Thời gian chầm chậm trôi qua, hai gã Thái y lấy máu từ trong cơ thể hai gã cầm đao ra, lập tức lấy kim thử máu từ trong hộp dụng cụ bắt đầu thử máu.
Trong trướng vải vắng lặng không một tiếng động, hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiếu Mộc đứng nhìn một bên, tuy rằng y không thông y lý, trình tự hai vị Thái y thực hiện y cũng mờ mịt khó hiểu, nhưng y lại có thể nhìn ra, sau khi hai gã Thái y thử máu, nhìn nhau, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng cổ quái.
- Niên huynh có thấy gì khác thường?
Một gã Thái y hỏi.
Niên thái y đó gật gật đầu, nhíu mày:
- Phó huynh dường như cũng thấy có vấn đề?
- Quái lạ quái lạ!
Phó thái y kia dường như cũng giống như Niên thái y, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hai người lúc này hiển nhiên đã bị mẫu máu kỳ lạ kia hấp dẫn quên cả bẩm báo ngay với Hàn Mạc. Thận thận trọng trọng, Niên thái y hạ giọng bàn:
- Phó huynh, ngươi và ta đổi lại nhìn xem mẫu hai người có khác hay giống nhau!
Vị Phó thái y kia gật gật đầu:
- Ta cũng có ý này!
Hai người lập tức đổi hai gã cầm đao với nhau, một lần nữa thử máu.
Hàn Mạc ngồi dựa trên ghế nhìn như đang ngủ, lẳng lặng chờ.
Lần này thời gian lãng phí cũng giảm đi rất nhiều, rất nhanh, hai gã Thái y lại nhìn nhau chằm chằm, lại cùng nhau khẽ gật đầu, hiển nhiên xác nhận mẫu máu khác thường trên người hai gã cầm đao là giống nhau như đúc.
Tiếu Mộc cau mày mờ mịt khó hiểu.
Hai Thái y tiến lên, cùng chắp tay, Niên thái y cung kính:
- Hàn tướng quân, máu hai người này có sự lạ!
Nhướn nhướn mày, Hàn Mạc mở to mắt chăm chú nhìn Niên thái y, nhàn nhạt hỏi:
- Có gì kỳ lạ?
- Trong máu hai người này dường như có độc tố.
. Niên thái y nghiêm nghị nói.
- Độc tố?
Hàn Mạc xoa xoa cằm hỏi lại:
- Hai vị đoán có độc tố gì?
Hai gã Thái y nhìn nhau, sắc mặt đều có vẻ xấu hổ, Niên thái y trầm nghâm một lúc mới thưa:
- Thưa Tướng quân, thật là hổ thẹn, tuy ta thử ra trong máu có độc tố khác với người thường, nhưng...ta đã từng chứng kiến vô số chuyện lạ, lại thật sự không thể nhìn ra trong máu này có cái gì.
Sắc mặt Hàn Mạc vẫn bình tĩnh, như thoáng có chút suy nghĩ, nhưng không nói gì.
Cuối cùng Phó Thái y chắp tay:
- Hàn tướng quân, tuy không thể công nhận nhưng đúng là...độc tố này đã phá hoại thân thể rất kinh khủng. Tướng quân hãy nhìn xem, hai người này tròng mắt đỏ sậm, đó là vì trong cơ thể có độc. Theo ngu kiến của ta, độc tố trong cơ thể hai người này đã xâm nhập, bệnh tình nguy kịch, cũng không phải mới trúng độc. Loại độc tố này ít nhất đã ở trong cơ thể hắn từ nửa năm trở lên... Hơn nữa, xem tình trạng trước mắt, nếu không thể ép được độc tố trong máu ra, thì hai người này không thể qua khỏi mười ngày!
Hàn Mạc vẫn bình tĩnh không hề kinh ngạc, dường như trong lòng đã sớm biết rõ, hỏi Niên thái y:
- Niên thái y cũng cho là như vậy?
