“Hoa Nhược Hư, ngươi không nên quá đắc ý” Cát Vân Tường nếu không phải vẫn còn biết mình là ai, sợ rằng lúc này đã động thủ.
“Cát Vân Tường, ngươi từng là Chưởng môn một phái, lại càng là cao thủ Thiên bảng, có lẽ còn có điểm làm ta kính trọng, đáng tiếc những việc ngươi làm lại không xứng với thân phận của ngươi. Thê tử bị địch nhân bắt đi, không đi cứu nàng, nhưng lại còn công nhiên ruồng bỏ thê tử, loại người như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, tuy nói hắn không có cảm tình gì mấy với Tôn Vân Nhạn, nhưng nàng gả cho một người như vậy, hắn vẫn cảm thấy nàng không đáng giá chút nào.
“Hoa công tử nếu đã đến, vậy tiến vào đi, lão phu rất hoan nghênh Hoa công tử” Giọng nói của Diệp Bất Nhị truyền ra, người cũng theo tiếng nói mà xuất hiện. Nhưng hắn đúng là đối với Hoa Nhược Hư lại có vẻ khá tốt, không hề bị dao động bởi việc mà Hoa Nhược Hư đã làm mấy hôm trước.
“Phải không? Tiên sinh thật đúng là coi trọng tại hạ” Hoa Nhược Hư cười cười, “Có một số việc muốn một mình nói với tiên sinh, tiên sinh tìm nơi nào đó yên tĩnh, tại hạ không muốn thấy những kẻ mà tại hạ cảm thấy chán ghét” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa nhìn Cát Vân Tường.
“Mời Hoa công tử đi theo lão phu” Diệp Bất Nhị dường như không để ý đến lời lẽ không khách khí của Hoa Nhược Hư, mỉm cười xoay người đi vào bên trong.
Hoa Nhược Hư lập tức đi theo, không hề để ý đến ánh mắt giết người phía sau.
“Trong này sẽ không có ai đến, ngay cả Vũ Ảnh cũng không, ta nghĩ Hoa công tử chủ động tới tìm lão phu, sẽ là không có việc không đến, có chuyện gì xin cứ nói thẳng” Diệp Bất Nhị mang Hoa Nhược Hư đi qua mấy cánh cửa, đi mấy vòng tiến vào một trong gian phòng yên tĩnh. Hắn nhìn Hoa Nhược Hư một chút, giọng nói rất bình tĩnh.
“Sư phụ của tại hạ, cũng là Giác Viễn thiền sư, không biết Diệp đại tiên sinh có biết hay không?” Hoa Nhược Hư bình tĩnh quan sát Diệp Bất Nhị, nắm bắt biến hóa của hắn, nhưng rất đáng tiếc hắn không phát hiện được gì hết.
“Đại danh của Giác Viễn thiền sư, cả Võ lâm có ai là không biết?” Diệp Bất Nhị mỉm cười, “Lão phu còn chưa chúc mừng Hoa công tử, có thể trở thành đệ tử của Giác Viễn thiền sư, đây là chuyện là rất nhiều người trong võ lâm mong muốn”.
“Tiên sinh có biết sư phụ tại hạ chết như thế nào không?” Hoa Nhược Hư áp chế cảm xúc trong lòng, lại hỏi.
“Giác Viễn thiền sư tuổi đã cao, lão phu nghĩ thiền sư viên tịch tất cả mọi người đều biết là nguyên nhân gì” Diệp Bất Nhị vẫn rất bình tĩnh.
“Sư phụ tự vẫn bỏ mình” Hoa Nhược Hư nói ra từng chữ một, Diệp Bất Nhị rốt cuộc cũng hơi chấn động, mặc dù khôi phục rất nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt Hoa Nhược Hư; nhưng trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ, chẳng lẽ phán đoán của Hoa Ngọc Phượng là chính xác sao?
“Điều này thật làm người khác sợ hãi” Diệp Bất Nhị khẽ thở dài một hơi, tuy nhiên lập tức lộ ra ánh mắt khó hiểu, “Nhưng mà Hoa công tử nói cho lão phu những điều này, không biết là vì sao?”
“Nếu Diệp đại tiên sinh không rõ, tại hạ nói ra cũng không có ý nghĩa gì” Hoa Nhược Hư cười một tiếng, “Tại hạ trước hết cáo từ, còn có một câu muốn nói cho tiên sinh, bất nghĩa nhất định sẽ chết!”.
Nhìn theo hướng Hoa Nhược Hư rời đi, trong lòng Diệp Bất Nhị thoáng đau xót, nhưng rất nhanh đã đổi thành ánh mắt độc ác.
