Hàn Mạc trong lòng không thấy thoải mái. Dù gì thì bị xem là kẻ thay thế trong lòng một người đàn bà, dĩ nhiên sẽ khó mà thấy thoải mái. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, nếu không phải vì mình có ngoại hình giống Cổ Triều Tinh, thì mình đúng là không có khả năng lọt vào mắt nàng, mình không có khả năng tiếp cận đại mỹ nhân thân phận cao quý này.
Trên thực tế hắn cũng hiểu được, mình và Tú công chúa thuộc về hai thế giới khác nhau, đều có cuộc sống riêng của mình. Có thể một ngày nào đó hai bên trở mặt, là đối thủ của nhau, nếu muốn đi cùng một con đường, xem tình thế trước mắt gần như là không có khả năng.
Không biết vì sao, hiện giờ khi ở cùng Tú công chúa bên gốc cây Đóa Vũ này, hắn cảm thấy Tú công chúa chỉ là một người đàn bà bình thường, biết yêy thương, và hoài nhớ chuyện cũ. Có cảm giác đúng là Tú công chúa rất lưu luyến Cổ Triều Tinh. Hàn Mạc không những rất đồng cảm với nàng, mà hơn thế, còn có chút khâm phục tình yêu của nàng.
Nàng là công chúa chí tôn, lại có thể trong lòng chỉ nghĩ đến một người suốt 20 năm. Đó không chỉ là tình yêu đơn thuần, mà còn là một tình yêu chân thành tha thiết. Điều này tầng lớp quý tộc khó có thể có.
Giữa tầng lớp quý tộc xa hoa lãng phí, lại có một nữ nhân son sắt chung thủy với một mối tình đã qua, thái độ đó thật là đáng quý.
Hắn bây giờ đã hiểu, những lời thị phi công chúa phóng đãng phong tình vô độ chỉ là lời đồn nhảm, là ác ý mà thôi.
Giống như tiên nữ giáng trần, nhưng lúc này, Tú công chúa thoạt nhìn rất thực, không có gì vẻ gì là một công chúa cao quý, cao xa, chỉ có một tấm chân tình thành thực hoài nhớ về một ký ức đã thành quá vãng.
Hắn không kìm nổi lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú công chúa, như muốn sẻ chia gánh nặng sầu tư trong lòng nàng.
Tú công chúa cũng hiểu được cảm xúc của Hàn Mạc, mặt dịu dàng, như nước, mỉm cười nói:
-Ngày đó, cũng chính ở đây, ta thiếu chút nữa bị một con báo đầu đen đánh lén. Người đó võ công kém hơn hẳn nhưng đã xông lên che chở cho ta, trong mắt chàng, ta chỉ là một tiểu cô nương không hiểu thế sự...
Nàng dừng ở Hàn Mạc, dịu dàng:
-Cũng giống như ngươi vậy, không sợ chết, không chút do dự dùng thân mình che chắn cho ta.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
-Bất kể là ai, ở bên cạnh công chúa cũng sẽ không tiếc mạng mình bảo vệ công chúa. Trong truyện cổ tích, khi công chúa gặp nạn, luôn có một anh hùng xuất hiện cứu nàng...
Tú công chúa mỉm cười:
-Cổ tích? Là cái gì vậy?
-Là chuyện xưa...
Hàn Mạc cười nói:
-Là chuyện xưa dành cho trẻ con. Trong chuyện xưa, có công chúa xinh đẹp, có anh hùng dũng sĩ, công chúa gặp nạn, dũng sĩ sẽ liều thân cứu nàng. Sau đó, bọn họ sẽ sống cùng nhau, trọn đời trọn kiếp...
Tú công chúa phong tình vạn chủng nói:
-Đầu óc của ngươi đúng là không bình thường. Lời này của ngươi có phải là muốn nhắc nhở ta điều gì? Ta là công chúa, ngươi là dũng sĩ kia? Ngươi đã cứu ta, có phải hay không là muốn cùng ta kết tóc xe tơ trọn đời bên nhau?
Hàn Mạc trán đổi mồ hôi, hắn nhất thời lãng đãng, nói chuyện mơ mơ màng màng, vội đáp:
-Công chúa... ta... ta là nói chuyện xưa, không có.... ý dám khinh nhờ công chúa...
Tú công chúa cười giòn tan:
-Không phải chính ngươi nói, là ta quyến rũ nhan sắc lóa mắt sao?
Hàn Mạc biết nàng chỉ là đùa vui, nhưng cũng khiến hắn thích thú, đây mới đúng là Tú công chúa phong tình vạn chủng, trong lời nói dù vô tình cũng vô cùng hấp dẫn.
Hàn Mạc không dám tiếp tục thảo luận đề tài này, lảng sang chuyện khác:
-Công chúa, cây dao găm găm trên cây đại thụ là từ lần đó lưu lại...
