Khi Hàn Mạc tỉnh lại thì lập tức một mùi xú uế mang theo ẩm mốc xông vào trong mũi, loại mùi vị khiến cho hắn rất không thoải mái. Hắn mở mắt ra, nhưng trước mắt lại là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là bên tai truyền đến thanh âm "Thùng thùng", hắn biết, đó là thanh âm nước biển vỗ vào thân thuyền. Tuy thân thể vẫn còn cảm giác mềm nhũn vô lực, chẳng qua là đã tốt hơn rất nhiều. Hắn thử cử động tay chân nhưng liền phát giác hai tay hai chân đã bị trói rất chặt, mà theo như hắn phán đoán, dây thừng để trói tay chân không phải là loại dây bình thường, mà chính là dây làm bằng gân bò, là loại có tính co dãn rất tốt, cho dù khí lực có lớn tới đâu cũng khó có thể giãy thoát.
Dưới tình huống trước mắt là một mảnh đen nhánh cùng với mùi tanh hôi xông vào mũi, hắn cơ hồ có thể phán đoán chính mình rất có thể là ở một chỗ nào đó trong khoang đáy của một con thuyền, hơn nữa trong khoang thuyền còn tồn trữ không ít ngư vật, cho nên mùi hôi thối cùng mùi tanh xen lẫn vào một chỗ. Nếu không phải đã quen với mùi tanh đặc thù của Đông Hải, người bình thường thật đúng là chịu không được.
"Quả nhiên là mình bị bắt cóc." Hàn Mạc thì thào tự nói, hắn cố gắng giãy dụa dựa trên ván thuyền để ngồi dậy, lắc lắc đầu, để cho đầu óc của mình tỉnh táo lại một chút.
Hắn nhớ được chính mình sau khi bị bắn trúng một mũi tên, dưới sự phát tác của độc tính mà bị ngất đi, quả thật không nghĩ đến chính mình là hành gia về độc dược, sau cùng cũng là bị người khác hạ độc dược ngược lại mình.
Chẳng lẽ cái này gọi là "Ngõa quán bất ly tỉnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trung vong." (Chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tướng quân khó tránh bị tử trận. Có nghĩa là thường xuyên hoạt động ở nơi nguy hiểm thì khó tránh khỏi tai nạn - DG)
Thân thuyền đang lắc lư, bốn phía trừ thanh âm nước biển đánh vào thân thuyền thì không có bất kì hơi thở nào khác xung quanh đây, tựu giống như thân mình bị lạc vào thế giới của bóng đêm u ám và lạnh lẽo, loại tình huống này khiến cho Hàn Mạc có cảm giác chính mình một lần nữa lại xuyên việt.
...
Hàn Mạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm cho trạng thái tinh thần của chính mình bình tĩnh trở lại, hắn cũng không rõ ràng lai lịch đám người bắt cóc chính mình đến tột cùng là những ai, cũng không biết bọn họ sẽ đem mình dẫn đi tới nơi nào.
Hắn hốt nhiên nghĩ đến, trừ mình ra, cái lão gia hỏa Tiêu Đồng Quang cũng có thể bị trói rồi.
- Tiêu đại nhân?
Hàn Mạc thử dò xét kêu một tiếng:
- Tiêu đại nhân có ở đó hay không?
Không có tiếng đáp lại, Hàn Mạc nhíu mày, "Chẳng lẽ bọn họ biết thân phận cao quý của tên Tiêu Đồng Quang, cho nên bọn hải tặc an bài cho hắn một chỗ sa hoa hơn chỗ của mình? Chính mình hiện giờ là đang mặc trang phục hải quản, không có mặc quan phục trên người, khiến bọn hải tặc không có chút hứng thú nào đối với mình, cho nên mới ném mình xuống khoang đáy?"
Hàn Mạc thở dài, nếu sớm biết đãi ngộ không giống nhau, thì không biết khi mặc một thân long bào sẽ có hậu quả gì a!!!?.
Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã nghe "Ôi" một tiếng bên cạnh nơi không xa vang lên, mà sau lại nghe "Oẹ" một tiếng, hiển nhiên là bên cạnh có người hiện tại đang nôn mửa.
Nôn mửa rất kịch liệt, rất gắng sức, Hàn Mạc nghe vào trong tai, thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể nghe ra đầy đủ thanh âm đặc sắc nôn mửa là từ vị kia, Hộ bộ thị lang Tiêu Đồng Quang từ trong miệng phát ra.
Hàn Mạc tự nhiên cũng biết, Tiêu Đồng Quang tuy là dạng người khiến hắn chán ghét nhưng dù sao cũng là người của Tiêu gia, mà lại là Khâm Sai, nếu một khi xảy ra chuyện tại Đông Hải Quận, đối với Hàn gia mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét cái lão sắc quỷ này, nhưng dưới tình huống này, không thể không trông mong hắn có thể an toàn trốn thoát kiếp nạn lần này, để có thể về đến Đông Hải Thành một cách bình an.
Có đôi khi thế gian chuyện tình chính là phức tạp như thế!
Hai người yêu nhau chưa hẳn ở cùng một chỗ, người đáng chết ở vào thời điểm sắp chết đến nơi lại hết lần này tới lần khác không thể chết.
Đời người còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này?!
Tiêu Đồng Quang thiếu điều muốn đem ruột chính mình nôn ra luôn, đợi đến khi không thể nôn ra được thứ gì nữa, hữu khí vô lực hừ hừ một lát, rốt cuộc hoảng sợ nói:
- Này... Đây địa phương nào? Ta đang ở đâu?
Thanh âm hắn tràn đầy sợ hãi, khiến cho trong lòng Hàn Mạc khinh bỉ không thôi, đường đường là nhân vật số hai của Yến quốc đệ nhất thế gia, mà lại nhát như chuột, xem ra mọi người thường nói miệng hùm gan sứa đúng là có đạo lý mà.
- Không nên la! Thanh âm càng lớn, chết càng nhanh!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Tiêu Đồng Quang hiển nhiên là bị Hàn Mạc đột nhiên nói như vậy làm cho kinh sợ, yên lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Ngươi... Ngươi là Hàn Mạc?
- Chính là Hàn Mạc!
Hàn Mạc nhàn nhạt nói:
- Đại nhân, thân thể ngài tựa hồ rất không thoải mái a.
- Hàn Mạc, chúng ta hiện tại đang ở nơi nào?
Tiêu Đồng Quang tựa hồ có chút kích động, bên trong khoang thuyền tối tăm như vậy còn có "Đồng bạn", tự nhiên so một mình ở tại chỗ này thì tốt hơn nhiều. .
- Đại nhân, lời này ta nên hỏi ngài mới đúng chứ?
Hàn Mạc hắc hắc cười nói:
- Thời điểm ta bị người ta đánh ngã thì ngài lúc đó rất là thoải mái a!
Tiêu Đồng Quang nghe xong có chút lúng túng, trên thực tế lúc Hàn Mạc ngã xuống, hắn nhìn thấy vài hắc y nhân cầm đại đao trong tay xông vào trong khoang thuyền, bị dọa làm cho ngất đi, sau này có phát sinh chút sự tình gì, hắn cũng không thể biết được.
...
...
- Là bọn hải tặc!
Hàn Mạc cuối cùng nói:
- Hải tặc Đông Hải quả thật còn nhiều hơn so với sức tưởng tượng của ngài nữa đó!
Tiêu Đồng Quang lập tức nói:
- Hải tặc? Bọn chúng thật là có đảm lượng quá mà, ngang nhiên dám bắt cóc bản quan? Bọn chúng có còn muốn sống nữa hay không hả?
Hàn Mạc lành lùng nói:
- Tiêu đại nhân, thanh âm của ngài lớn chút nữa đi, ta đảm bảo ngài sẽ phải nếm mùi đau khổ càng lớn hơn. Ngài cho rằng đây là nơi nào? Bên trong phủ hậu hoa viên của ngài à? Ta nói cho ngài biết, hiện giờ chúng ta đang ở trên thuyền của bọn hải tặc đấy, bọn chúng đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nếu để bọn chúng nghe thấy ngài hô to gọi nhỏ, nói không chừng sẽ đem ngài đi nhúng nhúng nước.
