Từng nghe thủy viên và các hoa viên bình thường không giống nhau. Nơi đây rất yên tĩnh và đầy hương thơm phiêu đãng, mùi thơm từ cây hoa quýt tràn ngập đến từng góc nhỏ. Ở trong sân, có hai cây quýt trổ đầy hoa, tô điểm cho thủy viên thêm ngập tràn sức sống.
Trong thủy viên đương nhiên là có nha hoàn. Vốn trong viện tổng cộng có bốn người, hai hầu hạ Bích di nương, hai hầu hạ Lục tiểu thư Hàn Thấm. Nhưng từ trước đến giờ, Bích di nương không phải là người thích hình thức, mặc dù bốn nha hoàn cũng không coi là nhiều, nhưng nàng vẫn bỏ đi hai, chỉ để lại hai nha hoàn ngày thường giúp đỡ quét dọn một chút mà thôi.
Cho nên trong viện nếu không xảy ra chuyện gì đặc thù thì từ trước đến giờ cũng rất an tĩnh.
Tiêu Đồng Quang dừng ở trước sân, hướng vào bên trong nhìn một chút, nhìn thấy bất quá chỉ có hai nha đầu đang ở sân nơi chăm hoa tưới nước, lão ta bèn cười hắc hắc, quay đầu hướng phía sau hai gã hạ nhân nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, Bổn quan đi vào bái phỏng di nương một chút!
- Đại nhân, điều này sợ rằng không ổn!
Hạ nhân Hàn gia cả gan nói:
- Đây là chỗ ở của nữ quyến, đại nhân hay là đừng đi vào... ?!
- Vô liêm sỉ!
Tiêu Đồng Quang quát lạnh nói:
- Ngươi còn nói nhiều nữa, ta sẽ lập tức xé nát cái miệng của ngươi! Chủ tử của ngươi cũng không dám nói chuyện như thế với Bổn quan, ngươi chỉ là một tên cẩu nô tài mà sao nói nhảm nhiều vậy?
...
Tiêu Đồng Quang lớn giọng trách cứ khiến cho các nha hoàn bên trong viện chú ý. Các nàng nhìn thấy một lão già mặc cẩm y đứng ở ngoài cửa, nhưng lại không nhận ra là ai vì trong nội phủ này, những người có thể tự tiện ra vào chỗ này cũng không nhiều lắm.
Một nha hoàn liền tiến đến thi lễ, sau đó hướng hạ nhân phía sau Tiêu Đồng Quang ném cho một ánh mắt mang sự chất vấn, ý tứ rất đơn giản là các ngươi sao lại mang ngoại nhân tới quấy rầy sự an tĩnh của di nương?
Hạ nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Vị này là Hộ Bộ Tả Thị Lang Tiêu đại nhân! Lão gia phân phó chúng ta phụng bồi Tiêu Thị Lang đi tham quan khắp phủ một chút!
Nha hoàn nghe là Thị Lang đại nhân, vội vàng quỳ xuống khấu đầu.
- Di nương có ở trong không?
Tiêu Đồng Quang trong mắt lóe lên quang mang, nhìn vào trong vườn hỏi.
- Có ạ!
- À... Được... !!!
Tiêu Đồng Quang vuốt cằm nói:
- Bổn quan đã tham quan khắp mọi nơi, không ngờ đến đây đã là chỗ ở của di nương. Có thể mời di nương đi ra ngoài hay không, Bổn quan mạo muội quấy rầy thật là xin lỗi!
Hắn cười giống như một lão đầu vô lương đang cầm kẹo lừa gạt một tiểu la lị vậy.
Quan hàm Hộ bộ Thị lang có lẽ hù dọa không được nhân vật đầu não của Hàn gia, nhưng nếu muốn trấn trụ những tên hạ nhân hay nha hoàn này thì quả là điều dễ dàng, cho nên một nha hoàn đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng chạy về báo cho Bích di nương.
Hàn Thấm lúc này không có ở trong viện, Bích di nương thì đang soi gương để trang điểm, nghe nói có Thị Lang Đại Nhân đang đứng trước cửa thì vội vàng sửa sang lại một phen rồi mang theo ba phần hoảng sợ, ba phần sợ hãi cùng ba phần thấp thỏm đi ra đón. (A Bư: còn 1 phần nữa cho ai biên chương nài đóa...kaka! – con lão cẩu này bị làm 7 món chắc rồi! - Biên).
Bích di nương hôm nay mặc một chiếc váy gấm màu tím nhạt, trên đầu chỉ kẹp một cái kẹp tóc đơn giản, cũng không đeo đồ trang sức hoa lệ mà chỉ có một cây trâm bằng gỗ, chân đi một đôi giày thêu màu hồng, nhìn qua thật giống châu tròn ngọc sáng, thanh tiên thoát tục.
