Bầu trời quang đãng, trong vườn hương thơm của hoa và son phấn trộn vào nhau. Hoàng đế ngồi ở dưới tán một cái lều che nắng, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy quý phi này là lại nhớ đến bao nhiêu chuyện trước đây, khiến lòng ngài rất uất hận, nhưng mỗi lần như thế đều cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. Hoàng đế hiểu hơn ai hết Hoàng tộc hiện nay chưa đủ mạnh để đối đầu Tiêu gia.
Nhiều năm nín nhịn, đối với một người bình thường cũng đã thấy thống khổ cỡ nào, cho dù là nhẫn nại để chờ đợi một ngày được trở thành đế vương thực sự, một đế vương quyền uy tối thượng.
Từ trước đến nay, ngài tuyệt đối không vì chút oán hận riêng tư trong lòng mà làm ảnh hưởng đến đại cục.
Cho nên dù trong lòng oán hận ngút ngàn, nhưng trên nét mặt vẫn rất bình thản, nhấp một ngụm trà, rồi nói:
-Nàng ngồi đi!
Tiêu Quý phi cúi đầu tạ ơn, rồi mới ngồi xuống.
Đây là điều nàng rất đắc ý. Khắp tam cung lục viện, dám ngồi nói chuyện cùng Hoàng đế thì có duy nhất mình nàng, vinh hạnh này khiến nàng vô cùng đắc ý.
-Trẫm gần đây chính sự nặng nề, ít thăm hỏi nàng, nàng phải tự bảo trọng.
Hoàng đế nhìn Tiêu Quý phi một cái, rồi hướng ánh mắt về phía cây thủy tiên ở trong sân viện.
Tiêu Quý phi nghe Hoàng đế nói như vậy lại càng thấy hào hứng, sắc mặt nhìn tươi tỉnh hơn nhiều. Bất kể thế nào, Hoàng đế vẫn là nam nhân của nàng, tuy là một nam nhân đặc biệt nhưng chung quy vẫn là trượng phu của nàng.
Một trượng phu chỉ cần nói một câu dịu dàng với thê tử, đôi khi, cũng khiến họ có đôi chút mãn nguyện rồi.
-Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng bảo trọng.
Tiêu Quý phi nhìn nam nhân trước mặt mình, trên gương mặt cũng đã chớm có nét tiều tụy. Hoàng đế tuy mới hơn 40 tuổi, là độ tuổi trung niên khỏe mạnh, nhưng mỗi lần nhìn ngài lại thấy tinh lực tiêu hoa đi một ít. Mặc dù đã được chăm sóc tận chân răng kẽ tóc, nhưng long thể của ngài vẫn sớm có chút già nua, tiều tụy, yếu ớt.
Hoàng đế cũng không nhìn Tiêu Quý phi, dường như không quan tâm đến lời nói của nàng, trầm ngâm một lát, rồi nói:
-Nàng tìm trẫm có chuyện gì?
Tiêu Quý phi nhìn sắc mặt bình thản của Hoàng đế, hạ giọng nói:
-Hoàng thượng.... Thần thiếp tìm Hoàng thượng là vì chuyện của tiểu công chúa!
Hoàng đế nhíu mày, quay đầu lại, liếc mắt một cái:
-Công chúa làm sao?
-Thần thiếp gần đây có gặp công chúa vài lần, tiểu công chúa rầu rĩ không vui, hình như có tâm sự gì...
Tiêu Quý phi nhìn gương mặt quay nghiêng của Hoàng đế, cân nhắc từng chữ nói.
Hoàng đế trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, rất nhanh, lại lấy lại thái độ bình thản:
-Ái phi... cũng rảnh để gặp công chúa sao?
Tiêu Quý phi trên mặt thoáng chút xấu hổ:
-Thần thiếp trước kia đã không chu toàn, hiện giờ, hiện giờ cũng đã hiểu là mình cần quan tâm đến mọi người hơn...
-Điểm này, ái phi cũng không cần quá lo lắng...
Hoàng đế dựa vào ghế, nói tiếp:
-Hai anh em chúng nó, Tú nhi cũng quan tâm để ý rồi. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nếu không có việc gì thì ái phi cũng không nên đến quấy rầy bọn nhỏ.
Tiêu Quý phi biến sắc, mặt trông rất khó coi.
-Nàng... hôm nay đến gặp trẫm chính là muốn trẫm quan tâm hơn đến các con?
Hoàng đế liếc Tiêu Quý phi một cái.
Tiêu Quý phi vội đáp:
-Thần thiếp.... thần thiếp có chuyện quan trọng thỉnh cầu Hoàng đế ân chuẩn!
