạch động đã vắng tanh, chỉ còn trơ lại những thi thể nhầy nhụa của bọn U Minh Giáo và tiếng rên khẽ của bọn người trọng thương đang nằm chờ tử thần đến đón ...
Đâu đấy ... còn vang lại tiếng nỉ non của những côn trùng tạo thành một bản nhạc ru hồn như tiễn đưa linh hồn của những kẻ chiến bại xấu số về bên kia thế giới ...