Tiêu Đồng Quang vừa thấy được Bích di nương đi ra ngoài, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, thấy Bích di nương bước nhanh tới, bộ ngực đầy đặn theo bước chân lay động phập phồng ra làm cho người ta phải mờ cả mắt.
Song hắn đành phải nuốt từng ngụm nước miếng, hận không được lập tức đem mỹ phụ nở nang này ôm vào trong phòng mà hảo hảo giày xéo một phen.
Bích di nương không những có thân thể trước sau lồi lõm nóng bỏng mà còn có khí chất mảnh mai dịu dàng. Hai điểm này, vô luận là điểm nào cũng là sát chiêu trí mạng đối với nam nhân. Lão dùng hai mắt nhìn thật tập trung, đối với loại người như Tiêu Đồng Quang này mà nói, đây không thể nghi ngờ là sự hấp dẫn ngấm vào tận xương tủy nha!
- Thiếp thân bái kiến Tiêu đại nhân!
Bích di nương dẫn nha hoàn dịu dàng quỳ gối hành lễ.
Đôi mắt hung hăng của Tiêu Đồng Quang nhìn chăm chú vào bộ ngực đầy đặn của Bích di nương, thấy nàng quỳ xuống kiều nhan ướt át, xinh đẹp tuyệt trần không nhịn được vươn tay muốn đi đỡ Bích di nương trong miệng thì nói:
- Mau đứng dậy đi, mau dậy đi, không cần phải đa lễ như vậy!
Hắn còn chưa đụng được tay Bích di nương, Bích di nương đã nhanh chóng đứng dậy, hai tay rất ưu nhã chồng lên nhau giữ nguyên tư thái khiêm cung đáp:
- Tạ đại nhân!
- Bổn quan đã nói, không cần đa lễ...!!!
Tiêu Đồng Quang cười híp mắt nói:
- Tiêu gia cùng Hàn gia đều là thế gia Yến quốc, hai nhà cũng là thần tử Yến quốc, ta và ngươi cũng chính là người một nhà mà!
- Thiếp thân không dám!
Bích di nương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Đại nhân là khách, hơn nữa thân phận đại nhân tôn quý! Tiện thiếp thân phận hèn mọn, không dám sánh cùng đại nhân!
Lông mày của nàng tựa như thanh sơn, con mắt như thu thủy, má phấn đỏ ửng. Tuy chỉ là thiếp thân nhưng lại có một cỗ tư thế nghiêm nghị khiến người khác không thể nào xâm phạm tư thế cao quý đó.
Tiêu Đồng Quang thấy Bích di nương thanh nhã thoát tục, nghiêm nghị không thể xâm phạm, mà phong vận thành thục kia lại ẩn chứa sự quyến rũ tự nhiên xinh đẹp vô cùng. Một sợi tóc đen nhánh ở khuôn mặt tuyết trắng nhẹ nhàng phiêu đãng, cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay sao mà bộ ngực đầy đặn cứ theo hô hấp trên dưới phập phồng. (A Bư: ôi_chết đệ mất – Mới thế đã chết, thanh niên còn yếu lắm! - Biên).
Quả nhiên là càng xem càng thích, cổ họng càng khô khan, hắn đi tới một bước nói:
- Bổn quan nếu là khách, di nương không muốn mời ta đi vào ngồi một chút sao?
Bích di nương nhìn thấy Tiêu Đồng Quang trước tiến thêm một bước, chính mình liền sau lùi một bước, thanh âm bình tĩnh:
- Thiếp thân là một nữ quyến, không dám mời đại nhân đi vào. Đại nhân, Hàn phủ rộng rãi, đình viện rất nhiều, kính xin đại nhân đi những địa phương khác, thiếp thân không dám lưu đại nhân!
- Đây là đạo đãi khách của Hàn gia sao?
- Khách tùy theo chủ, nơi này không tiện để đại nhân đi vào, kính xin đại nhân tha lỗi!
Vẻ mặt Bích di nương vẫn giữ sự cung kính kèm theo lãnh đạm. Nàng tự nhiên là hiểu được tâm tư của Tiêu Đồng Quang, cũng cảm giác được ánh mắt của Tiêu Đồng Quang đảo quanh những nơi bí ẩn ở trên người mình liền quyết định chủ ý vô luận như thế nào cũng không thể cho Tiêu Đồng Quang chiếm tiện nghi.
Thiếp thân dù sao cũng không phải là thê tử, thân phận ti tiện, trong quý tộc ở Yến quốc, thiếp thân có thể dùng làm lễ vật để tặng lẫn nhau.
