Mặc dù các món ăn trên bàn đã nguội nhưng Hạ Học Chi vẫn thao thao bất tuyệt:
-Có lẽ Tô đại nhân còn không biết, ngươi tổng cộng đã bắt mười bốn vị quan lại lớn nhỏ, những người này phụ trách những vị trí quan trọng. Nói cách khác trong tình hình khốn khó cũng còn cần những người này đứng ra gánh vác. Ngươi vung đao lên, nhằm thẳng vào bọn họ, hơn mười vị trí công vụ của nha môn đã bị khuyết, ngươi có nghĩ không, điều đó chỉ khiến cho tình cảnh của Nghi Xuân đã khốn khó lại càng thêm hỗn loạn.
Y nhìn Tô Khắc Ung, tiếp tục nói:
-Dân chúng hiện giờ đều hiểu rằng, ngươi chính là kẻ gây ra sự nhiễu loạn đó. Mà Hạ gia chúng ta cũng hết sức đem việc này truyền cho dân chúng biết. Những quan viên bị ngươi bắt lại, toàn thân đầy máu, những vết thương này đều là bằng chứng cho thấy ngươi là một ác quan. Triều đình nếu có điều tra cái chết của ngươi, thì chúng ta cũng sẽ bẩm báo lên, bởi vì Tô đại nhân phá án không thành, khiến cho Nghi Xuân thêm hỗn loạn. Hết thảy quan viên Nghi Xuân bị khuất nhục, lòng dân bất mãn. Tô đại nhân tự xấu hổ, thẹn với triều đình, uống rượu độc tự sát. Việc này nghe không có gì bất hợp lý chứ?
Tô Khắc Ung giận tím mặt, toàn thân run rẩy, điều khiến y uất hận nhất, sợ hãi nhất không phải là cái chết, mà là tiếng xấu để lại.
- Ngươi cho rằng triều đình sẽ tin lời của một mình ngươi.
Tô Khắc Ung cố gắng trấn tĩnh, nói:
-Ngươi đừng quên, bắt người... không chỉ có ta hạ lệnh mà còn phải có Giám sát sứ cho phép. Giám sát sứ chính là đại diện cho triều đình, nói cách khác bắt người chính là ý của triều đình.
-Ngươi nói Lăng thái giám?
Hạ Học Chi cười khẩy
-Tô đại nhân ơi là Tô đại nhân, ngươi đúng thật là ngốc quá.... Ngươi sao có thể nghĩ rằng gã thái giám kia sẽ đứng ra làm chứng cho ngươi chứ?
Tô Khắc Ung lạnh lùng nói:
-Ngay cả lão ngươi cũng muốn giết?
-Giết lão?
Hạ Học Chi cười ha hả nói:
- Tô đại nhân, không giấu gì ngươi khoảnh khắc giết lão ta còn sợ lão làm bẩn đao của ta. Hơn nữa lão là người có ích, ta cần gì phải giết, ta còn chờ lão giúp ta làm chứng.
Tô Khắc Ung trợn mắt lên.
- Hàn Mạc đã chết vậy Lăng thái giám đã không có chỗ dựa vững chắc, nếu ngươi cũng chết thì lão thái giám vô năng còn không do ta tùy ý khống chế? Hơn nữa, Tô đại nhân cũng có thể hiểu được Lăng thái giám là người thông minh, đối với việc phán đoán tình thế cũng có chút nhãn lực, lão sẽ rất nhanh hiểu được điều đó. Ba huyện phía đông Nghi Xuân, chung quy lại là thiên hạ của Hạ gia ta. Lão nếu muốn bình an trở về Yến Kinh thì phải nhất nhất dựa theo ý tứ của Hạ Học Chi này mà hành sự.
Hạ Học Chi mang theo nụ cười đắc ý:
- Tô đại nhân đoán xem lão có nên nghe lời hay không?
- Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn.
Tô Khắc Dong gầm lên giận dữ:
- Hạ Học Chi từ đầu đến cuối mắt ngươi trông thấy ta bắt người, nghiêm hình thẩm vấn cũng không nói một lời hóa ra đã sớm có âm mưu. Mọi người nói Hạ lão gia não mãn ruột già, trong đầu thả đều là cây cỏ, hiện giờ xem ra, kia đều là người khác quá coi thường ngươi rồi.
