Sáng hôm sau, đại đa số binh sĩ Yến quân còn đang mơ ngủ, Hàn Mạc đã bước trên đường về kinh thành.
Thay một thân xiêm y nhẹ nhàng, đội nón tre, trong gió mềm nhẹ, Hàn Mạc chọn mười hộ vệ dũng mãnh từ trong quân, cùng với đoàn khâm sai, hơn ba mươi người tranh thủ khi trời còn chưa sáng chia tay Hàn Huyền Linh và tướng lĩnh cao cấp Yến quân rời khỏi đại doanh.
- Tiểu ngũ, lần này về kinh, hết thảy phải cẩn thận.
Hàn Huyền Linh nghiêm túc nói:
- Bản tấu ta đã giao cho Liễu công công, về tới kinh, ông ta sẽ dâng lên Thánh thượng, Thánh thượng anh minh sẽ rất nhanh có câu trả lời cho con.
Hàn Mạc lại cười:
- Chỉ sợ chờ con quay lại, Nhị bá đã dẫn quân dẹp xong Kinh Đô thành.
Rời doanh một khoảng, lại dừng ngựa, quay lại nói với chư tướng:
- Các vị, quân vụ quan trọng hơn, đừng đi thêm nữa!
Chư tướng đều chắp tay, thần sắc khác nhau, nhưng phần lớn đều có chút ngưng trọng.
Hàn Mạc nhìn những khuôn mặt phong sương đó, trong lòng cảm thán, lần này từ biệt không biết khi nào có thể quay lại. Tuy trước mắt Yến quân thi hành kế sách tiêu hao binh lực quân địch, nhưng mấy trận ác chiến thì không thể tránh được. Những vị tướng lĩnh hôm nay đến đưa tiễn hôm khác gặp lại không biết có mấy người còn sống.
Trong đám người, đương nhiên không có Hàn Thương tới đưa tiễn hắn, ánh mắt Hàn Mạc đảo qua Thiết Khuê và Lăng Vân, dừng lại một chút, mìm cười, lại nói:
- Chư vị, sau này còn mong chư vị hết sưc giúp đỡ Hàn Tổng đốc, dương uy Đại Yến quốc ta!
- Đại tướng quân yên tâm, nhất định ta sẽ anh dũng giết địch, công phá Kinh Đô thành, không phụ kỳ vọng của Đại tướng quân.
Chư tướng đều hô.
Tuy Hàn Mạc bị triệu hồi kinh, nhưng trong ý chỉ cũng không nói sẽ lấy lại binh quyền của Hàn Mạc, mọi người vẫn gọi hắn là Đại tướng quân.
Hàn Mạc xoay người, thấy Hàn Huyền Linh nhìn mình, ánh mắt đầy quan tâm, lòng thầm cảm kích, chỉ biết giang hai tay, nghiêng người ôm ông, Hàn Huyền Linh cũng nhẹ nhàng ôm hắn, thấp giọng dặn dò:
- Đi đường cẩn thận!
Hàn Mạc gật gật đầu, đột nhiên ghé sát vào tai Hàn Huyền Linh, cực kỳ nhỏ giọng:
- Nhị bá, để ý có biến, không thể dễ dàng tin bất cứ kẻ nào...!
Một câu này của hắn, ở đây không ai có thể nghe thấy.
Hàn Huyền Linh hơi chau mày, nhưng cũng biết đây là Hàn Mạc quan tâm tới mình, rời ra rồi, ông vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, nói:
- Ta cẩn thận là được.
Hàn Mạc cũng không chần chừ nữa, chắp tay từ biệt, chư tướng cũng chắp tay, cùng Liễu công công khách sáo một phen, lập tức đã thấy con Tuyệt Ảnh của Hàn Mạc lao đi như một ngọn tên, đám người Liễu công công cũng nhanh chóng đuổi kịp, hơn ba mươi người cưỡi ngựa lục tục theo sát sau lưng.
