Tên Hàn Mạc, đương nhiên không tính thiên hạ đều biết, nhưng ở thành Yến Kinh đô thành nước Yến này, cũng là một cái tên rất vang dội. Mọi người trong kinh, đều sẽ lấy làm vinh quang vì ở đô thành, càng kiêu ngạo v́ nắm được một số quốc sự, Hàn Mạc là người thăng quang chức nhanh nhất từ khi nước Yến lập quốc tới nay, Chỉ huy sứ Ngự lâm quân trẻ tuổi nhất từ khi lập nước, Thính trưởng Tây Hoa Thính trẻ tuổi nhất. Tuy rằng mọi người không rõ lý do, nhưng quan viên trẻ tuổi được sủng ái như vậy, tên tuổi đương nhiên cực kỳ vang dội ở kinh thành.
Tiêu cục là ngọn nguồn của tin tức, tên Hàn mạc này, Hòa Thịnh tiêu cục từ trên xuống không ai không biết, Thiết Khuê tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Gương mặt dãi dầu sương gió kia, cuối cùng lộ ra một chút khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Hàn Mạc. Thiết Khuê đột nhiên thở dài, nâng bình rượu lên, một hơi uống cạn nửa bình rượu không còn lại gì.
Tuy rằng tửu lượng của hắn rất lớn, nhưng một vò này chung quy là rượu mạnh, hơn nữa một hơi uống cạn, sau khi hắn uống cạn, gương mặt vốn hơi ngăm đen lại đỏ hồng lên.
Hàn Mạc chỉ lẳng lặng nhìn Thiết Khuê, cũng không nói gì.
Ở trong lòng Hàn Mạc, Thiết Khuê là người rất khôn khéo cũng rất có nguyên tắc, một chuyến đi nước Phong cũng hơi lộ ra tài năng lãnh đạo, cẩn thận, cũng không mất uy nghiêm của Thiết Khuê, người như vậy rất có ấn tượng trong lòng Hàn Mạc.
Hệ thống tình báo của Tây Hoa Thính đương nhiên vô cùng sắc bén, một số chuyện còn nhỏ của Thiết Khuê sớm đã đặt lên bàn Hàn Mạc.
- Ngươi có biết, chuyện ta hối hận nhất hôm nay là chuyện gì?
Sau khi buông bình rượu, người đàn ông mạnh mẽ bình tĩnh này nhìn Hàn Mạc, hỏi một câu không hiểu ra sao.
Hàn Mạc chỉ mỉm cười, vẫn không nói gì.
- Ta rất hối hận, hôm nay không nên hỏi ngươi là ai!
Thiết Khuê thở dài:
- Bằng không có lẽ ta không cần phải đưa ra lựa chọn!
Hàn Mạc ồ một tiếng, cười nói:
- Vì sao Thiết tiêu đầu nói vậy?
Thiết Khuê hơi ghé lại gần, nói:
- Chuyến đi Phong Quốc, ngươi che dấu tung tích, tự nhiên là có rất nhiều chỗ bất tiện. Hiện giờ ta biết thân phận của ngươi, ngươi lại tra rõ ràng tình huống của ta, nếu ta không đi theo ngươi, ta lo lắng cuộc sống sau này của ta sẽ rất bất an!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Cũng sẽ không bất an, chẳng qua ta cũng tính toán, hôm nay mời không được Thiết tiêu đầu, như vậy mỗi tháng sau này sẽ đều tìm Thiết tiêu đầu uống rượu, lâu ngày, tình cảm tăng lên, tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói!
Thiết Khuê trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Thiết Khuê là kẻ lỗ mãng, xuất thân quân nhân, có rất nhiều khí lực, nếu Hàn đại nhân muốn dùng khí lực của ta, Thiết Khuê cũng không hai lời. Chẳng qua... Thiết Khuê không hy vọng vợ con của ta cuốn vào trong thị phi, không biết Hàn đại nhân có thể dàn xếp hay không?
Hàn Mạc lập tức gật đầu nói:
- Thiết tiêu đầu yên tâm, ta đã suy nghĩ an bài tốt cho họ!
Thiết Khuê cũng không nói nhiều, đứng dậy ôm quyền với Hàn Mạc:
- Hàn đại nhân, Thiết Khuê cáo từ trước, có một số việc cần phải xử lý!
