Chu Tiểu Ngôn nhìn bản đồ, khẽ gật đầu.
Hàn Mạc nói:
- Nếu quân Sơn Nam bí mật điều quân tiếp viện Ác Dương lĩnh, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ chọn tiến quân theo con đường nào?
Chu Tiểu Ngôn nhìn bản đồ suy nghĩ một lát, vươn tay chỉ, vẽ hai con đường trên bản đồ.
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Sẽ theo hai con đường này?
- Dân cư ít, núi non trùng điệp, khó phân biệt dấu vết.
Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:
- Muốn giấu diếm được đối thủ, chắc chắn trước tiên phải giấu diếm được người nhà. Hai con đường này, chính là đường đi thông tới Ác Dương lĩnh gian nan nhất, nhưng cũng là đường hoàn toàn bí ẩn, ngay cả cư dân địa phương cũng không chắc rõ ràng.
Hắn lấy tay chỉ một bức họa quanh co khúc khuỷu nói:
- Đầy là đường Khốn Xà, đường hẹp hòi, hành quân vô cùng khó khăn.
Hắn lại chỉ một tuyến ảo dưới bức tranh:
- Đây là đường Dã Lang, rộng mở hơn so với đường Khốn Xà một chút, nhưng dọc đường đi nhiều dãy núi, phải trèo đèo lội suối.
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, quay đầu lại hỏi chư tướng:
- Các vị cảm thấy Tư Mã Hạo Nguyệt sẽ chọn lựa con đường nào?
Hàn Huyền Linh ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu là ta, nhất định chọn đường Dã Lang!
- Ồ!
Hàn Mạc hỏi:
- Vì sao Hàn Tổng đốc lại chọn đường Dã Lang?
- Hai con đường này, đều là đường bí ẩn, lại có chỗ khác nhau.
Hàn Huyền Linh nói:
- Đường Dã Lang dọc theo đường đi có nhiều dãy núi, nhưng chỉ cần trèo đèo lội suốt, cũng sẽ có một con đường đi về phía trước, vượt qua từng chặng một. Mà đường Khốn Xà, chỉ nghe tên này cũng biết con đường hẹp hòi khó đi. Tuy Tư Mã Hạo Nguyệt muốn hành quân bí mật, nhưng cũng phải hành quân tốc độ, một khi xuất hiện bế tắc ở đường Khốn Xà, như vậy không thể tiến về phía trước, tất nhiên sẽ trễ tốc độ hành quân.
Chư tướng đều gật đầu.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Được, chúng ta liền phái ra một đội quân, lặng lẽ tiến vào cảnh nội quận Sơn Nam, chặn đánh quân Sơn Nam ở đường Dã Lang.
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
- Đại tướng quân thật sự muốn như thế?
- Phải.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Binh phải xảo trá, nếu thật sự có thể phục kích chặn quân Sơn Nam lại, tất sẽ xé nát nhuệ khí quân Sơn Nam, quân ta có thể sớm ngày tiến quân thành Kinh Đô. Nếu không cho dù lấy được Ác Dương lĩnh, chỉ sợ vẫn phái đối mặt sự uy hiếp của quân Sơn Nam.
- Một khi Đại tướng quân đã quyết định như vậy, mạt tướng nguyện lãnh binh đi chặn đánh.
Thiết Khuê lập tức chủ động xin đi.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Thiết Tổng binh vẫn nên lưu lại tấn công Ác Dương lĩnh. Lấy được Ác Dương lĩnh sớm một ngày, cũng miễn trừ uy hiếp cho quân ta sớm một ngày.
Hàn Huyền Linh nói:
- Một khi đã như vậy, Đại tướng quân, nhiệm vụ đi tới quận Sơn Nam chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt, giao cho mạt tướng đi. Mạt tướng thực nguyện ý luận bàn với Tư Mã Hạo Nguyệt một phen.