Niên thái y vội chắp tay thưa:
- Phó thái y nói rất đúng. Trong cơ thể hai người này đã tích độc từ lâu, đã xâm nhập vào từng mạch máu trong cơ thể, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng đã bị độc công phá rồi. Phó thái y nói, độc tố không thể ép ra, chỉ có thể sống sót được mười ngày, ta cảm thấy Phó thái y có chút bảo thủ, chớ nói mười ngày, chỉ sợ ngay cả năm ngày cũng không chắc có thể chống đỡ nổi. Hơn nữa, lấy khả năng của ta cũng tuyệt đối không thể thanh trừ được độc tố trong cơ thể bọn họ!
Niên thái y còn tưởng rằng mục đích cuối cùng mà Hàn Mạc gọi hai người mình lại đây là muốn thanh trừ độc tố trong cơ thể hai gã cầm đao này, cho nên lúc này trước cứ đưa ra cái bùa bảo vệ đã, nói thẳng là không thể ép được độc tố trong cơ thể hai gã đó ra.
Lời này nói ra trước tiên nếu thật sự Hàn Mạc muốn hai người trị liệu, đến lúc đó dù có trị không được thì cũng đã nói trước rồi.
Phó thái y kia cũng là người thông mình, ngầm hiểu lời này Niên thái y thốt ra, vội vàng nói:
- Đúng vậy. Hàn tướng quân, có thể sống được mười ngày đã là cực hạn. Hơn nữa độc tố trong cơ thể bọn họ với tình trạng hôm nay như vậy khó có thể trị liệu!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, cười:
- Làm phiền rồi, mời hai vị xuống nghỉ ngơi đi!
Hai gã Thái y sửng sốt, nhưng có thể bỏ qua chuyện phiền toái kia đương nhiên là tốt, vội chắp tay và lui ra.
Tiếu Mộc mờ mịt khó hiểu lúc này mới tiến lên, ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân, người... người có biết trong cơ thể hai gã cầm đao có độc?
Hàn Mạc gật đầu:
- Tiếu Mộc, ngươi còn nhớ rõ lúc trước cùng ta hộ lương tới quận Nghi Xuân?
Tiếu Mộc đương nhiên nhớ rõ.
Từ khi Hàn Mạc tiến vào Báo Đột Doanh vẫn xem Tiếu Mộc như người trong nhà, qua lần hộ lương đi Nghi Xuân, đi sứ nước Khánh, đến biên quan, Tiếu Mộc cảm giác sâu sắc được Hàn Mạc tín nhiệm và coi trọng mình như thế nào.
Đối với sự tín nhiệm và coi trọng của Hàn Mạc, từ sâu trong nội tâm Tiếu Mộc cũng cực kỳ cảm kích.
- Vậy hẳn là ngươi nhớ rõ trên đường đi tới Nghi Xuân hộ lương, chúng ta có ở lại trấn Cổ Thủy một đêm.
Tiếu Mộc nhíu mày, chợt hiểu ra, giật mình hỏi:
- Đại nhân là nói tới thích khách đêm đó có ý đồ phóng hỏa đốt lương...!
Y nhìn hai gã cầm đao đang nằm trên đất:
- Hai gã kia và thích khách kia là một nhóm?
Hàn Mạc gật đầu:
- Ở trấn Cổ Thủy, chúng ta bắt một gã thích khách, sau lại lén giải về kinh, tiến hành thẩm vấn. Từ trong miệng hắn chúng ta đã có được một ít tin tình báo khá kỳ lạ.
Tiếu Mộc biết đó là tình báo bí mật, không dám trực tiếp hỏi, chỉ đành cẩn thận nghe.
Hàn Mạc liếc hai gã cầm đao kia một cái, Tiếu Mộc hiểu ý, sau người đưa bọn chúng xuống, đợi cho người cầm đao bị đưa đi, Hàn Mạc mới ra hiệu Tiếu Mộc ngồi xuống ghế bên cạnh:
- Theo như tên thích khách kia xưng hắn vốn là tử tù, nhưng là được người ta cứu, sau lại được an bài trong một trang viên khép kín, từ đó về sau liền bắt đầu có người đến dạy họ trở thành sát thủ!
Tiếu Mộc đại biến!
- Người giống như hắn có rất nhiều, hơn nữa đều bị ép ăn một loại thuốc. Loại thuốc này có thể khiến cho thân thể bọn họ đột nhiên trở nên mạnh phi thường, luôn trong tình trạng hưng phấn, sức lực sung mãn, có thể liên tục huấn luyện mà không mệt mỏi.
