Diệp gia, thư phòng Diệp Bất Nhị.
Diệp Bất Nhị đang khoanh tay đứng yên, khuôn mặt âm trầm.
Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, vừa lúc Điền Bất Nhị cũng lên tiếng.
“Thương vong ra sao?” Diệp Bất Nhị trầm giọng hỏi.
“Thưa chủ thượng, nhất cấp đao thủ mất mười bảy người, nhị cấp đao thủ mất ba mươi ba người, không ai bị thương”. Hắc y nhân thấp giọng nói tiếp, “Trong đó có hai mươi mốt nhị cấp đao thủ chết dưới vó ngựa, còn hầu hết toàn bộ nhất cấp đao thủ đều chết dưới ma cầm của Tô Đại Nhi, nếu không có bộ phận đệ tử tại địa hạ, chỉ sợ thương vong không chỉ như vậy”.
“Tô Đại Nhi!” Diệp Bất Nhị phẫn hận kêu lên.
“Chủ thượng, Tuyết Du Du đã đi Thiên Tinh minh, chúng ta có nên thừa dịp nàng thương thế chưa lành mà động thủ?” Hắc y nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Vô dụng thôi, có nha đầu Hàm Tuyết ở đó, Tuyết Du Du chắc chắn sẽ mau chóng bình phục”. Diệp Bất Nhị lắc đầu: “Hơn nữa Thiên Tinh minh cao thủ như mây, cường hành tiến vào ám sát xác xuất thành công không lớn”.
“Nhưng mà, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn Hoa Nhược Hư ngày càng bành trướng thế lực, thuộc hạ chỉ sợ vài người còn lại trong Thần cung cũng sẽ gia nhập Thiên Tinh minh. Mặc dù nhân số cũng không bao nhiêu nhưng lại có cả Cung chủ Thần cung và Thánh nữ, hơn nữa còn có ba sứ giả có quan hệ mật thiết với Hoa Nhược Hư thực lực vẫn không kém, chúng ta không thể xem thường”. Hắc y nhân thoáng do dự nói.
“Việc Hoa Nhược Hư quật khởi đã là hiển nhiên, nếu chúng ta không thể ngăn được thì tốt hơn là nên lợi dụng một chút”. Diệp Bất Nhị cười âm hiểm: “Huống chi, đánh địch chỉ cần dùng trí, ta sẽ không để Hoa Nhược Hư phát triển thuận lợi thế đâu”.
“Thuộc hạ đã hiểu”. Hắc y nhân thấp giọng: “Không biết chủ thượng còn gì phân phó?”
“Theo dõi Cát Vân cùng Âu Dương Kiếm Bình thật chặt, ta muốn biết chúng đang làm gì!” Diệp Bất Nhị thoáng trầm ngâm: “Còn nữa, nha đầu Hàm Tuyết kia phải mau chóng... nhưng không được để Hoa Nhược Hư biết là ta đã nhúng tay vào!”
“Rõ, thuộc hạ cáo lui!”
“Hoa đại ca, huynh biết không, tại Phiêu Tuyết sơn trang, mọi người đều rất quan tâm đến muội, đầu tiên ta nghĩ bọn họ thật sự thương yêu muội nhưng sau khi hiểu chuyện một chút muội mới phát hiện kỳ thật bọn họ đều là sợ muội, cũng giống như cha mẹ muội, chưa từng thực sự yêu thương muội, xem ta là con ruột, tỷ tỷ cũng thế, tuy ngoài mặt đều tỏ vẻ yêu thương muội nhưng thật sự đều vì muội là người của Thần cung mà đề phòng”. Tuyết Du Du lên tiếng, thanh âm cùng khuôn mặt hoàn toàn trái ngược với độ tuổi của nàng lộ rõ vẻ tang thương.
“Du Du, muội yên tâm, bây giờ muội đã có huynh, còn có Thanh tỷ, lại còn rất nhiều người thật sự yêu thương muội, muội không được khổ sở nữa hiểu không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm nàng ôn nhu nói, một cỗ tâm ý thương tiếc dâng lên, nghĩ đến việc hắn tận mắt trông thấy Tuyết Danh Phong tuyệt tình muốn đưa Du Du vào chỗ chết, hắn cũng tin tưởng Tuyết Du Du nói hoàn toàn là sự thật.
“Cung chủ cùng muội tuổi tác không chênh lệch nhiều, trước kia khi lão Cung chủ còn sống, bọn muội cũng thường chơi đùa với nhau, mỗi khi ta luyện võ có điểm không thông bị lão Cung chủ trách phạt, Cung chủ lập tức thay ta cầu xin... lúc đó muội cùng người như một đôi tỷ muội, vui vui vẻ vẻ, cùng nói xấu người khác, cùng nhau quậy phá quấy rối trong cung, nàng có gì buồn phiền cũng đều tìm đến muội tâm sự, bọn muội cũng chưa từng giấu diếm nhau điều gì, cũng không như mọi người trong nhà có vẻ dối gạt muội”. Tuyết Du Du nhẹ nhàng nói, “Nhưng đến khi lão Cung chủ mất nàng như hoàn toàn thay đổi trái ngược với trước kia”.