Hoa Nhược Hư vội vàng trở lại Hoa phủ, sau đó đi tới trước phòng Tây Môn Lâm.
“Lâm tỷ!” Hoa Nhược Hư đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện Tây Môn Lâm đang đứng ở cửa, như nàng đang chuẩn bị ra ngoài.
“Nhược Hư, tỷ đang chuẩn bị đi tìm đệ, đệ mau vào đi” Tây Môn Lâm nhìn thấy Hoa Nhược Hư, mắt sáng lên.
“Lâm tỷ, tỷ tìm đệ có chuyện gì?” Hoa Nhược Hư kinh ngạc nói.
“Tỷ có chuyện muốn thương lượng với đệ một chút. Đệ tử Tình lâu chúng ta, ta cảm giác được phải để bọn họ vào trong chốn giang hồ ma luyện mới được. Nếu như không trải qua một ít cuộc giao chiến chính thức, chỉ sợ bọn họ không thể thành tài” Tây Môn Lâm gật đầu nói tiếp.
“Lâm tỷ, điều này đệ cũng biết, nhưng đệ có chút lo lắng, bây giờ để cho bọn họ đi, chỉ sợ khó tránh khỏi thương vong” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút nói.
“Thương vong là khó thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể cố hết sức tránh mà thôi” Tây Môn Lâm khẽ thở dài một tiếng nói, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, giang hồ tranh đấu mặc dù không phải chiến tranh, nhưng trên thực tế cũng có nhiều chỗ tương tự, người trong giang hồ, có mấy người có thể sống cuộc sống bình thường cả đời chứ?”
“Đệ biết, Lâm tỷ, chờ khi chúng ta chủ động xuất kích, đệ sẽ an bài cho bọn họ đi” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, mặc dù hắn biết Tây Môn Lâm nói đúng là sự thật nhưng vẫn như cũ không muốn môn hạ đệ tử bị thương vong, dù cho hắn biết điều này là rất khó.
“Thế cục lúc này còn rất mơ hồ, Chính Nghĩa liên minh biểu hiện cũng không quá mạnh, theo tỷ phỏng đoán hẳn là hắn cũng không muốn dùng những người này để đạt mục đích của mình. Những người này có lẽ chỉ là một con bài để hắn mê hoặc người mà thôi” Tây Môn Lâm nhíu mày, “Nhược Hư, đệ có nghĩ tới chúng ta phải làm thế nào mới có thể moi ra toàn bộ thế lực sau lưng hắn không?”
“Lâm tỷ, đệ nghĩ nghĩ không lâu nữa Diệp Bất Nhị cũng sẽ tự động làm thế lực này xuất hiện. Bây giờ có lẽ hắn còn cảm giác thời cơ chưa hoàn toàn chín mùi” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, Lâm tỷ, đệ còn có chuyện muốn hỏi tỷ, Diệp Bất Nhị trước kia có phải gọi là Dịch Diệp không?”
“Dịch Diệp?” Tây Môn Lâm lắc đầu:
“Tỷ cũng không rõ lắm, bởi vì trước kia tỷ căn bản không biết hắn gọi là gì, nhưng mà, nhưng mà...” Tây Môn Lâm dường như đang bắt đầu nghĩ đến cái gì đó.
“Nhưng mà gì?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
“Sư phụ dường như đã dùng qua họ Dịch này, chỉ là tỷ không thể xác định” Tây Môn Lâm do dự một chút nói.
“Dịch, Diệp” Hoa Nhược Hư nhớ kỹ hai chữ này vào lòng, giả thiết Diệp Bất Nhị trước kia gọi là Dịch Diệp, Nam Hải thần ni họ Dịch, Giác Viễn thiền sư họ Diệp, vậy chẳng phải là. Hoa Nhược Hư không khỏi rùng mình, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
“Lâm tỷ, Nam Hải thần ni trước kia có biết Giác Viễn thiền sư không?” Giọng nói Hoa Nhược Hư có chút khàn khàn.
“Tỷ cũng không biết, nhưng tỷ khẳng định chưa bao giờ gặp Giác Viễn thiền sư” Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt nghi hoặc, lắc đầu nói.
Rời khỏi phòng Tây Môn Lâm, trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi suy nghĩ mông lung, hắn đã bị suy nghĩ lớn mật của mình làm cho cảm thấy không yên. Bởi vì người bên ngoài xem ra thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng dựa vào nhiều đầu mối hắn lại phát hiện nếu như chuyện thật sự là như vậy, thì tất cả các chuyện xảy ra bây giờ đều rất hợp tình hợp lý, kể cả Giác Viễn thiền sư tự vẫn.