Bích di nương tuy biết Hàn Huyền Xương có tình cảm thắm thiết với mình, nhưng nàng lại không thể không sợ. Nếu như lúc này bị Tiêu Đồng Quang xâm phạm, Hàn Huyền Xương vì lo lắng đến thế lực mạnh mẽ của Tiêu gia, cũng chưa chắc vì mình mà trở mặt cùng Tiêu gia. Nói không chừng sẽ còn thuận nước đẩy thuyền đem mình đưa cho lão già vô sỉ trước mắt này.
Dù sao tiểu thiếp và hạ nhân cũng không khác biệt nhiều. Dưới tình huống bình thường, trong mắt chủ tử, bọn họ cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Nàng lập tực hạ quyết tâm, hôm nay dù mất cả tánh mạng này, cũng không cho lão cẩu hèn hạ này đụng vào mình.
Bích di nương càng lãnh đạm thì Tiêu Đồng Quang càng có hứng thú, thầm nghĩ:
- Hắc...hắc...hắc..., thật là một mỹ phụ thú vị! Thật muốn biết khi đẩy lên giường không biết có còn rụt rè như vậy nữa hay không?
Vẫn giữ nụ cười đê tiện, lão ta nói:
- Di nương thật là thật vô tình! Chẳng lẽ thật không cho Bổn quan một chút mặt mũi nào hay sao? Hoặc là nói di nương không coi Bổn quan vào đâu hả?
Tâm tư của Tiêu Đồng Quang cho dù là nha hoàn hay gã sai vặt bên cạnh trong lòng cũng biết rõ, âm thầm vì Bích di nương mà lo lắng.
Hôm nay Hàn Huyền Xương đi nha môn an bài công việc chuẩn bị khai thác ngọc, Nhị tông chủ thì lại ở trong hoa viên hóng gió, chỉ có thể tìm một cơ hội đi tìm Đại quản gia Hàn bá cầu cứu.
Bích di nương trong lòng tức giận, thần sắc lạnh như băng, cắn đôi môi hồng nhuận hơi trầm ngâm, rồi mới thản nhiên nói:
- Đại nhân thân phận tôn quý, thiếp thân phòng ốc sơ sài, thực không dám để cho đại nhân đi vào, để tránh làm bẩn thân phận tôn quý của đại nhân. Đại nhân ...hay là mời người đến nơi khác!
Tiêu Đồng Quang vô sỉ cười nói:
- Di nương nói như vậy, chẳng lẽ trong phòng lại có bí mật gì? Bổn quan phụng mệnh triều đình, thân là khâm sai tới đây dò xét, nếu có dị thường hẳn là phải xem một chút...!!!
Cười hắc hắc cũng không không để ý Bích di nương ngăn trở hướng bên trong phòng xông vào.
Bích di nương xấu hổ vô cùng, rồi lại không biết làm thế nào cho phải đành phải đi theo Tiêu Đồng Quang vào bên trong phòng.
Trong phòng có nhiều vật của nữ nhân, cho dù bị nhìn thấy đối với Bích di nương mà nói đó cũng là một sự xâm phạm.
Nha hoàn cùng gã sai vặt kinh ngạc nhìn nhau lộ ra nét mặt sầu thảm. Ngay lúc này thì thấy ngoài sân, bóng dáng Hàn Mạc bỗng chậm rãi xuất hiện. Hắn ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười lạnh như băng mà tàn khốc. (A Bư: chết mịa em nó rầu! Hắc hắc... - Ta cũng nghĩ thế! Hô...hô - Biên).
...
...
- Trong phòng của di nương thật là thơm a!
Sau khi dùng trò vô lại tiến vào bên trong phòng của Bích di nương, Tiêu Đồng Quang hỉnh cái lỗ mũi chó của lão hít vào một trận mãnh liệt, trong phòng tràn đầy mùi đàn hương cùng mùi thơm trên người Bích di nương tản mát ra, làm thú tính của lão vô lại này thêm sôi sục.
Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn Bích di nương rồi cười hắc hắc mà nói:
- Di nương một người ở chỗ này không cảm thấy tịch mịch sao?
Ánh mắt lão cẩu láo liên, nhìn thấy bên kia có một cái yếm của Bích di nương, thú huyết của lão lập tức sôi trào, liền cảm thấy hạ thân nóng như lửa, chỉ muốn đem Bích di nương kéo lên giường.
Bích di nương cảnh giác đứng ở cửa phòng thản nhiên nói:
- Hàn phủ trên dưới mấy trăm miệng ăn, hơn nữa tiểu nữ cũng ở chỗ này tự nhiên sẽ không tịch mịch!
Nàng đây cũng là nhắc nhở Tiêu Đồng Quang, trong phủ này nhiều người, ngươi tốt nhất không nên làm loạn!