“Du Du, nàng ta đã thay đổi như thế rồi muội cũng không nên suy nghĩ nhiều nữa được không?” Hoa Nhược Hư không biết nên an ủi nàng thế nào, hắn mơ hồ cảm giác được Du Du có cảm tình rất tốt với Cung Nhã Thiến.
“Hoa đại ca, không phải thế, nàng vì rất thương tâm và sốt ruột muốn báo thù nên mới trở thành như thế, chỉ cần nàng báo thù thành công chắc chắn sẽ trở lại như trước, có thể cùng muội sống vui vẻ thật sự”. Tuyết Du Du lắc lắc đầu: “Hoa đại ca, người hiểu rõ Du Du nhất chính là huynh nhưng tỷ muội thân thiết nhất của Du Du chính là Cung chủ, muội chỉ hi vọng sẽ có một ngày Cung chủ trở lại như trước kia, khai mở tâm tư mà Du Du cũng có thể yên tâm vui vẻ bên Hoa đại ca, vô ưu tư lự”.
Hoa Nhược Hư trầm mặc, nói thật vốn hắn cực kỳ thống hận Cung Nhã Thiến, bởi vì nàng lại... dùng Du Du uy hiếp hắn, hơn nữa vừa xác thực chuyện Du Du tu luyện mị thuật hắn cũng cảm giác việc này là do Cung Nhã Thiến bắt ép, lúc đó chỉ hận không thể tìm Cung Nhã Thiến tính sổ, nhưng bây giờ nghe Du Du nói hắn lại tựa hồ có chút cảm giác cảm thông với Cung Nhã Thiến.
“Hoa đại ca, kỳ thật... kỳ thật là Du Du chủ động tu luyện mị thuật, Cung chủ không hề ép buộc muội”. Tuyết Du Du ngẩng đầu lên, thoáng do dự một chút rồi cúi đầu nói.
“Sao cơ? Muội không nói đùa chứ?” Hoa Nhược Hư giật mình, quả thật tâm tình hắn lúc này chỉ có hai chữ khiếp sợ để hình dung, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Du Du vì muốn nói đỡ cho Cung Nhã Thiến mới nói như vậy.
“Hoa đại ca yên tâm, Du Du không nói dối huynh đâu, trước kia không phải Cung chủ cũng nói qua rồi sao, Du Du tu luyện chính là một loại mị thuật thượng thừa, sẽ không có vấn đề gì đâu”. Tuyết Du Du nũng nịu nói, thanh âm lại có vài phần làm nũng.
“Nhưng... nhưng mà... ài..” Hoa Nhược Hư thở dài một hơi: “Đang yên ổn sao muội lại đi tu luyện mị thuật làm gì?”
“Du Du chỉ muốn giúp đỡ Cung chủ, hơn nữa từ nay về sau Du Du sau này cũng có thể giúp Hoa đại ca mà”. Tuyết Du Du vừa nói lại có vẻ ủy khuất, Hoa Nhược Hư nhất thời mềm ra.
“Hoa Lang”. Từ phía sau lại truyền đến thanh âm Gianh Thanh Nguyệt.
“Du Du, muội nên nghỉ thêm một lát nữa”. Hoa Nhược Hư đặt Du Du nằm xuống, lại lấy chăn đắp lên. Du Du ôn thuận gật đầu nhưng trong mắt lại toát ra vài phần lưu luyến tựa như không muốn Hoa Nhược Hư rời đi.
“Thanh tỷ, cùng ta đến đây một lát”. Hoa Nhược Hư kéo tay Giang Thanh Nguyệt bước ra.
“Thanh tỷ, thương thế của Du Du còn chưa khỏi hoàn toàn, ta nghĩ không nên hỏi muội ấy nhiều quá. Nhưng mà chuyện tối hôm qua có rất nhiều việc ta cần phải biết rõ ràng, Thanh tỷ có thể kể lại cho ta những việc mà nàng đã chứng kiến?” Ra đến ngoài phòng Hoa Nhược Hư mới thấp giọng hỏi.