Hạ Học Chi không hề tức giận cười lớn:
- Ta thích ngươi nói như vậy, không hề bị người khác quản thúc, luôn nói đúng sự thật.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói:
- Tô đại nhân, đêm đã khuya hãy cạn chén rượu này!
Tô Khắc Ung lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Học Chi không nói lời nào.
Hạ Học Chi thở dài:
- Tô đại nhân, ngươi là người có địa vị nếu ngươi không muốn tự làm ta cũng cho người đến giúp ngươi.
Tô Khắc Ung cười khinh bỉ, giơ tay bưng chén rượu nhìn vào bên trong chén mới quay về phia Hạ Học Chi thản nhiên nói:
- Người tính không bằng trời tính, cuối cùng ngươi cũng không phải là người chiến thắng.
Nói xong y cười lên thống khoái mà nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Là rượu tiễn biệt một linh hồn, nhưng ngoài cửa, gió vẫn thản nhiên ca hát.
Màn đêm càng thêm yên tĩnh.
...
Ở dưới mê cung của cốc Âm Dương, trong hang đá trung tâm, ba người Hàn Mạc đều gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cột đá kia, cây đuốc tỏa hào quang, có thể cho ba người nhìn rõ ràng bộ dạng của người kia.
Đầu bù tóc rối, gầy đét như que củi, trên người y phục đã cũ nát không còn ra hình thù gì.
Có lẽ đây là người lôi thôi rách rưới nhất là từ đến nay Hàn Mạc thấy. Người đó ngồi tựa vào cây cột, bốn phía giăng đầy xích sắt, bởi vì khoảng cách khá xa, nên cả ba người nhất thời không biết những sợi xích sắt đó là để làm gì.
Người kia giống như ác quỷ. Thậm chí Hàn Mạc cảm giác được lưng của Tiêu Linh Chỉ run lên nhè nhẹ
Hàn Mạc không sợ hãi, thậm chí hắn còn đi lên phía trước hai bước để nhìn người này thật kỹ.
A Địch lá gan cũng không nhỏ, nhìn thấy người như thạch trụ này gã lấy làm kinh ngạc.
Nhưng Hàn Mạc bước đi hai bước rồi lùi lại, hắn cũng cầm cây đuốc trong tay càng lúc càng đến gần người kia.
Một mùi hôi thối bốc lên và đập vào mặt xông vào lỗ mũi làm cho người ta có cảm giác ghê tởm.
Hàn Mạc rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng, những dây xích này là để xích người này, ngoài ra trên cổ, hai tay, hai chân, bên hông tất cả đều bị xích sắt cột chặt.
Xích sắt vừa to vừa nặng, làm cho người ta có thể cảm nhận được sự nặng nề của nó.
Mọi người lại nhìn đến người kia. Hai cánh tay mềm buông xuống tựa như phía trên đã không có máu chảy xuôi, hai cái đùi của hắn cũng gầy không chịu nổi có như vẻ chỉ còn da bọc xương.
Người nọ tóc tai rối bù lúc này lại ngẩng đầu hiện ra một khuôn mặt không có huyết sắc, hai má hóp lại, hốc mắt trũng sâu. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người hắn có một đôi mắt sáng ngời, chứa đầy thần sắc.
Hàn Mạc và A Địch cùng lúc nhìn nhau, trên mặt hai người ngoài nỗi khiếp sợ còn hiện lên vẻ nghi hoặc
Bọn họ thật sự không thể ngờ được, ở bên trong hang đá dưới mê cung ngầm này còn giam giữ một người. Người này rốt cục là ai, tại sao lại bị giam giữ ở đây? Liệu có phải là Hạ Học Chi giam giữ?
-Các ngươi không phải sợ ta, ta là người không phải là quỷ!
Hàn Mạc chưa mở miệng, nhưng người nọ đã lên tiếng, thanh âm khan khan khô khốc giống như trong cổ họng mắc thứ gì.
-Ngươi là ai?
A Địch trầm giọng hỏi. Gã vẫn như trước nắm chặt Thanh Đằng Tiên, mắt cẩn thận thăm dò hai bên tả hữu
Gã không có cách nào xác định, người này liệu có phải là một cạm bẫy.
Ánh mắt của con người đáng thương ấy trở lại ôn hòa như trước. Dường như hắn muốn dùng ánh mắt để thể hiện sự thân mật, và cũng muốn chứng tỏ hắn không phải là ác nhân.