“Nhược Hư” Giọng nói ngọt ngào của Hoa Phi Mộng yêu kiều truyền đến, mùi hương theo cơn gió cuốn đến, Hoa Phi Mộng đi tới trước mặt Hoa Nhược Hư, kéo Hoa Nhược Hư về phía phòng mình.
“Mộng nhi, sao thế? Có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư kỳ quái hỏi.
“Thánh nữ lại tìm muội” Hoa Phi Mộng có chút mất tự nhiên, áy náy nói, “Nàng ấy muốn muội tối nay trở về Thần cung, nhưng không nói vì nguyên nhân gì”.
“Ồ? Nàng ta muốn lén mang muội đi, hay là nói cho ta biết rồi mới đi?” Hoa Nhược Hư cau mày, Thần cung đã rất lâu không tới làm phiền hắn, cũng không yêu cầu hắn làm gì, dường như có chút không bình thường.
“Thánh nữ cũng không nói rõ, nhưng theo muội thấy dường như muốn muội lén trở về” Hoa Phi Mộng nhỏ giọng nói, sau đó nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt ai oán, “Nhược Hư, muội, muội không muốn trở về”.
“Muội ở đây, không phải lo đến Thánh nữ kia” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói, “Muội yên tâm, ở đây rất an toàn”.
“Nhưng, nhưng muội cũng không muốn phản bội Cung chủ. Nhược Hư, huynh nói muội nên làm gì bây giờ?” Hoa Phi Mộng rất buồn rầu, trong mắt mơ hồ có nước mắt.
“Mộng nhi, huynh ra ngoài một chuyến, muội trước hết không được ra khỏi phòng, chờ huynh trở lại” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, dịu dàng nói. Hoa Phi Mộng có chút khó hiểu nhìn vào mắt Hoa Nhược Hư, phát hiện vẻ tự tin và kiên định trong đó, không khỏi gật đầu.
Hoa Nhược Hư quyết định sẽ đến Thần cung một chuyến, đương nhiên hắn cũng không có lập tức đi ngay. Hắn trước hết đi đến phòng Hoa Ngọc Phượng, nói lại cho nàng biết lúc hắn gặp Diệp Bất Nhị, cuối cùng còn nói ra những tình huống mà Tây Môn Lâm biết, kể cả nghi ngờ của hắn.
“Sư đệ, có lẽ chuyện quả thật như đệ suy nghĩ, nhưng đệ không nên lo lắng, tỷ đi tìm bản ghi chép trước kia, xem có thể tìm được một ít đầu mối hay không” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói. Hoa Nhược Hư gật đầu, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“Phượng nhi, đệ đi đến Thần cung” Hoa Nhược Hư nói cho Hoa Ngọc Phượng biết hành tung của mình, bây giờ hắn trước khi rời đi thường xuyên như vậy, giống như nói với thê tử vậy.
“Hoa công tử không mời mà đến, không biết có gì cần chỉ giáo?” Vẫn là cung điện ngầm dưới đất, Hoa Nhược Hư lại thấy Cung Nhã Thiến, mà Cung Nhã Thiến lại có chút kinh ngạc khi thấy Hoa Nhược Hư.
“Ta muốn mang Du Du và Thanh tỷ đi, còn có Mộng nhi cũng muốn ở lại Hoa phủ của ta. Sau này các nàng là người của Hoa gia, Cung chủ muốn điều kiện gì cứ nói” Hoa Nhược Hư đi thẳng vào vấn đề.
“Hoa công tử chỉ sợ có chút ỷ thế ép người, Du Du tỷ và Nguyệt tỷ tạm thời cũng không ở đây. Về phần Mộng tỷ, chúng ta cũng có chuyện muốn tỷ ấy làm” Cung Nhã Thiến có vẻ rất kinh ngạc.
“Cung Nhã Thiến, ta sở dĩ có thể nhiều lần nhịn các nàng, chính bởi vì lo lắng Du Du, Mộng nhi và Thanh tỷ vốn là người của Tông chủ, ta không muốn làm khó các nàng ấy. Nhưng ta cảnh cáo nàng, nếu như đến lúc ta không nhịn được nữa, ta có thể làm cho Thần cung biến mất trong chốn võ lâm, cho dù các nàng Du Du có trung thành với Thần cung hơn nữa, nhưng ta tin rằng đến lúc đó, các nàng ấy vẫn ở bên ta” Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu như nàng không tin, ta có thể thử cho nàng xem”.