Trong lòng Hoa Nhược Hư lúc này có một cỗ xúc động vô danh, vốn Giang Thanh Nguyệt cùng Tuyết Du Du trở về hắn phải cao hứng mới đứng, nhưng hắn lại cảm giác mình không hề có chút nào vui vẻ, việc Tuyết Du Du tu luyện mị thuật tựa như một tảng đá đè nặng trong tâm trí hắn. Nhưng hắn lại không biết nên làm gì, trách ai, trách Cung Nhã Thiến, hay Du Du, hoặc chính bản thân hắn? Nếu không phải Cung Nhã Thiến từng nhắc đến việc Du Du thiên sanh mị cốt có lẽ lúc này Tuyết Du Du còn chưa biết gì, cũng sẽ không tu luyện mị thuật, hơn nữa cho dù Tuyết Du Du nói chính mình chủ động tu luyện thì Hoa Nhược Hư vẫn như trước nghĩ rằng Cung Nhã Thiến có ép bức nàng. Bất quá nếu thật sự đúng như lời Du Du, Cung Nhã Thiến thực sự không bức bách nàng, nàng lại không chủ động tu luyện thì sau này cho dù là Cung Nhã Thiến cũng không có khả năng bắt nàng tu luyện, cho nên nói tiếp tựa hồ là nên trách Tuyết Du Du.
Nhưng mà nếu lúc đầu Hoa Nhược Hư không bị Cung Nhã Thiến uy hiếp, nếu hắn có đủ năng lực giữ Du Du lại hiển nhiên nàng cũng sẽ không tu luyện mị thuật này, vì vậy xem ra đáng trách nhất lại là hắn.
Hoa Nhược Hư đến phòng Hoa Ngọc Phượng, bộ dáng khổ não của hắn Hoa Ngọc Phượng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, mà Hoa Nhược Hư cũng không hề giấu diếm gì đem toàn bộ suy nghĩ kể ra hết.
“Sư đệ, kỳ thật đệ không nên nghĩ thế, nếu như Du Du không tu luyện mị thuật có lẽ lúc này nàng đã chết tại Thần cung hay trong tay Tiên cung rồi, hơn nữa Du Du cũng đã nói qua, nàng mặc dù tu luyện mị thuật nhưng loại mị thuật này không hề tầm thường, cũng không hề tạo ra loại hương sắc dụ nhân gì cả, đệ cũng không nên khó chịu”. Hoa Ngọc Phượng cúi đầu nói, trong mắt lại hiện lên thần sắc buồn bã, nhưng mà Hoa Nhược Hư cũng không phát hiện được. Bỗng nhiên nàng lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Kỳ thật mị thuật cùng võ công đều tương đồng, cũng chỉ là công cụ để bảo vệ bản thân hoặc tấn công kẻ địch, chỉ cần dùng vào việc tốt thì cũng không sao”.
“Phượng nhi, đệ biết.. chỉ là tâm lý đệ vẫn có chút...” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, chuyển đề tài: “Không nói việc này nữa, Phượng nhi, lúc nãy đệ vừa hỏi qua Thanh tỷ, chuyện tình tối qua đệ cảm giác được có chút kỳ quặc... trước hết để đệ kể hết với tỷ”.
“Sư đệ, thân thể tỷ lúc này có chút không thoải mái, hay là để lát nữa đi. Hoặc trước tiên đệ cùng Lâm tỷ thương lượng, tỷ phải nghỉ ngơi một lát”. Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, sắc mặt lại tái nhợt tựa hồ thân thể thật sự không thoải mái.
“Phượng nhi, tỷ thế nào? Không có việc gì chứ?” Hoa Nhược Hư cả kinh vội vàng tiến đến ôm nàng gấp rút hỏi.
“Tỷ không sao... đệ mau ra ngoài được không?” Hoa Ngọc Phượng lắc đầu tựa hồ có chút mềm yếu, nhưng sau đó lại hiện ra bộ dáng kiên quyết, nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư lặng người, trước đây Hoa Ngọc Phượng chưa từng đối với hắn như thế, hắn vừa muốn nói gì lại phát hiện Hoa Ngọc Phượng đã xoay lưng về phía mình, thầm cười khổ một tiếng rồi yên lặng rời đi.
“Nhược Hư, có chuyện gì thế?” Tây Môn Lâm ôn nhu hỏi, bộ dáng khổ não Hoa Nhược Hư hiện tại cho dù là người không quen nhìn thấy cũng biết hắn đang gặp phiền toái.
“Lâm tỷ, đệ không sao”. Hoa Nhược Hư lắc đầu, tìm một vị trí ngồi xuống, vừa rời phòng Hoa Ngọc Phượng vốn hắn muốn tìm Tây Môn Lâm thương lượng vài việc, chỉ là đó lại phát hiện hắn đã không thể nào tĩnh tâm được.
“Ngọc Phượng, muội tìm Ngọc Hư sao?” Tây Môn Lâm đang chuẩn bị nói gì đột nhiên thấy bóng người xuất hiện trước cửa, có chút kinh ngạc hỏi.
“Phượng nhi, sao tỷ lại đến đây?” Nếu kinh ngạc thì Hoa Nhược Hư lại càng kinh ngạc hơn, vừa rồi rõ ràng Hoa Ngọc Phượng nói với hắn thân thể không thoải mái, lại còn cấp tốc đuổi hắn ra ngoài nhưng lúc này hắn vừa đến phòng Tây Môn Lâm lại thấy nàng đứng trước cửa.