Hàn Mạc cười nói:
- Hàn Tổng đốc, trong chư tướng, kinh nghiệm tác chiến của ngài phong phú nhất, tấn công Ác Dương lĩnh, chính là điểm tiến quân mấu chốt, không thể thiếu ngài được. Xưa nay bản tướng thích tập kích bất ngờ, cũng rất có cảm ngộ, nhiệm vụ chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt lần này, bản tướng sẽ tự mình mang binh đi làm.
Chúng tướng muốn khuyên giải, Hàn Mạc đã xua tay nói:
- Không cần nhiều lời, quyết định như vậy.
Hắn nói với Hàn Huyền Linh:
- Hàn Tổng đốc, binh quý thần tốc, nếu Tư Mã Hạo Nguyệt có thể bí ấn tiến binh tiếp viện Ác Dương lĩnh, như vậy chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất gặm miếng xương này, nếu đã đạt thành hiệp nghị với người Khánh, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức vào quan, đại quân đánh thẳng tới thành Kinh Đô.
- Đại tướng quân muốn dẫn bao nhiêu người ngựa tiến đến chặn đánh?
Thiết Khuê hỏi:
- Nếu Tư Mã Hạo Nguyệt thật sự quyết định tiếp viện Ác Dương lĩnh, binh lực chắc chắn không dưới vạn người, hơn nữa đều là tinh binh giỏi về chiến đấu vùng núi, Đại tướng quân cần phải mang theo đủ binh lực.
- Mục đích chúng ta tiến quân quận Sơn Nam, chiến thuật là cố gắng phục kích đánh lén một phen, mà trên chiến lược còn phải giữ chân bọn họ tiếp viện Ác Dương lĩnh.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Cho nên mọi người sớm hạ Ác Dương lĩnh một ngày, chúng ta có thể thoát thân sớm một ngày. Nếu muốn tập kích bất ngờ, phải thần không biết quỷ không hay, giống như lời Thiết Tổng binh nói, nếu quá nhiều binh lực tiến vào quận Sơn Nam, rất khó cam đoan hành quân bí ẩn. Cho nên... bản tướng muốn điều động ba nghìn tinh binh, ngoài ra bản tướng đem tám trăm Phong Kỵ tới chặn!
Tất cả mọi người đều giật mình.
Hàn Huyền Linh lập tức nói:
- Đại tướng quân, bnh lực dưới tay Tư Mã Hạo Nguyệt hơn vạn người, hơn nữa đều là tinh binh giỏi đánh vùng núi, ngài chỉ có ba bốn ngàn người, sao có thể là đối thủ của hắn? Đây... đây cũng không phải là trò đùa!
Hàn mạc vẻ mặt nghiêm nghị lên, liếc nhìn chư tướng trong doanh, trầm giọng nói:
- Việc này chính là cơ mật quân sự, các vị ở đây rời trướng, thì không được tiết lột một chút, nếu có kẻ tiết lộ, giết không tha!
Chư tướng lĩnh mệnh.
Hàn Mạc nhinvề phía Vương Tư Vũ nói:
- Vương Chỉ huy sứ, ngươi lập tức tiến đến điểm ba nghìn tinh binh, lấy bốn ngàn giáp trụ quân khôi giáp thu được của quân Ngụy lúc trước để bọn họ thay. Sau khi điểm binh mã, lập tức báo cho ta!
Chúng tướng nghe vậy, đều biết Hàn Mạc muốn bộ hạ hóa trang thành bộ dáng quân Ngụy tiến vào quận Sơn Nam.
Vương Tư Vũ nhận lệnh mà đi.
Hàn Mạc phân phó với Chu Tiểu Ngôn:
- Truyền lệnh Phong Kỵ, chuẩn bị tập kết xuất phát.
Đợi Chu Tiểu Ngôn lui ra, hắn mới chắp tay với chư tướng:
- Các vị, quân ta binh chia hai đường, các vị theo Hàn Tổng đốc tiến thẳng thành Kinh Đô, mong rằng sớm ngày lấy Ác Dương lĩnh!