“Hoa công tử đang uy hiếp bổn Cung chủ sao?”
Nụ cười trên mặt Cung Nhã Thiến trở nên cứng ngắc, giọng nói cũng trở nên miễn cưỡng.
“Nàng muốn nghĩ như vậy cũng có thể, tóm lại ta hôm nay tới đây là muốn người” Giọng nói Hoa Nhược Hư không mềm, không rắn nói.
Mặt Cung Nhã Thiến hơi đổi, dường như đã muốn phát tác nhưng lập tức lại nhịn lại, vẻ mặt trở nên hòa hoãn, giọng nói cũng tốt hơn.
“Hoa công tử, ta thấy công tử đã hiểu lầm. Nguyệt tỷ quả thật không có ở đây, về phần tỷ ấy ở đâu, tin rằng Hoa công tử rất quen thuộc nơi đó, Hoa công tử từng để Nguyệt tỷ ẩn náu ở đấy một thời gian” Cung Nhã Thiến cười ngượng nói.
“Nàng nói Thanh tỷ đi Tiên cung?” Hoa Nhược Hư kinh hãi, “Thân phận của tỷ ấy sớm đã bại lộ, nàng còn để tỷ ấy đi, không phải đưa tỷ ấy vào miệng hổ sao?” Hoa Nhược Hư có chút tức giận.
“Hoa công tử xem ra còn chưa hiểu nhiều về Nguyệt tỷ, Nguyệt tỷ tinh thông dịch dung thuật, nếu như Nguyệt tỷ không chủ động lộ mặt, rất ít người có thể phát hiện ra tỷ ấy. Vì vậy Hoa công tử không cần lo lắng” Cung Nhã Thiến cười cười, “Về phần Mộng tỷ, Hoa công tử nếu như thật sự không muốn tỷ ấy trở về, cũng không phải không thể. Nhưng bổn Cung chủ hy vọng Hoa công tử có thể giúp bổn cung làm một chuyện”.
“Vậy còn Du Du? Du Du đang ở đâu?” Sự tức giận trong lòng Hoa Nhược Hư cũng giảm đi đôi chút.
“Du Du tỷ đang bế quan, còn cần ba đến bảy ngày tỷ ấy mới đi ra. Đến lúc đó ta có thể để tỷ ấy đến Hoa phủ gặp Hoa công tử, không biết Hoa công tử đã hài lòng chưa?” Cung Nhã Thiến vốn vẫn thích ăn mềm mà không ăn cứng, bây giờ đối với yêu cầu của Hoa Nhược Hư lại đáp ứng ngay, mặc dù còn thêm chút điều kiện.
“Được, ta tạm thời tin nàng một lần” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, trầm giọng nói, “Nói đi, muốn ta làm gì?”
“Tiên cung có một Phân đàn ở Kim Lăng, ta hy vọng Phân đàn này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Kim Lăng trong vòng bảy ngày” Mắt Cung Nhã Thiến sáng rực lên, tràn ngập hận ý.
“Địa điểm, còn có tất cả tình huống của Phân đàn này mà đều phải cho ta biết” Hoa Nhược Hư không hề do dự, lập tức đáp ứng.
“Công tử về nói cho Mộng tỷ, canh ba đêm nay bảo tỷ ấy đến lấy thứ mà công tử muốn” Cung Nhã Thiến lạnh nhạt nói, thấy Hoa Nhược Hư có vẻ do dự liền nói thêm, “Yên tâm, Cung Nhã Thiến ta còn không phải kẻ nói lời mà không giữ lời, Mộng tỷ lấy thứ mà công tử cần, liền trở về bên cạnh công tử”.
“Sư tỷ, sao chúng ta phải nhẫn nhịn đối với Hoa Nhược Hư như vậy?” Sau khi Hoa Nhược Hư rời đi, Cung Nhã Thiến không nhịn được mà hỏi một nữ tử che mặt.
“Từ những biểu hiện gần đây của Hoa Nhược Hư thì thấy hắn làm việc đã rất cứng rắn, chúng ta không thể cứng đối cứng với hắn, mà điều này cũng không cần thiết vì hắn cũng không là địch nhân của chúng ta, chúng ta không nên lưỡng bại câu thương với hắn” Nữ tử che mặt nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa thực lực của Thiên Tinh minh bây giờ không thể xem thường, mà võ công của Hoa Nhược Hư sâu không lường được, cùng với chọc giận hắn còn không bằng mặc cả với hắn, nếu như hắn có thể giúp chúng ta báo thù thì cho dù để Mộng tỷ ở bên cạnh hắn cũng có sao đâu?”