“Tỷ không sao, tỷ cùng Lâm tỷ nói đi, hôm qua đã phát sinh sự tình gì?” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
“Nhược Hư, đệ nghĩ sao về việc này?” Nghe Hoa Nhược Hư thuật lại chi tiết, Hoa Ngọc Phượng nhíu chặt mày, khuôn mặt xinh xắn của Tây Môn Lâm lại có chút biến sắc dường như đã bị chấn động không nhỏ, sau đó lại trầm ngâm hỏi Hoa Nhược Hư.
“Nam Cung Phi Vân vốn là một trong tứ đại sứ giả của Thần cung, mà trong bốn sứ giả đó hắn cũng là người thần bí nhất, không găp việc bất đắc dĩ cũng không hiện thân. Thanh tỷ cũng nói qua, cho dù thế nào nàng cũng không tưởng được Nam Cung Phi Vân lại phản bội Thần cung, mà chuyện đêm qua chính là Nam Cung Phi Vân lợi dụng sự tín nhiệm của Cung chủ, cấu kết với Tiên cung ý đồ đánh chết Cung Nhã Thiến, và thực sự hắn cũng đã suýt thành công”.
Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Theo suy đoán của đệ, Nam Cung Phi Vân vốn cũng không muốn tiết lộ thân phận, chỉ vì Du Du cùng Thanh tỷ, lại còn có Thánh nữ Thần cung xuất hiện, hơn nữa Du Du lại thể hiện ra năng lực ngoài dự đoán mọi người nên hắn không thể không ra tay tập kích”.
“Ma cung và Diệp Bất Nhị sao lại cũng khéo léo xuất hiện lúc đó?” Tây Môn Lâm nhíu chặt đôi mi thanh tú hỏi.
“Theo Lưu Vân kể lại, Đại Nhi thu được tin tức, bất quá nàng thu được những gì đệ cũng không rõ ràng lắm, mà Diệp Bất Nhị lại khéo léo xuất hiện đúng lúc như thế chỉ sợ là cùng Đại Nhi giống nhau, cũng biết được tin tức địa phương Thần cung và Tiên cung gặp mặt, có lẽ hắn muốn làm ngư ông đắc lợi”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm nói.
“Thiết Mã Liên Hoàn trận... trong giang hồ sao lại có người dùng loại trận pháp này, hơn nữa một lúc xuất ra nhiều ngựa như thế, ai có thể làm được?” Hoa Ngọc Phượng thì thào: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ là người đó?”
“Phượng nhi, là ai?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi.
“Hiển nhiên, trừ bỏ Ma cung, Thần cung, Tiên cung, Diệp Bất Nhị cùng Nam Cung Phi Vân và vài thế lực còn lại, vẫn còn có một thế lực khác nhúng tay vào, mà cỗ thế lực này lại ra tay hoàn toàn đúng lúc, tỷ thậm chí nghĩ rằng chính thế lực này đã cung cấp tin tức cho Diệp Bất Nhị và Ma cung, mục đích là muốn đem tất cả một mẻ lưới quét sạch”. Ánh mắt Hoa Ngọc Phượng trở nên ngưng trọng: “Thiết Mã Liên Hoàn trận thường chỉ dùng trên chiến trường, lại có thể tạo ra được một Thiết Mã Liên Hoàn trận lớn như thế, tỷ nghĩ chỉ có thể nghĩ đến thế lực quan phủ, mà người có khả năng lớn nhất chính là người đã từng gây náo nhiệt tại Kim Lăng, Vô Song quận chúa, từ đầu tỷ đã nghĩ nàng đến đây hẳn có một chút mục đích, không phải chỉ đơn giản là du sơn ngoạn thủy”.
“Vô Song quận chúa?” Trong đầu Hoa Nhược Hư lại hiện lên bóng ảnh một người, chung quy hắn cũng cảm giác được... Vô Song quận chúa thoạt nhìn không có gì đặc biệt, mặt dù khí chất và dung mạo không hề tầm thường nhưng trong mắt hắn, so với các nữ tử hắn từng gặp qua cũng không tính là quá xuất chúng.
“Chỉ là nếu thật là Vô Song quận chúa, tại sao nàng lại biết Thần cung và Tiên cung hội họp tại đâu? Tỷ phỏng chừng biết được hành tung của Thần cung cũng chỉ có Nam Cung Phi Vân, nhưng nếu tin tức của nàng là do Nam Cung Phi Vân cấp thì tại sao trong Thiết Mã Liên Hoàn trận ngay cả Nam Cung Phi Vân cũng không thoát?” Họa Ngọc Phượng vừa nói xong lại lắc đầu, dần dần trầm tư.
