Hàn Mạc thấy Trầm Lão Tam muốn nói lại thôi, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Hơn nữa cái gì?
Rốt cục Trầm Lão Tam nói:
- Tống quản sự là em vợ Lưu đại nhân Phủ Doãn Yến Kinh, có Lưu đại nhân làm chỗ dựa, chúng ta... chúng ta căn bản không dám đối nghịch với hắn. Trong cửa hàng từng có người đối nghịch hắn, bị hắn tìm lý do bẩm báo tới Yến Kinh phủ, liền bị bắt vào trong tù, cho tới giờ còn chưa được thả ra. Chúng ta... chúng ta chỉ là tiểu nhị nho nhỏ, làm sao... làm sao dám đối nghịch quan phủ!
Hàn Mạc bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được vì sao Tống quản sự không kiêng nể gì như thế.
Vừa rồi có người nói Trầm Lão Tam và Lưu Thanh Nguyên có quan hệ, hóa ra là che giấu chuyện này, giữa bọn họ không chỉ có quan hệ, mà quan hệ còn không thấp.
Lưu Thanh Nguyên là Phủ Doãn Yến Kinh, Hàn Mạc từng gặp qua, Phủ Doãn kia cung kính không dám có chút chậm trễ đối với Hàn Mạc, chỉ có điều không biết nếu Lưu đại nhân biết em vợ mình muốn hãm hại Hàn tướng quân, không biết có vẻ mặt gì.
Hiện giờ Hàn Mạc thật sự hiểu được vì sao đám người này không đứng ra nói chuyện, có đôi khi vì sống sót, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ mà lựa chọn im miệng không nói, chúng sinh, vốn cầu bình an vô sự mà sống.
Cũng bởi vì như thế, những người đứng ra mới có vẻ đáng quý.
Dường như nghĩ tới cái gì, Trẫm Lão Tam cả gan hỏi:
- Tiểu Thủy... Rốt cuộc ngươi là... là ai? Ngươi làm thương người của Tống quản sự... việc này sẽ có phiền phức!
Hàn Mạc thản nhiên cười, rốt cục nói:
- Mọi người đều nghe, đừng tưởng rằng Tống quản sự làm việc này không ai biết... Hàng hóa liên tục mất đi, mưu mẹo trong đó, trong cửa hàng hiểu rõ ràng. Hiện giờ hai chúng ta cùng đến, mọi người có biết là vì cái gì?
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Nói cho mọi người biết, lần này hai chúng ta đến đây là vì điều tra việc này!
Hàn Mạc cao giọng nói:
- Tống quản sự, ngươi lăn ra đây cho ta!
Tống quản sự bên kia quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, nghe được tiếng quát của Hàn Mạc, tè ra quần mà tới, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu Thủy... không không, Thủy gia, ngài... ngài có gì chỉ bảo?
Hắn là một người thức thời, nhìn thấy ba gã tiểu nhị to lớn trong phút chốc bị đánh nằm trên mặt đất không dậy nổi, biết mình phản kháng vô ích, cho nên thành thật cúi đầu nghe theo, trong lòng cũng có tính toán, sau này tìm được cơ hội, nhất định phải đưa hai người Hàn Mạc vào chỗ chết.
Hàn Mạc thở dài, lấy một đồ vật từ trong lòng đưa ra trước mặt Tống quản sự, thản nhiên hỏi:
- Thứ này, ngươi có biết hay không?
Trong tay hắn, là tấm ngọc bài Quan Thiếu Hà đưa cho hắn.
Tống quản sự nhìn thấy ngọc bài kia, mặt biến sắc, "phốc" một tiếng, lại quỳ xuống, nước mắt lập tức tuôn ra:
- Thủy gia, ta... ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta lần này...!
Mấy người bên cạnh Trầm Lão Tam nhìn thấy ngọc bài, hơi mờ mịt, hiển nhiên không biết rốt cuộc ngọc bài này là thứ gì, nhưng Trầm Lão Tam thấy rõ ràng, hắn ở cửa hàng rất nhiều năm, cũng hiểu được đây là thứ gì, đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức liền hưng phấn.
Hàn Mạc thu hồi ngọc bài, cười lạnh nói
- Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi đừng vội, tạm thời ta sẽ chưa trị tội ngươi... dọc theo con đường này, chăm sóc ngựa cho người gác đêm là cần thiết!
Hắn dừng một chút, nói:
- Chẳng qua hiện giờ, trước tiên ngươi trả bạc đã thu cho các huynh đệ, mọi người liều chết kiếm chút bạc nuôi gia đình, ngươi lại lòng dạ hiểm độc tham ô, Tống quản sự, bản lĩnh của ngươi thật sự lớn đấy!
Tống quản sự dập đầu như làm tính, Trầm Lão Tam kia đã kích động tiến tới, chắp tay nói:
- Thủy đại sự, cám ơn vì làm chủ cho mọi người!