“Cát Vân Tường, ngươi từng là Chưởng môn một phái, lại càng là cao thủ Thiên bảng, có lẽ còn có điểm làm ta kính trọng, đáng tiếc những việc ngươi làm lại không xứng với thân phận của ngươi. Thê tử bị địch nhân bắt đi, không đi cứu nàng, nhưng lại còn công nhiên ruồng bỏ thê tử, loại người như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, tuy nói hắn không có cảm tình gì mấy với Tôn Vân Nhạn, nhưng nàng gả cho một người như vậy, hắn vẫn cảm thấy nàng không đáng giá chút nào.
“Hoa công tử nếu đã đến, vậy tiến vào đi, lão phu rất hoan nghênh Hoa công tử” Giọng nói của Diệp Bất Nhị truyền ra, người cũng theo tiếng nói mà xuất hiện. Nhưng hắn đúng là đối với Hoa Nhược Hư lại có vẻ khá tốt, không hề bị dao động bởi việc mà Hoa Nhược Hư đã làm mấy hôm trước.
“Phải không? Tiên sinh thật đúng là coi trọng tại hạ” Hoa Nhược Hư cười cười, “Có một số việc muốn một mình nói với tiên sinh, tiên sinh tìm nơi nào đó yên tĩnh, tại hạ không muốn thấy những kẻ mà tại hạ cảm thấy chán ghét” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa nhìn Cát Vân Tường.
“Mời Hoa công tử đi theo lão phu” Diệp Bất Nhị dường như không để ý đến lời lẽ không khách khí của Hoa Nhược Hư, mỉm cười xoay người đi vào bên trong.
Hoa Nhược Hư lập tức đi theo, không hề để ý đến ánh mắt giết người phía sau.
“Trong này sẽ không có ai đến, ngay cả Vũ Ảnh cũng không, ta nghĩ Hoa công tử chủ động tới tìm lão phu, sẽ là không có việc không đến, có chuyện gì xin cứ nói thẳng” Diệp Bất Nhị mang Hoa Nhược Hư đi qua mấy cánh cửa, đi mấy vòng tiến vào một trong gian phòng yên tĩnh. Hắn nhìn Hoa Nhược Hư một chút, giọng nói rất bình tĩnh.
“Sư phụ của tại hạ, cũng là Giác Viễn thiền sư, không biết Diệp đại tiên sinh có biết hay không?” Hoa Nhược Hư bình tĩnh quan sát Diệp Bất Nhị, nắm bắt biến hóa của hắn, nhưng rất đáng tiếc hắn không phát hiện được gì hết.
“Đại danh của Giác Viễn thiền sư, cả Võ lâm có ai là không biết?” Diệp Bất Nhị mỉm cười, “Lão phu còn chưa chúc mừng Hoa công tử, có thể trở thành đệ tử của Giác Viễn thiền sư, đây là chuyện là rất nhiều người trong võ lâm mong muốn”.
“Tiên sinh có biết sư phụ tại hạ chết như thế nào không?” Hoa Nhược Hư áp chế cảm xúc trong lòng, lại hỏi.
“Giác Viễn thiền sư tuổi đã cao, lão phu nghĩ thiền sư viên tịch tất cả mọi người đều biết là nguyên nhân gì” Diệp Bất Nhị vẫn rất bình tĩnh.
“Sư phụ tự vẫn bỏ mình” Hoa Nhược Hư nói ra từng chữ một, Diệp Bất Nhị rốt cuộc cũng hơi chấn động, mặc dù khôi phục rất nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt Hoa Nhược Hư; nhưng trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ, chẳng lẽ phán đoán của Hoa Ngọc Phượng là chính xác sao?
“Điều này thật làm người khác sợ hãi” Diệp Bất Nhị khẽ thở dài một hơi, tuy nhiên lập tức lộ ra ánh mắt khó hiểu, “Nhưng mà Hoa công tử nói cho lão phu những điều này, không biết là vì sao?”
“Nếu Diệp đại tiên sinh không rõ, tại hạ nói ra cũng không có ý nghĩa gì” Hoa Nhược Hư cười một tiếng, “Tại hạ trước hết cáo từ, còn có một câu muốn nói cho tiên sinh, bất nghĩa nhất định sẽ chết!”.
Nhìn theo hướng Hoa Nhược Hư rời đi, trong lòng Diệp Bất Nhị thoáng đau xót, nhưng rất nhanh đã đổi thành ánh mắt độc ác.
