Hàn Mạc nói xong câu đó, liền chắp tay chào bọn người của Lâm Thành Phi, không nói một lời, quay người rời khỏi trại, đứng ở ngoài trại, ngẩng đầu nhìn về phía tây, trong mơ hồ vẫn nhìn thấy cảnh tượng nguy nga của Nam Dương quan, đang rực lửa chiến tranh.
Nam Dương quan là cửa ải quan trọng nhất trong thiên hạ, chỉ có điều hiện nay lại thảm thiết vô cùng, người Ngụy muốn trong thời gian ngắn có thể thu phục được Nam Dương quan, đó tuyệt đối là điều không thể.
Một lát sau, Hàn Mạc có cảm giác sau lưng người, quay người lại xem, thì ra là chủ tướng Khánh quân Lâm Thành Phi.
- Lâm tướng quân có thể lấy yếu mà kiềm chế được thế lực của Ngụy quân trong suốt thời gian dài, Hàn Mạc cảm thấy khâm phục!
Hàn Mạc trong lòng cũng biết, trong cái lều lớn kia, chắc chắn hai người bọn Khương Tư Nguyên và Vu Hải đang ở trong đó thảo luận tiếp.
- Chỉ có điều Hàn Mạc còn có chuyện muốn thỉnh giáo Lâm tướng quân!
Lâm Thành Phi đang nhìn về phía Nam Dương quan, chứ không hề nhìn về phía Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Hàn tướng quân ngài cứ hỏi!
- Nghe nói Ngụy quân có thiết kỵ binh, đó chính là quân chủ lực của kỵ binh Ngụy quốc, chỉ có điều Hàn Mạc vẫn chưa được tận mắt chứng kiến, bọn thiết kỵ binh đó thực sự lợi hại như vậy sao?
Hàn Mạc liếc nhìn Lâm Thành Phi hỏi.
Lâm Thành Phi nhíu mày, trầm ngâm một lát, mới khẽ gật đầu nói:
- Hàn tướng quân chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói qua, khi mà Yến quốc bên đó có loạn, Hàn tướng quân dẫn binh quay về kinh cần vương, chính lúc đó, Khánh quân ta đã phát động một cuộc phản công có quy mô lớn về phía Ngụy quân!
- Đúng!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Chuyện này thì người trong thiên hạ ai chẳng biết.
Lâm Thành Phi đưa tay chỉ về tuyến phòng ngự của Nam Dương quan nói:
- Lúc ấy phòng tuyến của Ngụy quân đã bị sụp đổ, đã rút về Nam Dương quan!
- Nam Dương quan trải qua nhiều trận công kích, chắc hẳn cũng không thể trụ được quá lâu, hơn nữa quân Ngụy cũng đã suy kiệt, tại sao lại vẫn có thể cố thủ tại Nam Dương quan đến giờ này?
Hàn Mạc hỏi:
- Phải chăng Thiết kỵ binh là một rào cản rất lớn?
Lâm Thành Phi gật đầu nói:
- Hàn tướng quân nói quả không sai, lúc ấy quân ta sĩ khí vang dội, vốn có thể đánh đuổi bọn Ngụy quân ra khỏi Nam Dương quan, nhưng sự xuất hiện của Thiết kỵ binh ở thời điểm quyết định, làm thế tiến công của quân ta bị đứt... sau đó quân ta cũng phát động một vài cuộc tấn công nữa, nhưng Thiết kỵ binh của Ngụy quân quá mạnh, rất khó có thể công phá.
Y nắm chặt tay, thở dài:
- Tư Mã Kình Thiên mấy năm về đây đã dành toàn bộ tâm huyết vào đám Thiết kỵ binh này, ba ngàn kỵ binh, chúng ta thực sự rất khó để có thể phá vỡ phòng tuyến thiết giáp này.
- Ba ngàn kỵ binh?
- Đúng.
