Tiếng này vừa thốt ra, Hàn Mạc đã biết sẽ xảy ra việc lớn, trong lúc nhất thời chân tay lóng ngóng, mặt mũi trắng bệt, trên trán Hàn tướng quân, quả nhiên trong lúc này đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn không thể tưởng tượng ra được, tiếp theo chuyện sẽ xảy ra như thế nào.
Bích di nương đang lầm bầm, bỗng nghe một âm thanh từ đằng sau phát ra, thất kinh hoảng hốt, khuôn mặt xinh đẹp trong phút chốc đã trắng bệch ra, cả người phản xạ ngâm vào trong nước, hai tay che ở trước ngực, đôi mắt đẹp lúc này đã trở nên sợ hãi vô cùng, nói một cách thất kinh:
- Là... là ai? Ai ở bên đó?
Nàng rõ ràng nghe được tiếng của người nam, trong lòng sợ hãi, đã tới mức sợ vô cùng..
Hàn Mạc cũng lo lắng vô cùng, trong chốc lát không nói lên tiếng gì.
Bích di nương từ từ di chuyển về phía bờ, giọng nói run rẩy:
- Là ai, nhanh ra đây, nếu không ra, ta... ta gọi người đến!
Hàn Mạc giật cả mình, nơi đây tuy là không có ai xâm nhập, nhưng trong đêm tối yên tĩnh, Bích di nương kêu lên một tiếng, đám hộ vệ kia sẽ nghe thấy động tĩnh, thì sẽ ồ ạt kéo đến.
Nếu như để bọn chúng nhìn thấy mình đang cùng với Bích di nương ở suối nước nóng này, coi như mình xong đời rồi, Bích di nương danh tiết cũng bị tổn hại.
Bích di nương tuy là người thông minh, nhưng trong phút chốc sợ hãi, trong đầu khó để bình tĩnh mà hồ đồ, không khéo lại la lên một tiếng.
Hàn Mạc toát cả mồ hôi lạnh trên trán, nhưng cũng biết là không thể tiếp tục tránh nữa, đã từ sau hòn non bộ di chuyển ra, nhìn về phía Bích di nương, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Bích di nương lúc này sợ hãi trắng bệch ra, người đã ngụp trong nước, đang tiến về phía bờ.
Hàn Mạc đi ra, Bích di nương lập tức nhìn thấy, đã ngây người ra, cơ thể dừng lại bất động.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian và không gian như ngừng trôi, tất cả đều im ắng, chỉ có lớp sương mù dày đặc cứ lượn lờ bay ở trên.
Bích di nương lúc đó chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng lại, đến một sợi lông cũng không động đậy, trong đầu trống rỗng, nàng tuy thông minh, nhưng đối mặt với tình huống đặc biệt như vậy, thực tế không biết phải xử lý như thế nào.
Nếu là người khác, nàng hẳn nhiên sẽ gọi người đến, nhưng lúc này trước mặt nàng lại là Hàn Mạc, trong đầu nàng còn minh bạch một chút, chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không hét ra tiếng nào, càng không thể để ai biết.
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt Bích di nương trắng bệch ra, khác với cái trắng hồng ngày thường, biết phu nhân đã rất kinh hoàng, trong lúc nhất thời cái khó ló cái khôn, ra vẻ mơ hồ dụi dụi mắt, hỏi:
- Là ai? Ai ở đằng kia?
Di nương trong chốc lát đã giật mình.
Hàn Mạc rút cái thắt lưng ra, ngáp một cái, vẫn cứ nói một cách mơ hồ:
- Quả thật rất mệt mỏi, đã ngủ thiếp ở suối nước nóng này rồi, ài, vừa rồi nằm mơ, thất là đáng sợ... í, trước mắt ta hơi mờ, là ai ở trước đó vậy?
Bích di nương nghe hắn nói như vậy, sắc mặt dần dần bừng lại, không dám ở thêm, nhanh chóng di chuyển về phía bờ.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Vẫn đang còn trong mơ, ài... không có người, ờ, tiếp tục ngủ thôi!
Hắn giả vờ, nhưng dáng bộ trong rất thật, Bích di nương tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng mơ hồ có chút may mắn, xem ra Mạc Nhi chưa có nhìn thấy mình.
Nàng chỉ sợ lát nữa Hàn Mạc nhận ra, hai bên đều khó xử, rất nhanh đã đi đến bờ, nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn thử, lúc này chỉ thấy Hàn Mạc đã ngồi lên trên ghế đá, dựa vào hòn non bộ, đang ngáy khò khò, trong đêm yên tĩnh, tiếng gáy đó nghe rất rõ ràng.
Bích di nương trong lòng vẫn cho là may mắn, nhưng cũng có chút lo lắng, chỉ sợ Hàn Mạc ở ngoài trời ngâm trong nước mà ngủ, sẽ không tốt cho sức khỏe, ở trên bờ do dự một lát, cuối cùng thở dài, vội vàng mang xiêm y vào, nhìn ra xa phía hòn non bộ nơi Hàn Mạc đang dựa lưng vào hòn non bộ để ngủ không có động tĩnh gì, vẽ mặt cực kỳ phức tạp, khuôn mặt trắng bệch dần dần mất đi, trong lòng vẫn cứ lo lắng.