Chư tướng nghe tâm ý Hàn Mạc đã quyết, đều khom người xưng vâng.
Hàn Huyền Linh thấy Hàn Mạc làm việc quả quyết, khẽ gật đầu, tức thì chư tước đi chuẩn bị, lập tức vào quan.
Chờ chư tướng đi xuống, Hàn Huyền Linh mới vổ vai Hàn Mạc nói:
- Tiểu Ngũ, chuyện này cần phải cẩn thận. Mặc dù lần trước ngươi đánh bại quân Ngụy, nhưng tiến vào tác chiến trong lãnh thổ Ngụy Quốc, không giống với tình hình lúc trước, nhất định phải cẩn thận khắp nơi.
Hàn Mạc nắm tay Hàn Huyền Linh, mỉm cười nói:
- Nhị bá, lần này vào quan công Ngụy, đao kiếm không có mắt, ngài cũng phải bảo trọng thân thể.
Hàn Huyền Linh gật đầu, chú cháu hai người năm tay một chỗ, đều vô cùng có lực.
Đợi Hàn Mạc rời doanh, vừa mới đến trước đại trướng, Tiểu Quân đã từ trong trướng vải đi ra nghênh đón, vẻ mặt hưng phấn, kích động nói:
- Hàn Thiếu gia, giải dược... tìm được giải dược rồi...!
Hàn Mạc nghe vậy, thân mình lung lay, tảng đá lớn đặt trong lòng, rốt cuộc rơi xuống.
...
...
Thành Yến Kinh mưa xuân kéo dài, chiến sự tiền phương tất nhiên gấp gáp, nhưng trong kinh ngoại trừ phái đối phó chiến sự tiền phương, còn có một chuyện lớn phải làm, đó là Lễ Bộ chủ trì thi kinh Xuân Khuê.
Sau tết học sinh các nơi đều tới thành Yến Kinh, trong thời gian ngắn thành Yến Kinh tràn ngâp không khí văn chương.
Tiến tới tham gia thi kinh, thuần sắc đều là đệ tử không phải con cháu quý tộc Yến Quốc. Không phải con cháu quý tộc muốn trở nên nổi bật tại Yến Quốc, đơn giản có hai con đường, một là leo lên thế gia, trở thành tay sai chó săn cho thế gia, con đường này tự nhiên có khối người, trong đó tự nhiên cũng không thiếu kẻ có tài. Dù sao ai cũng không muốn hoang phí sở học cả đời của mình, cũng muốn tìm một sân khấu thi triển tài hoa của mình.
Có người dấn thân vào làm môn hạ thế gia thi triển thân thủ, dựa vào quan hệ thế gia tiến vào triều đình, tự nhiên cũng có rất nhiều con cháu quý tộc vẫn duy trì tôn nghiêm bản thân, thông qua con đường dự thi leo về phía trước.
Mà học sinh không phải con cháu quý tộc vào kinh tham gia thi kinh, đó là hy vọng thông qua cố gắng của bản thân đi lên triều đường.
Ở bên trọng, tự nhiên có nhà giàu có, nhưng còn nhiều kẻ đọc sánh đi ra từ nhà dân chúng nghèo khó.
Thi kinh sắp tới, các nơi trong thành Yến Kinh đều xuất hiện bóng dáng người đọc sách.
Những học sinh tiến tới tham gia thi kinh, có đủ hạng người tại các quận Yến Quốc, thăm hỏi giao lưu với nhau, cởi mở thoải mái.
Mà một bộ phận đệ tử hào phú, tiến đến kinh một chuyến, tự nhiên cũng cảm thụ một ít phong hoa tuyết nguyệt của Yến Kinh, hoặc là bí mật gặp quan viên trong kinh, hy vọng đạt được chiếu cố.
Phần lớn người còn lại ở chỗ của mình, ngày đều đọc sách, ôn tập công khóa trước kỳ thi lớn, làm tốt chuẩn bị.