Lâm Thành Phi quay đầu nhìn Hàn Mạc nói:
- Hàn tướng quân chắc cũng biết, ba ngàn Thiết kỵ binh này, từ người đến ngựa, đều không phải là bình thường. Người, đều là những võ sĩ cường tráng được tuyển chọn tỉ mỉ của Ngụy quốc, giỏi cưỡi ngựa, tinh thông đao thuật, còn ngựa, là loài ngựa thuần đen sống trên những ngọn núi tuyết lớn của Ngụy quốc, sức mạnh vô song, thân hình cường tráng, hơn nữa có thể chịu được sức nặng gấp nhiều lần những loài ngựa chiến bình thường, Thiết kỵ binh cả người và ngựa, đều là những khối giáp nặng, kiếm không chém tới, tên bắn không xuyên qua... !
Nói đến đây, lắc đầu thở dài:
- Nói cho dễ nghe thì, từ khi xuất hiện đám Thiết kỵ binh này, giống như là mãnh hổ rời khỏi hang, khó có thể ngăn cản, khi mà quân ta và quân Ngụy giáp chiến, Ngụy quân liền đưa Thiết kỵ binh xung trận, bộ binh theo sát phía sau, thế nên quân ta bị thương vong vô số... !
Hàn Mạc nheo mắt, hỏi:
- Quý quân và Ngụy quân cũng đã đánh gần nửa năm, ba ngàn Thiết kỵ binh của quân Ngụy, hiện giờ còn lại bao nhiêu?
Lâm Thành Phi trầm ngâm một hồi lâu, nói nói:
- Thiết kỵ binh bị chết và thương, không đến ba trăm tên!
Hàn Mạc há miệng thở dốc, quả thật là rất bất ngờ.
Hắn biết, khi mà Ngụy quân bắt đầu phát động công kích Nam Dương quan, đến thời điểm hiện tại cũng đã nửa năm, hai bên tử thương vô số, nhưng dưới con mắt của Hàn Mạc, Thiết kỵ binh cho dù không đến mức bị tiêu diệt hoàn toàn, thì ít nhất cũng tổn thất gần một nửa, lúc này lại nghe nói Thiết kỵ binh bị tổn thương không đến một phần mười, thì đó quả thật quá sức tưởng tượng của hắn.
Lâm Thành Phi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Mạc, thản nhiên cười nói:
- Hàn tướng quân sớm muộn sẽ tận mắt thấy công lực của đám Thiết kỵ binh đó. Quân ta hiện giờ đang xây dựng hệ thống phòng thủ, đó là đào chiến hào nơi bằng phẳng, để có thể ngăn cản sự tấn công của Thiết kỵ binh.
Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:
- Thiết kỵ binh mỗi khi xông lên chém giết, thì rất khó có thể ngăn cản nổi!
Hàn Mạc biết, người như Lâm Thành Phi có nhiều kinh nghiệm xương máu trên sa trường còn hiện rõ vẻ kinh sợ đám Thiết kỵ binh đó, thì quả thật sự uy hiếp đó là có thật.
- Chẳng qua là...
Lâm Thành Phi ngẫm nghĩ một chút, mới thản nhiên nói:
- Nếu có thể đánh bại đám Thiết kỵ binh đó, thì sĩ khí của Ngụy quân sẽ bị đả kích trầm trọng.
Hàn Mạc híp mắt, như đang suy tư.
Một lúc lâu sau, Khương Tư Nguyên và đám người mới từ trong trướng đi ra, Đặng Quốc Trung có vẻ giận dữ, còn Vu Hải sắc mặt hiện ra vẻ trầm ngâm, Khương Tư Nguyên và Thiết Khuê thần khí rất sảng khoái.
- Vu đại nhân, Lâm tướng quân!
Khương Tư Nguyên chắp tay nói:
- Nếu quý quốc đã đáp ứng, vậy hãy đợi tin vui từ phía chúng tôi.
Lâm Thành Phi mặt không chút thay đổi, chỉ chắp tay, còn Vu Hải lại chắp tay nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, là chuyện đương nhiên!
Nói thêm một câu:
- Nhưng quý quốc cũng cần phải nhớ, sau khi đánh xong trận này, tất cả những miếng khôi giáp mượn đó phải trả lại cho bổn quốc, còn lương thảo... !
