Thái tử nhắm mắt lại, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, nếu trong ba ngày không có tin tức của bản cung tới kinh, người nhà ngươi... chắc chắn khó giữ được. Nếu ngươi suy nghĩ cho người nhà của ngươi, ngươi nên nghĩ biện pháp mang bản cung xuống.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Đến lúc này, còn muốn dùng chiêu này uy hiếp ta sao? Tô Vũ Đình không phải ngu xuẩn, cho dù không có được tin tức của ngươi, hắn cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên lấy một đồ vật từ phía sau, đúng là sợi dây thừng, mang trên người trước khi hắn lên núi.
Dây thừng này không phải dây thừng bình thường, chính là "dây rắn" tính chất đặc biệt của Tây Hoa Thính, dễ dàng mang theo, đặt trên người cũng rất khó nhìn ra được, nhưng vô cùng rắn chắc, co dãn mười phần, ngâm qua dầu đen, tuy rằng nhìn chỉ nhỏ bằng ngón út, nhưng cho dù dùng dao nhọn sắc bén cắt, cũng phải tốn nửa ngày mới có thể cắt đứt.
Thái tử thấy Hàn Mạc lấy dây thừng ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nắm chặt tay, trầm giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hàn Mạc cũng không trả lời, chỉ thản nhiên nói:
- Lúc ta ở Đông Hải, luôn có một số người gây khó dễ với ta. Cho dù ta đánh hắn một trận, ta cũng chưa hết giận, sau ta nghĩ một biện pháp, bắt hắn tới dã ngoại, tìm một nơi hoang vắng, dùng dây thừng cột lên cây, về phần sống hay chết, xem tạo hóa của hắn.
Hắn liếc nhìn Thái tử, tiếp tục nói:
- Ta muốn xuống núi, lại không mang được ngươi. Chẳng qua to lắng đến lúc ngươi kích động, tự mình thử xuống núi, nếu sẩy tay rơi xuống tan xương nát thịt, đó là nhục quốc thể Đại Yến ta, cho nên ta chỉ có thể trước tiên cột ngươi lên cây, tránh cho ngươi kích động làm ra việc ngu ngốc. Chờ ta xuống núi, xong xuôi chính sự, nếu trí nhớ tốt, nhớ tới ngươi còn ở nơi này, nhất định sẽ phái người điều tra nghe ngóng chung quanh, nếu tìm được người có thể mang ngươi xuống núi, ta nhất định sẽ để hắn tới cứu ngươi!
Sắc mặt Thái tử tái nhợt, hắn không thể tưởng được, không ngờ Hàn Mạc có gan đối đãi với mình như thế.
Hắn nâng tay lên, chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Hàn Mạc, ngươi... dám vô lễ với bản cung như thế?
- Cút mịa bản cung.
Hàn Mạc chậm rãi lấy dây thừng ra, mắng một câu.
Hắn tự nhiên không thể để Thái tử xuống núi.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, sau khi xuống núi, mình phải dựa vào danh nghĩa binh phù, lợi dụng tất cả thủ đoạn trấn trụ quân Tây Bắc, nếu trong kinh thật sự phát sinh biến loạn, mình phải nhanh chóng dẫn binh về kinh bình loạn.
Nếu Thái tử xuống núi, như vậy nhất định là một phiền toái lớn.
Hơn nữa Hàn Mạc lo lắng nhất, là sau khi Thái tử xuống núi, sẽ vu cáo cái chết của Tiêu Hoài Ngọc lên đầu mình.
Dù sao Tiêu gia và Hàn gia đấu nhau sống chết trên triều, Tiêu Hoài Ngọc vừa chết, trên thực tế cũng là chỗ rất tốt đối với Hàn gia, lại do chính mồm Thái tử làm chứng, chỉ sợ người trong thiên hạ đều tin tưởng mình giết Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc trong lòng quân Tây bắc, đó là nhân vật giống như thần, nếu tới lúc đó Thái tử bịa đặt, tướng lãnh Tây Bắc tin tưởng Tiêu Hoài Ngọc là do Hàn Mạc giết chết, coi như Hàn Mạc có ba đầu sáu tay, cũng sẽ bị tướng sĩ Tây Bắc chém thành thịt nát.
Cho nên Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, vị Thái tử điện hạ này tuyệt đối không thể để hắn xuống núi.
...
Trước đây, ý niệm trong đầu Thái tử là cho dù trả giá hết thảy phải giết chết Tiêu Hoài Ngọc, hắn rất vất vả tìm được cơ hội khó gặp, ra tay không chút do dự.
Lúc giết Tiêu Hoài Ngọc, tâm tình của hắn cũng rất phức tạp.