Diệp Bất Nhị đang khoanh tay đứng yên, khuôn mặt âm trầm.
Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, vừa lúc Điền Bất Nhị cũng lên tiếng.
“Thương vong ra sao?” Diệp Bất Nhị trầm giọng hỏi.
“Thưa chủ thượng, nhất cấp đao thủ mất mười bảy người, nhị cấp đao thủ mất ba mươi ba người, không ai bị thương”. Hắc y nhân thấp giọng nói tiếp, “Trong đó có hai mươi mốt nhị cấp đao thủ chết dưới vó ngựa, còn hầu hết toàn bộ nhất cấp đao thủ đều chết dưới ma cầm của Tô Đại Nhi, nếu không có bộ phận đệ tử tại địa hạ, chỉ sợ thương vong không chỉ như vậy”.
“Tô Đại Nhi!” Diệp Bất Nhị phẫn hận kêu lên.
“Chủ thượng, Tuyết Du Du đã đi Thiên Tinh minh, chúng ta có nên thừa dịp nàng thương thế chưa lành mà động thủ?” Hắc y nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Vô dụng thôi, có nha đầu Hàm Tuyết ở đó, Tuyết Du Du chắc chắn sẽ mau chóng bình phục”. Diệp Bất Nhị lắc đầu: “Hơn nữa Thiên Tinh minh cao thủ như mây, cường hành tiến vào ám sát xác xuất thành công không lớn”.
“Nhưng mà, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn Hoa Nhược Hư ngày càng bành trướng thế lực, thuộc hạ chỉ sợ vài người còn lại trong Thần cung cũng sẽ gia nhập Thiên Tinh minh. Mặc dù nhân số cũng không bao nhiêu nhưng lại có cả Cung chủ Thần cung và Thánh nữ, hơn nữa còn có ba sứ giả có quan hệ mật thiết với Hoa Nhược Hư thực lực vẫn không kém, chúng ta không thể xem thường”. Hắc y nhân thoáng do dự nói.
“Việc Hoa Nhược Hư quật khởi đã là hiển nhiên, nếu chúng ta không thể ngăn được thì tốt hơn là nên lợi dụng một chút”. Diệp Bất Nhị cười âm hiểm: “Huống chi, đánh địch chỉ cần dùng trí, ta sẽ không để Hoa Nhược Hư phát triển thuận lợi thế đâu”.
“Thuộc hạ đã hiểu”. Hắc y nhân thấp giọng: “Không biết chủ thượng còn gì phân phó?”
“Theo dõi Cát Vân cùng Âu Dương Kiếm Bình thật chặt, ta muốn biết chúng đang làm gì!” Diệp Bất Nhị thoáng trầm ngâm: “Còn nữa, nha đầu Hàm Tuyết kia phải mau chóng... nhưng không được để Hoa Nhược Hư biết là ta đã nhúng tay vào!”
“Rõ, thuộc hạ cáo lui!”
“Hoa đại ca, huynh biết không, tại Phiêu Tuyết sơn trang, mọi người đều rất quan tâm đến muội, đầu tiên ta nghĩ bọn họ thật sự thương yêu muội nhưng sau khi hiểu chuyện một chút muội mới phát hiện kỳ thật bọn họ đều là sợ muội, cũng giống như cha mẹ muội, chưa từng thực sự yêu thương muội, xem ta là con ruột, tỷ tỷ cũng thế, tuy ngoài mặt đều tỏ vẻ yêu thương muội nhưng thật sự đều vì muội là người của Thần cung mà đề phòng”. Tuyết Du Du lên tiếng, thanh âm cùng khuôn mặt hoàn toàn trái ngược với độ tuổi của nàng lộ rõ vẻ tang thương.
“Du Du, muội yên tâm, bây giờ muội đã có huynh, còn có Thanh tỷ, lại còn rất nhiều người thật sự yêu thương muội, muội không được khổ sở nữa hiểu không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm nàng ôn nhu nói, một cỗ tâm ý thương tiếc dâng lên, nghĩ đến việc hắn tận mắt trông thấy Tuyết Danh Phong tuyệt tình muốn đưa Du Du vào chỗ chết, hắn cũng tin tưởng Tuyết Du Du nói hoàn toàn là sự thật.
“Cung chủ cùng muội tuổi tác không chênh lệch nhiều, trước kia khi lão Cung chủ còn sống, bọn muội cũng thường chơi đùa với nhau, mỗi khi ta luyện võ có điểm không thông bị lão Cung chủ trách phạt, Cung chủ lập tức thay ta cầu xin... lúc đó muội cùng người như một đôi tỷ muội, vui vui vẻ vẻ, cùng nói xấu người khác, cùng nhau quậy phá quấy rối trong cung, nàng có gì buồn phiền cũng đều tìm đến muội tâm sự, bọn muội cũng chưa từng giấu diếm nhau điều gì, cũng không như mọi người trong nhà có vẻ dối gạt muội”. Tuyết Du Du nhẹ nhàng nói, “Nhưng đến khi lão Cung chủ mất nàng như hoàn toàn thay đổi trái ngược với trước kia”.