Hàn mạc nghe hắn gọi mình là "Thủy đại sự", chỉ biết Trầm Lão Tam chắc chắn biết bí mật của tấm ngọc bài, cười nói:
- Mọi người đều là tiểu nhị trong hiệu buôn, đều làm việc cho hiệu buôn, bị ủy khuất, hiệu buôn đương nhiên phải làm chủ cho mọi người... Về phần loại bại hoại này, tự nhiên phải nhổ!
Hắn phân phó:
- Đưa mấy người họ về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một đêm có thể làm việc rồi... Bắt đầu từ ngày mai, mọi người không cần cho ngựa ăn nữa, việc này đều do vị Tống quản sự này phụ trách...!
Hắn nghĩ tới điều gì, tiến tới ấy lấy túi bạc trên người hắn ra, đưa cho Trầm Lão Tam:
- Đều chia cho các huynh đệ!
Trầm Lão Tam có vẻ rất kích động, nhận túi bạc, lập tức lại lộ ra một chút lo lắng, thấp giọng nói:
- Thủy địa sự... Phía sau Tống quản sự có Lưu đại nhân, nếu trở về kinh rồi...!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, phía sau cửa hàng, còn có quan lớn hơn Lưu Thanh Nguyên!
Trầm Lão Tam thấy nụ cười trên mặt Han Mạc, lại nghe những lời này, lập tức yên lòng, cao giọng nói:
- Các huynh đệ, tới đây chia bạc!
Hắn ước lượng túi bạc, nói với Hàn Mạc:
- Thủy đại sự, số bạc này... dường như hơi nhiều?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Như vậy không nhiều, bạc của mọi người bị hắn cướp đoạt mấy năm nay, chắc là không chỉ số này chứ?
Trầm Lão Tam vỗ đầu, xấu hổ cười nói:
- Tôi còn tưởng là chỉ trả lại lúc này, nếu như tính tất cả, vậy thì xa xa chưa đủ!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, bạc nợ các ngươi, sau này ta sẽ làm hắn phải nôn ra tất cả.
Hàn Mạc vừa nói như vậy, các tiểu nhị lập tức hoan hô như sấm, Trầm Lão Tam chia bạc cho mọi người, lại phân phó mọi người đưa mấy tên bị thương trở về, lúc này mới nhìn Tống quản sự, lại nhìn Hàn Mạc, trong mắt lộ ra ý hỏi.
Hàn Mạc thản nhiên cười, hỏi Tống quản sự:
- Tống quản sự, đoạn đường tiếp theo do ngài phụ trách cho ngựa ăn, ngài xem có được không?
Tống quản sự nào dám phản đối, liên tục gật đầu:
- Để ta, ta cho ngựa ăn!
- Thức thời là tuấn kiệt!
Hàn Mạc cười ha ha:
- Một khi đã như vậy, chỉ sợ ngựa này đã đói bụng, ngài mau đi cho ngựa ăn... Thô tục nói trước, dọc đường đi này, nếu ngài chơi thủ đoạn gì... ha ha...!
Cuối cùng hắn cười hai tiếng, cười cực kỳ quái dị, Tống quản sự toàn thân sợ hãi, liên tục nói:
- Không dám, không dám!
Cũng không dám chậm trễ, hắn đứng dậy, chật vật mà đi.
Hiện giờ nơi này chỉ còn lại ba người Hàn Mạc, Hồng Tụ và Trầm Lão Tam, Trần Lão Tam nhìn qua rất cung kính, cũng có vẻ rất gò bó, chẳng qua giữa lông mày lại một vẻ cảm kích.
Tống quản sự vẫn là một khối u ác tính của hiệu buôn, còn là ác mộng trong lòng đám tiểu nhị, nhưng tối nay lại bị Hàn Mạc xử trí, điều này khiến cho đám người Trầm Lão Tam vừa khâm phục lại vừa cảm động.
- Trầm tam ca, không cần gò bó!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tới đây, ta đang có một số chuyện muốn hỏi huynh!
Nói xong, Hàn Mạc ngồi dựa vào một thân cây, vẫy tay ra hiệu Trầm Lão Tam tới gần một chút.
Mặt Hồng Tụ vẫn không chút thay đổi, liếc mắt nhìn Hàn Mạc, lập tức rời khỏi, trở lại đoàn xe như trước.
Trầm Lão Tam có vẻ bất an, đứng trước mặt Hàn Mạc, cung kính không dám ngồi xuống cùng Hàn Mạc, tuy rằng thoạt nhìn Hàn Mạc vẫn tuấn tú hiền lành, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng ngọc bài kia xuất hiện khiến Trầm Lão Tam cảm giác được thân phận của Hàn Mạc cao không thể với tới, có thể ở cùng một chỗ với nhân vật như vậy, Trầm Lão Tam vẫn rất kích động.
Hàn Mạc hòa nhã nói:
- Ngồi xuống đi!
- Không dám!
