Khu chợ thành Tây Tổ Long vẫn thế. Đông vui và náo nhiệt. Tiếng bước chân chạy, tiếng người gọi nhau rộn ràng.
Hàn Thanh ngó quanh, mới đi có một tháng mà khu chợ đã thay đổi khá nhiều.
Hàn Thanh đã quay lại Tổ Long Thành, ngay sau khi Ngài Hàn trở về Hàn Gia. Anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng đã trút bỏ gánh nặng của gia đình, mặc dù cái ý nghĩ ấy có vẻ sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng Hàn Thanh là một kẻ vô tình bạc nghĩa - nếu người ta biết được suy nghĩ ấy. Nhưng ai đọc được suy nghĩ của người khác, ngoại trừ Hàn Thanh ra?
Tuy nhiên, đó chỉ là trút bỏ gánh nặng với những công việc đồ sộ chất cao như núi ở Hàn Gia mà thôi. Còn thực ra ...
*
* *
Ngài Hàn rít một hơi thuốc dài. Căn phòng làm việc của Ngài Hàn giờ chỉ có đúng ông và đứa con trai thứ ba của mình.
-Tao nghĩ mày ở đây cũng đã lâu rồi .... – Ngài Hàn nói – ...bây giờ là lúc mày cần trở về Tổ Long Thành.
Hàn Thanh suy nghĩ ngay lập tức. Tuy Ngài Hàn đã về, nhưng công việc trong nhà vẫn đang rối bét cả lên, chẳng phải có thêm người là tốt chứ sao? Ngài Hàn bảo đi thế này chắc chắn là có lý do rồi.
-Bố bảo con về Tổ Long là để thăm dò Độc Tâm phải không?
-Sai, không phải thăm dò Độc Tâm. Mà là thăm dò cả Độc Tâm lẫn thái độ của các vị trưởng lão Tổ Long Thành.
-Nhưng mà...con chỉ có một mình, thăm dò thế nào đây?
Ngài Hàn lại rít một hơi thuốc nữa, tận hưởng cái thơm của khói Phù Linh xong, ngài mới chậm rãi trả lời:
-Không phải là theo cái kiểu đột nhập mà đánh cắp các tài liệu hay giấy tờ gì đó, làm vậy có ngày chết không biết chừng! Và có một điều rất dễ hiểu, những công việc tuyệt mật thì tuyệt đối không bao giờ ghi chép ra giấy cả, mày hiểu chứ? Nghe kỹ này, cái khu chợ thành Tây của Độc Tâm là " thổ " quan trọng nhất của Độc Tâm, là nơi mà Độc Tâm lộ hết tất cả bản chất và thủ đoạn của mình, vậy nên, mày hãy cố gắng, hãy tinh mắt một chút, để ý xem thái độ của bọn lâu la tiểu tốt của Độc Tâm như thế nào. Mặc dù theo dõi kiểu này thì đa phần không được chính xác lắm, nhưng đôi khi, chính bọn nó lại đang thực hiện thâm ý của thằng đầu lĩnh. Tiếp theo, mọi chuyện về nhân gian thế sự, hang cùng ngõ hẻm, cống rãnh khe nước, hay thậm chí là chuyện Trưởng lão Tổ Long Thành rụng răng kia, đều xuất phát từ thành Tây Tổ Long. Những kẻ buôn bán được trời phú cho cái miệng rất khoẻ và rất thích tọc mạch. Chính nơi đó cung cấp cho ta nhiều thông tin nhất, không khó khăn lắm khi chúng ta hỏi ai đó về chuyện này chuyện nọ, những kẻ lắm mồm sẽ tuôn ra tồng tộc để thoả mãn cái tính lắm mồm của chúng. Tuy nhiên, nhiều khi cũng không nên quá tin vào những lời nói đó, cần phải biết phân tích. Và tiếp theo...
-Là gì ạ?
-Tao tin là tự nhiên bọn Độc Tâm sẽ mò tới mày thôi.
-Sao bố biết?
-Lã Vân có nói với tao về chuyện mày không thể mở cửa hàng tại thành Tây Tổ Long vì có một thằng ranh con tên là Lỗ Quân cản trở. Trước đây khi mày còn chưa mang cái tên " Trường Thương Tiểu Quỷ ", mày có thể buôn bán trên cái đất ấy ngon lành. Nhưng kể từ khi cái tên mày được nhiều người biết tới, thì người ta mới biết tao là bố của mày. Đó, đời nó thọc mạch lanh lẹ vậy đấy. Và cũng khéo khi mà tao và thằng Hà Gia Đoàn kình nhau thường xuyên, nên chuyện mày lãnh hậu quả từ tao là điều dễ hiểu, cái đó thì đúng là tao phải xin lỗi mày rồi. Vậy nên, mày sẽ biết được chính xác nhất, Hà Gia Đoàn đang định làm gì, khi nó động chạm tới mày.
-Vậy còn các vị trưởng lão Tổ Long?
-Cũng rất đáng lưu tâm. Bởi vì chính các vị sẽ là cái bệ để mỗi bên nhảy lên trước đối thủ của mình. Càng nhiều bệ xếp lên nhau, nhảy càng cao. Hiện giờ, ta đang có phần thắng thế hơn Độc Tâm về khoản này, vì chúng ta biết nhún nhường, biết tôn trọng mấy ông già đó. Còn Hà Gia Đoàn vốn đã là cái gai trong mắt các vị lãnh đạo Tổ Long rồi, tuy nhiên, phải nhớ lấy một điều, chính Hà Gia Đoàn là kẻ khởi xướng phong trào chen chân vào vị trí lãnh đạo của các bang phái. Nếu hắn muốn hối lộ, bắt thân quen với các vị trưởng lão thì đó là chuyện quá dễ dàng. Và ngay lúc này đây, sở dĩ Hà Gia Đoàn có đứng vững ở Tổ Long là nhờ hắn đã có móc nối từ lâu rồi, chẳng qua là hắn kém ta về số lượng móc ngoặc mà thôi.
-Vậy thì muốn xem ý tứ các vị thì thế nào? – Hàn Thanh hỏi.
-Các chính sách của các vị tới các bang phái là thái độ của các vị. Chính sách là thứ có thể đưa bang phái lên mây, hoặc có thể dìm nó xuống tận đáy xã hội. Chỉ cần có một vài thay đổi nho nhỏ, là sẽ hiểu ra thôi. Mà nếu đã đưa ra chính sách có lợi cho Độc Tâm, thì tức là Hàn Thuỷ chúng cần xem xét lại cách làm việc của mình, vậy thôi.
Hàn Thanh thở dài, anh lại thấy cái viễn cảnh của một kẻ suốt ngày lang thang khắp các quán rượu để dò la tin tức.
-Và điều cuối cùng... – Ngài Hàn nói – ...chớ có nguy hiểm mạng sống của mình. Và đừng để ai phải liên lụy, hiểu chứ?
Hàn Thanh có linh cảm rằng Ngài Hàn đã biết chuyện anh có người trong mộng. Nhưng anh không muốn hỏi cho ra nhẽ.
-Tao không biết mày đã có con bé nào chưa, nếu có, thì tao không ép mày phải bỏ, bây giờ không phải là cái thời buổi cha mẹ định đoạt tương lai của con cái. Nhưng mày là một đứa thông minh, nên mày hiểu rõ rằng công việc sẽ ảnh hưởng thế nào, vậy nên, hãy biết cách mà sắp xếp cho hợp lý khi cần thiết, hiểu chứ?
-Con hiểu.
Ngài Hàn đứng dậy, tay cầm tẩu thuốc, rít một làn khói ra ngoài cửa sổ.
-Thanh, mày có biết không? Nhiều khi tao tự hỏi cuộc đời mình có phải là một chuỗi cái vòng luẩn quẩn sinh tồn không?
-Vậy cha có biết được câu trả lời?
-Không. Tưởng rằng rời bỏ Uất Hận Thành, có thể thanh thản, nhưng chẳng được bao lâu, lại phải đứng lên, tàn nhẫn mà sống. Có chăng, ở đây, con người ta có hoà bình hơn một chút, không chém giết lẫn nhau, nhưng lại nguy hiểm hơn, vì ngày nào ta cũng phải sống trong suy nghĩ bon chen, thủ đoạn. Uất Hận Thành thì khác, những thứ ác hiểm nhất, tàn bạo nhất, tất cả, ta đều có thể nhìn thấy, còn ở đây, thì chưa chắc ta đã nhìn ra.
-Cha nghĩ lại về quyết định rời bỏ Uất Hận Thành?
Ngài Hàn cười:
-Con người ta thường tự làm khổ mình bằng cách than thở cho những gì đã trôi qua. Tao không phải là người như thế, cái gì đã qua, là đã qua. Và ở đây, tao có thể cảm nhận được hạnh phúc, một thứ quá xa xỉ ở Uất Hận Thành, như vậy, quyết định rời bỏ Uất Hận Thành là hoàn toàn chính xác, không có gì sai.