- Thật là khát quá đi! Di nương cũng không muốn rót cho người khách này chén trà hay sao?
Ánh mắt Tiêu Đồng Quang đảo như rang lạc trên người Bích di nương, cẩn thận đánh giá một phen, điều này làm cho Bích di nương phát rét trong lòng. Nếu thật là bị Hàn Huyền Xương đưa cho một lão đầu tử háo sắc như vậy thì nàng thật đúng là sống không bằng chết.
Nàng đi tới một bên cạnh nơi đó có bình trà cùng ấm trà.
Nhìn phía sau lưng Bích di nương ôn nhu, đường cong dợn sóng, đặc biệt là bị chiếc quần tơ lụa ôm thật chặt lấy đôi mông tròn lẳn, Tiêu Đồng Quang cũng bất chấp tất cả giống như một con chó động tình xông lên phía trước, thoáng cái đã ôm lấy thân hình thon thả của Bích di nương, thở hổn hển nói:
- Lão tử đã chơi qua nhiều nữ nhân như vậy, còn chưa từng thấy ai tuyệt vời như ngươi vậy! Hàn Huyền Xương không biết thương tiếc ngươi, Bổn quan liền thương ngươi!
Bích di nương vì quá sợ hãi, nên ngọc diện trắng bệch, liều mạng phản kháng. Mặc dù Tiêu Đồng Quang tửu sắc quá độ, thân thể suy yếu nhưng cuối cùng vẫn là nam nhân, Bích di nương chỉ là một nữ tử yếu nhược làm sao có thể chống cự, bị Tiêu Đồng Quang ôm lấy kéo cho lên giường muốn xé nát xiêm y của nàng ra.
- A... !!!
Bích di nương đau khổ hét lên một tiếng.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh giống như tia chớp vọt vào trong phòng, trong tay cầm một cái bao bố màu đen, thoáng cái liền chụp vào đầu Tiêu Đồng Quang, cũng không nói hai lời, liền giơ đồng côn trong tay lên hướng về phía bắp đùi Tiêu Đồng Quang hung hăng đánh mạnh xuống. Tiêu Đồng Quang chợt rú thảm một tiếng như sói tru, thân thể run rẩy co quắp té nhào xuống mặt đất.
Người đến đương nhiên là Hàn Mạc. Trên mặt hắn tràn ngập sương lạnh, tay chân mạnh mẽ đánh liên tục, căn bản không có ý dừng lại, đồng côn giống như mưa rơi mang theo độ mạnh yếu khác nhau, một côn, một côn lại một côn vung lên rồi đập xuống.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên khiến Bích di nương kinh hãi vạn phần, nàng chỉ biết ngồi dậy ngơ ngác nhìn, cũng không đi ngăn cản.
- Cẩu nô tài!
Thanh âm Hàn Mạc rất lớn oán hận gầm lên:
- Dám có chủ ý đồi bại với chủ mẫu! Thật là không biết sống chết!
Đối với địch nhân, từ trước đến giờ Hàn Mạc đều ra tay rất tàn nhẫn. Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Đồng Quang dần yếu đi, mà trên mặt đất đã chảy ra loang lổ không ít máu, từng chỗ, từng chỗ như hoa nở đỏ rực, trông thật là đẹp mắt a!
*****
Hàn Mạc mắt sáng như sao. Tuy cây côn của hắn có vẻ nặng, nhưng hắn xuống tay cũng có chừng mực, chỗ bị đánh đều là các đốt ngón tay, các phần mềm mà thôi. Thời đại này đối với thân thể con người, so về sự an hiểu về các đốt ngón tay hay cơ thể người thì hẳn là không có mấy ai có thể bì kịp được hắn.
Hậu quả như vậy không đến nỗi để cho Tiêu Đồng Quang tàn phế, nhưng có thể làm thân thể của lão tiểu tử đó phải chịu những đau khổ lớn nhất, có lẽ không an dưỡng mười ngày nửa tháng thì còn lâu mới bước xuống giường được.
Bích di nương rốt cục cũng kịp phản ứng, quần áo xốc xếch, tiến lên nắm tay của Hàn Mạc vội la lên:
- Mạc nhi, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa sẽ có tai nạn chết người đó!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Cái tên cẩu nô tài này cả gan làm lọan, ba lần bảy lượt có ý đồ vũ nhục di nương! Hôm nay Mạc nhi nhất định phải đánh gãy đôi chân này của hắn!
Bích di nương nhất thời không rõ ý tứ của hắn, nhưng nàng dù sao cũng là phụ nhân thông tuệ, rất nhanh liền tỉnh ngộ rằng lời nói này của Hàn Mạc chính là muốn cho Tiêu Đồng Quang nghe, đơn giản là choTiêu Đồng Quang thấy rằng hắn nhận lầm người mà thôi.