Trầm Lão Tam vội hỏi:
- Thủy đại sự, tôi... lúc trước có chỗ nào thất lễ. ngài cũng đừng trách móc...!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Huynh không thất lễ, tối qua Trầm Lão Tam còn cho ta mượn bạc đuổi Tống quản sự, là người nghĩa khí, người như vậy, ta rất thưởng thức. Đến, ngồi xuống nói chuyện!
Trầm Lão Tam thấy Hàn Mạc hiền hòa như thế, cũng không nhăn nhó nữa, ngồi xuống đối diện Hàn Mạc.
- Trầm Lão Ca từng thấy tấm ngọc bài này?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi.
Trầm Lão Tam hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Gặp qua vài lần... lần đầu tiên nhìn thấy ở Phong Quốc, Quan Mộ Quan chưởng quầy hiệu buôn Phong Quốc cũng có một khối ngọc bài như vậy!
Hàn Mạc vuốt cằm, chăm chú nhìn Trầm Lão Tam hỏi:
- Vậy huynh có biết tác dụng của khối ngọc bài này?
Trầm Lão Tam sửng sốt, nhưng thấy Hàn Mạc dùng một ánh mắt rất ôn hòa nhìn mình, còn tưởng rằng Hàn Mạc muốn thử thách mình, vội nói:
- Đây là Đại sự bài, chỉ có Đại sự của hiệu buôn mới có tư cách có được ngọc bài như vậy!
- Đại sự?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Vậy huynh có biết Đại sự là làm gì? . n. Y. Y
Trầm Lão Tam không rõ vì sao Hàn Muốn muốn hỏi rõ, nhưng nếu được hỏi, hắn vẫn rất thành thật nói:
- Hiệu buôn chúng ta trừ bản thổ nước Khánh ra, ở nước Ngụy, Phong Quốc và nước Yến đều thiết lập hiệu buôn, đều nói Khánh thương khắp thiên hạ, thật sự làm được việc này thật ra cũng không có mấy nhà, mà hiệu buôn Quan thị ta là một nhà trong đó!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu.
Trầm Lão Tam vốn hơi khẩn trương, Hàn Mạc gật đầu như vậy, hắn lập tức buông lỏng, nói tiếp:
- Hiệu buôn Quan thị đều thiết lập cửa hiệu tại mỗi quận mỗi quốc gia, giống như nước Yến ta, sáu quận nước Yến đều có cửa hiệu, trong thành có cửa hiệu chính, các huyện cũng đều thiết lập, khắp nơi đều có...!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Đây cho khắp nơi đều có!
Trong lòng hắn lại cảm thản, hiệu buôn Quan thị này quả nhiên không giống bình thường, mạng lưới kinh doanh dưới tay có thể nói cực kỳ phát đạt, có thể so với mạng lưới kinh doanh của tập đoàn lớn đời sau.
Có thể cắm rễ sinh sống khắp nơi trong các quốc gia, đối mặt với sự quấy rầy của hai đường phải trái lại có thể phát triển liên tục, không thể nghi ngờ, hiệu buôn Quan thị có thực lực hùng hậu.
Trầm Lão Tam tiếp tục nói:
- Các cửa hiệu đều có chưởng quầy... Nhưng hiệu buôn Quan thị còn an bài một Đại sự quản lý tất cả công việc ở các nước.
Hàn Mạc bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được vì sao sau khi nhìn thấy ngọc bài, Quan Phát lại cung kính với mình như vậy.
Lúc này hắn cũng hiểu được, hóa ra Quan Thiếu Hà là ông chủ lớn của hiệu buôn Quan thị tại nước Yến, cũng trách không được hắn có thể tìm được nhiều hàng hóa rời bến buôn bán như vậy, hiệu buôn Quan thị có mạng lưới kinh doanh hùng mạnh như vậy, nếu muốn làm một chuyện, vậy quả thật rất dễ dàng.
Quan Thiếu Hà giao khối ngọc bài đại biểu thân phận ông chủ lớn cho mình, bởi vậy có thể thấy được, Quan Thiếu Hà vô cùng tin tưởng mình. Phần nghĩa khí này của Quan Thiếu Hà, càng chứng minh hắn không đơn giản, quả thật là nhân vật có thể làm chuyện lớn.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới hỏi:
- Vậy ngươi có biết địa vị hiệu buôn Quan thị ta ở nước Khánh?
Trầm Lão Tam gãi đầu, lắc đầu nói:
- Việc này... quả thật không biết...!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, điểm này hắn cũng có thể đoán trước, dù sao Trầm Lão Tam chỉ là tiểu nhị một cửa hiệu, có thể biết tin tức về miếng ngọc bài này đã không dễ dàng, còn bối cảnh của Quan gia tại nước Khánh, Trầm Lão Tam chắc chắn khó mà biết tới.
Nhưng Hàn Mạc có thể dự cảm được, địa vị Quan gia tại nước Khánh chắc chắn không bình thường, mà Quan Thiếu Hà lại càng không phải thương nhân đơn giản!