Hàn Huyền Linh và chư tướng nhìn bóng lưng bọn họ mờ dần biến mất, lúc này mới quay lại đi về doanh.
...
Đoàn người của Hàn Mạc đi suốt ngày đêm, Tuyệt Ảnh của hắn có sức chịu đựng kinh người, chạy cực kỳ nhanh, nếu chỉ một mình hắn chỉ sợ không tới mấy ngày đi cả ngày lẫn đêm đã về Yến Kinh.
Những con ngựa của đám người Liễu công công cưỡi cũng có thể coi là ngựa tốt, nhưng chung quy so ra còn kém Tuyệt Ảnh mã của Hàn Mạc, chạy lâu tự nhiên sẽ yếu, không thể tránh việc nghỉ tạm bên đường, đợi tuấn mã khỏe lại.
Ra roi thúc ngựa, không tới bốn ngày đã tới Ác Dương Lĩnh, Ác Dương Lĩnh chính là con đường để về kinh, Vạn Sĩ Thanh nhận được tin đương nhiên đã ra đón.
Thấy Hàn Mạc trở về y cũng hơi giật mình, nghe nói Hàn Mạc phải về kinh, khẽ thở dài: .
- Đại tướng quân, lâm trận quay về... chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sĩ khí!
Lập tức lại như chợt nhớ ra điều gì, thưa
- Đại tướng quân, mạt tướng mới nhận được tin tức, quân đội Phong quốc đại phá quân Nam Sơn, nghe nói quân Nam Sơn tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hiện giờ đã bị đánh tan, chỉ có một phần đổ về phía Bắc, Phong quốc đã chiếm được phần lớn thành trì của quân Nam Sơn.
Trong lòng Hàn Mạc hơi giật mình, không thể tưởng tượng được người Phong quốc tấn công lại sắc bén như thế, chỉ nói:
- Phái người lập tức báo tin này cho Hàn tổng đốc, mặt khác Ác Dương Lĩnh này chính là con đường tiến thoái quan trọng, Tổng binh Vạn Sĩ hiện giờ hai vai gánh trách nhiệm nặng nề, hết thảy đều phải thật cẩn thận, ngoại trừ quân đội Đại Yến ta, bất kể đội quân nào cũng không cho phép tiến lui qua nơi này.
Vạn Sĩ Thanh gật đầu thưa phải.
Tuy trong lòng Hàn Mạc đã sớm nghi ngờ y, nhưng thứ nhất trong tay không có chứng cứ, thứ hai lúc này cũng là thế cục nguy hiểm, Ác Dương Lĩnh vẫn cần Vạn Sĩ Thanh trấn thủ, cho nên trên mặt hắn cũng không có chút thái độ nghi ngờ gì.
Tại Ác Dương Lĩnh bổ sung thêm lương khô và nước cũng không lâu lắm, đoàn người tiếp tục về kinh thành.
Từ Ác Dương Lĩnh tới Đình Thủy quan, hành trình của khoái mã cũng mất hai ba ngày, dọc đường cũng rất thoải mái nhưng cũng rất ít, đặc biệt là sau hoàng hôn trên đường gần như không có ai.
Hôm đó, sau hoàng hôn, sắc trời đen âm u, người ngựa ai nấy đều rất mệt mỏi, tới một cái thôn nhỏ có tới gần mười hộ, nhưng bên trong lại không có một bóng người, thoạt nhìn tiêu điều lạ thường.
Hàn Mạc biết, sự thê lương tiêu điều này là một cảnh tượng tất nhiên sau đại chiến.
Liễu công công nói:
- Đại tướng quân, ngựa quá mệt rồi, không bằng nên tạm nghỉ một lúc, sáng sớm mai lại đi tiếp?