- Tạm biệt Thiết tiêu đầu!
Hàn Mạc cũng đứng dậy ôm quyền:
- Hàn Mạc chờ Thiết tiêu đầu tới!
Thiết tiêu đầu gật đầu, không nói thêm lời nào, bước nhanh rời đi.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng Thiết Khuê đi xa, khẽ thở dài:
- Đúng là vẫn còn người có chí hướng!
...
Trong hậu viện Hòa Thịnh tiêu cục, Tổng tiêu đầu Đậu Thiên Đạt đang thi triển bát quái đao pháp mạnh mẽ, mấy tên tiêu sư bốn phía đều ủng hộ.
Luyện xong một bộ đao pháp, sớm có tiêu sư đưa khăn mặt tới.
- Đao pháp của Tổng tiêu đầu xuất thần nhập hóa, chúng tôi thật sự mở rộng tầm mắt!
Một gã tiêu đầu hơn năm mươi tuổi tiến lên, vuốt chòm râu dê mỉm cười nói.
Bên cạnh lập tức là một hồi xu nịnh, Đậu Thiên Đạt dùng khăn mặt lau tay, trên mặt còn có chút đắc ý.
Đậu Thiên Đạt năm nay năm mươi bốn tuổi, cũng được cho là một nhân vật ở kinh thành, năm đó dùng một bộ bát quái đao này tạo ra một thế giới, xây dựng cờ hiệu Hòa Thịnh tiêu cục.
Tiêu cục hiện giờ không ngừng kinh doanh, thu nhiều tiền bạc, sớm đã không cần Đậu Thiên Đạt lộ diện, nhưng lúc nhàn hạ, hắn vẫn thích luyện tập, lại thích triệu tập mọi người dưới tay đến, đơn giản là muốn nghe nịnh hót một chút mà thôi.
Người già rồi, tai mềm thích nhất chính là nghe nịnh bợ.
- Một bộ đao pháp này của Tổng tiêu đầu, bao quát hết thảy, khí thế phi phàm, hơn nữa trong chiêu có chiêu, thật sự là đao pháp thế gian hiếm thấy!
Một gã tiêu sư bên cạnh xu nịnh:
- Theo tôi thấy, người trong thiên hạ có đao pháp bậc này, ít ỏi không có mấy!
Râu dê cười ha ha nói:
- Toàn bộ tiêu cục chúng ta đều biết đao pháp này vô cùng lợi hại, nhưng chỉ sợ trong lòng một số người còn không phục!
Đậu Thiên Đạt nghe vậy, mày nhăn lại, nhìn râu dê, thản nhiên nói:
- Ai không phục?
- Thật ra cũng không có gì, là tôi lắm miệng.
Râu dê vội vàng lắc đầu:
- Tổng tiêu đầu, ngài coi như tôi chưa nói cái gì!
Đậu Thiên Đạt đi tới ngồi xuồng ghế bành dưới cây đại thụ trong viện, nhận bình trà bên cạnh đưa tới, nhấp một ngụm, không vui nói:
- Lão Viên, trong lời ngươi có chuyện, có gì hãy nói, giấu đầu lòi đuôi, thật sự không thoải mái!
Râu dê bước lên phía trước, ghé sát Đậu Thiên Đạt nói:
- Tổng tiêu đầu, chỉ sợ ta nói ngài không tin!
- Nói mau, ấp a ấp úng cái gì?
- Vâng vâng vâng!
Râu dê gật đầu như gà mổ thóc, thấp giọng nói:
- Tổng tiêu đầu, mấy ngày trước Thiết Khuê cũng luyện đao trong viện, đúng lúc tôi gặp phải, khen hắn vào câu, chẳng qua cũng nói đao pháp của hắn so với Tổng tiêu đầu còn kém một chút...!
Thấy Đậu Thiên Đạt cau mày, hắn nói tiếp:
- Nhưng Thiết Khuê kia lại nói lời khó nghe!
- Ồ?
Đậu Thiên Đại lại uống một ngụm, liếc mắt nhìn râu dê nói:
- Hắn nói cái gì?