-Cha yêu quý hết thảy mọi người trong gia đình! – Hàn Thanh cười.
-Đúng, cả thằng con trông chẳng giống tao tí nào cả! – Ngài Hàn cười – Anh em và bố đều tóc xoăn, riêng mày tóc thẳng đuột!
-Nhưng con vẫn là con của bố! – Hàn Thanh nói.
Ngài Hàn xoa tay lên đầu đứa con trai:
-Con trai ta đã trưởng thành rồi.
*
* *
Hàn Thanh vẫn bước đi, công việc còn dài.
Tiếng nói cười của khu chợ làm Hàn Thanh không để ý lắm, anh chỉ tự mỉm cười, cái cười thoáng qua đằng sau mái tóc dài.
Có những tình cảm chỉ riêng mình hiểu được.
...
Uất Hận Thành, vẫn thế, không thay đổi, vẫn những đám mây màu đen che khuất cả bầu trời. Quạ bay thành từng đàn đông đến hằng trăm con, chúng lướt qua sông Hàn Thuỷ, chúng không ngại hơi lạnh của con sông này, cả trăm năm qua, chúng đã bay như thế mãi rồi.
Toà tháp xưa kia giam giữ phạm nhân của Hoàng Đế, giờ là nơi Thiên Tử trị vì. Toà tháp đứng sừng sững, cao vút lên không trung, muốn đâm xuyên màn mây kia mà không được.
Những vòm cửa sổ bằng đá lạnh lẽo đủ rộng để người ta ngồi lên. Chốc chốc, lại có bóng người với áo choàng đen lướt nhanh đằng sau cửa sổ đó. Ở đây, lửa được thắp lên thường xuyên trên những bệ đá hình đầu thú ở hai bên tường. Tiếng bước chân nhẹ bẫng như không chạm đất, tiếng người nói chuyện thoáng qua mau. Không khí thở vào lồng ngực như tê buốt, như lặng lẽ. Những cơn gió từ ngoài thổi vào làm người ta cảm thấy lạnh, và những gì ẩn chứa bên trong con người ấy cũng lạnh theo. Những điều ấy có thể khiến người ta bật khóc, phải thở ngắn than dài, phải gầm thét trong cái không gian rộng lớn này. Nó quá vô cảm và không có gì tồn tại ở trong nó.
Nhưng có những con người đã quen với nó, sống với nó, và chấp nhận nó.
-Đưa cái này cho Đội trưởng đội Cảnh, Thủ Lĩnh Ngũ Thánh Điện có nhắn rằng cần họ tới chân núi Thiên Linh Sơn một chuyến để tạm thời thay phiên cho đội Bạch.
-Hiểu rồi.
Nói xong, hai người quay gót, ai đi đường nấy. Mặc dù, họ vốn là những người sống lâu năm với nhau, nhưng, họ không phải là bạn. Đạo Từ biết điều ấy, nhưng anh cũng chẳng nói gì, vì chính anh cũng như vậy.
Đạo Từ ngồi trên cửa sổ, từng đợt gió lạnh lại tràn vào, anh đã quen với điều đó, vì tâm hồn anh đã nguội lạnh với những cơn gió ấy rồi.
Hai người khác gặp nhau:
-Cần chuyển bức thư này tới nhóm đội trưởng bảo vệ Ai Oán Đường.
-Hiểu rồi.
Rồi lại ai đi đường nấy.
Đạo Từ lôi từ trong túi ra một chiếc tẩu thuốc. Anh còn trẻ, nhưng cũng là một tay nghiện thuốc nặng. Đạo Từ nhét một nắm bùi nhùi như rơm, màu vàng óng vào đầu chiếc tẩu, rồi châm lửa bằng cách dí cái đầu ấy vào ngọn lửa đang cháy ở trên bệ đá đầu thú.
Đạo Từ lại ngồi lên cửa sổ, anh rít một hơi thuốc dài, mùi lá Hoàn Hồn Thảo bốc lên, mùi hăng hăng và hơi khó chịu nếu không quen. Nhưng bù lại, nếu đã quen với nó, thì người hút sẽ trống rỗng đầu óc, những gì phía trước như mơ màng và nhoà đi. Những cơn say như thế lại chóng qua, khói thuốc bay lên tan biến ngay, làm người ta muốn hút tiếp.
Đạo Từ hút tiếp, con sông lạnh Hàn Thuỷ ngoằn nghèo ở phía dưới bỗng thành một xoắn lại trong mắt anh và hơi rưng rưng, đàn quạ cũng thành như những điểm đen nho nhỏ vụt qua. Nhưng cảnh tượng ấy không diễn ra lâu, trước mắt Đạo Từ vẫn là đàn quạ lượn vòng trên sông Hàn Thuỷ.
-Lại hút thuốc à? – Một giọng nói trầm.
Là tiếng gọi mình, nhưng Đạo Từ không quay ra, anh vẫn hướng ánh mắt về phía con sông Hàn Thuỷ:
-Cậu về rồi đấy à?
-Ừ.
Người đứng đằng sau Đạo Từ cao lớn, có đôi mắt sáng và trong, mái tóc dài tới lưng như con gái, nên phải buộc lại.
Diên Túc.
-Cậu về từ hôm nào vậy? – Đạo Từ hỏi.
-Hôm qua.
Đạo Từ rít một hơi thuốc nữa rồi đưa cho Diên Túc:
-Hút không?
Diên Túc cầm lấy tẩu thuốc rồi rít một hơi, làn khói hư ảo xoắn quện lại với Đạo Từ rồi lại tan biến rất nhanh.
-Có tìm được Xích Vân không? – Đạo Từ hỏi.
Diên Túc im lặng một lát, điều đó làm anh khó chịu, nhưng rồi anh cũng nói:
-Không.
-Thế có gặp được người quen cũ nào không?
-Có.
-Ai?
-Hoài Tử.
-Là Thanh Long Kiếm tàn độc thích uống máu người đó hả?
-Ừ.
Đạo Từ lại rít một hơi thuốc nữa, anh nói:
-Cậu không thể tha thứ cho Xích Vân sao?
Diên Túc im lặng.
-Đã hơn một năm rồi. – Đạo Từ nói tiếp – Xích Vân không còn là Con Quỷ của Uất Hận Thành nữa. Cậu hãy nghĩ thoáng ra một chút ...
-Có lẽ là rất khó! – Diên Túc cắt ngang – Tôi có thể tha thứ cho nó, nhưng những người khác, liệu bọn họ có chịu nghe lời cậu nói không?
-Sẽ là tốt hơn cho Xích Vân nếu bớt đi một cừu địch như cậu. Thật khó để người ta hoàn lương nếu người ta bị trả thù.
Diên Túc lặng im, anh đang suy nghĩ.
-Tôi không phải là người sống cùng với Xích Vân, tôi không rõ lắm về cậu ta. Nhưng chúng ta, những con người ngày đó, đều cùng lớn lên với nhau, đều cùng vào sinh ra tử, nên tôi biết cậu ấy phần nào.
-Biết gì?
-Xích Vân là người bị phản bội. Cái bi kịch quá đau đớn và phũ phàng. Rồi nữa, chúng tôi đều biết, tuy cùng có một sư phụ, nhưng cậu và Xích Vân luôn là những kẻ đối đầu nhau, trên cả phương diện kiếm thuật lẫn tâm địa. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ lại rằng hai đứa bọn cậu đã sống chết vì nhau chưa? Có, điều ấy cậu biết rõ nhất. Xích Vân căm thù cậu nhất, nhưng cũng chỉ có Xích Vân là dám hy sinh tính mạng mình để cứu cậu. Cậu biết rõ điều ấy nhất vì cậu là người trong cuộc. Xích Vân muốn cậu chết, nhưng Xích Vân lại không cho bất kỳ kẻ nào giết cậu. Khi Xích Vân thành lập nên Bất Kiếp Viện, cậu được giao nhiệm vụ giết Xích Vân, nhưng cả cậu lẫn Xích Vân đều không muốn xuống tay với nhau, vậy cậu hãy thử giải thích điều đó đi?
Diên Túc im lặng. Anh lại nhớ đến ngày hôm đó, anh đã không thẳng tay giết Xích Vân.
-Tôi...
-Cuộc thi Sinh Tử, kỳ thi Thập Tứ ngày ấy, cậu và Xích Vân là những kẻ cuối cùng sống sót trong cuộc thi thứ tư, và các cậu bắt buộc phải giết nhau để có lọ thuốc giải độc, thế tại sao cả hai người vẫn sống cho tới ngày hôm nay?
Diên Túc im lặng.
-Vì Xích Vân đã lôi cậu ra. Vì Xích Vân đã một mình chiến đấu với con Ám Quỷ Thâm Hồn, trong khi lọ thuốc giải độc đã bể nát, có đúng không?