Tiêu Đồng Quang này trên danh nghĩa dù sao cũng là nhân vật số hai của nhất đại thế gia Yến quốc, lại còn là mệnh quan triều đình, cũng là người có thân phận tôn quý. Nếu tùy tiện đánh đập thì cho dù là bởi vì Bích di nương, Hàn Mạc sau này cũng phải chịu trách phạt thật nặng, thậm chí sẽ ảnh hưởng quan hệ nhìn như hòa thuận của hai nhà Tiêu - Hàn.
Dù sao Bích di nương cũng chỉ là một tiểu thiếp, không giống với chánh thê hay bình thê được ghi vào gia phả. Nói không dễ nghe, tức là cho dù Tiêu Đồng Quang thật sự lăng nhục Bích di nương, Đại tông chủ cũng chỉ có thể khiển trách lão ta ở phương diện đạo đức, chưa chắc thật sự vì chuyện này mà gây khó dễ cho Tiêu Đồng Quang.
Hàn Mạc sau nếu nói là là bởi vì nhận lầm người mà ra tay đánh gia nô, vậy cũng được có thể từ chối một chút trách nhiệm.
Bích di nương tỉnh ngộ lại, lập tức nói:
- Mạc nhi, không phải là... Không phải là hạ nhân! Con nhận lầm người rồi!
Hàn Mạc hướng về phía Bích di nương làm một cái mặt quỷ, trong lòng cũng thầm khen Bích di nương phản ứng nhanh chóng, ho khan một tiếng rồi nói:
- Nhận lầm người? Vậy tên súc sinh này là ai, dám đến di nương trong phòng làm ra hành vi cầm thú như thế này? Di nương, đừng cản ta, chờ lát nữa ta đánh nát đầu hắn ra, đánh chết một tên gia nô cũng chẳng là cái gì!
Bích di nương trong lòng cũng khen Hàn Mạc thông minh, lôi kéo Hàn Mạc tay nói:
- Mạc nhi, đây... Đây không phải là hạ nhân!
- Không phải là hạ nhân?
Hàn Mạc cố ý như bị kinh ngạc:
- Vậy là ai?
Tiêu Đồng Quang không chịu nổi thống khổ xác thịt, thanh âm rên rỉ, phều phào:
- Đừng... Đừng đánh nữa... Bổn quan.. Bổn quan là Tiêu... Tiêu thị lang... !
- Nói nhảm!
Hàn Mạc liên tục đá vào thân thể của Tiêu Đồng Quang, hét lên:
- Tiêu đại nhân chính là mệnh quan triều đình, là hữu đức chi sĩ, há có thể làm ra chuyện hèn hạ bực này? Ngươi còn muốn làm bẩn thanh danh của Tiêu đại nhân sao? Cẩu nô tài này thật là to gan lớn mật!
Nói rồi lại đá thêm mấy đá nữa.
- Mạc nhi, hắn... Hắn thật sự là Tiêu Thị Lang đó!
Bích di nương rốt cục cũng nói.
- Không thể nào?!
Hàn Mạc cầm cái bao vải lên thì nhìn thấy gương mặt Tiêu Đồng Quang đã là giống như một cái đầu heo, mặt mũi sưng vù, răng đã gẫy mất hai cái, còn đang chảy máu, xương mũi xem ra cũng bị đánh gãy lệch qua một bên, gương mặt thống khổ không chịu nổi, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
- A!
Hàn Mạc vứt cây gậy đi, vội vàng bước lên phía trước đỡ lão ta dậy:
- Đại nhân, thật sự là người sao? Người... Người sao lại ở trong phòng của di nương ta?
Tiêu Đồng Quang nói ra cũng thật đau đớn. Mặc dù khi nhục một tiểu thiếp không coi là cái gì, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng, lão được Hàn Mạc đỡ lấy lấy, liền rên hừ hừ, thống khổ nói:
- Dọc đường... Dọc đường đi ngang qua nơi này...!!! Cho nên... Cho nên vào để xem một chút...!!!
Hàn Mạc cố ý nhíu mày:
- Đại nhân, đây là chỗ ở của di nương, là địa phương nữ quyến. Hàn Mạc nếu không phải là tới để thỉnh an cũng không dám đi vào! Đại nhân tại sao vào đây? Những hạ nhân kia không có nói cho đại nhân biết sao? Ta ngay bây giờ sẽ đi ra cắt lưỡi của bọn hắn!
Vừa buông tay, Tiêu Đồng Quang đứng không vững, liền co quắp người ngã xuống.