“Du Du, nàng ta đã thay đổi như thế rồi muội cũng không nên suy nghĩ nhiều nữa được không?” Hoa Nhược Hư không biết nên an ủi nàng thế nào, hắn mơ hồ cảm giác được Du Du có cảm tình rất tốt với Cung Nhã Thiến.
“Hoa đại ca, không phải thế, nàng vì rất thương tâm và sốt ruột muốn báo thù nên mới trở thành như thế, chỉ cần nàng báo thù thành công chắc chắn sẽ trở lại như trước, có thể cùng muội sống vui vẻ thật sự”. Tuyết Du Du lắc lắc đầu: “Hoa đại ca, người hiểu rõ Du Du nhất chính là huynh nhưng tỷ muội thân thiết nhất của Du Du chính là Cung chủ, muội chỉ hi vọng sẽ có một ngày Cung chủ trở lại như trước kia, khai mở tâm tư mà Du Du cũng có thể yên tâm vui vẻ bên Hoa đại ca, vô ưu tư lự”.
Hoa Nhược Hư trầm mặc, nói thật vốn hắn cực kỳ thống hận Cung Nhã Thiến, bởi vì nàng lại... dùng Du Du uy hiếp hắn, hơn nữa vừa xác thực chuyện Du Du tu luyện mị thuật hắn cũng cảm giác việc này là do Cung Nhã Thiến bắt ép, lúc đó chỉ hận không thể tìm Cung Nhã Thiến tính sổ, nhưng bây giờ nghe Du Du nói hắn lại tựa hồ có chút cảm giác cảm thông với Cung Nhã Thiến.
“Hoa đại ca, kỳ thật... kỳ thật là Du Du chủ động tu luyện mị thuật, Cung chủ không hề ép buộc muội”. Tuyết Du Du ngẩng đầu lên, thoáng do dự một chút rồi cúi đầu nói.
“Sao cơ? Muội không nói đùa chứ?” Hoa Nhược Hư giật mình, quả thật tâm tình hắn lúc này chỉ có hai chữ khiếp sợ để hình dung, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Du Du vì muốn nói đỡ cho Cung Nhã Thiến mới nói như vậy.
“Hoa đại ca yên tâm, Du Du không nói dối huynh đâu, trước kia không phải Cung chủ cũng nói qua rồi sao, Du Du tu luyện chính là một loại mị thuật thượng thừa, sẽ không có vấn đề gì đâu”. Tuyết Du Du nũng nịu nói, thanh âm lại có vài phần làm nũng.
“Nhưng... nhưng mà... ài..” Hoa Nhược Hư thở dài một hơi: “Đang yên ổn sao muội lại đi tu luyện mị thuật làm gì?”
“Du Du chỉ muốn giúp đỡ Cung chủ, hơn nữa từ nay về sau Du Du sau này cũng có thể giúp Hoa đại ca mà”. Tuyết Du Du vừa nói lại có vẻ ủy khuất, Hoa Nhược Hư nhất thời mềm ra.
“Hoa Lang”. Từ phía sau lại truyền đến thanh âm Gianh Thanh Nguyệt.
“Du Du, muội nên nghỉ thêm một lát nữa”. Hoa Nhược Hư đặt Du Du nằm xuống, lại lấy chăn đắp lên. Du Du ôn thuận gật đầu nhưng trong mắt lại toát ra vài phần lưu luyến tựa như không muốn Hoa Nhược Hư rời đi.
“Thanh tỷ, cùng ta đến đây một lát”. Hoa Nhược Hư kéo tay Giang Thanh Nguyệt bước ra.
“Thanh tỷ, thương thế của Du Du còn chưa khỏi hoàn toàn, ta nghĩ không nên hỏi muội ấy nhiều quá. Nhưng mà chuyện tối hôm qua có rất nhiều việc ta cần phải biết rõ ràng, Thanh tỷ có thể kể lại cho ta những việc mà nàng đã chứng kiến?” Ra đến ngoài phòng Hoa Nhược Hư mới thấp giọng hỏi.