- Nhúng nhúng nước?
Hàn Mạc hắc hắc cười nói:
- Dùng một sợi thừng đem ngài trói lại, ném xuống biển nhúng nhúng nước, ngài đã hiểu chưa?(Sao giống như trò câu cá ấy nhỉ? - DG)
Tiêu Đồng Quang rùng mình một cái, hắn hiện tại cũng biết trong biển quả thật có cá mập, nếu mình bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập thì chỉ còn nước A di đà phật, thanh âm liền nhỏ xuống:
- Hàn Mạc, Hàn gia các ngươi trấn thủ tại Đông Hải, làm sao lại để cho bọn hải tặc có thể ngông cuồng như thế? Triều đình mỗi năm đưa xuống rất nhiều bạc để cho Trấn phủ quân tiễu trừ hải tặc, vậy thì số bạc đó rốt cục là đi đâu rồi?
Mùi tanh hôi xông vào trong mũi, hắn nhịn không được nôn mửa hai cái, mới tiếp tục thở hổn hển nói:
- Bản quan vốn là Khâm Sai do triều đình phái tới, Hàn gia các ngươi lại không có bảo hộ chu toàn, khiến ta bị hải tặc bắt đi, này... Đây là tội lỗi của Hàn gia các ngươi, tội lớn vô cùng!
- Có tội?
Hàn Mạc ha ha cười, thản nhiên nói:
- Tiêu đại nhân, vậy ngài có phải hay không chuẩn bị trị tội chúng ta?
Tiêu Đồng Quang sửng sốt, chợt rõ ràng tình cảnh trước mắt, khuôn mặt lập tức như đưa đám.
- Đại nhân làm sao ngài lại không nói chuyện?
Hàn Mạc nhàn nhạt nói:
- Với trí thông minh của đại nhân, phải chăng ngài đã có phương pháp thoát khỏi nơi đây?
- Đã bị bắt vào đây rồi thì còn có cái gì phương pháp nữa!!!
Tiêu Đồng Quang uể oải nói:
- Hàn Mạc, bọn chúng... Sẽ hay không giết chúng ta?
- Hải tặc Đông Hải vốn hung tàn thành tính, bọn chúng chuyện gì cũng dám làm, nếu lát nữa có người tới đây giơ lên đại đao xin hai cái thủ cấp của chúng ta thì ta một điểm cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hàn Mạc nhàn nhạt nói.
- Vậy... Vậy như thế nào mới tốt đây?
Thanh âm Tiêu Đồng Quang tràn đầy sợ hãi.
Hàn Mạc còn chưa kịp nói, liền nghe thấy trên mặt thuyền truyền đến thanh âm "Răng rắc răng rắc", hắn lập tức thấp giọng nói:
- Tiêu đại nhân, nếu ngài không muốn chết nhanh, mau mau giả vờ ngủ đi, cái gì cũng đừng lên tiếng.
Rất nhanh, một tia sáng phía trên chiếu xuống tới, Hàn Mạc híp mắt, nương theo tia sáng, nhìn rõ chính mình dự đoán quả nhiên không sai, xác thực bản thân mình hiện tại đang ở bên trong khoang đáy chất đầy rất nhiều cá chết hải vật.
Từ phía trên lục tục đi xuống người, Hàn Mạc hé mắt nhìn rõ, người thứ nhất đi xuống có vóc người nhỏ gầy nhưng lại hiện lên vẻ nhanh nhẹn, thân mặc kình trang, đầu để tóc dài nhưng lại tết thành bốn năm cái đuôi sam, kiểu tóc cực kỳ đặc biệt, người này chẳng qua chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, diện mạo thoạt nhìn cũng bình thường, chẳng qua trong hai con mắt hắn hiện lên vẻ âm lãnh, làm cho người khác nhìn vào cũng biết tên này không phải là dạng người lương thiện.