Tiêu Đồng Quang mang đầy một bụng oán hận, bị Hàn Mạc quấy rầy chuyện tốt này còn không tính lại còn bị hắn đánh cho thành cái bộ dáng này. Lão cẩu này không phải là thằng ngốc, biết Hàn Mạc tám chín phần mười là giả bộ, chỉ sợ sớm đã muốn ra sức đánh mình một trận, lần này chẳng qua là tìm được cơ hội, hơn nữa còn tìm được cách chối tội mà thôi.
Nhưng mà lúc này toàn thân rất nhiều nơi đau đớn khó chịu, nào còn có thể bận tâm những điều khác, chỉ đành phải khoát tay nói:
- Trước... Trước hết để cho người đưa ta trở về phòng, mời... mời đại phu cho ta... !
Hàn Mạc chán ghét nhìn hắn một cái rồi cao giọng nói: :
- Người đâu?!
Hai gã sai vặt sau khi đi vào, Hàn Mạc phân phó nói:
- Đỡ Tiêu đại nhân trở về phòng, đi mời đại phu xem thương thế cho Tiêu đại nhân một chút!
Quay đầu lại cười hướng Tiêu Đồng Quang nói:
- Đại nhân đi cẩn thận, Hàn Mạc không tiễn...!!!
Tiêu Đồng Quang được hai gã sai vặt đỡ ra phía ngoài cửa lên xe, vẫn không bước lên mà quay đầu lại nhìn Bích di nương, rồi lạnh lùng nói:
- Bổn quan... Bổn quan sẽ hướng Hàn đại nhân đòi công đạo... !!! Đòi ngươi làm tặng vật... !!! Ta nhất định sẽ không tay không mà về!
Nói xong oán hận mà rời đi.
Bích di nương nghe hắn trước khi đi nói như vậy, kiều dung ảm đạm, trong lòng tràn đầy khổ sở, giống như liễu trong gió nhẹ, không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.
...
- Di nương, chỉ là mấy tiếng chó sủa mà thôi, không nên để ở trong lòng.
Hàn Mạc ôn nhu khuyên lơn.
Bích di nương thở dài sâu kín nói:
- Mạc nhi, hôm nay phải cám ơn con, nếu không có con, ta... ta cũng không nghĩ muốn sống nữa!
Khóe mắt của nàng vì không nhịn được đã thoáng hồng, nước mắt veo liên tục tuôn rơi trong nháy mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
- Con chó hoang kia chẳng qua là hạng người vô năng, di nương không cần sợ hãi!
- Nhưng con chó hoang đó nếu như nổi điên lên thì so với người còn tàn khốc hơn đó...!!!
Bích di nương trong lòng vẫn còn sợ hãi nói bằng giọng run rẩy.
Nàng ngẩng đầu chợt thấy vẻ mặt Hàn Mạc có chút mất tự nhiên, đầu tiên là cảm thấy kỳ quái nhưng lập tức nhớ tới cái gì liền cúi đầu, chỉ thấy xiêm y của mình bởi vì mới vừa bị thú tính của Tiêu Đồng Quang xé ra đã không còn chỉnh tề, đặc biệt là chỗ ngực mở rộng một lỗ rộng, lộ ra bên trong một góc yếm màu hồng với ngọc nhũ cao cao mà đầy đặn, kiều nhan không khỏi ửng đỏ vội vàng xoay người nói:
- Mạc nhi, con... !!!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Di nương, người nghỉ ngơi trước đi, Mạc nhi cáo lui!
- Không!
Bích di nương bị một đứa trẻ nhìn thấy cảnh xuân của mình, trên mặt nóng lên, bên tai chợt đỏ bừng nói:
- Con... Con ở ngoài cửa chờ ta một lát!
Hàn Mạc tuy có chút kỳ quái nhưng vẫn đi ra thuận tay đóng cửa phòng lại và chờ ở ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, thanh âm Bích di nương ôn nhu nhẹ nhàng khẽ gọi:
- Mạc nhi, con vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Bích di nương đã thay y phục xong, xiêm y chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng một lần nữa chải chuốt, thoạt nhìn vẫn đoan trang thục mỹ như cũ.
- Di nương còn điều gì phân phó ạ?
Hàn Mạc tiến lên cung kính nói.
- Mạc nhi, lần này con đánh Tiêu Đồng Quang, lão gia nhất định phải trách phạt con đó!
Bích di nương khe khẽ thở dài:
- Đến lúc đó nếu Lão gia có hỏi thì con cứ nói là do ta phân phó, có lẽ sẽ giảm bớt sự trách phạt đối với con?!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Không cần đâu Di nương! Bảo vệ Di nương vốn là bổn phận của người làm con, cho dù là lão Hoàng đế dám vũ nhục di nương Mạc nhi cũng đánh không nương tay!
- Không được nói bậy...!!!