-Đã là như thế.
Đạo Từ lặng lẽ hút thuốc, anh chỉ đàn quạ:
-Chúng nó đã ở đây gần một trăm năm nay rồi. Cậu có nhìn thấy con quạ đầu đàn kia không? Nó đã gần trăm tuổi rồi đó!
Diên Túc ngó xuống, con quạ đầu đàn thật lớn, to hơn cả một con đại bàng trưởng thành.
-Bay mãi để tìm xác người, nhưng rồi cũng phải nghỉ. – Đạo Từ nói.
Diên Túc nhìn theo đàn quạ.
Biết hối cải ư?
-Thưa ngài Sứ Giả, Thiên Tử cho gọi!
Diên Túc quay lại, một người mặc áo chùng đen đang nói với anh.
-Thiên Tử đang bế quan cơ mà? – Diên Túc ngạc nhiên.
-Có vẻ như Thiên Tử đã bế quan xong, tôi được Người cử đến để gọi ngài Sứ Giả.
Diên Túc thở dài, rồi anh nói với Đạo Từ:
-Hẹn gặp lại sau.
-Ừ.
Đạo Từ nhìn đàn quạ, anh cứ nhìn mãi chúng không thôi.
Diên Túc bước đi, những ánh lửa hai bên tường soi rọi vào khuôn mặt anh.
Diên Túc đang đứng trước một cánh cửa bằng đá rất lớn, những nét chạm trổ trên cánh cửa đã mờ dần đi theo năm tháng, anh đặt tay lên cánh cửa đó rồi lẩm nhẩm trong miệng:
-Con đến đây với tất cả lòng thành kính với Người.
Những tiếng nứt vang lên, cánh cửa đá như bị xẻ thành hàng chục mảnh, chúng rời nhau ra rồi bắt đầu lơ lửng trên không trung. Diên Túc vừa bước vào trong thì những mảnh đá đó tự động ghép lại thành một cánh cửa như ban đầu.
Nơi chỉ dành cho Thiên Tử Uất Hận Thành.
Nơi cao nhất trong Uất Hận Thành.
Sự trống trải là những gì mà Diên Túc cảm nhận được đầu tiên. Không có một thứ gì ở trong này, đến cả một cái bàn, hay một cái ghế để ngồi cũng không. Nhưng lại có những tiếng leng keng như kim loại chạm nhau khi gió thổi vào.
Những gì có trong này chỉ là những cây cột chống đỡ trần, xung quanh là những bức tượng chiến binh nằm lọt vào trong hốc tường.
Tuy nhiên, chỉ có một thứ khiến Diên Túc quan tâm, đó là một người duy nhất đang ngồi ở kia.
Thiên Tử.
Thiên Tử không có ghế ngồi, chỗ ngồi của ông là mặt sàn lạnh lẽo.
Diên Túc tiến tới, kính cẩn cúi người:
-Thiên Tử.
-Về rồi à?
Thiên Tử quay lại. Một ông già gầy gò, dáng vẻ ốm yếu, mái tóc trắng toát ở phía trước một đôi mắt u sầu, tuy vậy, ánh mắt lại kiên nghị và trang nghiêm, ánh mắt ấy làm cho mọi người trong Uất Hận Thành đều phải kính phục.
Thiên Tử đưa bàn tay gầy trơ xương của mình vò mái tóc trắng:
-Thế nào? Có gặp Xích Vân không?
Diên Túc đã bị hỏi câu này đến lần thứ hai, lúc trước là Đạo Từ, giờ là Thiên Tử, thực tình anh chẳng biết nói sao nữa.
Nhưng Thiên Tử như đã biết trước, ông nói:
-Không gặp thì thôi. Rồi cũng sẽ tái ngộ sớm mà...
-Vâng, thưa Thiên Tử. – Diên Túc chỉ chờ câu nói này, anh cảm thấy nhẹ người.
-Ở đây không có ai, gọi ta là sư phụ cũng được.
Thiên Tử tới gần cửa sổ, gió thổi lồng lộng làm tóc của ông rung phần phật.
-Ngươi còn nhớ ngày trước chúng ta thường đi dọc bờ sông Hàn Thuỷ không?
-Dạ có.
-Ừ, đúng rồi. Chúng ta thường lấy đó làm vui mỗi khi luyện tập mệt mỏi. Ngươi đã từng ngã xuống sông Hàn Thuỷ, và suýt chết vì không chịu nổi cái lạnh của nó.
Thiên Tử cười, nhưng Diên Túc thì không vui tý nào.
-Rồi sau đó ... - Thiên Tử nói.
-Sư phụ! – Diên Túc gầm lên, anh không cần đếm xỉa gì tới sự lỗ mãng của mình. Thiên Tử là người có quyền uy cao nhất trong Uất Hận Thành, vậy mà anh lại dám hét lên như vậy.
Tuy nhiên, Thiên Tử biết được Diên Túc sẽ phản ứng thế này, nhưng ông không giận:
-Ngươi không thể tha thứ cho nó à?
-Không bao giờ!
Thiên Tử buồn rầu, ông nhìn về phía xa xăm:
-Lần đó, Xích Vân đã cứu ngươi. Những gì hai đứa ngươi làm, ta đều biết cả. Ngươi cũng đã cứu Xích Vân rất nhiều lần, ta biết lần trước, ngươi có thể đã giết được Xích Vân, nhưng ngươi không thể xuống tay nổi với nó, có đúng không?
-Vì nó mạnh hơn con, chứ không phải con không dám xuống tay...
-Ngươi đừng nghĩ lại có thể qua mặt được người thầy này. Xích Vân và ngươi, kiếm thuật và sức mạnh nội công đều ngang nhau, có điều Xích Vân tàn nhẫn hơn ngươi rất nhiều lần, đó là điểm khác biệt lớn.
-Vậy đó, con không tàn nhẫn bằng nó.
-Nhưng...Xích Vân không bao giờ tàn nhẫn với ngươi. Nó luôn căm thù ngươi vì ngươi làm việc tốt hơn nó, lại hay được ta thưởng hơn nó.
Diên Túc hỏi:
-Vậy tại sao sư phụ không quan tâm tới Xích Vân như là đối với con?
Thiên Tử chống tay lên cửa sổ, giọng nói của ông lẫn với tiếng gió, và tiếng leng keng ở đâu đây:
-Vì ta không muốn nhìn thấy nó.
-Căm ghét?
-Không phải.
-Thế thì là cái gì?
-Lòng cảm thông.
-Lòng cảm thông?
Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 12 phút và 40 giây -----
-Xích Vân bị phản bội. Đó là nỗi đau lớn nhất của đời nó, sự phản bội làm nó sợ hãi, làm nó cô độc, làm nó tin rằng mọi thứ xung quanh đều là dối trá và lừa đảo. Nó muốn vượt lên tất cả, muốn có tất cả, muốn đứng lên trên tất cả để không còn ai phản bội nó nữa. Ta không muốn chăm sóc nó vì không muốn động tới nỗi đau thương mà nó đang phải gánh chịu, nó bị phản bội bởi tình thương, tình thương đã phản bội nó.
-Sư phụ biết sau này nó sẽ trở thành Con Quỷ?
-Ta đã nhìn thấy điều đó khi nó bị phản bội, đó là một hệ quả tất yếu.
-Nhưng đó chỉ là hoàn cảnh, tự bản thân nó đã muốn trở thành Con Quỷ rồi.
Thiên Tử mệt mỏi nói:
-Khi ta nhìn vào đôi mắt Xích Vân, ta thấy một nhân tài lớn, một dòng máu lớn, một hoài bão lớn trong cái sự đời nhỏ nhen này. Nhưng ta không bao giờ dạy Xích Vân bất cứ điều gì, vì ta đọc được những ý nghĩ xấu xa và tham vọng trong đôi mắt của nó.
-Vậy tại sao sư phụ lại dạy Cấm Môn Quan cho Xích Vân?
-Ta không muốn dạy nó, nhưng nó sinh ra là để dành cho Cấm Môn Quan.
-Sư phụ đã biết được dã tâm của Xích Vân, thế thì tại sao sư phụ vẫn dạy cho nó Cấm Môn Quan? Sư phụ chưa hề trả lời câu hỏi đó!
-Vì ta mong một ngày kia, nó sẽ là Thiên Tử của Uất Hận Thành.
Gió thổi mạnh hơn, tiếng sấm ì ùng, và những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Tiếng leng keng ngày càng lớn trong căn phòng.
Diên Túc nhìn ra ngoài kia, cơn mưa lớn, hạt mưa nặng trĩu như nước mắt.
-Tại sao không phải người khác, mà là Xích Vân?
-Vì nó là người sẽ giải thoát cho Uất Hận Thành.
-Cái gì khiến sư phụ tin tưởng là như thế?
Thiên Tử lặng lẽ đi vào, ông ngước nhìn lên trần.