Hoa Nhược Hư vội vàng trở lại Hoa phủ, sau đó đi tới trước phòng Tây Môn Lâm.
“Lâm tỷ!” Hoa Nhược Hư đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện Tây Môn Lâm đang đứng ở cửa, như nàng đang chuẩn bị ra ngoài.
“Nhược Hư, tỷ đang chuẩn bị đi tìm đệ, đệ mau vào đi” Tây Môn Lâm nhìn thấy Hoa Nhược Hư, mắt sáng lên.
“Lâm tỷ, tỷ tìm đệ có chuyện gì?” Hoa Nhược Hư kinh ngạc nói.
“Tỷ có chuyện muốn thương lượng với đệ một chút. Đệ tử Tình lâu chúng ta, ta cảm giác được phải để bọn họ vào trong chốn giang hồ ma luyện mới được. Nếu như không trải qua một ít cuộc giao chiến chính thức, chỉ sợ bọn họ không thể thành tài” Tây Môn Lâm gật đầu nói tiếp.
“Lâm tỷ, điều này đệ cũng biết, nhưng đệ có chút lo lắng, bây giờ để cho bọn họ đi, chỉ sợ khó tránh khỏi thương vong” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút nói.
“Thương vong là khó thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể cố hết sức tránh mà thôi” Tây Môn Lâm khẽ thở dài một tiếng nói, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, giang hồ tranh đấu mặc dù không phải chiến tranh, nhưng trên thực tế cũng có nhiều chỗ tương tự, người trong giang hồ, có mấy người có thể sống cuộc sống bình thường cả đời chứ?”
“Đệ biết, Lâm tỷ, chờ khi chúng ta chủ động xuất kích, đệ sẽ an bài cho bọn họ đi” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, mặc dù hắn biết Tây Môn Lâm nói đúng là sự thật nhưng vẫn như cũ không muốn môn hạ đệ tử bị thương vong, dù cho hắn biết điều này là rất khó.
“Thế cục lúc này còn rất mơ hồ, Chính Nghĩa liên minh biểu hiện cũng không quá mạnh, theo tỷ phỏng đoán hẳn là hắn cũng không muốn dùng những người này để đạt mục đích của mình. Những người này có lẽ chỉ là một con bài để hắn mê hoặc người mà thôi” Tây Môn Lâm nhíu mày, “Nhược Hư, đệ có nghĩ tới chúng ta phải làm thế nào mới có thể moi ra toàn bộ thế lực sau lưng hắn không?”
“Lâm tỷ, đệ nghĩ nghĩ không lâu nữa Diệp Bất Nhị cũng sẽ tự động làm thế lực này xuất hiện. Bây giờ có lẽ hắn còn cảm giác thời cơ chưa hoàn toàn chín mùi” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, Lâm tỷ, đệ còn có chuyện muốn hỏi tỷ, Diệp Bất Nhị trước kia có phải gọi là Dịch Diệp không?”
“Dịch Diệp?” Tây Môn Lâm lắc đầu:
“Tỷ cũng không rõ lắm, bởi vì trước kia tỷ căn bản không biết hắn gọi là gì, nhưng mà, nhưng mà...” Tây Môn Lâm dường như đang bắt đầu nghĩ đến cái gì đó.
“Nhưng mà gì?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
“Sư phụ dường như đã dùng qua họ Dịch này, chỉ là tỷ không thể xác định” Tây Môn Lâm do dự một chút nói.
“Dịch, Diệp” Hoa Nhược Hư nhớ kỹ hai chữ này vào lòng, giả thiết Diệp Bất Nhị trước kia gọi là Dịch Diệp, Nam Hải thần ni họ Dịch, Giác Viễn thiền sư họ Diệp, vậy chẳng phải là. Hoa Nhược Hư không khỏi rùng mình, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
“Lâm tỷ, Nam Hải thần ni trước kia có biết Giác Viễn thiền sư không?” Giọng nói Hoa Nhược Hư có chút khàn khàn.
“Tỷ cũng không biết, nhưng tỷ khẳng định chưa bao giờ gặp Giác Viễn thiền sư” Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt nghi hoặc, lắc đầu nói.
Rời khỏi phòng Tây Môn Lâm, trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi suy nghĩ mông lung, hắn đã bị suy nghĩ lớn mật của mình làm cho cảm thấy không yên. Bởi vì người bên ngoài xem ra thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng dựa vào nhiều đầu mối hắn lại phát hiện nếu như chuyện thật sự là như vậy, thì tất cả các chuyện xảy ra bây giờ đều rất hợp tình hợp lý, kể cả Giác Viễn thiền sư tự vẫn.