Trong lòng Hoa Nhược Hư lúc này có một cỗ xúc động vô danh, vốn Giang Thanh Nguyệt cùng Tuyết Du Du trở về hắn phải cao hứng mới đứng, nhưng hắn lại cảm giác mình không hề có chút nào vui vẻ, việc Tuyết Du Du tu luyện mị thuật tựa như một tảng đá đè nặng trong tâm trí hắn. Nhưng hắn lại không biết nên làm gì, trách ai, trách Cung Nhã Thiến, hay Du Du, hoặc chính bản thân hắn? Nếu không phải Cung Nhã Thiến từng nhắc đến việc Du Du thiên sanh mị cốt có lẽ lúc này Tuyết Du Du còn chưa biết gì, cũng sẽ không tu luyện mị thuật, hơn nữa cho dù Tuyết Du Du nói chính mình chủ động tu luyện thì Hoa Nhược Hư vẫn như trước nghĩ rằng Cung Nhã Thiến có ép bức nàng. Bất quá nếu thật sự đúng như lời Du Du, Cung Nhã Thiến thực sự không bức bách nàng, nàng lại không chủ động tu luyện thì sau này cho dù là Cung Nhã Thiến cũng không có khả năng bắt nàng tu luyện, cho nên nói tiếp tựa hồ là nên trách Tuyết Du Du.
Nhưng mà nếu lúc đầu Hoa Nhược Hư không bị Cung Nhã Thiến uy hiếp, nếu hắn có đủ năng lực giữ Du Du lại hiển nhiên nàng cũng sẽ không tu luyện mị thuật này, vì vậy xem ra đáng trách nhất lại là hắn.
Hoa Nhược Hư đến phòng Hoa Ngọc Phượng, bộ dáng khổ não của hắn Hoa Ngọc Phượng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, mà Hoa Nhược Hư cũng không hề giấu diếm gì đem toàn bộ suy nghĩ kể ra hết.
“Sư đệ, kỳ thật đệ không nên nghĩ thế, nếu như Du Du không tu luyện mị thuật có lẽ lúc này nàng đã chết tại Thần cung hay trong tay Tiên cung rồi, hơn nữa Du Du cũng đã nói qua, nàng mặc dù tu luyện mị thuật nhưng loại mị thuật này không hề tầm thường, cũng không hề tạo ra loại hương sắc dụ nhân gì cả, đệ cũng không nên khó chịu”. Hoa Ngọc Phượng cúi đầu nói, trong mắt lại hiện lên thần sắc buồn bã, nhưng mà Hoa Nhược Hư cũng không phát hiện được. Bỗng nhiên nàng lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Kỳ thật mị thuật cùng võ công đều tương đồng, cũng chỉ là công cụ để bảo vệ bản thân hoặc tấn công kẻ địch, chỉ cần dùng vào việc tốt thì cũng không sao”.
“Phượng nhi, đệ biết.. chỉ là tâm lý đệ vẫn có chút...” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, chuyển đề tài: “Không nói việc này nữa, Phượng nhi, lúc nãy đệ vừa hỏi qua Thanh tỷ, chuyện tình tối qua đệ cảm giác được có chút kỳ quặc... trước hết để đệ kể hết với tỷ”.
“Sư đệ, thân thể tỷ lúc này có chút không thoải mái, hay là để lát nữa đi. Hoặc trước tiên đệ cùng Lâm tỷ thương lượng, tỷ phải nghỉ ngơi một lát”. Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, sắc mặt lại tái nhợt tựa hồ thân thể thật sự không thoải mái.
“Phượng nhi, tỷ thế nào? Không có việc gì chứ?” Hoa Nhược Hư cả kinh vội vàng tiến đến ôm nàng gấp rút hỏi.
“Tỷ không sao... đệ mau ra ngoài được không?” Hoa Ngọc Phượng lắc đầu tựa hồ có chút mềm yếu, nhưng sau đó lại hiện ra bộ dáng kiên quyết, nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư lặng người, trước đây Hoa Ngọc Phượng chưa từng đối với hắn như thế, hắn vừa muốn nói gì lại phát hiện Hoa Ngọc Phượng đã xoay lưng về phía mình, thầm cười khổ một tiếng rồi yên lặng rời đi.
“Nhược Hư, có chuyện gì thế?” Tây Môn Lâm ôn nhu hỏi, bộ dáng khổ não Hoa Nhược Hư hiện tại cho dù là người không quen nhìn thấy cũng biết hắn đang gặp phiền toái.
“Lâm tỷ, đệ không sao”. Hoa Nhược Hư lắc đầu, tìm một vị trí ngồi xuống, vừa rời phòng Hoa Ngọc Phượng vốn hắn muốn tìm Tây Môn Lâm thương lượng vài việc, chỉ là đó lại phát hiện hắn đã không thể nào tĩnh tâm được.
“Ngọc Phượng, muội tìm Ngọc Hư sao?” Tây Môn Lâm đang chuẩn bị nói gì đột nhiên thấy bóng người xuất hiện trước cửa, có chút kinh ngạc hỏi.
“Phượng nhi, sao tỷ lại đến đây?” Nếu kinh ngạc thì Hoa Nhược Hư lại càng kinh ngạc hơn, vừa rồi rõ ràng Hoa Ngọc Phượng nói với hắn thân thể không thoải mái, lại còn cấp tốc đuổi hắn ra ngoài nhưng lúc này hắn vừa đến phòng Tây Môn Lâm lại thấy nàng đứng trước cửa.