Nhìn về phía Hàn Mạc, thật cẩn thận nói:
- Hàn tướng quân, các ngài cũng là mượn?
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Tất nhiên, đó là những thứ mà chúng tôi mượn của quý quốc, nhất định phải trả lại!
Vu Hải lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mặt mày hớn hở nói:
- Vậy tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Nếu quý quốc có thành ý, chúng tôi cũng xin dốc hết sức, chẳng phải là hai bên đã từng nói rồi hay sao. Vu Hải đại nhân, Lâm tướng quân, vẫn mong quý quốc nhanh chóng chuẩn bị vật tư để đưa tới nơi quân ta đang tập kết, ta cũng lập tức chuẩn bị xuất binh.
Hắn xoay người nhảy lên ngựa, Thiết Khuê và Khương Tư Nguyên cũng lên ngựa, trở về nơi đóng quân, đột nhiên nghĩ ra cái gì, Hàn Mạc quay đầu lại cười nói:
- Lâm tướng quân, hai nước ta đã ký kết đồng minh, có thể điều động binh lực của biên quan ra, như vậy càng làm cho liên quân hai nước càng trở nên vững mạnh!
Cũng không nói nhiều, liền thúc ngựa chạy.
Đợi cho Hàn Mạc và đám người rời khỏi. Lâm Thành Phi mới nhìn về phía Vũ Hải, thản nhiên hỏi,
- Vu giám quân, ngài đồng ý điều kiện gì của bọn họ vậy?
Vu Hải ưỡn ngực ra ngay trước mặt Lâm Thành Phi, thản nhiên nói:
- Thái hậu và Thánh thưởng có chỉ, bằng mọi giá là phải đạt được cái hiệp ước này, để Yến quốc xuất binh tương trợ, nếu không đáp ứng, người Yến quốc sẽ không xuất binh!
Lâm Thành Phi thản nhiên cười nói:
- Yến quốc nếu không xuất binh thì sẽ không tỏ ra thái độ chủ động như vậy, muốn cùng chúng ta thương thảo việc xuất binh này?
- Lâm tướng quân, ngài có ý trách cứ bản quan?
Nét mặt của Vu Hải lập tức tỏ ra rất khó coi:
- Ngài cũng biết, nếu lần này đàm phán không thành công, thì Khánh quốc ta rời vào tình thế như thế nào? Đừng nghĩ rằng chỉ có Khánh quốc ta muốn kết đồng minh với Yến quốc, sau lưng người Ngụy cũng đang có âm mưu. Nếu chúng ta không đáp ứng điều kiện mà Yến quốc đưa ra, cùng bọn chúng liên kết, chỉ e rằng Yến quốc và người Ngụy sẽ bắt tay hợp tác. Với tình cảnh của chúng ta hiện giờ, nếu Yến quốc và Ngụy quốc liên kết với nhau, ngài có lường đến hậu quả sẽ như thế nào không? Đàm phán không thành, ta và ngài đều trở thành tội nhân thiên cổ.
- Bắt tay với người Ngụy quốc?
Lâm Thành Phi vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt hiện rõ vẻ khinh thường cười nói:
- Vu đại nhân còn nghĩ đến việc Yến quốc lại có thể ngu xuẩn bắt tay với người Ngụy hay sao?
- Tại sao khả năng đó không thể xảy ra?
Vu Hải nhíu mày nói.
Lâm Thành Phi cũng không giải thích nhiều, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Nếu như Vu đại nhân đã đáp ứng nhu cầu của người Yến, vậy Lâm Thành Phi ta sẽ quay về kinh thành, hỏi ý chỉ của Thánh thượng ra sao!
Ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Đặng phó tướng, hướng Trấn Nam điều động trọng giáp và hỗ thuẫn (mặt nạ hổ)!
Đặng Quốc Trung nắm chặt nói:
- Tướng quân, người Yến quốc nhân lúc cháy nhà hôi của, là loại xảo trá, chúng ta thật sự muốn đem những thứ này cho bọn chúng?