Râu dê khom người cạnh Đậu Thiên Đạt, thấp giọng nói:
- Tiểu tử kia tuyên bố, đao pháp của hắn là vua trong đao pháp, luyện ra từ trong quân đội Tây Bắc, đó là đao pháp khát máu, dùng đối địch đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đậu Thiên Đạt hơi vuốt cằm nói:
- Đao pháp của Thiết Khuê quả thật không tồi, đao pháp trong quân đội có chỗ độc đáo, ngắn gọn thực dụng, lấy giết địch chiến thắng làm mục đích cuối cùng. Thiết Khuê xuất thân quân ngũ, tuy nhiên theo cách nhìn của ta, có thể luyện đao pháp trong quân đội được như hắn, cũng không nhiều lắm!
Râu dê vội nói:
- Tổng tiêu đầu, thật sự có tài thì thôi, khen đao pháp trong quân đội, chúng ta cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều câu sau của hắn, lại khiến người ta vô cùng tức giận!
- Nói cái gì?
Râu dê làm ra bộ khí khái nói:
- Tiểu tử kia lại nói, ngoại trừ đao pháp trong quân đội, đao pháp khác chỉ là khua chân múa tay, trông được dùng không được.
Hắn thốt ra lời này, đám tiêu sư bên cạnh lập tức hiểu được ý tứ của hắn, lập tức có người tiến lên thêm mắm thêm muối:
- Tổng tiêu đầu, hắn rõ ràng là châm chọc đao pháp của Tổng tiêu đầu! Thật sự là coi trời bằng vung.
- Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê ỷ vào hiện giờ có thanh danh, tự cao tự đại trong tiêu cục, những lão già chúng ta, hắn không để vào mắt!
- Đúng vậy, Tổng tiêu đầu. Tiểu tử kia cũng không nghĩ lại, lúc trước ở trong kinh, quần áo mục nát tới cửa cầu Tổng tiêu đầu thu nhận, nếu không phải Tổng tiêu đầu tốt bụng nhận lấy hắn, chỉ sợ hiện giờ hắn còn xin ăn ngoài phố. Hiện giờ có một ít công lao liền kiêu ngạo như thế, quả thật là một con sói!
Mọi người nghị luận, nói Thiết Khuê không đáng một đồng.
Đậu Thiên Đạt nhíu mày, cuối cùng ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
- Thiết Khuê tính tình hướng nội, không thích nhiều lời, cũng không phải không để các ngươi vào mắt. Về phần nói đao pháp khác đều là khua chân múa tay, so ra kém đao pháp trong quận đội, đây cũng không phải không có đạo lý. Đao pháp trong quân đội giản hóa, gọn gàng lưu loát, cực kỳ thực dụng, mà đao pháp khác ít nhiều có một số động tác đẹp mắt, ngay cả bát quái đao của ta cũng không phải không có tỳ vết nào. Việc này sau này không cần bàn lại nữa!
Mọi người nghe Đậu Thiên Đạt nói như vậy, lập tức cũng không dám nói nữa, râu dê kia lập tức hơi xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, đã thấy Thiết Khuê đi tới từ hành lang. Mọi người nhìn thấy Thiets Khuê, lập tức không dám nói, dù sao mọi người đều biết, hiện giờ Thiết Khuê là trụ cột của Hòa Thịnh tiêu cục, bàn luận sau lưng thì thôi, nói xấu trước mặt hắn, quả thật không ai dám.
Đậu Thiên Đạt nhìn thấy Thiết Khuê, lập tức đặt ấm trà sang bên cạnh, đứng dậy cười nói:
- Thiết Khuê, không phải hôm nay trở về nghỉ ngơi sao? Sao lại tới tiêu cục? Qua hai ngày lại phải áp tiêu dài, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tinh thần!
Thiết Khuê lập tức đi tới trước mặt Đậu Thiên Đạt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thi lễ với Đậu Thiên Đạt, chậm rãi nói:
- Tổng tiêu đầu, ngày đó Thiết Khuê rời khỏi quân đội, đi vào kinh thành, hành động không quen, nghèo rớt mồng tơi, nếu không có Tổng tiêu đầu thu lưu, cho Thiết Khuê một chén cớm, Thiết khuê cũng không có ngày hôm nay, phần đại ân đại đức này, Thiết Khuê trọn đời khắc ghi!