-Trong số hàng trăm thanh kiếm được đúc ra, chỉ có một vài thanh kiếm là tốt.
Diên Túc cũng nhìn lên.
Một chuỗi lằng ngoằng những dây xích, và hàng trăm thanh kiếm được treo lên những dây xích đó.
-Đời người cũng vậy thôi, anh hùng sinh ra từ thời thế là rất nhiều, nhưng anh hùng có thể thay đổi cả thời thế lại chỉ có một.
Diên Túc thở dài, anh thường hay thở dài và chán ngán.
-Hãy cho Xích Vân cơ hội. Đó là những gì mà ta có thể nói với ngươi.
Diên Túc bước đi, anh cúi đầu:
-Đệ tử xin đi trước!
Cánh cửa đá lại mở ra rồi đóng lại.
...
Diêu Linh đã chán cái cảnh Xích Vân và Hoa Anh cứ hướng ánh mắt hậm hoẹ về phía nhau trong mấy ngày nay. Thành ra Diêu Linh ở giữa phải hứng chịu sự bực bội của cả hai người.
-Này! – Diêu Linh thì thầm với Xích Vân.
-Gì?
-Hai người làm sao vậy?
-À...không có gì đâu...
Và không những thế, trong cuộc hành trình về Kính Hồ Cư này còn có cả hai người bạn đồng hành mới là Long Chấn Phương và Hổ nhân Thụ Cáp. Họ là những người vừa mới quen Diêu Linh được có vài ngày, và họ vẫn là những người xa lạ. Họ không biết nhiều về Diêu Linh, và Diêu Linh cũng không hiểu nhiều về họ, có một khoảng cách giữa nhóm của Diêu Linh và nhóm của Chấn Phương. Nhưng tệ hại hơn là ngay trong nhóm của mình đã có sự phân biệt giữa Hoa Anh và Xích Vân. Đi với nhau chưa nổi một tháng mà đã thế này rồi thì sau này làm ăn gì được nữa?
Đường dài, và ánh nắng mặt trời làm cho Diêu Linh mệt mỏi, cô quay lại với mọi người:
-Có lẽ chúng ta nên nghỉ lại một lát, tôi đã mệt và mỏi chân lắm rồi!
-Đúng thế. – Chấn Phương hưởng ứng – Nên nghỉ một lát, chúng ta đã đi khá lâu rồi.
Cả đám chọn một chỗ khuất ánh nắng, và ngả lưng vào những tảng đá cho đỡ mỏi. Diêu Linh lôi từ trong tay nải của mình ra một cuộn giấy ngả màu, trông nó có vẻ cũ.
Không biết từ lúc nào mà Xích Vân đã ở bên cạnh Diêu Linh, cô giật mình:
-Làm gì vậy?
-Không có gì. Mà...cái tờ giấy ấy, tôi trông quen quen...
Xích Vân nhìn mãi rồi y sực nhớ:
-À, là nó. Hôm chúng ta tới Lâm Tín Trấn, tôi đã gặp cái này!
-Ừ...
-Cho tôi xem với, có được không?
Diêu Linh ngạc nhiên, cô nhìn kỹ xem Xích Vân có thật là đang bị điên không?
-Đây là chuyện của tôi, anh xem làm gì?
-Thực ra thì...bà già Ẩn Giả có nói về nhiệm vụ riêng của cô. Tôi không biết là gì, nhưng nếu nó thật sự liên quan tới chuyện của chúng ta thì tôi thiết nghĩ...
Diêu Linh lại ngạc nhiên tiếp. Không phải là vì cô tưởng Xích Vân ngu hơn, mà là vì cô không nghĩ cái tên có vẻ dở hơi này lại có thể nói ra mấy lời ngọt nhạt, rút tỉa thông tin từ người khác như thế.
-Là chuyện riêng, anh không nên xen vào như vậy! – Diêu Linh nói.
-Thì thực lòng...tôi nghĩ có thể giúp đỡ gì...vả lại...tôi đã hứa với bà già Ẩn Giả đó, tôi phải làm gì đó...để chuộc lại...
Diêu Linh nhìn sâu vào mắt của Xích Vân, đôi mắt mà cô vẫn thường sợ hãi. Nhưng hôm nay đôi mắt ấy không đáng sợ lắm, nó chỉ hơi có chút gì lạnh lẽo thôi.
-Thôi được rồi... – Diêu Linh thở dài – ...tôi sẽ cho anh xem. Nhưng hiểu được đến đâu thì ... anh hãy tự hiểu lấy.
Diêu Linh mở rộng tờ giấy. Tờ giấy cũng hơi lớn một chút.
Xích Vân căng mắt ra nhìn. Đây là một tấm bản đồ được vẽ bằng tay, hơi sơ sài một chút, và có những vết mực như là đánh dấu. Xích Vân nhận ra cái nét vạch chéo lên Tích Vũ Thành mà y vô tình nhìn được vào lần trước đây, không những thế, có cả những dấu gạch chéo ở khá nhiều những nơi mà Xích Vân tin chắc đó là thành trì.
-Những cái dấu này là gì?
-Tôi đã nói hiểu được đến đâu thì hiểu mà!
" Có hiểu thì cũng tới tận lễ Thanh Lâm năm sau! " – Xích Vân bực mình trước cái kiểu úp mở này của Diêu Linh.
Xích Vân thấy có bốn nét vẽ hình cột đá rất lớn ở bốn phía của bản đồ, Xích Vân hỏi:
-Đây là...
Diêu Linh chẹp miệng, cô nói từ nãy tới giờ mà tên quỷ này không chịu hiểu!
-Thì cứ gợi ý một chút đi cũng được mà... - Xích Vân nói.
Diêu Linh bĩu môi nhại lại, nhưng có vẻ cô không muốn Xích Vân lải nhải mãi nên nói:
-Là Tứ Tộc Hộ Vệ.
-Tứ Tộc Hộ Vệ?
-Thực ra cái bản đồ này là do tôi làm. Nếu có thời gian chăm chút vẽ vời thì anh sẽ hiểu ngay, nhưng tôi đành dùng tất cả các ký hiệu đơn giản nhất cho tiện vậy.
-Thế thì Tứ Tộc Hộ Vệ là gì?
-Là bốn gia tộc mang trong mình dòng máu của thần Hộ Vệ. Hổ nhân Thụ Cáp ngồi trước mặt anh là người của Hữu Hộ Vệ Thiên Vương Bạch Hổ, ngoài ra còn có Tả Hộ Vệ Thiên Vương Thanh Long, Tiền Hộ Vệ Thiên Vương Chu Tước và cuối cùng là Hậu Hộ Vệ Thiên Vương Huyền Vũ. Anh đã bao giờ nghe tiếng Tửu Kiếm Tiên chưa?
Một câu hỏi hơi ngớ ngẩn của Diêu Linh dành cho Xích Vân, nhưng câu hỏi đó ngớ ngẩn đó đủ làm khó cái đầu ngớ ngẩn của Xích Vân:
-Có nghe tên...có vẻ như khá nổi tiếng...
-Không phải nổi tiếng mà là ai ai cũng biết ông ta! Trừ cái tên đầu óc bã đậu như anh! Tửu Kiếm Tiên là người có rất nhiều công lao với đại lục Hoàn Mỹ, kiếm thuật vô địch thiên hạ tài năng xuất chúng dòng họ Hộ Vệ Thanh Long. Hiện giờ Tửu Kiếm Tiên đang phiêu bạt trong đại lục, còn gia tộc Hộ Vệ Thanh Long đã rời Kiếm Tiên Thành ra ngoài đảo Thái Cực Nham để sống rồi.
Xích Vân cười. Diêu Linh hỏi:
-Anh cười gì?
Xích Vân hỏi:
-Cô có biết Thiên Tử không?
-Thiên Tử Uất Hận Thành ư?
-Đúng.
Diêu Linh không thích cái tên đó, như bao người khác trên đại lục, nhất là những bậc cao tuổi, họ dị ứng với cái tên Uất Hận Thành.
-Ở Uất Hận Thành... – Xích Vân nói, y đang hồi tưởng lại – ...chỉ có Kiếm Khách mới được lên ngôi Thiên Tử. Đó là Kiếm Khách mạnh nhất với cái tên Quỷ Kiếm. Những đời Thiên Tử từ trước tới nay đều là những Kiếm Khách bậc nhất thiên hạ, chứ không phải là Tửu Kiếm Tiên gì đó của cô.
Thực sự Diêu Linh có biết tới Thiên Tử Uất Hận Thành. Người ta nói Thiên Tử là kẻ bạo ngược vô đạo, tất cả các đời Thiên Tử Uất Hận Thành đều mang tham vọng thuở trước của Hắc Đế: độc bá thiên hạ. Có điều, Diêu Linh không muốn nhắc đến điều đó.
-Sao lại là Quỷ Kiếm?