“Nhược Hư” Giọng nói ngọt ngào của Hoa Phi Mộng yêu kiều truyền đến, mùi hương theo cơn gió cuốn đến, Hoa Phi Mộng đi tới trước mặt Hoa Nhược Hư, kéo Hoa Nhược Hư về phía phòng mình.
“Mộng nhi, sao thế? Có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư kỳ quái hỏi.
“Thánh nữ lại tìm muội” Hoa Phi Mộng có chút mất tự nhiên, áy náy nói, “Nàng ấy muốn muội tối nay trở về Thần cung, nhưng không nói vì nguyên nhân gì”.
“Ồ? Nàng ta muốn lén mang muội đi, hay là nói cho ta biết rồi mới đi?” Hoa Nhược Hư cau mày, Thần cung đã rất lâu không tới làm phiền hắn, cũng không yêu cầu hắn làm gì, dường như có chút không bình thường.
“Thánh nữ cũng không nói rõ, nhưng theo muội thấy dường như muốn muội lén trở về” Hoa Phi Mộng nhỏ giọng nói, sau đó nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt ai oán, “Nhược Hư, muội, muội không muốn trở về”.
“Muội ở đây, không phải lo đến Thánh nữ kia” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói, “Muội yên tâm, ở đây rất an toàn”.
“Nhưng, nhưng muội cũng không muốn phản bội Cung chủ. Nhược Hư, huynh nói muội nên làm gì bây giờ?” Hoa Phi Mộng rất buồn rầu, trong mắt mơ hồ có nước mắt.
“Mộng nhi, huynh ra ngoài một chuyến, muội trước hết không được ra khỏi phòng, chờ huynh trở lại” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, dịu dàng nói. Hoa Phi Mộng có chút khó hiểu nhìn vào mắt Hoa Nhược Hư, phát hiện vẻ tự tin và kiên định trong đó, không khỏi gật đầu.
Hoa Nhược Hư quyết định sẽ đến Thần cung một chuyến, đương nhiên hắn cũng không có lập tức đi ngay. Hắn trước hết đi đến phòng Hoa Ngọc Phượng, nói lại cho nàng biết lúc hắn gặp Diệp Bất Nhị, cuối cùng còn nói ra những tình huống mà Tây Môn Lâm biết, kể cả nghi ngờ của hắn.
“Sư đệ, có lẽ chuyện quả thật như đệ suy nghĩ, nhưng đệ không nên lo lắng, tỷ đi tìm bản ghi chép trước kia, xem có thể tìm được một ít đầu mối hay không” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói. Hoa Nhược Hư gật đầu, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“Phượng nhi, đệ đi đến Thần cung” Hoa Nhược Hư nói cho Hoa Ngọc Phượng biết hành tung của mình, bây giờ hắn trước khi rời đi thường xuyên như vậy, giống như nói với thê tử vậy.
“Hoa công tử không mời mà đến, không biết có gì cần chỉ giáo?” Vẫn là cung điện ngầm dưới đất, Hoa Nhược Hư lại thấy Cung Nhã Thiến, mà Cung Nhã Thiến lại có chút kinh ngạc khi thấy Hoa Nhược Hư.
“Ta muốn mang Du Du và Thanh tỷ đi, còn có Mộng nhi cũng muốn ở lại Hoa phủ của ta. Sau này các nàng là người của Hoa gia, Cung chủ muốn điều kiện gì cứ nói” Hoa Nhược Hư đi thẳng vào vấn đề.
“Hoa công tử chỉ sợ có chút ỷ thế ép người, Du Du tỷ và Nguyệt tỷ tạm thời cũng không ở đây. Về phần Mộng tỷ, chúng ta cũng có chuyện muốn tỷ ấy làm” Cung Nhã Thiến có vẻ rất kinh ngạc.
“Cung Nhã Thiến, ta sở dĩ có thể nhiều lần nhịn các nàng, chính bởi vì lo lắng Du Du, Mộng nhi và Thanh tỷ vốn là người của Tông chủ, ta không muốn làm khó các nàng ấy. Nhưng ta cảnh cáo nàng, nếu như đến lúc ta không nhịn được nữa, ta có thể làm cho Thần cung biến mất trong chốn võ lâm, cho dù các nàng Du Du có trung thành với Thần cung hơn nữa, nhưng ta tin rằng đến lúc đó, các nàng ấy vẫn ở bên ta” Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu như nàng không tin, ta có thể thử cho nàng xem”.