Ngoại trừ đệ tử giàu có tự vào ở nhà trọ xa hoa, phần lớn học sinh vẫn dàn xếp trong thư quán Lê Bộ đã chuẩn bị.
Lễ Bộ bố trí thư quán chung quanh để đám học sinh vào ở, hơn nữa còn giải quyết một ngày ba bữa cho đám học sinh, điều này thật sự khiến đám học sinh không lo ăn ở, chuẩn bị dự thi.
Đồng Văn Quán chính là một trong các thư quán chung quanh an bài học sinh, ở gần Đồng Văn Quán không ít tửu quán trà lầu lớn nhỏ, đám học sinh chán ở trong thư quán, có thể đi ra giải sầu, trong tửu quán trà lầu này nghị luận tán gẫu.
Quán rượu Trương Ký trong nhiều tửu quán cũng không phải bắt mắt, rượu không phải tốt nhất, giá cũng không đắt nhất, trang hoàng càng không nói tới xa hoa, trước đây cũng chỉ là dựa vào tiền rượu kiếm được sống qua ngày, nhưng gần đây quán rượu này lại hơi náo nhiệt, đơn giản lần này ba vị danh nhân đến dự thị đã gặp nhau mấy lần nói chuyện trời đất, dẫn tới không ít người bình thường tụ tập.
Tô Tử Văn Bột Châu, Phương Lập Hội Kê và Hầu Khoan Đông Hải, ba người này ở các quân đều là tài tử thanh danh rất vang, cũng là đại tài tử danh chấn một phương ở Yến Quốc, lần này vào kinh dự thi không dưới ngàn người, nhưng ba người này tuyệt đối là kẻ nổi danh nhất trong đó, gần như trong lòng mọi người, lần thi này ba người tất trúng, tiền đồ vô lượng.
Mưa xuân không ngừng, tí tách rơi tới đêm, phần lớn học sinh tụ tập trong quán rượu dần dần rời đi, nhưng ba vị học sinh này vẫn ngồi trong một gian tửu quán, nâng cốc, tán gẫu chuyện trò.
Đối với nhân vật tài học xuất chúng này mà nói, cho dù đề tài của người nào, cũng có thể trở thành tiêu điểm để bọn họ đàm luận, mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất, không thể nghi ngờ chính là bình luận ưu khuyết điểm thị phi của đế vương cổ kinh, đều có cảm xúc, đều tự vỗ tay gật đầu, nếu có ý kiến không hợp nhau, không thiếu được một hồi tranh luận.
Tuy là đêm dài, chưởng quầy quán rượu cũng không dám tới quấy rầy, lại càng không dám đóng cửa, ba tài tử lớn tụ tập trong quán rượu của mình, đây chính là chuyện vô cùng quang vinh, mà đúng bởi vì ba vị tài tử này quang lâm, khiến quán rượu kinh doanh tốt, chưởng quầy cũng không dám có chút khinh mạn, thậm chí có cần tự mình đi vào, lấy thức ăn đã đông lạnh làm nóng lên lần nữa.
Hắn chỉ có thể ngồi ở quầy chờ các tài tử sau khi tận hứng mới có thể đóng cửa.
Lúc đêm đen, trong gian phòng kia tranh luận không ngừng, tới thời điểm này vốn không có khách tới, nhưng tối này lại hơi bất ngờ, hai người tiến vào từ bên ngoài.
Người phía trước một thân áo bào màu tím, qua tuổi bốn mươi, vừa thấy khí chất liền biết xuất thân nhà phú quý, một lão giả cao gầy đi theo bên người hắn, qua tuổi năm mươi, nhìn qua là người hầu của trung niên này. Hai người vào trong quán rượu, người hầu kia một tay thu ô, tay kia lấy một thỏi bạc từ trong ngực, tiến lên đưa cho chưởng quầy nói:
- Chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm!
Cũng không nói nhiều, hắn tiến đến đỡ người trung niên tìm một cái bàn bên ngoài căn phòng truyền ra tiếng tranh chấp ngồi xuống.