Hàn Mạc nhìn thân hình hắn có mấy phần tương tự kẻ đã dùng tiễn thủ bắn trúng mình, trong lòng dâng lên giận dữ, hắn hận nhất là những kẻ chỉ biết âm thầm dùng ám tiễn đả thương người khác.
Người nọ mang theo ba bốn tên hải tặc đi tới khoang đáy, thẳng đi tới Tiêu Đồng Quang bên cạnh, vung chân lên đá đá, Tiêu Đồng Quang giả vờ ngủ, không nhúc nhích, bộ dạng giống như là đã chết.
- Cẩu quan hóa ra lại có lá gan như chuột nhắt, sợ đến nỗi còn chưa chịu tỉnh.
Gã đầu lĩnh cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ đám quan lại của triều đình Yến quốc ai cũng đều giống nhau như vậy hay sao?
Hắn mới vừa nói chuyện, Hàn Mạc lập tức phán đoán, kẻ này chính là tên đã ám toán chính mình.
- Tên này không phải là người của Hàn gia! Bên trong đã từng nói, tên gia hỏa này chính là Khâm Sai do triều đình Yến quốc phái tới để giám thị Hàn gia xuống biển khai thác châu ngọc.
Phía sau có một người nói:
- Hàn gia cũng không có dạng hèn nhát như vậy!
Hàn Mạc trong lòng vừa động, thầm nói:
- Người ở bên trong nói? Ai ở bên trong? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là nói trên thuyền thái châu có nội gian?
Đầu óc của hắn rất mẫn tuệ, rất nhanh liền nghĩ ra trong đó mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, đám người như đã biết Tiêu Đồng Quang là Khâm Sai, mà lại biết hành động khai thác châu ngọc của Hàn gia, hiển nhiên là trên thuyền thái châu có người ở trong bóng trong tối âm thầm cấu kết với hải tặc.
- Lão già này có thể đáng bao nhiêu bạc?
Có người hỏi:
- Lãnh nhị ca, nếu mà không đáng tiền, lần này chỉ sợ chúng ta lỗ lớn rồi. Chúng ta dấu diếm đảo chủ, điều ba con thuyền, mang theo các huynh đệ không những không có cướp được một viên trân châu nào, mà còn hao tổn mất mấy vị huynh đệ, nếu như bị đảo chủ biết được quả thật có chút không tốt.
- Ngươi sợ sao?
Kẻ được xưng là Lãnh nhị ca thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, hết thảy hậu quả đều do Lãnh Chiếu ta chịu trách nhiệm!
Chỉ vào Tiêu Đồng Quang nói:
- Biết hắn là ai chăng? Hắn chẳng những là Khâm Sai, mà còn là người của Tiêu gia, chính là Yến quốc đệ nhất thế gia đấy! Các ngươi nói xem, đáng hay không đáng tiền hả?
Tất cả mọi người nhất thời kinh hãi, lập tức có người nói:
- Ha ha... quả nhiên là đáng giá. Lãnh nhị ca, huynh lần này lập được công lao lớn như vậy, về đến trên đảo, đảo chủ nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho huynh rồi. Chỉ sợ... Ha ha, chỉ sợ vị Mỹ Nhân Ngư cũng đối với Lãnh nhị ca thêm vài phần kính trọng a!
- Mỹ Nhân Ngư?
Hàn Mạc trong lòng cả kinh, hắn liền nhớ tới ngày đó tại Bát Trân Các, Hoắc Thu Nguyên đã từng có nói qua, tại Đông Hải có một nhóm hải tặc, trong đó còn có một người ngoại hiệu xưng là "Mỹ Nhân Ngư", chẳng lẽ thật sự có nhân vật như vậy? Mà bắt cóc mình chính là bọn họ?
Quả thật là trùng hợp a!!!
Nhớ đến lúc ấy chính mình còn nói qua, thật sự muốn đụng độ với "Mỹ Nhân Ngư", chính là muốn bắt đem về Đông Hải thành, để cho đám hồ cẩu bằng hữu được mở rộng tầm mắt một phen.