Tiếng ngáy kia càng ngáy càng vang lên, Hàn tướng quân tự cho rằng Bích di nương tin mình đã ngủ thật.
Bích di nương cũng là người thông minh, nếu như tiếng ngáy của Hàn Mạc đều đặn, thì nàng mới bảy tám phần tin là Hàn Mạc nguer thật, nhưng mà tiếng ngáy này lại quá vang, trái lại lộ ra có chút giả dối.
Bích di nương lẳng lặng đứng ở trên bờ, nàng lúc trước kinh hoàng, giờ đã bình tĩnh trở lại, rất nhanh thì đã hiểu ra, Hàn Mạc làm như vậy, e rằng cố ý để cho mình biết, sợ rằng hai người đều xuất hiện sẽ thấy xấu hổ.
Nàng thầm trách, xem xung quanh, lúc này mượn ánh trăng mờ mờ chiếu vào, nhìn thấy áo quần đang mắc ở trên hòn non bộ góc vườn, thì tự trách chính mình lúc nãy vô tâm quá.
Một ngọn gió thổi đến, xiêm y bên trong ướt sũng, bị gió đêm thổi đến, cơ thể có hơi rét run, lại nhìn Hàn Mạc, thở dài sâu kín, không dám lưu lại đây, nhanh chóng rời khỏi.
Chờ Bích di nương rời khỏi, Hàn Mạc hé hé mắt ra rồi mới mở hẳn, thở một hơi dài, lúc này mới cảm nhận được, trên trán mình toát ra mồ hôi như mưa.
Hắn lẳng lặng tựa vào hòn non bộ, lại nhắm mắt lại, nghĩ lại những lời Bích di nương vừa mới nói, chỉ cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ, hóa ra trong lòng của phu nhân đẹp này luôn cảm động nhớ nhung tình ý của mình đối với nàng.
Đêm dài yên tĩnh, Bích di nương đến đây, có lẽ Bích di nương đem những gì đè nén trong lòng đã lâu ở dưới ánh trăng này nói ra nhẹ nhàng.
Hàn Mạc cười một cách đau khổ rồi lắc đầu.
Có một số việc, cả đời chỉ có thể mông lung như vậy, hắn tuy rất rõ những đau khổ và dằn vặt trong lòng Bích di nương, nhưng chính mình lại như thế nào?
Bích di nương quay về phòng mình, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, một tay đặt lên ngực, chỉ cảm nhận được tim mình vẫn đập nhanh như trước vậy.
Nàng trên đường về phòng đi giống như con mồi bị thợ săn đuổi theo vậy, chạy nhanh về phòng, trong đầu càng nghĩ rõ, tim đập càng nhanh hơn.
Nàng đã rất rõ, Hàn Mạc cố ý giả vờ ngủ, nàng càng xác định, những lời nàng bộc bạch dưới ánh trăng, e rằng đều bị Hàn Mạc nghe thấy hết rồi.
Những lời đó đều xuất phát tự đáy lòng, nhưng một phu nhân trong đêm trăng một mình cô đơn, nói nhẹ nhàng ra những lời trong lòng, luôn có cảm giác gì đó mờ ám, đối với Bích di nương mà nói, những lời này bị Hàn Mạc nghe rõ ràng, thì có nghĩ là những suy nghĩ sâu nhất trong lòng mình đều bộc lộ ra cho Hàn Mạc biết hết rồi, điều này hẳn nhiên khiến cho nàng vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Nghĩ đến những lời nói chính mình nói với Hàn Mạc ở suối nước nóng đều bị Hàn Mạc nghe thấy hết, nàng cảm thấy mặt mình nóng ran lên, đỏ ửng lên, như phấn hồng vậy, tim đập càng nhanh hơn.
Tính nàng bảo thủ, vẫn là người phụ nữ thủ đạo, những lời nói đó, đã là chuyện long trời lở đất rồi, nàng không biết Hàn Mạc nghe thấy những lời đó, sẽ coi mình như thế nào?
Nàng bây giờ không thấy lo lắng chuyện hai người đã gặp nhau ở suối nước nóng, mà lo lắng càng nhiều chính là cái nhìn của Hàn Mạc đối với mình.
Từ trước tới nay, Hàn Mạc luôn chăm sóc cho nàng, hơn nữa còn vì nàng mà mạo hiểm đi Phong quốc, trong lòng bất cứ người nữ nào, có bất kỳ người con trai nào vì mình mà đứng ra, đó là điều mơ ước. Mà bất cứ người con gái nào đối với người con trai như vậy, sẽ cảm kích sâu đậm, thậm chí xuất hiện một cảm giác khác thường không thể để người khác biết.
Bích di nương lo lắng nhất, chính là những lời nói đêm nay bị Hàn Mạc nghe bên tai, sẽ khiến cho Hàn Mạc coi thường mình, nàng ta sợ trong mắt của Hàn Mạc, là một người phụ nữ làm tổn hại đạo đức.