“Tỷ không sao, tỷ cùng Lâm tỷ nói đi, hôm qua đã phát sinh sự tình gì?” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
“Nhược Hư, đệ nghĩ sao về việc này?” Nghe Hoa Nhược Hư thuật lại chi tiết, Hoa Ngọc Phượng nhíu chặt mày, khuôn mặt xinh xắn của Tây Môn Lâm lại có chút biến sắc dường như đã bị chấn động không nhỏ, sau đó lại trầm ngâm hỏi Hoa Nhược Hư.
“Nam Cung Phi Vân vốn là một trong tứ đại sứ giả của Thần cung, mà trong bốn sứ giả đó hắn cũng là người thần bí nhất, không găp việc bất đắc dĩ cũng không hiện thân. Thanh tỷ cũng nói qua, cho dù thế nào nàng cũng không tưởng được Nam Cung Phi Vân lại phản bội Thần cung, mà chuyện đêm qua chính là Nam Cung Phi Vân lợi dụng sự tín nhiệm của Cung chủ, cấu kết với Tiên cung ý đồ đánh chết Cung Nhã Thiến, và thực sự hắn cũng đã suýt thành công”.
Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Theo suy đoán của đệ, Nam Cung Phi Vân vốn cũng không muốn tiết lộ thân phận, chỉ vì Du Du cùng Thanh tỷ, lại còn có Thánh nữ Thần cung xuất hiện, hơn nữa Du Du lại thể hiện ra năng lực ngoài dự đoán mọi người nên hắn không thể không ra tay tập kích”.
“Ma cung và Diệp Bất Nhị sao lại cũng khéo léo xuất hiện lúc đó?” Tây Môn Lâm nhíu chặt đôi mi thanh tú hỏi.
“Theo Lưu Vân kể lại, Đại Nhi thu được tin tức, bất quá nàng thu được những gì đệ cũng không rõ ràng lắm, mà Diệp Bất Nhị lại khéo léo xuất hiện đúng lúc như thế chỉ sợ là cùng Đại Nhi giống nhau, cũng biết được tin tức địa phương Thần cung và Tiên cung gặp mặt, có lẽ hắn muốn làm ngư ông đắc lợi”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm nói.
“Thiết Mã Liên Hoàn trận... trong giang hồ sao lại có người dùng loại trận pháp này, hơn nữa một lúc xuất ra nhiều ngựa như thế, ai có thể làm được?” Hoa Ngọc Phượng thì thào: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ là người đó?”
“Phượng nhi, là ai?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi.
“Hiển nhiên, trừ bỏ Ma cung, Thần cung, Tiên cung, Diệp Bất Nhị cùng Nam Cung Phi Vân và vài thế lực còn lại, vẫn còn có một thế lực khác nhúng tay vào, mà cỗ thế lực này lại ra tay hoàn toàn đúng lúc, tỷ thậm chí nghĩ rằng chính thế lực này đã cung cấp tin tức cho Diệp Bất Nhị và Ma cung, mục đích là muốn đem tất cả một mẻ lưới quét sạch”. Ánh mắt Hoa Ngọc Phượng trở nên ngưng trọng: “Thiết Mã Liên Hoàn trận thường chỉ dùng trên chiến trường, lại có thể tạo ra được một Thiết Mã Liên Hoàn trận lớn như thế, tỷ nghĩ chỉ có thể nghĩ đến thế lực quan phủ, mà người có khả năng lớn nhất chính là người đã từng gây náo nhiệt tại Kim Lăng, Vô Song quận chúa, từ đầu tỷ đã nghĩ nàng đến đây hẳn có một chút mục đích, không phải chỉ đơn giản là du sơn ngoạn thủy”.
“Vô Song quận chúa?” Trong đầu Hoa Nhược Hư lại hiện lên bóng ảnh một người, chung quy hắn cũng cảm giác được... Vô Song quận chúa thoạt nhìn không có gì đặc biệt, mặt dù khí chất và dung mạo không hề tầm thường nhưng trong mắt hắn, so với các nữ tử hắn từng gặp qua cũng không tính là quá xuất chúng.
“Chỉ là nếu thật là Vô Song quận chúa, tại sao nàng lại biết Thần cung và Tiên cung hội họp tại đâu? Tỷ phỏng chừng biết được hành tung của Thần cung cũng chỉ có Nam Cung Phi Vân, nhưng nếu tin tức của nàng là do Nam Cung Phi Vân cấp thì tại sao trong Thiết Mã Liên Hoàn trận ngay cả Nam Cung Phi Vân cũng không thoát?” Họa Ngọc Phượng vừa nói xong lại lắc đầu, dần dần trầm tư.