Bích di nương trợn mắt nhìn Hàn Mạc một cái, nhưng đôi mắt tràn ngập nước ấy lại tràn đầy ý cảm kích, rồi ngay sau đó lại cúi đầu sâu xa nói:
- Mạc nhi, con.... ta không đáng để con làm như vậy đâu!
- Nên làm!
Hàn Mạc rất kiên định nói:
- Đã từ lâu rồi, trong lòng Mạc nhi đã thề rằng cả đời này không những mình phải sống vui vẻ! Hơn nữa, còn phải dùng tánh mạng này bảo vệ người thân của con! Gia gia của con, cha, mẹ, Thấm nhi, còn có di nương nữa! Dù cho Mạc nhi có liều tính mạng đi nữa, cũng sẽ bảo vệ mọi người! Mạc nhi sẽ không để cho các ngươi bị bất cứ người nào khi nhục, tuyệt đối không bao giờ!
Bích di nương vừa vui mừng lại vừa lo lắng, tràn đầy trìu mến cùng cảm kích nhìn Hàn Mạc.
- Di nương, ngươi đang lo lắng phải không?!
- Cái gì?
- Người lo lắng phụ thân bị áp lực sẽ đem ngươi tặng cho tên súc sinh kia?
Hàn Mạc trực tiếp hỏi.
Bích di nương ảm đạm vô cùng, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nếu thật là vì lợi ích Hàn gia thì ta không có quyền lựa chọn...
- Vì sao lại không có?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Người đã bước vào cửa Hàn gia thì chính là nữ nhân của Hàn gia, người nào cũng không quyền khi dễ người, càng không thể đem người tặng cho những người khác!
Người là di nương của Mạc nhi, là thân phận tôn quý, không phải là lễ vật mà có thể để cho người tặng tới tặng lui, người là nữ nhân tôn quý trong lòng Mạc nhi!
Lời nói này quả thật là thạch phá kinh thiên (phá đá rung trời), đối với số mệnh Bích di nương mà nói, không thể nghi ngờ là tiếng sấm giữa trời quang, nàng thậm chí không nghĩ tới mình ở trong lòng Hàn Mạc nàng lại có địa vị như thế.
Thời đại này thiếp thân không được ghi trong gia phả hay nói cách khác Bích di nương mặc dù là thiếp thân của Hàn Huyền Xương, nhưng cũng không có thực sự trở thành người của Hàn gia, trừ phi ngày sau trở thành bình thê thậm chí là chánh thê thì mới có tư cách.
Thiếp thân của thế gia quý tộc nói không chừng sẽ có ngày nào đó bị quý tộc khác nhìn trúng, sau đó đòi hỏi làm quà tặng đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Bích di nương có thể có cuộc sống tốt đẹp mười mấy năm trời ở Hàn gia, nguyên nhân lớn nhất đơn giản là bởi vì Hàn gia là đệ nhất thế gia của Đông Hải Quận. Những gia tộc khác không có tư cách cùng Hàn gia tranh đấu, như vậy cho nên những quý tộc bình thường khác tự nhiên không dám có ý nghĩ gì đối với Bích di nương.
Nhưng quý tộc ở Yên Kinh thì bất đồng, giống như Tiêu Đồng Quang này, nếu hắn mở miệng đòi hỏi thì thật đúng là chuyện phiền toái, cho nên trong lòng Bích di nương rất là sợ hãi cùng thấp thỏm.
Nàng biết một khi bị đưa cho Tiêu Đồng Quang, vận mệnh của mình tất nhiên rất bi thảm.
Mặc dù tuổi đã hơn ba mươi nhưng nàng vẫn xinh đẹp gợi cảm động lòng người, làm các nam nhân thèm thuồng.
Thế nhưng với bản tính của Tiêu Đồng Quang kia chỉ sợ chưa tới một năm đã chơi chán rồi. Đến lúc đó, hoặc là lần nữa bị tặng cho người khác, hoặc là làm nô tỳ cũng đều có khả năng.
Nghĩ đến đây, lệ châu Bích di nương không khỏi lã chã rơi xuống, nàng dù sao còn có một nữ nhi, một cốt nhục mà nàng không thể không chăm sóc.
- Đứa nhỏ ngốc à!
Bích di nương đi tới trước mặt Hàn Mạc, mặc dù khóc như hoa lê vũ đái nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười vui mừng:
- Di nương biết tâm ý của con, nhưng chỉ sợ sẽ làm khó cho con thôi!
- Di nương cứ yên tâm, chỉ cần Mạc nhi còn sống thì người cũng sẽ an an toàn toàn mà sống, ta bảo đảm người nào cũng không thể khi dễ người!
Vẻ mặt của Hàn Mạc rất kiên định, đôi mắt kia tự tin vô cùng.