-Tất cả các đời Thiên Tử đều có Cấm Môn Quan. Cấm Môn Quan là kiếm thuật mạnh nhất của Hắc Đế, và cũng là kiếm thuật mạnh nhất mà tôi từng biết.
-Vậy tại sao anh lại có...
Xích Vân hỏi lại:
-Cô muốn nói đến tôi?
-Ừ...
Tôi được dạy Cấm Môn Quan. Sư phụ tôi nói tôi sinh ra là để dành cho Cấm Môn Quan.
-Sư phụ à? Sư phụ anh hiện giờ ở đâu?
-Là Thiên Tử đương nhiệm của Uất Hận Thành.
-Vậy sao...
Những gì mà Ẩn Giả kể về Xích Vân, Diêu Linh vẫn thấy sợ. Sở dĩ cô tránh tiếp xúc với Xích Vân là vì những nỗi sợ hãi ấy cứ ám ảnh cô, những hình ảnh về một kẻ khát máu đứng trên chiến trường.
Trong khi ở phía bên kia, Chấn Phương cũng đang nhìn lên những đám mây trong vắt trên kia:
-Cậu thấy thế nào?
Hổ nhân Thụ Cáp chỉ nói cụt lủn:
-Mây. Thì sao?
Chấn Phương bật cười, anh quên mất, Thần Thú vốn là những người chẳng hiểu gì về cái đẹp cả.
Bỗng nhiên Hổ nhân Thụ Cáp quay ngoắt về phía sau, có gì đó làm cho Hổ nhân này chú ý.
-Sao thế? Có chuyện gì à? – Chấn Phương hỏi.
Hổ nhân Thụ Cáp ngó nghiêng khắp nơi rồi quay ra:
-Không có gì.
Hoa Anh ngồi khuất đằng sau tảng đá, cô không muốn ai thấy mình lúc này.
Hoa Anh đang niệm thuật. Những dòng chân khí đang bốc lên từ đôi tay của cô.
Thánh Tiễn Tâm Pháp.
*
* *
Đêm hôm đó, sau khi đã cải tạo lại dòng máu của Hoa Anh, Vũ Tộc Ẩn Giả đã truyền Thánh Tiễn Tâm Pháp cho cô.
-Hãy nhớ những lời ta nói đây... – Vũ Tộc Ẩn Giả nói – ...cấm được hỏi lại lần nữa. Thánh Tiễn Tâm Pháp có mười tầng học. Hiện giờ ngươi đang ở tầng thấp nhất, Thập Phi. Với khả năng hiện nay của ngươi thì mới chỉ tạo ra được Chí Mệnh Thỷ mạnh hơn so với bình thường mà thôi.
Thánh Tiễn Tâm Pháp dựa chủ yếu vào sự phát triển cân bằng giữa Chính Khí và Tà Khí, trong Chính có Tà, trong Tà có Chính. Theo nguyên lý võ thuật và y học của người Vũ, cơ thể của người Vũ Tộc chúng ta được chia làm ba phần, từ đầu cho đến chính giữa ngực gọi là Thanh Khiết, từ chính giữa ngực trở xuống gọi là Bất Đản, và cơ thể chúng ta đặc biệt vì có đôi cánh giống loài chim, được gọi là Hậu Vũ. Trái tim của người tộc Vũ cũng được chia làm ba, gồm có Tà, Chính, Trung, phần Tà nằm bên trái, phần Chính nằm bên phải. Những điều này là kiến thức cơ bản, ngươi đã hiểu.
Thanh Khiết có hai nơi quan trọng nhất là đầu, lẽ dĩ nhiên, và ngực, chứa trái tim. Khi phát thuật, tim phát động chân khí, đầu là nơi điều khiển dòng chân khí đi theo ý muốn của mình. Hãy nhớ đây, Thánh Tiễn Tâm Pháp của chúng ta phát động cả Chính Khí và Tà Khí, đầu của ngươi phải nghĩ rằng: có hai thứ đang tồn tại trong người ta. Chính Khí là dòng chân khí có khả năng hồi phục nên được dùng để trị thương. Nhưng bản chất của Chính Khí là " bù đắp ", có nghĩa là, Chính Khí hoạt động theo nguyên tắc " lấp đầy các lỗ hổng ". Biết lỗ hổng là cái gì rồi chứ? Trong y thuật của Vũ Tộc, những vết thương, hoặc trong luồng chân khí có những phần yếu hơn so với toàn bộ dòng chân khí, đó gọi là " lỗ hổng ". Nghe tiếp đây. Tất cả Tà Khí khi phát ra, bản chất của nó là " phá huỷ ", cơ thể sẽ phải chịu những thương tổn do Tà Khí. Nhưng như ta đã nói, phần Trung của tim sẽ đảm nhận chuyện phát huy Chính Khí để kìm hãm lại sự phát triển của Tà Khí, nếu không cơ thể sẽ nổ tan xác vì Tà Khí quá nhiều.
Vậy thì ta ép Chính Khí đi với Tà Khí làm gì? Chính là nhờ nguyên tắc " lấp lỗ hổng " của Chính Khí mà bù lại cho bản chất " phá huỷ " của Tà Khí trong cơ thể, nhưng Chính Khí lại nhờ nguyên tắc " lấp lỗ hổng " mà trở nên uy lực với Tà Khí khi ở ngoài cơ thể. Một mặt trị những vết thương mà Tà Khí tạo ra, nhưng Chính Khí còn đi qua những phần " hổng " của Tà Khí. Tại sao Tà Khí lại có lỗ hổng? Vì nó di chuyển nhanh. Thử tưởng tượng một đoàn kỵ binh cùng tiến bước sát cạnh nhau, đi chậm chạp, thì hàng quân thẳng tắp, nhưng khi cả đoàn kỵ binh lao lên, mạnh ai nấy chạy, thì sẽ có rất nhiều những lỗ hổng. Tà Khí không phải là một dòng chân khí cô đặc như Chính Khí, nhưng bản chất của nó lại là Chính Khí, nó là tập hợp của những dòng Chính Khí nhỏ lẻ khác nhau. Một dòng Chính Khí cô đặc thì là trị thương, nhưng một dòng Chính Khí như sợi tơ thì không thể làm chuyện đó, mà khi những sợi tơ Chính Khí ấy đan xen lại với nhau thì nó không còn chức năng của một dòng Chính Khí nữa, nó trở thành một thứ phá hoại, nên được gọi là Tà Khí.
-Vậy ta có thể tập hợp những dòng Chính Khí nhỏ lẻ thành một dòng Chính Khí duy nhất không?
-Không. Chỉ có quá trình ngược lại mà thôi. Một chiếc đĩa nguyên lành thì có thể hứng nước, nhưng những mảnh đĩa vỡ ghép lại thì không thể hứng nước. Chính Khí có đặc điểm là có thể xé vụn ra thành nhiều dòng Chính Khí nhỏ hơn, và những dòng Chính Khí nhỏ hơn ấy lại hợp thành Tà Khí.
-Vậy có nghĩa là ...
-Ngươi đã hiểu ra rồi đấy. Khi Chính Khí phát động ra bên ngoài cùng với Tà Khí, cái nguyên tắc " lấp lỗ hổng " của Chính Khí thực ra là nhờ các lỗ hổng của Tà Khí mà phân chia Chính Khí. Ở đâu có lỗ hổng, Chính Khí sẽ tràn vào, và chính những lỗ hổng ấy sẽ phân chia Chính Khí thành những dòng nhỏ, trở thành Tà Khí, và nói tóm lại một câu, Tà Khí được nhân đôi, nhân ba, hoặc nhân lên cả vạn lần.
-Vậy tại sao khi Tà Khí tạo ra những vết thương trong cơ thể, hay nói đúng hơn là các " lỗ hổng " thì Chính Khí bù đắp vào được, mà khi lấp các lỗ hổng của Tà Khí lại không có tác dụng, mà còn bị chia nhỏ ra?
-Cơ thể trong các loài động vật là nơi để các dòng chân khí hoạt động. Có một điều dễ hiểu thế này, khi ngươi phát thuật, dòng chân khí chạy trong cơ thể ngươi, không có gì xảy ra, vậy tại sao ra ngoài cơ thể, nó lại có sức mạnh phá nát một quả núi? Nói hơi quá lời một chút, nhưng ta cứ ví dụ vậy. Bởi vì bên trong cơ thể và bên ngoài cơ thể là hai môi trường hoàn toàn khác biệt nhau. Trong cơ thể, những điều kiện của nó hoàn toàn khác so với bên ngoài. Chính Khí chỉ có " lấp " các lỗ hổng ở trong cơ thể mà thôi, chứ ở bên ngoài, nguyên tắc " lấp lỗ hổng " không có ý nghĩa vì điều kiện môi trưởng bên ngoài hoàn toàn khác. Như đã nói, tim người có phần Trung, khi cơ thể phát động chân khí, phần Trung ấy sẽ có thể chuyển sang Tà, hoặc chuyển sang Chính, tuỳ vào loại chân khí và cường độ phát ra. Khi đã phát hết luồng chân khí đó, phần Trung của tim sẽ tự động chuyển sang dạng chân khí đối lập để điều tiết sao cho cân bằng, như khi ngươi phát Tà Khí, cơ thể ngươi sẽ chuyển sang Tà, phần Trung và phần Tà trong tim hoạt động với nhau để lưu chuyển Tà Khí, khi Tà Khí ra hết, phần Trung và phần Chính lại hoạt động với nhau để lưu chuyển Chính Khí, bù đắp lại những tổn thương, và ngược lại.