Dọc đường, vì tuấn mã chạy không ngừng, vị Liễu công công này cũng bị xóc nảy không ngừng, khác với những người khác thân thể cường tráng, Hàn Mạc, Tiếu Mộc và chúng hộ vệ đều võ công đầy mình, Liễu công công và Tống Thế Thanh lại không có chút võ công nào, bọn họ đã ngày đêm từ trong Kkinh chạy ra tiền tuyến, nghỉ ngơi được có một ngày đã phải quay về. Một trận xóc nảy này cũng cho hai người nếm nhiều đau khổ, chẳng qua là Thánh mệnh khó cưỡng, đành cắn răng lại chịu.
Giờ phút này, hai người họ thực sự khó có thể chống đỡ, hơn nữa ngựa cũng rất mệt, nên mới xin chỉ thị của Hàn Mạc, hy vọng có thể nghỉ tạm ở đây một đêm.
Hàn Mạc và Tuyệt Ảnh mã không mệt lắm, nhưng hắn cũng không vội quay về kinh thành, nên đồng ý.
Lập tức đoàn người vào thôn, chọn ra ba gian phòng nghỉ tạm, Tiếu Mộc lại phái người đi tuần tra bốn phía quanh thôn.
Ăn lương khô rồi, mọi người đều nghỉ ngơi, cũng may giờ là mùa hè, ban đêm cũng không lạnh lắm, dù là ngủ ngồi dưới đất cũng không ngại. Hàn Mạc ngồi ở góc nhà, nhắm mắt nghỉ tạm.
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Mạc chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, mở to mắt, đã thấy một bóng người lại gần, chưa nói gì, bóng người kia đã nói:
- Đai tướng quân, là thuộc hạ!
Hàn Mạc nghe ra giọng nói của Tiếu Mộc:
- Làm sao vậy?
Tiếu Mộc cúi gần, hạ giọng báo:
- Phía Đông của thôn có một đám người hành tung rất quỷ dị, cho nên tới đây bẩm báo một tiếng.
- Một đám người?
- Đại tướng quân, hình như là một đám đạo sĩ.
Tiếu Mộc thấp giọng:
- Người của chúng ta không kinh động bọn họ, quay lại bẩm báo, bọn họ dường như đang tìm cái gì đó.
Hàn Mạc hơi trầm tư, quơ tay lấy Huyết Đồng Côn bên cạnh, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi xem!
- Vâng! Đại tướng quân, chúng ta mang theo bao nhiêu người? Đám đạo sĩ kia có hơn mười người, cũng không biết đang làm cái gì, chúng ta cần phải cẩn thận đề phòng.
- Mang theo dăm ba người thôi.
Hàn Mạc hạ giọng đáp:
- Chúng ta đi thăm dò là được rồi, nhiều người lại không tốt.
Tiếu Mộc gọi tới năm tên hộ vệ, trong đó có một gã thám báo hộ vệ trước đó đã đi thăm dò các đạo sĩ, dặn các hộ vệ ở lại cẩn thận đề phòng, mới đi về phía Đông của thôn.
Mọi người không cưỡi ngựa, Hàn Mạc cảm thấy ở nơi này bỗng xuất hiện một đám đạo sĩ, cũng có chút kỳ lạ, cho nên muốn tìm hiểu xem đến tột cùng là cái gì, trong lòng cũng không muốn trên đường đi gặp rắc rối.
Đi về phía cánh rừng phía trước, sắp ra khỏi, Hàn Mạc liền nhìn thấy không xa lắm phía trước có mấy bóng người, hắn lập tức giơ tay thông báo cho mọi người phía sau, bản thân mình cũng ngồi xổm xuống, sau lưng bọn Tiếu Mộc cũng sụp xuống theo, thoắt cái đã trốn sau bụi cây nhỏ.
Mắt Hàn Mạc rất tinh, mơ hồ nhìn thấy có năm sáu bóng người có vẻ rất vội vàng, nhưng xem cách ăn mặc của bọn họ cũng không giống đạo sĩ.
Loáng thoáng nghe được trong đó một người nói:
-Hầu gia, ở đây có rừng cây, không bằng chúng ta nghỉ tạm ở đây một lát, bọn họ sẽ không tìm được.