-Trẫm rất mệt!
Hoàng đế thản nhiên:
-Có chuyện gì nàng cứ nói đi, không cần vòng vo, nơi này có ai đâu, cho dù ta cự tuyệt nàng, nàng cũng đâu bị mất mặt.
Tiêu Quý phi nghe vậy, sắc mặt lại càng khó nhìn, cắn đôi môi đỏ mọng, đã 40 tuổi, làm thế cũng là hơi ra vẻ.
-Tiểu công chúa đã 15 tuổi...
Tiêu Quý phi rốt cuộc nói:
-Thần thiếp định... sắp xếp hôn sự cho công chúa. Không biết ý Thánh thượng thế nào?
Hoàng đế nhíu mày, ánh mặt đang dán lên cây thủy tiên rốt cuộc cũng quay về hướng Tiêu Quý phi, vẻ rất lạ:
-Nàng... nàng đã hứa hôn cho công chúa?
- Thưa đúng! . n. Y. Y
Tiêu Quý phi gật đầu:
- Thần thiếp thấy tiểu công chúa cả ngày rầu rĩ không vui, cho nên thần thiếp nghĩ nếu có thể sắp xếp hôn sự cho nàng, gả nàng làm dâu nhà ngoài cung, có lẽ sẽ vui vẻ hơn chút ít...
- Không phải là cá, sao biết là lòng cá có vui hay không?
Hoàng đế thản nhiên:
-Ái phi sao có thể biết trong lòng công chúa vui hay buồn, làm sao biết công chúa rời khỏi cung sẽ vui vẻ? Chẳng lẽ là công chúa nói cho nàng biết à?
-Không có.
Tiêu Quý phi bối rối:
-Chỉ có điều, thần thiếp cũng là nữ nhân, nên đoán được tâm tư của nàng thôi.
Hoàng đế cầm lấy chén trà cổ màu, nhấp một ngụm, mới nói:
-Nàng nói đã nhắm cho công chúa một đám, là đã hứa gả cho nhà nào?
Tiêu Quý phi nghe giọng Hoàng đế có vẻ hòa nhã, vội nói:
-Là con trai của Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim, là Tiêu Minh Đường cháu của thiếp. Hiện giờ vẫn chưa có đại hôn, nếu được cưới công chúa, đó là vinh hạnh cho Tiêu gia.
-Tiêu Minh Đường?
Hoàng đế nhắc lại, sau một lúc, mới hỏi:
-Đây là ý của nàng hay là ý của Thái sư?
-Là, ý của thần thiếp!
Tiêu Quý phi nhìn thần sắc bình tĩnh của Hoàng đế, nhất thời không đoán được trong lòng Hoàng đế đang nghi gì, cẩn thận nói:
-Chỉ có điều...Thái sư cũng biết việc này.
Hoàng đề nhìn bộ trà trên bàn, trầm mặc nói:
-Trẫm vẫn xem công chúa là hòn ngọc trên tay trẫm. Trẫm nợ con rất nhiều. Trước khi trẫm có thể bù đắp, trẫm quyết không rời xa công chúa.
Tiêu Quý phi hơi gắt giọng:
-Hoàng thượng, tiểu công chúa cuối cùng cũng phải đi lấy chồng...
-Chờ.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
-Công chúa mới 15 tuổi. Nàng khi vào cung đã 20. Trong 5 năm đó, trẫm nghĩ trẫm có thể bù đắp thêm cho công chúa ít nhiều...
-Nhưng nếu vào Tiêu gia, Hoàng thượng vẫn có thể gặp công chúa.
Tiêu Quý phi nói:
-Hoàng thượng chỉ cần ra một ý chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu công chúa vào cung.
Hoàng đế cười lạnh:
-Công chúa là con gái trẫm, khi làm vợ người khác, có nhiều chuyện trẫm đâu can thiệp được.
Tiêu Quý phi dường như muốn nói gì thêm, Hoàng đế đã lãnh đạm:
-Việc này đừng nhắc lại nữa, trẫm đã nói, đợi đến thời điểm thích hợp, trẫm sẽ để công chúa đi, nhưng từ giờ đến lúc đó, trẫm quyết không để công chúa xa trẫm.
Tiêu Quý Phi thấy Hoàng đế kiên quyết như thế, biết nói thêm cũng vô ích.
-Còn có chuyện gì không?
Hoàng đế hỏi:
-Trẫm mệt rồi...
Tiêu Quý phi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
-Thần thiếp còn có việc này cần Thánh thượng chỉ bảo.
-Nàng cứ nói!
-Cũng là một việc hôn nhân...
Tiêu Quý phi có chút hơi mất tự nhiên...