-Ngược lại? Chính Khí ra hết thì Tà Khí lại tới ư? Sao vô lý vậy sư phụ? Chẳng phải là tổn thương sao?
-Hãy nhớ nguyên tắc cơ bản của Chính Khí, đó là " lấp lỗ hổng ". Trong cơ thể, vốn đã có các lỗ hổng, như vậy chân khí mới thoát ra ngoài được. Trong quá trình Chính Khí thoát ra khỏi cơ thể, nó lại lấp các lỗ hổng ấy, và gây ra sự nghẽn mạch máu, cần phải có Tà Khí tới để phá huỷ những chỗ đó ra. Có thắc mắc gì nữa không?
-Đệ tử đã hiểu.
-Ta đã cải tạo lại dòng máu của ngươi. Hiện giờ trong người ngươi có dòng máu Ngũ Hành Tiễn, và dòng máu của cha mẹ đẻ...
Nói đến đó, mặt Hoa Anh sầm xuống. Ẩn Giả biết là mình đã lỡ lời:
-Xin lỗi ngươi vì đã nhắc lại chuyện đó.
-Không sao đâu ạ! – Hoa Anh nói ngay.
Ẩn Giả hơi ái ngại một chút, rồi bà nói tiếp:
-Ta có nghe nói về một số người bình thường được cải tạo dòng máu Ngũ Hành Tộc cách đây vài trăm năm. Không biết có phải là do sự cộng hợp hay không, mà một số người có máu cải tạo kiểu như thế đều rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với những người Ngũ Hành Tộc bình thường. Ta nghĩ có thể là do dưới điều kiện đặc biệt, sự cộng hợp giữa hai dòng máu sinh ra một sức mạnh mới. Tuy nhiên, điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra, đa số những người được cải tạo dòng máu Ngũ Hành Tộc cũng như những người Ngũ Hành Tộc bình thường khác thôi.
-Làm thế nào để phân biệt máu cải tạo và máu thuần chủng ạ?
Vũ Tộc Ẩn Giả vén tóc lên, một vết chú ấn sao năm cánh, bà nói:
-Thuần chủng như ta thì có màu xanh lam. Còn cải tạo như ngươi thì có màu đỏ tươi.
-Vậy sư phụ hi vọng con có một dòng máu tốt của cha mẹ đẻ sao? – Khó khăn lắm Hoa Anh mới nói được điều này.
-Ta thực sự không biết gì về cha mẹ ngươi. Nhưng ta thấy nội công của ngươi và cả sức mạnh chân khí đều có gì khá đặc biệt, mặc dù ta chưa biết đó là gì. Nói thật, ta vẫn không thể tin ở cái tuổi này ngươi lại học được Chí Mệnh Thỷ. Một loại thuật Tà Khí lớn như vậy mà cơ thể ngươi vẫn chịu đựng nổi. Xem ra ... thôi, đừng nói về điều đó nữa.
-Vâng.
-Hiện giờ, trong cơ thể ngươi đã tồn tại kiểu Tà Khí và Chính Khí đi cùng nhau rồi. Nhưng vẫn chưa bài bản, và chưa thể đưa Chính Khí và Tà Khí cùng một lúc ra bên ngoài cơ thể được.
Ẩn Giả đặt một ngón tay lên cẳng tay Hoa Anh rồi niệm:
-Ngũ Hành Niệm Ấn.
Một dòng chân khí màu đỏ từ ngón tay Ẩn Giả chạy xuống, in lên cẳng tay Hoa Anh. Một nét vẽ của chú ấn hình con hạc, và nó mới có đúng một cánh.
-Con Hạc này mới có một cánh, khi nào đủ mười cánh, tức là đã đạt tới Nhất Phi rồi đó. – Ẩn Giả nói.
-Sư phụ có không?
-Có.
Ẩn Giả kéo ống tay áo lên, một con hạc, nhưng nó thật là kiêu hãnh khi có những tám cánh. Tám cánh ấy trông thật đẹp, như vậy là Ẩn Giả đã đạt tới Tam Phi rồi.
-Còn một điều nữa, Vũ Tộc chúng ta có cánh. Trong Thánh Tiễn Tâm Pháp, cánh không chỉ là để bay mà còn là nơi điều khiển chân khí cùng với trí óc, và mức độ sử dụng chân khí thế nào sẽ sinh ra cánh có hình thái mới. Cánh bên phải gọi là Chính Vũ thì đi với phần tim Tà, cánh bên trái Tà Vũ đi với phần tim Chính. Vũ Tộc chúng ta thường tự hào về sự biết bay của mình, nhưng thời đại ấy qua lâu rồi, cả Thú Tộc và Nhân Tộc đều có Phi Hành, họ cũng có thể bay như chúng ta mà thôi. Và chúng ta mạnh về bay, nhưng chân của chúng ta không được khoẻ lắm, nói tóm lại các phần thuộc về Bất Đản không được chú trọng. Thánh Tiễn Tâm Pháp đã khắc phục nhược điểm ấy bằng cách phối hợp giữa Hậu Vũ và Bất Đản, Bất Đản vốn là nơi dự trự nhiều chân khí, nhưng Vũ Tộc đã không biết khai thác. Khi Thánh Tiễn Tâm Pháp phát thuật, Hậu Vũ có thể kích thích chân khí từ Bất Đản phát huy, điều mà không ai ngờ tới. Vậy là từ nay, không những Thanh Khiết phát huy thuật, mà Bất Đản cũng tham gia vào quá trình chiến đấu với sự kết hợp Hậu Vũ. Và không những vậy, người Vũ Tộc vốn không giỏi về cận chiến tay không, thì Thánh Tiễn Tâm Pháp sẽ khắc phục chuyện đó. Cận chiến tay không có điều quan trọng nhất là Bất Đản phải hoạt động thì đa số người tộc Vũ lại không mạnh về mặt đó, một điều đáng tiếc cho cơ thể rất cân đối và hoàn mỹ của Vũ Tộc chúng ta. Có Thánh Tiễn Tâm Pháp, ngươi có thể chiến đấu với bọn Quyền Thủ như thường, tuy nhiên, đó là chuyện về sau này.
-Vậy chắc là cánh của sư phụ cũng đẹp lắm!
-Nói thế đủ rồi. Giờ, Thánh Tiễn Tâm Pháp có học được hay không, tuỳ ở ngươi, chỉ có mỗi một điều được nhắc đi nhắc lại tới phát chán là Tà đi với Chính, nhưng vì sao lại có những mười đẳng cấp, mỗi đẳng cấp có cái gì thì cái đó tuỳ thuộc vào sự hiểu biết của ngươi tới đâu. Đừng nghĩ là Thánh Tiễn Tâm Pháp có tuyệt chiêu gì đặc biệt. Tuyệt chiêu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là hạ sát đối thủ mà thôi. Thánh Tiễn Tâm Pháp gần giống như Mặc Vạn Quyền của Uất Hận Thành, chú trọng vào sự sáng tạo. Ngươi có tin là ta có thể cải biến thuật Liên Xạ, loại thuật đơn giản nhất của Vũ Tộc thành hàng trăm hình thái khác nhau và có uy lực hơn cả Chí Mệnh Thỷ không? Hơn nữa, ta cho ngươi biết Thánh Tiễn Tâm Pháp là để giúp Xích Vân.
-Hắn á?
-Đúng.
-Nhưng mà...
-Thế ngươi nghĩ thế nào nếu hắn chết trong vòng mười năm nữa?
Hoa Anh hơi giật mình một chút, cô cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác ấy.
-Hiện giờ, Chính Khí trong cơ thể Xích Vân không đủ giúp cho cậu ta bù đắp lại những vết thương mà Tà Khí gây ra. Ta cũng chưa từng gặp ai có Tà Khí nhiều như thế, đến nỗi thoát cả ra ngoài. Có một điều không hiểu, ta từng gặp Thiên Tử đời thứ ba mươi hai của Uất Hận Thành. Mặc dù ông ấy cũng là người sử dụng Cấm Môn Quan, nhưng tuổi của ông ấy lúc đó cũng phải một trăm rồi, vậy tại sao ông ta sống được lâu vậy?