Lâm Thành Phi liếc nhìn Vu Hải một cái, thản nhiên nói:
- Dù gì chuyện đàm phán cũng đã ra quyết định, không thể thay đổi được gì. Nếu như chúng ta không thực hiện lời hẹn ước, ngược lại làm cho người nước Yến giận giữ... !
Y nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
Một tướng lĩnh dù có mạnh đến đâu, nhưng nếu phía sau giang sơn không vững mạnh, thì cũng không thể làm cho vị anh hùng này có thể lập công trạng cho nước nhà.
Vu Hải trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Cũng may bọn họ chỉ là mượn tạm, sau khi đánh đuổi xong quân Ngụy, sẽ hoàn lại!
Lâm Thành Phi thản nhiên cười nói:
- Vậy thì Vu đại nhân cứ đợi ngày bọn họ trả lại đi!
Rồi quay lên ngựa, phi như bay.
Vu Hải nhìn bóng của Lâm Thành Phi khuất xa dần, sắc mặt có vẻ bối rối, lẩm bẩm trong mồm:
- Chắc chắn là bọn họ sẽ hoàn trả lại, những thứ mà bọn chúng mượn... là đồ đi mượn... !
Đoàn người của Hàn Mạc trở về Lâm Dương quan, khi gần về trại lớn, mới cho ngựa đi chậm lại.
- Khương đại nhân, công lao lần này của ngài quả không nhỏ, bổn tướng nhất định không phụ tấm lòng của ngài!
Hàn Mạc nhìn sang bên Khương Tư Nguyên, hôm nay Khương Tư Nguyên đã xuất sắc hiệp đồng phối hợp diễn một màn kịch rất đạt.
Khương Tư Nguyên sắc mặt lãnh đạm, chỉ thản nhiên nói:
- Không dám!
Y vừa giận vừa sợ Hàn Mạc, ở trong cái doanh trại Tây Bắc này hắn không coi khâm sai đại thần ra gì, nhiều khi muốn diện kiến cũng khó, hôm nay cần đến, thì vẻ mặt lại tỏ ra rất ôn hòa.
Tuy nhiên nước Khánh có thể chịu xuất ra đống khôi giáp và mặt hổ thuẫn, điều này làm cho y rất khâm phục Hàn Mạc, nếu không có niềm tin và lòng quả quyết, thì không ai dám đề xuất ra yêu cầu này. Nếu như lần đàm phán này thất bại, Khánh quốc cự tuyệt không đàm phán với người nước Yến, thì Hàn Mạc chắc chắn sẽ phải gánh tội làm hỏng cuộc đàm phán.
- Khương đại nhân dùng cách gì để cho bọn chúng đáp ứng yêu cầu của bên ta?
Hàn Mạc hứng thú nhìn về phía Khương Tư Nguyên.
Khương Tư Nguyện sắc mặt có chút ôn hòa, nói:
- Hàn tướng quân chỉ nói một câu rồi rời đi, như đã hạ quyết tâm, thì bổn quan cũng phải nỗ lực, trực tiếp nói thẳng với Vu Hải, Ngụy quân cũng đang muốn níu kéo chúng ta, muốn cùng chúng ta bắt tay tấn công quân Khánh, hơn nữa người Ngụy còn đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn khác. Bổn quan cũng chỉ nói có một câu, trong ba nước chúng ta hiện nay, ngoại trừ là bằng hữu, kẻ còn lại chắc chắn là địch rồi!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Khương đại nhân quả là người có khí phách, đây mới chính là cái cốt cách rắn rỏi.
Một đám người trở lại doanh trại, Hàn Mạc giao cho Lăng Vân Lang thông báo cho các tướng lĩnh của các trại, lệnh sau ba canh giờ nữa tập trung tại doanh trại nguyên soái họp hội nghị quân sự, còn hắn và Thiết Khuê cùng với vài tên kỵ binh đi về phía lò rèn của doanh trại Tây Bắc thúc thợ rèn đẩy nhanh tiến độ.