Nhưng lúc đó hắn cho rằng, Tiêu Hoài Ngọc vừa chết, khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của mình đã hoàn thành, tiếp theo, quân Tây Bắc như rắn mất đầu, mình thân là Thái tử, tiếp quản quân quyền quân Tây Bắc, đó là đương nhiên.
Chỉ cần mình nắm giữ quân quyền Tây Bắc, thêm binh lực của Tô Vũ Đình ở kinh thành, thế gia liền thành vật trong bàn tay, cho dù quân thế gia bạo động ở địa phương, dựa vào binh quyền Tây Bắc trong tay, hoàn toàn có thể trấn áp thế gia bạo động.
Từ khi Bình Quang Hoàng đế đăng cơ đến nay, quyền thế hoàng tộc suy yếu, một nguyên nhân quan trọng là bởi vì quân quyền Tây Bắc vẫn nằm trong tay Tiêu Hoài Ngọc.
Hiện giờ Tiêu Hoài Ngọc đã chết, mình thừa cơ nắm giữ quân quyền, như vậy hoàng tộc quật khởi, cũng là chuyện sớm tối.
Trong khoảng khắc Tiêu Hoài Ngọc bị giết, thậm chí hắn không nghĩ tới Hàn Mạc sẽ có phản ứng gì, hắn vẫn cảm thấy, Hàn Mạc cuối cùng chỉ là một gã thần tử, không dám đối với mình thế nào, cho dù có suy nghĩ, mình hơi trấn an cũng sẽ không có chuyện lớn.
Về phần xuống núi, trong kế hoạch phía nước Khánh vốn đã hứa hẹn, chắc chắn sẽ trợ giúp hắn xuống núi, hơn nữa Thái tử biết rõ, phía nước Khánh còn cần mình cung cấp rất nhiều lợi ích hỗ trợ sau này, không có khả năng không để ý.
Mình còn sống tốt, đối với phía nước Khánh mà nói, tốt hơn mình chết nhiều lắm.
Đúng là bởi vì hiểu được điểm này, hiểu được người Khánh còn cần mình hỗ trợ, cho nên hắn mới tin tưởng phía nước Khánh nhất định nghĩ biện pháp giúp mình xuống núi.
Trong kế hoạch Thương Chung Ly chắc chắn phải chết, cho nên phía nước Khánh hứa hẹn nhất định sẽ chuẩn bị giúp hắn xuống núi.
Hắn luôn chờ đợi thứ gọi là chuẩn bị phía sau, lúc Thương Chung Ly chết đi, Thái tử chỉ hơi lo lắng, chuẩn bị phía sau của nước Khánh rốt cuộc có thật sự xuất hiện hay không.
Thậm chí hắn từng hoài nghi, mình có bị người Khánh trêu chọc hay không.
Nhưng hắn lại tin tưởng, những ngày tiếp theo, phía nước Khánh còn cần trợ giúp mạnh mẽ của nước Yến, càng cần Thái tử Đại Yến trợ giúp, hai bên đã đạt thành rất nhiều hiệp định lợi ích, nếu mình không xuống được núi, nước Khánh sẽ mất đi rất nhiều lợi ích, nước Khánh sẽ không để mặc lợi ích này biến mất.
Cho nên Thái tử tin tưởng, chuẩn bị phía sau của người Khánh chắc chắn sẽ hiện ra, mình xuống núi, tất không có vấn đề.
Khi Hàn Mạc lên núi, thậm chí Thái tử sinh ra cảm giác sai lầm, hoài nghi chuẩn bị phía sau của nước Khánh là Hàn Mạc, Hàn Mạc chính là người giúp mình xuống núi do nước Khánh an bài.
Thậm chí hắn giật mình, Hàn Mạc và người Khánh cấu kết khi nào?
Nhưng lúc Tiêu Hoài Ngọc bị đâm, Hàn Mạc rống giận, muốn dùng dao găm đâm chết mình, Thái tử biết chuyện tình hơi không đúng, hắn thật không ngờ Hàn Mạc phản ứng kích động như vậy.
Trong nháy mắt hắn lập tức hiểu được, Hàn Mạc cũng không phải chuẩn bị phía sau của người Khánh, cái người Khánh gọi là chuẩn bị phía sau vẫn chưa từng xuất hiện.
Hắn vẫn cảm thấy, Hàn gia hẳn là coi Tiêu Hoài Ngọc là đại địch, Hàn Mạc cũng không phải ngoại lệ.
Tiêu Hoài Ngọc chết, Hàn Mạc hẳn cao hứng mới đúng.
Nhưng Hàn Mạc phản ứng không cao hứng, trái lại rất phẫn nộ, điều này nằm ngoài dự kiến của Thái tử.