Hàn Mạc chậm rãi kể lại:
- Sức mạnh của bọn họ không cạn kiệt, liên tục không ngừng được huấn luyện giết người, người thường cần ba năm mới có thể thành công, bọn họ thậm chí không cần đến một năm đã có thể đạt được.... !
Tiếu Mộc cuối cùng mới hỏi:
- Theo như đại nhân nói, độc tố trong mấy bọ họ, đó là... loại thuốc này?
Hàn Mạc nghiêm túc gật đầu:
- Không sai, chính là loại thuốc này. Sau khi ăn nó vào, sẽ khiến cho con người lâm vào trạng thái hưng phấn một thời gian dài, đạt tới một lượng thuốc nhất định sẽ khiến cho thể năng và sức lực của bọn họ cạn kiệt... Bọn họ mất một năm huấn luyện để được bằng người ta huấn luyện ba năm, nhưng thể lực và sức mạnh tiêu hao trong một năm của bọn họ, lại có thể tương đương với 10 năm, 20 năm của người khác. Mà các sát thủ này cũng rất rõ ràng, tới một thời gian nhất định, các bộ vị trên thân thể bọn họ sẽ vì tiêu hao kịch liệt trong thời gian dài mà sụp đổ, không chết cũng biến thành phế nhân...!
Tiếu Mộc siết chặt tay, trong đôi mắt hiện rõ sự khiếp sợ, tức giận nói:
- Thế này... thật sự quá mức ác độc!
Hàn Mạc thở dài:
- Cho nên đêm trước khi thân thể các sát thủ này tới hạn, chủ nhân phía sau sẽ phái họ đi chấp hành nhiệm vụ... Hai gã cầm đao mới vừa rồi kia chỉ là một phần trong số đó mà thôi. Nếu bọn họ đã đi chấp hành nhiệm vụ, khẳng định đại nạn của họ đã đến!
Tiếu Mộc đứng phắt dậy:
- Đại nhân, là ai mà ác độc đến vậy? Lại có thể lấy thủ đoạn ti tiện như thế mà huấn luyện sát thủ?
Hàn Mạc bình tĩnh phân tích:
- Trước kia ta cũng không rõ lắm. Nhưng từ rất lâu rồi ta đã biết nhân vật phía sau lưng các sát thủ này không đơn giản. Có thể thu nạp tử tù, hơn nữa có thể ác độc đến thế, càng có thể có tài lực mạnh ủng hộ để mà bí mật huấn luyện sát thủ, tất cả dấu hiệu cho thấy chủ tử của bọn họ nhất định là một người rất có thế lực!
Tiếu Mộc nhíu mày nhìn Hàn Mạc:
- Đại nhân...hiện giờ đã rõ?
Hàn Mạc hơi hơi vuốt vuốt cằm.
- Là ai?
- Tiếu đại ca, ngươi và ta làm việc với nhau không đến một năm nhưng có thể coi là sinh tử chi giao, có một số việc ta không kiêng kỵ nói với ngươi!
Tiếu Mộc lập tức chắp tay:
- Đại nhân, người tín nhiệm và cất nhắc Tiếu Mộc như thế nào trong lòng Tiếu Mộc luôn ghi tạc. Tiếu Mộc một đời quân nhân sẽ không nói, nhưng nếu đại nhân có chút gì sai phái, Tiếu Mộc dù vượt lửa băng sông cũng không chối từ!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, mềm giọng:
- Hôm qua Thái tử mất tích, Dương Vĩnh Huy ở lại, hôm nay các sát thủ này liền hóa trang muốn thừa nước đục thả câu mà đưa Dương Vĩnh Huy đi, lại muốn lập mưu giết ta... Ngươi không cảm thấy trùng hợp sao?
Tiếu Mộc lập tức hiểu ra:
- Các sát thủ này tất là đồng đảng của Dương Vĩnh Huy.