-Có lẽ là ông ấy học Cấm Môn Quan muộn chăng? Khoảng sáu mươi tuổi gì đó mới học Cấm Môn Quan chăng?
-Có thể ngươi đúng. Các đời Thiên Tử Uất Hận Thành, từ trước đến nay, trừ Hắc Đế, đều sống rất lâu, trong khi Cấm Môn Quan là thứ tàn phá cơ thể ghê gớm nhất. Hay là có bí quyết gì chăng?
Hoa Anh im lặng.
-Nhưng cái tên Xích Vân này, rất không bình thường. Không thể nghĩ rằng trẻ như hắn lại có được Cấm Môn Quan, nhưng cái gì mà chẳng có giá, chẳng biết hắn thọ được bao lâu nữa?
Hoa Anh tự nhiên lo lắng cho điều đó. Cô không biết vì sao mình lại thế.
-Đã khuya lắm rồi. Có lẽ ngươi ngủ lại ở đây với ta, mai còn lên đường với Xích Vân.
Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 27 giây -----
Ẩn Giả đang định đứng lên thì Hoa Anh hỏi:
-Sư phụ!
-Gì?
-Ngoài đệ tử ra, hiện nay có ai còn được cải tạo dòng máu Ngũ Hành Tộc nữa không?
Ẩn Giả thở dài:
-Cải tạo thì không, chuyện đấy từ lâu lắm rồi, người Ngũ Hành Tộc ích kỷ lắm, nhưng mà dòng máu lai thì có.
-Lai?
-Có. Cách đây hai mươi năm, có một chuyện đã xảy ra trong Ngũ Hành Tộc, và cả gia tộc đã coi đó là mối ô nhục lớn nhất của dòng họ.
-Chuyện gì ạ?
-Một thằng bé sinh ra từ dòng họ Ngũ Hành Tộc, nhưng nó có một nửa dòng máu khác, dòng máu ấy bị Ngũ Hành Tộc khinh rẻ và nó bị gọi là nghiệt chủng.
-Dòng máu nào mà bị khinh rẻ?
-Nhiều chuyện quá đấy, ranh con! Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm!
*
* *
-Đi thôi mọi người! – Tiếng của Long Chấn Phương.
Cả Diêu Linh và Xích Vân đều đã đứng dậy. Hoa Anh thấy thế cũng đứng lên theo.
Cuộc hành trình còn dài.
...
Kế Đô và Hàn Ngọc đang ăn nốt bữa trưa, sau đó họ sẽ trả phòng và lập tức khởi hành về Kỳ Bàn Cốc.
Kế Đô hỏi:
-Nhiệm vụ cuối cùng mà trưởng lão Kiếm Tiên giao cho tiểu thư là đến Kỳ Bàn Cốc phải không?
-Đúng. Muội còn phải viết một bài luận nữa về lịch sử và tình hiện nay ở Kỳ Bàn Cốc.
-Vậy bài luận về lịch sử Kỳ Bàn Cổ, tiểu thư đã viết xong chưa?
-Cũng gọi là tạm rồi, khi nào về Kiếm Tiên, muội sẽ thêm thắt chút ít nữa.
Kế Đô hơi gật đầu một chút, Hàn Ngọc coi đó ít ra là một biểu hiện quan tâm hiếm hoi của Kế Đô.
Kế Đô ăn xong, anh để bát xuống, rồi hỏi Hàn Ngọc:
-Tiểu thư hãy trả lời tôi một câu hỏi.
Hàn Ngọc đáp ngay:
-Huynh hỏi đi!
-Trong cuộc hành trình vừa rồi, nhất là chuyến đi tới Ma Thiên Nhai, tiểu thư đã rút ra được những kinh nghiệm gì cho bản thân?
Hàn Ngọc rất muốn Kế Đô hỏi, và Kế Đô đã đáp ứng nguyện vọng đó của cô. Nhưng Hàn Ngọc không vui vì đó không phải là câu hỏi mà Hàn Ngọc cần.
-Kế huynh, muội không muốn trả lời câu hỏi đó vào lúc này.
-Anh trai tiểu thư, Hàn Vệ đã nói rằng, tôi có nhiệm vụ hướng dẫn cho tiểu thư, hay nói cách khác, tôi phải có trách nhiệm dẫn dắt tiểu thư. Những gì tiểu thư chưa làm được, tôi phải hướng dẫn và dạy cho tiểu thư hiểu. Vậy nên tiểu thư hãy trả lời câu hỏi đó của tôi.
Hàn Ngọc thở dài, phải khó khăn lắm cô mới nói được:
-Điều quan trọng nhất trên chiến trường, trong chiến đấu là phải lo lắng cho bản thân mình trước. Nếu bản thân mà không tự cứu được thì những mục đích khá đều trở thành vô nghĩa. Như vậy đã đủ chưa?
-Còn thiếu nhiều ... - Kế Đô chậm rãi nói.
-Điều gì?
-Trong chiến đấu, không phải thương xót cho đối thủ. Trong chiến đấu, không được nghĩ ngợi tới chuyện khác. Anh em, cha mẹ có mạnh đến đâu, mà bản thân không cải thiện được thì cũng chẳng ích gì. Vì ta là ta, người khác là người khác.
Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 6 giây -----
Hàn Ngọc thở mạnh ra, cô hỏi:
-Ai dạy cho huynh những điều ấy?
Kế Đô lặng im một lúc, rồi anh nói:
-Tự bản thân tôi đã chỉ cho tôi như vậy.
-Không phải là cha của muội sao?
-Ngài Hàn chỉ đưa tôi vào Cửu Diệu, dạy cho tôi kiếm thuật. Còn những điều mà tôi nói với tiểu thư, là quan niệm của tôi, và kinh nghiệm của tôi khi ở trong Cửu Diệu.
-Cha của muội cử huynh đi giết người? Và bắt đầu từ đó huynh ngộ ra những điều ấy?
-Có thể nói là như vậy.
-Vậy những thành viên khác trong Cửu Diệu cũng nghĩ như vậy sao?
-Một số người thoáng hơn một chút, một số người xét nét hơn một chút, nhưng đại để kinh nghiệm của họ cũng gần giống tôi vậy.
-Vậy huynh có bao giờ hạ kiếm, hoặc tha thứ mạng sống cho ai đó chưa?
Kế Đô không trả lời, anh suy nghĩ.
-Trả lời đi Kế huynh.
-Chưa. Những người mà tôi phải giết đều đã phải chết cả rồi.
Hàn Ngọc im lặng, cô không biết nói thế nào nữa.
-Tiểu thư không nên quá quan tâm vào điều đó. Đó là chuyện của riêng tôi, không đáng để tiểu thư phải bận tâm.
-Nhưng những cái điều không đáng bận tâm ấy, huynh đang dạy cho muội.
Kế Đô nhìn vào mắt Hàn Ngọc, ánh mắt thất vọng và thương cảm.
-Giết nhau để làm gì? Để cho mọi thứ phải tan nát, để rồi sinh ra hận thù? – Hàn Ngọc hỏi.
-Có những thứ không bao giờ theo ý mình. – Kế Đô lạnh lùng – Nếu ta hành động theo trái tim, ta sẽ phải lãnh những hậu quả không mấy dễ chịu đâu, tiểu thư.
-Vậy như muội, khi muội chết, huynh cũng chỉ đứng đó nhìn thôi à?
Kế Đô thấy mọi việc đã đi quá xa. Anh chỉ nói:
-Tiểu thư hãy ra ngoài cổng sơn trang này chờ tôi, tôi sẽ ra sau.
Nói rồi Kế Đô đứng dậy, anh đi về phía ông chủ quán, để lại Hàn Ngọc ngồi một mình.
Hàn Ngọc thở dài, Kế Đô đã thay đổi quá nhiều, và cho dù cô có nói thế nào đi chăng nữa, Kế Đô vẫn không thể thay đổi. Và Hàn Ngọc lạnh hết cả sống lưng, một nỗi sợ hãi đột nhiên ngóc đầu dậy trong trái tim Hàn Ngọc, Kế Đô rất mạnh, nhưng những kẻ mạnh hơn Kế Đô không thiếu, vậy thì...một ngày nào đó, Kế Đô sẽ chết. Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc rùng mình mà lo sợ, Kế Đô đã giết nhiều người, và có quá nhiều kẻ thù, ai dám chắc rằng một ngày nào đó, Kế Đô sẽ không bị săn lùng chứ?
Hàn Ngọc đứng dậy, cô có cảm giác bất an và để xua tan đi nỗi lòng đó, cô cố gắng không nhìn Kế Đô và nhanh chân bước ra khỏi quán.
Kế Đô nhìn theo Hàn Ngọc, đợi cho Hàn Ngọc đi khuất hẳn, anh mới quay sang ông chủ quán:
-Tôi trả tiền.