“Hoa công tử đang uy hiếp bổn Cung chủ sao?”
Nụ cười trên mặt Cung Nhã Thiến trở nên cứng ngắc, giọng nói cũng trở nên miễn cưỡng.
“Nàng muốn nghĩ như vậy cũng có thể, tóm lại ta hôm nay tới đây là muốn người” Giọng nói Hoa Nhược Hư không mềm, không rắn nói.
Mặt Cung Nhã Thiến hơi đổi, dường như đã muốn phát tác nhưng lập tức lại nhịn lại, vẻ mặt trở nên hòa hoãn, giọng nói cũng tốt hơn.
“Hoa công tử, ta thấy công tử đã hiểu lầm. Nguyệt tỷ quả thật không có ở đây, về phần tỷ ấy ở đâu, tin rằng Hoa công tử rất quen thuộc nơi đó, Hoa công tử từng để Nguyệt tỷ ẩn náu ở đấy một thời gian” Cung Nhã Thiến cười ngượng nói.
“Nàng nói Thanh tỷ đi Tiên cung?” Hoa Nhược Hư kinh hãi, “Thân phận của tỷ ấy sớm đã bại lộ, nàng còn để tỷ ấy đi, không phải đưa tỷ ấy vào miệng hổ sao?” Hoa Nhược Hư có chút tức giận.
“Hoa công tử xem ra còn chưa hiểu nhiều về Nguyệt tỷ, Nguyệt tỷ tinh thông dịch dung thuật, nếu như Nguyệt tỷ không chủ động lộ mặt, rất ít người có thể phát hiện ra tỷ ấy. Vì vậy Hoa công tử không cần lo lắng” Cung Nhã Thiến cười cười, “Về phần Mộng tỷ, Hoa công tử nếu như thật sự không muốn tỷ ấy trở về, cũng không phải không thể. Nhưng bổn Cung chủ hy vọng Hoa công tử có thể giúp bổn cung làm một chuyện”.
“Vậy còn Du Du? Du Du đang ở đâu?” Sự tức giận trong lòng Hoa Nhược Hư cũng giảm đi đôi chút.
“Du Du tỷ đang bế quan, còn cần ba đến bảy ngày tỷ ấy mới đi ra. Đến lúc đó ta có thể để tỷ ấy đến Hoa phủ gặp Hoa công tử, không biết Hoa công tử đã hài lòng chưa?” Cung Nhã Thiến vốn vẫn thích ăn mềm mà không ăn cứng, bây giờ đối với yêu cầu của Hoa Nhược Hư lại đáp ứng ngay, mặc dù còn thêm chút điều kiện.
“Được, ta tạm thời tin nàng một lần” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, trầm giọng nói, “Nói đi, muốn ta làm gì?”
“Tiên cung có một Phân đàn ở Kim Lăng, ta hy vọng Phân đàn này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Kim Lăng trong vòng bảy ngày” Mắt Cung Nhã Thiến sáng rực lên, tràn ngập hận ý.
“Địa điểm, còn có tất cả tình huống của Phân đàn này mà đều phải cho ta biết” Hoa Nhược Hư không hề do dự, lập tức đáp ứng.
“Công tử về nói cho Mộng tỷ, canh ba đêm nay bảo tỷ ấy đến lấy thứ mà công tử muốn” Cung Nhã Thiến lạnh nhạt nói, thấy Hoa Nhược Hư có vẻ do dự liền nói thêm, “Yên tâm, Cung Nhã Thiến ta còn không phải kẻ nói lời mà không giữ lời, Mộng tỷ lấy thứ mà công tử cần, liền trở về bên cạnh công tử”.
“Sư tỷ, sao chúng ta phải nhẫn nhịn đối với Hoa Nhược Hư như vậy?” Sau khi Hoa Nhược Hư rời đi, Cung Nhã Thiến không nhịn được mà hỏi một nữ tử che mặt.
“Từ những biểu hiện gần đây của Hoa Nhược Hư thì thấy hắn làm việc đã rất cứng rắn, chúng ta không thể cứng đối cứng với hắn, mà điều này cũng không cần thiết vì hắn cũng không là địch nhân của chúng ta, chúng ta không nên lưỡng bại câu thương với hắn” Nữ tử che mặt nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa thực lực của Thiên Tinh minh bây giờ không thể xem thường, mà võ công của Hoa Nhược Hư sâu không lường được, cùng với chọc giận hắn còn không bằng mặc cả với hắn, nếu như hắn có thể giúp chúng ta báo thù thì cho dù để Mộng tỷ ở bên cạnh hắn cũng có sao đâu?”