Lại lập tức nghe thấy một giọng nói:
- Tung tích chúng ta để lại bọn chúng sẽ nghĩ chúng ta đi về hướng Nam, nhưng Thuần Dương lão đạo kia giảo hoạt vô cùng, chỉ sợ đã phát hiện ra sơ hở, chạy về hướng này, chi bằng chúng ta nên mau mau rời khỏi nơi này.
Giọng nói đó cực nhỏ, mấy hộ vệ sau lưng Hàn Mạc chưa chắc đã nghe được, kể cả Tiếu Mộc cũng không chắc có thể nghe được rõ ràng, nhưng mấy câu nói đó, Hàn Mạc đã nghe được đại khái.
"Thuần Dương lão đạo" bốn tiếng này lọt vào trong tay, lòng hắn hơi kinh hãi, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Thuần Dương lão đạo đó là nói đến Thuần Dương Quốc sư của Khánh quốc?"
Hắn biết Quan chủ Thông Thiên Quan là Thuần Dương Chân Nhân, Thuần Dương Chân Nhân đó là quốc sư Khánh quốc, trước kia cũng đã gặp một lần.
Có điều, thực kỳ quái, tại Khánh quốc địa vị của Thuần Dương quốc sư rất được tôn sùng, sao đột nhiên lại đến đây?
Chợt nghe thấy một giọng nói rất nhỏ lọt vào tai:
- Tiếp tục chạy đi, không... không thể dừng lại, Lâm Phúc nói không sai, Thuần Dương... Thuần Dương chỉ sợ đã tìm tới đây!
Nghe giọng nói đó Hàn Mạc chấn động, mặc dù đã lâu rồi không nghe thấy, hơn nữa giọng nói đó lại vô cùng yếu ớt, nhưng Hàn Mạc nháy mắt đã nhận ra, đó đúng là giọng nói của Xương Đức Hầu Tào Ân.
Thuần Dương quốc sư xuất hiện ở đây đã khiến Hàn Mạc vô cùng giật mình, mà Tào Ân cũng xuất hiện ở đây, lại càng khiến hắn chấn động hơn.
Theo như lời Tú công chúa, hắn được biết Tào Ân sau khi đi sứ Khánh quốc, vẫn chần chừ chưa quay về Yến quốc, hình như ở Khánh quốc đã xảy ra một vài chuyện gì đó, vì thế, Tú Công Chúa thậm chí đã mang theo tấm thân bị thương tới Khánh quốc tự tìm hiểu.
Mà Tào Ân vẫn không có tin tức tối nay lại xuất hiện ở đây.
Nghe ý tứ y nói chuyện, có vẻ như đang bị Thuần Dương quốc sư đuổi giết.
Giọng nói của Tào Ân không rất yếu, Hàn Mạc đoán y nhất định đã bị thương, nếu lúc này đám người Tào Ân bị Thuần Dương đuổi được, hậu quả chỉ sợ không chịu nổi.
Cho dù có thêm mấy người bên mình nữa cũng không chắc có thể làm đối thủ của Thuần Dương quốc sư.
Mà lúc này tâm Hàn Mạc như điện xẹt, cũng đang tự hỏi vì sao Thuần Dương quốc sư lại đuổi giết Tào Ân? Chảng lẽ đúng như lời Tú công chúa trước đây đã nói có người trong Yến quốc đã đạt thành giao dịch gì đó với Khánh quốc, khiến cho Tào Ân không về được Yến Kinh, tránh quấy rầy thế cục Yến Kinh?
Hàn Mạc cũng không lập tức dẫn người chạy ra gặp Tào Ân, vẫn lẳng lặng trốn trong bụi cây, nhìn đám người Tào Ân chạy qua bìa rừng.
Chợt nghe tiếng Tiếu Mộc bên cạnh:
- Đại tướng quân, mấy người kia... không phải những đạo sĩ vừa thấy lúc trước.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, biết đám người Tiếu Mộc vẫn chưa phát hiện ra thân phận của Xương Đức Hầu.