Hàn Mạc gật đầu:
- Là đồng đảng, điều này tuyệt không cần nghi ngờ. Nhưng Dương Vĩnh Huy tuyệt đối không phải chủ tử sai khiến bọn họ, hiện giờ Dương Vĩnh Huy là Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột Doanh, mấy tháng trước chỉ là một gã Hộ quân úy, hắn không có khả năng âm thầm huấn luyện dàn sát thủ này, cho nên ta cho rằng Dương Vĩnh Huy cũng giống như đám sát thủ kia, chỉ là công cụ trong tay kẻ khác mà thôi!
Tiếu Mộc gật đầu, tuy y cảm thấy việc Thái tử mất tích không thoát được liên quan đến Dương Vĩnh Huy, nhưng y không bỏ được cái suy nghĩ Dương Vĩnh Huy là chủ mưu, suy tư một lát, lại thấp giọng hỏi:
- Đại nhân cảm thấy ai là chủ tử sau lưng đám sát thủ đó?
Hàn Mạc ngầm ngâm một lát, lắc đầu, cười sâu xa khó hiểu.
Thấy Hàn Mạc không nói lời nào, Tiếu Mộc cũng trầm ngâm, cuối cùng tới bên cạnh Hàn Mạc, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, thứ mạt tướng nói lỡ, người cảm thấy dàn sát thủ này... có liên quan tới... Thái tử?
Hàn Mạc nheo nheo mắt.
- Vì sao ngươi có thể nghi ngờ như vậy?
Tiếu Mộc thấp giọng nghiêm túc trả lời:
- Chỉ là... cảm giác như vậy!
Hàn Mạc vỗ nhẹ lên tay Tiếu Mộc, thấp giọng:
- Ta nói với ngươi điều này chỉ vì ta cảm giác có một số việc có thể xảy ra... Thậm chí ta cảm thấy việc này sẽ mang nguy hiểm đến cho Báo Đột Doanh.
Tiếu Mộc cắn răng, siết chặt tay:
- Đại nhân, người có chuyện gì cần tới thuộc hạ cứ nói, Tiếu Mộc tuyệt không hai lời!
- Tiếu đại ca, có người muốn giết ta tuyệt không chỉ vì ta có ân oán với hắn. Ta cảm thấy có người muốn mượn cơ đoạt lấy binh quyền Báo Đột Doanh!
Nhìn Tiếu Mộc, Hàn Mạc chậm rãi nói từng tiếng:
- Cho nên ta muốn ngươi giúp ta, bất kể là ai mưu họa sau lưng, binh quyền Báo Đột Doanh tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác!
- Đại nhân, Thánh thượng trao Báo Đột Doanh cho người, chúng ta chỉ biết đến Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, Tiếu Mộc ta chỉ biết đến quân lệnh của người. Nếu ai muốn bất lợi tới Báo Đột Doanh, Tiếu Mộc ta là người đầu tiên không đáp ứng!
- Tốt!
Hai mắt Hàn Mạc sáng lấp lánh:
- Đối phương đã có âm mưu thì tuyệt sẽ không dễ bỏ qua như vậy. Địch bất động, chúng ta cũng bất động. Nếu bọn chúng có dấu hiệu hành động, chúng ta cũng... không được nương tay chút nào!
Trong lòng hắn đã động sát khí!
Nếu thật sự là Thái tử đứng sau lưng bày ra, đối phương đã lập mưu muốn giết mình, thì chính mình cũng sẽ không quản đối phương là ai.
Cho dù thật sự là vị Thái tử kia, chuyện tới trước mắt Hàn Mạc cũng sẽ không ngồi chờ chết, lại càng sẽ không nương tay.
Hắn rất rõ, Thái tử vội vàng như vậy luôn có mục đích. Rất nhiều chuyện rồi sẽ dần dần nổi lên mặt nước, hiện giờ hắn không cần làm gì nhiều, bởi đối phương dù sớm hay muộn cũng sẽ phải ra tay.
Càng là thời khắc như thế này mình càng cần phải giữ được bình tĩnh không thể động lòng.
Thái tử mặc dù bệnh cũng phải diễn màn mất tích, cũng thể hiện rằng âm mưu của hắn không thể giữ kín nữa rồi, cho nên Hàn Mạc cũng rất rõ, âm mưu của đối phương sẽ rất nhanh bộc lộ ra.