Tú công chúa gật đầu:
-Ngày đó xuất hiện một con báo đầu đen, chàng đã dùng thân mình bảo hộ ta, bản lĩnh của chàng vốn không thể bằng con báo lão luyện rình mồi nên đã bị thương, cũng giống như ngươi, trên đầu vai, rách da nát thịt. Chỉ có điều chàng không sợ chết còn hô ta mau chạy đi, chàng đâu biết rằng, võ công của ta dư sức đối phó với con báo kia kia.
Hàn Mạc mắt không dấu nổi kinh ngạc. Điểm này hắn vẫn có chút kỳ quái. Tú công chúa từ đâu mà có một thân võ công quỷ dị, 15 tuổi đã đủ sức đối phó với một con báo đầu đen, quả thật là khiến người nghe khiếp sợ.
Nhớ khi xưa mình ở rừng rậm vây bắt con hắc báo đầu đàn, khi đó mới 13 tuổi, nhưng là có Hàn Thanh và các thành viên đội Hắc Báo cùng vây sát, như thế có thể thế Tú công chúa võ công hùng mạnh cỡ nào.
Nhưng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, chỉ thấy lộ ra một tiểu mỹ nhân phong tình duyên dáng mà thôi, làm sao biết là cao thủ võ lâm được.
Hàn Mạc hiểu, bởi vì mình và Cổ Triều Tinh có hành vi tương tự, nên mới được Tú công chúa mềm mỏng đối đãi, mới có cơ hội hiểu thêm về con người khác của nàng, cũng mới có cơ hội nghe nàng dốc lòng tâm sự hồn nhiên như một thiếu nữ.
Tổng quản nội khố, Thính trưởng Đông Hoa Thính, không phải là tầm thường.
Các đại thế gia của nước Yến có người nào không khiếp sợ thục phụ xinh đẹp này? Từ sau khi Tiết Công Nhan qua đời, các thế lực hắc ám của địch quốc, có ai không khiếp sự nữ Thính trưởng bí ẩn của Đông Hoa Thính này?
Hàm Mạc thậm chí còn tìm được những hồ sơ mật từ Tây Hoa Thính, trong đó cho thấy các tổ chức hắc ám của địch quốc đều xưng tụng công chúa là "Cây anh túc của hoàng gia".
Bề ngoài xinh đẹp, bên trong kịch độc.
Cho tới bây giờ, Hàn Mạc chưa chứng kiến sự tàn nhẫn của Tú công chúa, trong lòng hắn cũng không mong phải chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng hắn biết, chỉ cần hoàng quyền và thế gia tranh đấu không có hồi kết, thì ngày đó sớm hay muộn cũng sẽ tới.
-Ngươi có biết hay không? Đó là nam nhân đầu tiên đã xả thân vì ta, không để ý tính mạng, không do dự...
Tú công chúa khẽ thở dài:
Tú công chúa cao quý đến đâu cũng vẫn là một nữ nhân, một nữ nhân nhìn thấy một nam nhân dám xả thân vì mình sẽ cảm động mà ghi tạc trong lòng.
-Sau đó... công chúa ra tay?
Hàn Mạc hỏi cẩn thận.
Tú công chúa cười nói:
-Cái tên đại ngốc đó, nếu ta không ra tay thì đã bị báo đầu đen xé thành từng mảnh.
Hàn Mạc thở dài:
-Giống như hôm nay, nếu như không phải công chúa ra tay, chỉ sợ ta cũng đã bị hắc báo từ phía sau xé thành từng mảnh rồi.
Tú công chúa buồn bã nói:
-Cây dao găm cắm ở trên cây kia chính là vũ khí ta giết chết con hắc báo lần đó. Không thể tưởng tượng, 20 năm sau, lại dùng nó giết một hắc báo khác. Thế sự vô thường, càn khôn luân hồi. Có một số việc đúng là khó có thể nói trước.
-Sau đó... thế nào?
Hàn Mạc tò mò.
Tú công chúa nói:
-Sau đó, chàng trở thành phò mã của ta. Sau đó, chàng đã làm được rất nhiều việc. Cuối cùng, chàng đã chết.
Tú công chúa thần sắc ảm đạm, hạ giọng nói:
-Ta trở thành quả phụ cao quý nhất nước Yến.
Hàn Mạc nắm tay Tú công chúa, cảm giác tay của công chúa hơi run lên, hắn bèn nắm chặt, nhẹ giọng hỏi:
-Phò mã đã chết như thế nào?
Tú công chúa lập tức lộ ra vẻ quái dị, liếc Hàn Mạc một cái, mắt xẹt qua một tia hào quang sắc bén, nhưng rất nhanh, gương mặt xinh đẹp lại ủ rũ đau khổ:
-Người đã chết, hết thảy đều kết thúc. Chết như thế nào cũng không quan trọng nữa. Với ta mà nói, điều quan trọng không phải là từ 20 năm trước bắt đầu, mà là từ 11 năm trước kết thúc.
Thở dài:
-11 năm, ta đã trở thành lão thái bà...
Hàn Mạc buột miệng:
-Công chúa, người ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Người không hề già chút nào, hơn nữa, vẫn xinh đẹp như trước.