Hoàng đế nhíu mày, tựa vào ghế trên, bình thản:
-Trẫm đúng là không biết, ái phi hóa ra còn thích làm bà mối se duyên cho người khác đấy. Chỉ có điều duyên phận thường tự đến, nếu mượn sợi tơ hồng làm bậy, hại người hại mình.
Lời này quả có trọng lượng. Tiêu Quý phi sửng sốt:
-Thần thiếp... hiểu...
-Vậy là hôn sự của ai?
Tiêu Quý phi có chút lúng túng:
-Cũng là việc hôn nhân của Tiêu gia...
-Trẫm biết.
Hoàng đế nở nụ cười quái dị:
-Trẫm biết ái phi sẽ không rảnh mà đi lo việc của người khác đâu.
Dừng một lát, rồi nói:
-Ái phi còn có một cháu gái phải không?
-Vâng đúng!
Tiêu Quý phi vội đáp:
-Năm nay 17 tuổi. Hoàng thượng chưa từng gặp. Là một mỹ nhân rất xinh đẹp. Hơn nữa cực kỳ hiểu lễ nghĩa, cực kỳ ngoan ngoãn.
-Nhìn ái phi, tất nhiên hiểu cháu của nàng không thể tầm thường.
Hoàng đế đầy thâm ý:
-Nàng muốn làm mai cháu mình cho ai?
Tiêu Quý phi cũng không vội trả lời, nhìn Hoàng đế một lát, rồi mới nói:
-Thần thiếp... thần thiếp muốn mời Thánh thượng làm chủ, cho Hồng nhi tấn cung.
Hoàng đế nhíu mày, nhìn Tiêu Quý phi, rất kỳ quái.
Tiêu Quý phi hiển nhiên hiểu lời mình nói có vấn đề, nếu dựa vào ý tứ bình thường, thì ý là thỉnh Hoàng đế nạp phi, lúc đó cô cô và cháu sẽ cùng chung một chồng, đang định giải thích, thì Hoàng đế đã chậm rãi:
-Nàng là muốn cháu mình tấn cung hầu hạ Thái tử?
Tiêu Quý phi vội vàng đứng dậy, quỳ xuống nói:
-Thần thiếp mong Thánh thượng ân chuẩn!
Hoàng đế không từ chối ngay, mà đứng dậy chậm rãi đi đến cây thủy tiên mà ngài đã chăm chú ngắm nhìn nãy giờ, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh ngắm vài cánh hoa thủy tiên.
Hoa thủy tiên màu xanh lục, siêu trần thoát tục, mùi hương cao nhã, ở giữa đầm, tựa như Lăng Ba tiên tử đạp nước mà đến.
Hoàng đế biết, đây lại là một thủ đoạn chính trị. Ngài sẽ phải đánh giá toàn diện việc hôn nhân này, lợi hại gì, mang đến cho Tiêu gia lợi hại gì.
Việc hôn nhân này rất quan trọng, tất nhiên không thể dễ dàng đáp ứng cũng không thể kiên quyết cự tuyệt.
Ngài trầm tư, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn trời, trên cao mây trắng nhẹ trôi.
Việc hôn nhân này là một tấm vương bài. Có thể hành vương bài của Hoàng gia. Cũng có thể thành vương bài của Tiêu gia.
Tiêu Quý phi quỳ trên mặt đất, không có lệnh của Hoàng đế, nàng cũng không dám đứng dậy. Nàng đương nhiên biết, việc này cực kỳ quan trọng, nàng hy vọng sẽ có được một kết quả nào đó.
Một lúc sau, Hoàng đế chậm rãi quay lại trong cái lều trúc che nắng, nói:
-Đứng lên đi.
Tiêu Quý phi đứng dậy, băn khoăn hỏi:
-Thánh thượng... việc hôn nhân này...
-Sức khỏe của Thái tử như thế nào nàng cũng biết đấy.
Hoàng đế chậm rãi:
-Đã chịu quá nhiều chấn động... sức khỏe không tốt... hơn nữa... tính tình cũng... cũng không tốt lắm. Cháu gái của nàng, liệu có đủ sức hầu hạ Thái tử không?
Tiêu Quý phi lập tức nói:
-Hoàng thượng yên tâm. Hồng nhi từ nhỏ đã được dạy bảo nghiêm khắc, sẽ biết cách hầu hạ Thái tử.
Hoàng đế hơi nheo mắt, mắt ánh lên vẻ kỳ quái, hồi lâu, mới hạ giọng:
-Ái phi... trẫm rất mệt... việc này... lúc khác bàn tiếp..
Nói xong, liền dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, như đang ngủ.