Bích di nương nhìn Hàn Mạc, trong vẻ thanh tú lại mang theo vẻ ngây thơ, trong vẻ ngây thơ lại lộ sự thành thục, không nhịn được muốn đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vuốt ve khuôn mặt làm cho người ta cảm giác an toàn này. Nhưng khi cách tiếp xúc da thịt còn một khoảng, Bích di nương có chút dừng lại, nghĩ lại đây chính là không hợp lễ nghi, bản thân bất quá là xúc động nhất thời mà thôi, vạn lần không thể phá hư quy củ, bèn chậm rãi rút tay về, đoạn nàng ôn nhu nói:
- Hôm nay làm sao con xuất hiện đúng lúc vậy? Con đi theo hắn sao?
"Hắn"...tự nhiên là chỉ Tiêu Đồng Quang, từ trước đến giờ Bích di nương còn tưởng rằng Hàn Mạc vẫn một mực giám thị lão.
Hàn Mạc vỗ đầu một cái cười nói:
- Di nương, người chờ con một chút!
Nói rồi chạy ra khỏi phòng, rất mau trở về trong tay đang cầm một cái hộp gấm tinh xảo nói:
- Con có được mấy bình phấn cực phẩm, thơm vô cùng, con là nam nhân không dùng được cho nên tới đây đưa hai bình cho tiểu muội.
- Thấm nhi bị Nhị thái thái gọi đi Đông phủ rồi!
Bích di nương nhìn hộp gấm, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là phấn gì?
Hàn Mạc mở ra hộp gấm, lấy ra một lọ đưa cho Bích di nương nói:
- Di nương, người mở ra xem đi, rất thơm đó!
Bích di nương rất là tò mò, phấn thơm thì nàng đã thấy qua rất nhiều loại, nhưng trang trí như chiếc bình nhỏ này thì rất là kỳ lạ, không khỏi nhẹ nhàng mở ra, lập tức nghe thấy được một cổ mùi thơm lạ lùng.
Mùi thơm kia rất nhanh lan ra, cũng chui vào trong mũi Hàn Mạc.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nói:
- Thật là thơm a!
Hắn nhìn Bích di nương, cảm thấy Bích di nương lại càng quyến rũ vạn phần, khuôn mặt trắng như tuyết kia thật kiều diễm ướt át mang theo môi son hồng nhuận dịu dáng chúm chím, liền cảm giác ướt át vô cùng, trong lòng rung động hạ thân không khỏi nóng lên.
- A!
Bích di nương kêu thất thanh một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, liếc Hàn Mạc một cái nói:
- Mạc... Mạc nhi, con... Sao con có thể nào đưa Thấm nhi loại phấn này!
Hàn Mạc nhìn Bích di nương, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khan, trong lòng âm thầm tự trách:
- Hay cho ngươi rồi Hàn Mạc, đây là di nương, ngươi sao có thể sinh ra loại tâm tư đại nghịch bất đạo này?!
Vận khởi Trường Sinh kinh, thân thể đang nóng ran của hắn mới bình phục, ngạc nhiên nói:
- Tại sao? Này... Phấn này không tốt sao? Vì sao không thể đưa cho tiểu muội?
- Đây là... Đây là ti mộng phấn!
Bích di nương cắn môi, ánh mắt long lanh như muốn chảy ra nước.
- Ti mộng phấn? Tên rất đẹp mà?
Hàn Mạc vẫn không giải thích được.
Bích di nương một dậm chân, mang theo một tia trách cứ:
- Đây là... Đây là... Đây là phấn dùng để tiến hành ân ái!
Hàn Mạc sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được, khuôn mặt thoáng cái đỏ lên, không trách được vừa ngửi mùi thơm này tâm thần xao động, thậm chí đối với Bích di nương sinh ra một tia khinh nhờn, thì ra là đây là phấn dùng để tiến hành ân ái giống như là xuân dược.
Lúng túng vô cùng hắn bất chấp tất cả cũng không kịp nữa lấy lại bình phấn trong tay Bích di nương nữa, xoay người ôm hộp gấm bỏ chạy, trong lòng mắng to:
- Hay cho cái tên nhân yêu Tào Ân này, đưa vật như vậy cho ta thật là hại ta mất hết thể diện!
Bích di nương lại càng vội vàng đóng nắp lại, vốn định trả lại cho Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc đã đi xa, vật này lại không thể tùy tiện để lung tung, chỉ có thể chính mình trước tiên thu hồi rồi sau đó uống trà giải độc.
Một mỹ phụ đang tuổi như hổ như sói, so với Hàn Mạc lại càng không thể chịu đựng sự công kích của mỵ độc này, nghĩ đến một thoáng kia mới vừa nghe thấy được mùi thơm, thân thể lại có cảm giác khác thường, Bích di nương không khỏi mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.