Không ngờ lúc này Hàn Mạc lấy dây thừng ra, không ngờ còn công khai tuyên bố muốn trói mình lại, thậm chí Thái tử hoài nghi mình nghe nhầm hay không.
Một thần tử, dám ra tay với Thái tử, còn muốn trói lại, điều này khiến Thái tử cảm thấy vô cùng vớ vẩn, cảm thấy không đúng sự thật, Hàn Mạc này, chẳng lẽ điên rồi phải không?
Hàn Mạc cũng mặc kệ hiện giờ hắn suy nghĩ điều gì, chỉ dùng sức lôi dây thừng, xác định dây thừng này cực kỳ rắn chắc, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Muốn tự mình phối hợp, hay là muốn ta ra tay?
Thái tử nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mạc, lúc này rốt cục tin tưởng, người trẻ tuổi coi trời bằng vung này, lại thật sự sẽ ra tay với mình, hắn nổi giận trong lòng, quát:
- Ngươi... ngươi không mang theo bản cung xuống núi thì thôi, ngươi... ngươi còn dám trói bản cung? Ngươi có biết đây là tội tru diệt cửu tộc?
Hắn thật sự nổi giận.
Chuẩn bị phía sau người Khánh an bài cho mình không xuất hiện, một vị thần tử như Hàn Mạc lại vô lễ với mình như thế, điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ.
Hàn Mạc tay phải cầm dây thừng, chậm rãi đi tới Thái tử, cười lạnh nói:
- Như vậy xem ra, là muốn ta giúp ngươi?
Nếu biết được Thái tử xuống núi sẽ gây bất lợi rất lớn cho mình, Hàn Mạc tự nhiên không hề khách khí, tiến tới, tay trái vươn ra, nhắm thẳng cổ áo Thái tử, tốc độ cực nhanh.
Thái tử chịu khổ hồi lâu trên đỉnh Thiên Nhai không khí loãng, hơn nữa bị điểm huyệt đạo, thân thể hắn đã hơi suy nhược giống như bị bệnh.
Bàn vũ kỹ, Thái tử vốn không bằng Hàn Mạc, một tay Hàn Mạc vươn qua, dưới kinh sợ Thái tử chỉ có thể lùi về phía sau một bước, cũng không ngờ tới trảo này của Hàn Mạc là hư chiêu, hạ bàn đá ngang một cái, Thái tử lui về sau chưa đứng vững đã bị đá trúng phần eo, Thái tử chỉ cảm thấy hạ bàn mềm nhũn, đùi phải tê dại, dĩ nhiên không tự chủ mà ngã xuống đất.
Hàn Mạc không chút do dự tiến tới, nắm chặt cổ áo Thái tử, nhấc lên không, đùa giỡn cười nói:
- Thân thể thiên kim cái gì? Ta xem còn chưa tới trăm cân!
Thái tử bị Hàn Mạc nắm trong tay nhấc lên không, vô cùng kinh sợ, đánh về phía tay Hàn Mạc, cũng không nghĩ Hàn Mạc quăng tay ném Thái tử về phía cây tùng cổ, thân thể Thái tử bay ra như đạn pháo, "phanh" một tiếng, thân thể đánh mạnh lên thân tùng, sau đó mềm nhũn như bùn mà chảy xuống dưới, ngã xuống cạnh cây, không chỉ bởi vì lửa giận trong lòng, còn bởi vì va chạm bị thương, Thái tử lập tức phun ra một ngụm máu, hắn cắn răng ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy oán độc, muốn giãy dụa nhưng toàn thân bủn rủn, trong nhất thời không đứng dậy nổi.
- Nghịch tặc...!
Nhìn Hàn Mạc cứ thế đứng bên cạnh mình, Thái tử nổi giận nói.
Hàn Mạc ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Thái tử, chậm rãi nói:
- Ngươi chỉ chịu chút khổ da thịt như thế, liền có vẻ thống khổ, ngươi có nghĩ tới, dao ngươi đâm vào thân thể Đại tướng quân, hắn có cảm giác như thế nào không?
Hàn Mạc nói xong, không chút khách khí xách Thái tử, động tác nhanh nhẹn, trong khoảng khắc đã thật sự cột Thái tử lên cây tùng.
Lúc này Thái tử đã phẫn nộ nói không ra lời.
Sau khi Hàn Mạc cột chắc, lúc này mới lui ra sau hai bước, nhìn Thái tử, thần sắc lạnh lùng, hơi chau mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng nghĩ thầm: "Nếu phải phòng hắn, thì phải phòng hoàn toàn, không thể để hắn làm hỏng chuyện lớn."
Hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một bình sứ màu tím.