Ông chủ quán đon đả nhận lấy hai đồng bạc từ tay Kế Đô. Hai đồng sáng loá làm ông ta hơi nheo mắt lại và thích thú.
-Cảm ơn quý khách!
-Và ông nên cảm ơn tôi một lần nữa vì tôi chưa chặt bay cái đầu của ông thì tốt hơn.
Ông chủ quán giật mình kinh hãi.
-Hôm tới đây... – Ánh mắt của Kế Đô lạnh lùng sau mái tóc trắng – ...tôi đã đưa cho ông một đồng vàng để ông câm miệng lại về sự có mặt của chúng tôi nếu bất cứ kẻ nào dò hỏi. Nhưng có vẻ như sự tham lam làm ông không được thấu đáo cho lắm.
-Tôi, tôi... – Ông chủ quán lắp bắp.
Ông chủ quán chưa kịp nói hết câu thì một lưỡi dao đã kề lên cổ ông ta. Bọn tiểu nhị trong quán giật mình và lưỡi bọn họ ríu hết cả lại, không nói được gì, chỉ ú ớ trong họng.
-Nói! Thằng Vô Ảnh đã trả cho ông bao nhiêu tiền để ông cho hắn biết giờ giấc và cách thức đi lại của chúng tôi trong mấy ngày hôm qua?
Vài người trong quán ăn nhìn thấy cảnh đó, sợ hãi bỏ chạy. Nhưng có vài người còn lại, có thể quá sợ hãi nên ngồi im thin thít, không dám ngẩng mặt lên.
-Xin cậu... – Ông chủ quán ràn rụa nước mắt – ...tôi còn gia đình...
-Trả lời cho thành thật. Không thì ông sẽ không còn cơ hội mà khóc nữa đâu.
Ông chủ quán nói vội như sợ ai cướp lời mình:
-Hôm sau khi cậu đến, thì có một kẻ mặc áo khoác đen đến đây, hắn đe doạ, nếu tôi không nói thì hắn sẽ cho cái mạng tôi nằm kỹ dưới đất! Tôi không còn cách nào khác cả! Mong cậu tha thứ!
Cái cổ ông chủ quán co giật và rung lên. Nhưng Kế Đô đã hạ dao xuống.
Kế Đô nói:
-Tôi sẽ tạm thời phá bỏ nguyên tắc của mình. Coi như số ông còn thọ.
-Vâng, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! – Mồ hôi chảy ra đầm đìa, ướt hết cả áo.
-Tuy nhiên, tôi yêu cầu ông hãy làm cho tôi một số việc.
-Vâng, cậu cứ nói! – Ông chủ quán hấp tấp.
-Nhờ ông dọn dẹp mấy cái xác cho sạch sẽ.
Không gian trong quán trọ bắt đầu im lặng một cách đáng sợ. Những kẻ ngồi lại trong quán đều hướng ánh mắt về phía Kế Đô.
-Vô Ảnh bảo chúng mày đến đây làm gì? – Kế Đô hỏi.
Lúc này, những kẻ được hỏi mới rút kiếm từ trong áo ra, bọn chúng đã có sự chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.
-Là để lấy mạng của mày!
Một tên đã xông đến, rất nhanh, thanh kiếm trên tay hắn bổ xuống mặt Kế Đô.
Nhưng thanh kiếm ấy đã bị chặn lại bởi con dao trên tay Kế Đô.
-Hình như Vô Ảnh đã đùa với các ngươi rồi. Và đáng tiếc, các ngươi lại là những kẻ cả tin.
...
Vô Ảnh đang nằm ườn người trên bãi cỏ của một sườn núi đứng trước Đạp Kiếm Sơn Trang. Từ đây nhìn xuống, Đạp Kiếm Sơn Trang chỉ to hơn cái lòng bàn tay mà thôi.
Vô Ảnh cầm một cuộn vải, hắn cứ ngắm nó mãi không thôi và dường như cái cuộn vải ấy có điều gì làm hắn thích thú lắm.
Có tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng, Vô Ảnh ngửa đầu về đằng sau, một kẻ mặc áo khoác đen với đôi cánh màu đen tuyền dài và rất rộng, hơn hẳn những đôi cánh khác của người Vũ Tộc.
-Dạ Nhãn hả? – Vô Ảnh nói.
-Là ta.
-Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi, kể từ cái hôm họp mặt ở Bích Đào Lâm. Ngươi đi đâu vậy?
-Rất nhiều chuyện, ngươi có nghĩ là ta đã tìm thấy ông già Tửu Kiếm Tiên không?
Vô Ảnh hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi vẫn như vậy, chẳng có gì khiến hắn để ý cả.
-Ông già kiếm thuật đệ nhất đó à?
-Đúng vậy. Ta có hỏi ông ta về Tàn Dương, nhưng...chẳng khai thác được gì cả. Mà sém nữa là mất mạng, kiếm thuật của lão già ấy đúng là kinh khủng thật.
Dạ Nhãn thấy Vô Ảnh cứ nghịch mãi cái cuộn vải tròn, hắn hỏi:
-Cái gì đấy? – Dạ Nhãn cầm lấy cuộn vải.
-Hắc Kiếm.
-Ngươi phong ấn nó lại à?
-Ừ. Cho tiện.
Và rồi Dạ Nhãn cảm thấy chán khi mình ba hoa, hắn hỏi lại:
-Chuyện con bé Hàn Ngọc tới đâu rồi?
-Sắp xong rồi.
-Thiên Ma cần nó sống để gây sức ép lên ông già Hàn Thuyên. Hiện giờ, ta có nhận được tin là ông già đó sắp chuẩn bị về Kính Hồ Cư cản mũi chúng ta rồi.
-Vậy Thiên Ma tính toán ra sao?
-Trước mắt, công việc của ngươi mà hắn giao cho rất rõ ràng, bắt sống Hàn Ngọc và gây sức ép lên ông già Hàn Thuyên. Tuy nhiên, hiện giờ ta vẫn chưa biết Thiên Ma sống chết ra sao cả.
Vô Ảnh ngạc nhiên, lần này thì đúng là có vấn đề khiến hắn quan tâm:
-Sao lại thế?
Dạ Nhãn ngán ngẩm:
-Dính phải Hoả Ngục của Xích Vân.
Vô Ảnh hỏi dồn:
-Xích Vân lại cầm Oan Nghiệt Kiếm rồi à? Thiên Ma đang giữ cơ mà, sao hắn lại có nó? Mà xảy ra chuyện vào lúc nào?
Dạ Nhãn có thể thấy được sự dồn dập và hấp tấp trong cách nói của Vô Ảnh, hai đôi mắt của Vô Ảnh đang nheo lại, lông mày nhíu hết cỡ.
-Vào đúng hôm lễ Thanh Lâm.
Vô Ảnh cười, lần đầu tiên Dạ Nhãn thấy hắn cười, Dạ Nhãn hỏi:
-Ngươi thích thú điều gì vậy?
-Ta lại nhớ ngày trước, khi Xích Vân còn ở trong Bất Kiếp Viện...
-Thôi, đừng nghĩ tới điều đó làm gì nữa. Tập trung vào vấn đề chính đi, con bé Hàn Ngọc ra sao rồi, mà thằng Kế Đô có tin tưởng được không? Ngươi chắc là nó đang thực hiện đúng kế hoạch đấy chứ.
Vô Ảnh không nói gì cả.
...
Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 5 phút và 14 giây -----
Hàn Ngọc đứng đợi mãi ở ngoài Đạp Kiếm Sơn Trang. Sao mà Kế Đô lâu thế?
Nhưng vừa nghĩ đến đó thì Kế Đô đã xuất hiện ở ngay bên cạnh cô.
-Sao huynh đi lâu vậy?
Kế Đô trả lời:
-Có chút việc cần phải nói với ông chủ quán. Chúng ta đi thôi.
Hai người cùng đi, không ai nói gì cả.
Kế Đô giấu tay phải của mình ra sau lưng.
Tay của anh đã dính một ít máu, và anh không muốn để Hàn Ngọc nhìn thấy.
...
Ông chủ quán và đám tiểu nhị sững mặt, đôi mắt họ dại đi và như thể là tử thần đã cướp mất linh hồn của họ. Miệng há hốc, và cùng một loạt, nôn thốc nôn tháo.
Ông chủ quán, tay bịt mũi, nói:
-Mấy đứa cùng ta làm việc thôi.
Bọn tiểu nhị cũng kinh hãi, nhưng thà làm còn hơn không.
Những cái xác nằm sóng xoài trên sàn, máu bắn be bét lên khắp tường.
...
-Có ngửi thấy mùi gì không? – Vô Ảnh hỏi.
Dạ Nhãn hít hửi xung quanh, và như để kiểm chứng cho cái mũi mình, hắn là đưa cuộn vải lên mũi kiểm tra lại lần nữa. Không, chẳng có gì cả.
-Gì? – Dạ Nhãn không biết.