Thay áo quần một cách bất thần, nằm lên giường, nàng cứ như vậy khó chìm vào giấc ngủ.
Một hồi lâu, nàng mới cảm thấy mí mắt của mình hơi lạnh tê, trong vô thức, mắt của nàng đã rơi nhẹ những giọt nước mắt, nhắm mắt lại.
...
Nghỉ ngơi hai ngày ở sơn trang Hổ Đột, ngoại trừ đi lại trong sơn trang ra, Hàn Mạc đem theo mấy tùy tùng đi tản bộ ở những vùng đất hoang xung quanh sơn trang, thưởng thức cảnh và không khí cuối thu.
Sau đêm đó Bích di nương, hiển nhiên trong lòng có khoảng cách với Hàn Mạc, thậm chí ngay từ đầu không muốn ra khỏi cửa. Hàm Thấm cho rằng sức khỏe của mẫu nương không tốt, cũng cùng ở trong phòng. Bích di nương nghĩ đến những lời đó, chỉ là Hàn Mạc muốn cho mọi người đổi khí, nếu vì mình mà khiến cho mọi người vướng bận, đó cũng là không tốt, đành phải đi theo mọi người, nhưng mà từ đầu đến cuối, cũng không dám nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc trong lòng làm sao hiểu rõ tâm tư Bích di nương, còn cho rằng Bích di nương trách mình thất lễ đêm đó, trong lòng cũng có xấu hổ, mấy lần muốn giải thích, nhưng thực tế lại không có cơ hội nào hết, hơn nữa sự việc đó, càng giải thích càng thêm rắc rối, chỉ biết ngậm miệng không nhắc đến, cố gắng thể hiện hết sức tự nhiên.
Ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mặt Bích di nương, liền thể hiện nụ cười, Bích di nương trên mặt nóng phừng lên, chỉ có thể cúi đầu.
Chỉ có điều hai người đều là người thông minh, tuy trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng không để cho mấy người nhìn thấy được việc gì.
Hai hôm sau, thời tiết càng lạnh, đoàn người rời khỏi sơn trang Hổ Đột quay trở về kinh.
Hàn Mạc đêm đó nói chuyện dài cùng với Trang Uyên, đã biết rõ cầm đầu sau lưng nội gián Hoa Thính là ai, nhưng hắn vẫn không rút dây động rừng, bởi vì hắn rất rõ, lúc này xử lý nội gián, sẽ gây ra sự việc không vui bên phía Thái tử, thâm chí Thái tử sẽ coi mình là kẻ địch.
Lúc này đắc tội với vị Thái tử tính khí rất nóng nảy đó, tất nhiên sẽ không có lợi chút nào.
Quan trọng nhất là hắn đang muốn xem thử, Thái tử phái cái đinh đến Tây Hoa Thính là mắt xích nào trong tất cả âm mưu của Thái tử, yên tĩnh quan sát diễn biến, bất động như núi.
Trong binh pháp Tôn Tử có nói: "Tật như gió, từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn."
Hơn nữa trong binh thư của Tiêu Hoài Ngọc, đối với bốn câu này mà nói, rất là kính mộ, coi thành châm ngôn quân đạo.
Hàn Mạc lĩnh hội được ý trong đó, cũng dần dần lĩnh hội, chờ xem động tĩnh, là "Từ như lâm", là "bất động như sơn", nhưng Hàn Mạc bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị "tật như phong", chuẩn bị "xâm lược như hỏa".
Trước khi vào đông, Hàn Mạc tổ chức một lần diễn quân ở doanh trại Báo Đột, ở đó đề bạt lên một số tướng lĩnh cấp thấp, lần diễn quân này kéo dài liên tiếp năm ngày, đó là cuộc diễu binh quy mô lớn của toàn bộ doanh trại.
Đến ngày diễn binh cuối cùng, Hàn Mạc nhận được một tin báo khiến hắn vô cùng giật mình.
Tin tức Hộ quân tham lĩnh Tiếu Mộc báo đến, đó là tin chiến tranh giữa Ngụy- Khánh.
Hàn Mạc ngồi trong doanh trại, xem tin báo chiến trong tay, nhíu mày.
"18 tháng mười, quân Ngụy đánh vào Long Sơn với quy mô lớn, Long Sơn xảy ra hỏa hoạn, lửa phát tán hơn trăm dặm!"
Đây là nữa đoạn đầu của quân báo, Hàn Mạc nhìn thấy, đã rất kinh ngạc, bởi vì kế hoạch của quân Ngụy, đều bị Trang Uyên đoán trúng phóc.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn là kết quả của trận chiến này.
"Trận dịch này, quân Ngụy bị tập kích, đại bại!"
Long Sơn bị hỏa công, đây là tổn thất nghiêm trọng của quân Khánh, trên quân báo này còn viết quân Ngụy bị tập kích đại bại, điều này khiến cho Hàn Mạc khiếp sợ vô cùng, hoàn toàn không hiểu, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Mộc trước án, nhíu mày nói:
- Quân báo... không thể sai sót được?