Tú công chúa nhẹ nhàng cười:
-Lẻo mép. Ngươi ở cùng với một lão thái bà như thế này, có phải là không thoải mái?
-Không!
Hàn Mạc lắc đầu:
-Ta và người ở cùng một chỗ, cùng Tú công chúa... rất thoải mái...
Hắn trong lòng đã có chút kỳ quái. Lúc nãy phản ứng của Tú công chúa cho thấy cái chết của Cổ Triều Tinh nhất định có vấn đề, nếu không Tú công chúa đã không bộc lộ thái độ khác lạ như thế.
Nhưng hắn biết, nếu Tú công chúa không nói Cổ Triều Tinh chết như thế nào, nhất định đó là một bí mật. Như lời công chúa nói, điều nàng lưu luyến nhất không phải là 20 năm trước, khi mọi việc bắt đầu, mà là 11 năm trước, khi mọi việc chấm dứt.
Tú công chúa bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng áo tơi, chiếc áo lập tức rớt xuống, lộ ra bên trong một bộ đồ nịt màu đen bó sát thân.
Đó là y phục chuyên dùng cho những lúc đi săn. Đường cong trên cơ thể công chúa lồ lộ trước mắt, cực kỳ mê người.
Hàn Mạc có chút kinh ngạc. Không biết Tú công chúa vì sao phải cởi áo tơi, trong lòng lập tức có suy nghĩ, không phải là Tú công chúa động tình, ở trong này với mình đã nảy sinh tình cảm đấy chứ?
Công bằng mà nói, nơi này bối cảnh đặc biệt, rừng sâu hoang vắng, nếu thật sự phát sinh chuyện đó, cũng là một việc rất tốt đẹp.
Tú công chúa ánh mắt ngập nước nhìn Hàn Mạc, khẽ hé đôi môi đỏ mọng:
-Hàn Mạc... ngươi... có thể ôm ta một lần nữa không?
Hàn Mạc sửng sốt nhìn gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa, không một chút phong đãng hay hưng phấn, mà thái độ rất bình tĩnh, lại mang theo tia chờ mong.
Hàn Mạc xoay người, dang rộng tay, nhẹ nhàng ôm Tú công chúa vào lòng. Thân hình nàng vừa mềm vừa thơm, lại vô cùng ấm áp. Không hiểu vì sao ôm báu vật này vào ngực, Trong đầu Hàn Mạc lại không hề có chút dục tình xấu xa nào cả.
Tú công chúa tựa trán vào đầu vai Hàn Mạc, buồn bã nõi:
-Đây là lần cuối cùng ngươi ôm ta, vì thế, hãy ôm lâu một chút...
Hàn Mạc hạ giọng:
-Công chúa... về sau... ta sẽ còn ôm người...
-Ngươi sắp kết hôn.
Tú công chúa hạ giọng:
-Sau khi kết hôn, ta sẽ không làm phiền ngươi. Hôm nay dẫn ngươi tới đây, chính là muốn hiểu rõ chuyện này. Hàn Mạc, trước đây, ta có ý với ngươi chính là vì muốn dùng ngươi thế thân cho chàng, ta nghĩ ngươi chính là chàng, nhưng tin ngươi kết hôn đã khiến ta hiểu ngươi không phải là chàng. Ngươi là Hàn Mạc. Chàng không thể thay thế. Ngươi cũng không thể thay thế. Cho nên ta đã có chú ý, sau việc hôm nay, ngươi và ta không có gì liên quan...
Hàn Mạc nghe vậy, không hiểu sao lòng lại cảm thấy mất mát. Tựa như từ trên mây ngã xuống mặt đất. Hắn không biết vì sao Tú công chúa nói như vậy khiến mình cảm giác mất mát như vậy.
Chẳng lẽ chính mình đối với nàng có tình cảm, đột ngột nghe nói không hề liên quan, rốt cuộc không muốn.
Nhưng vì sao không muốn? Bởi vì nàng khêu gợi? Bởi vì nàng xinh đẹp? Hay bởi vì nàng phong tình vạn chủng? Lại bởi vì thân phận cao quý khiến mình muốn chinh phục?
Hàn Mạc không rõ lắm. Chính hắn cũng không rõ.
-Nhưng, khi đến đây, ngươi lại vì ta mà xả thân, không để ý tính mạng...
Tú công chúa vẫn ngọt ngào thì thầm:
-Ta mới biết, trên thế gian này, không phải chỉ có chàng mới nguyện ý chết vì ta. Còn có ngươi... ngươi chính là anh hùng cứu công chúa...
Nói tới đây, đôi môi đỏ mọng của Tú công đã ghé sát vào dịu dàng hôn lên mặt Hàn Mạc.
Câu nói này, nụ hôn này, khiến Hàn Mạc tưởng đã té vào đáy cốc lòng bất chợt lại bay bổng trên mây.
Công chúa, đúng là luôn khiến người khác thót tim.