Mọi người bốn phía ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết vì sao thái độ của Thiết Khuê hôm nay khác thường. Đúng như lời Tổng tiêu đầu nói, mọi người đều biết ngày thường Thiết Khuê trầm mặc ít lời, ngay cả cảm kích trong lòng, cũng không tùy tiện biểu lộ ra, nói chuyện giống hôm nay vậy, quả thật chưa thấy bao giờ.
Vẻ mặt vài tên tiêu sư chung quanh hơi mất tự nhiên, vừa rồi bọn họ lớn tiếng trách Thiết Khuê không đúng, lại không biết có phải Thiết Khuê nghe thấy hay không.
Đậu Thiên Đạt cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn mỉm cười nâng Thiết Khuê nói:
- Thiết Khuê, đây là duyên phận hai ta, nói những lời này làm gì?
Thiết Khuê tháo một tấm thiết bài từ bên hông xuống, hai tay dâng lên:
- Tổng tiêu đầu, đây là tấm tiêu bài hai năm trước ngài ban cho Thiết Khuê, từ ngày đó Thiết Khuê cũng trở thành một gã tiêu đầu, qua hai năm, tấm thiết bài này cũng không rời khỏi người Thiết Khuê, hôm nay lại trả nó lại cho Tổng tiêu đầu!
Nghe được Thiết Khuê nói nhưu vậy, mọi người đều quá sợ hãi.
Trả lại tiêu bài, chỉ có một loại giải thích, đó là muốn rời khỏi Hòa Thịnh tiêu cục.
- Thiết Khuê, ngươi có ý gì?
Đậu Thiên Đạt biến sắc, tuy rằng tuổi hắn lớn, nhưng tuyệt đối không hồ đồ.
Hiện giờ Thiết Khuê hoàn toàn xứng đáng là bảo vật trấn cục của Hòa Thịnh tiêu cục, mấy năm nay Hòa Thịnh tiêu cục phồn vinh hưng thịnh chính là bởi vì có một nhân vật như vậy, điểm này Đậu Thiên Đạt rất rõ ràng, cho nên người khác nói xấu Thiết Khuê sau lưng, Đậu Thiên Đạt đều bỏ mặc, hắn cũng sẽ không bởi vì lời nói của những người khác khác mà tự hủy cả tiêu cục.
Không có Thiết Khuê, tên tuổi Hòa Thịnh tiêu cục rất nhanh sẽ biến mất trong ba tiêu cục lớn.
Thiết Khuê bình tĩnh nói:
- Ơn của Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê khắc ghi cả đời.
Đậu Thiên Đạt nắm tay Thiết Khuê, nhíu mày nói:
- Ngươi muốn rời khỏi tiêu cục?
Thiết Khuê gật đầu.
- Thiết Khuê, người khác lời ra tiếng vào, ngươi đừng để ở trong lòng!
Đậu Thiên Đại nghiêm mặt nói:
- Ta rất tín nhiệm ngươi, ngươi cũng không thể cứ rời đi như vậy. Ngươi có yêu cầu gì cứ đề xuất, ta đều sẽ đáp ứng ngươi!
Đậu Thiên Đạt nói như vậy, mấy tên tiêu sư chung quanh lại xấu hổ.
Thiết Khuê nhìn Đậu Thiên Đạt, chậm rãi nói:
- Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê còn một tâm nguyện chưa xong, còn một nợ máu chưa trả, thân thể này lưu lại, chính là chờ một ngày có thể báo thù rửa hận, hiện giờ cũng nên đi làm một số chuyện!
Hắn lại thi lễ với Đậu Thiên Đatị, bình tĩnh nói:
- Nếu đại cừu được báo, còn có thể sống sót, chắc chắn báo ân Tổng tiêu đầu, nếu không... kiếp sau sẽ báo ân này!
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, lời này của Thiết Khuê không đầu không đuôi, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Thiết Khuê lại ôm tay với mọi người chung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Mấy năm được các vị huynh đệ chiếu cố, sau này có cơ hội, sẽ báo đáp!
Hắn quả thật không nhiều lời, xoay người dứt khoát mà đi, để lại mọi người kinh ngạc đầy sân.