- Nếu đã tới nơi này rồi, các ngươi ngồi trước đi, ta nói chuyện với các ngươi. Gặp không ít gian khổ và có thể đi đến nơi này quả thật không dễ dàng.
Quả thật Hàn Mạc cũng cảm thấy mệt mỏi, cẩn thận đặt Tiêu Linh Chỉ xuống đất rồi ngồi xuống. Lúc này mới nhìn trực tiếp người kia hỏi:
-Tiền bối, nơi này là trung tâm của hang đá?
Người đáng thương kia ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, giọng nói tuy khàn khàn nhưng rất ôn hòa:
- Hóa ra các ngươi cũng biết đây là bát quái vây, chính xác, nơi này là trung tâm của hang đá, các ngươi muốn tìm sống mắt thì ở trong này!
Hàn Mạc cảm thấy thần kinh hắn vốn cực kỳ căng thẳng giờ mới được thả lỏng một ít. Tuy rằng cũng không biết sống mắt có ở đây không, nhưng người kia nếu xác định nơi này là hang đá trung tâm, cũng tạm coi là có chút ánh sáng cuối đường hầm.
A Địch cũng đã ngồi xuống giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Hàn Mạc nhìn hình dáng thê thảm của con người đáng thương kia nhíu mày hỏi:
-Tiền bối bị Hạ Học Chi hại ra nông nỗi này sao?
Tuy rằng nhất thời không biết danh tính của con người kia, nhưng Hàn Mạc linh cảm người kia không phải là kẻ thù, không hề thấy một tia địch ý.
- Tay chân của ta đều đã bị đánh gãy!
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh nói
-Nhưng cũng không phài do kẻ ngươi vừa nói gây ra!
Hắn vừa nói xong làm cả ba người đều kinh ngạc. Tiêu Linh Chi nhìn chân tay của người đáng thương nọ, gương mặt xinh đẹp không thể che dấu nỗi kinh ngạc khiếp đảm.
Bị nhốt ở nơi này đã là khổ rồi, thế nhưng người này còn bị đánh gãy cả tay lẫn chân điều đó còn khổ hơn vạn lần. Nếu ở trong hoàn cảnh này là người thường tinh thần không suy sụp thì cũng mang đầy oán hận, nhưng biểu hiện bên ngoài của người kia thì rất bình thản, thân mật. Nhìn giọng nói, ánh mắt của hắn mọi người nhất định sẽ không tưởng tượng nổi hắn đã chịu mọi cực hình.
Tiêu Linh Chỉ không kiềm chế nổi liền hỏi:
-Ai...Ai đã ra tay ác độc như thế?
Ngượi đáng thương kia không dấu diếm nói:
-Năm đó ta cũng như các huynh đệ, có thể vì hắn mà hi sinh bản thân.
Những lời này, người đáng thương lại nói tiếp, không có mang gì cảm tình, giống như là ở trần thuật một câu chuyện rất đỗi bình thường.
Mọi người không thể nhận thấy hắn đang bi thương, thống khổ, phẫn nộ hay ôn hòa.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
-Hắn là ai? vì sao lại hại ngươi?
- Vì sao hại ta ư?
Người đáng thương nhắm mắt lại, dường như nghĩ đến câu trả lời, sau một lát hắn mới mở to mắt nói:
-Hắn không thích ta, và có lẽ ta tồn tại làm hắn không thoải mái!
Câu nói ngắn ngủi nhưng chứa đầy thê lương.
-Vậy làm thế nào ngươi có thể sống sót?
Tiêu Linh Chỉ hỏi. Chung quy nàng là nữ nhân, mà nữ nhân thì lòng hiếu kỳ rất lớn. Nàng muốn biết sâu trong mê cung này con người đáng thương kia đã gặp phải chuyện gì? . n. Y. Y
Nếu là ngày xưa, nếu là trước khi rơi vào mê cung ngầm này, nàng vốn không có hứng thú hỏi sự tình của người khác sự tình, càng không có hứng thú biết người khác gặp phải chuyện gì.
Nhưng ở trong mê cung ngầm mười mấy canh giờ, nàng hiểu được tại nơi này để sinh tồn cần nhiều nghị lực và lòng dũng cảm. Nàng không thể tưởng tượng được bị đánh gẫy cả tay và chân thì con người đáng thương kia làm sao sống sót?
Bị tra tấn trở nên như thế nhưng hắn vẫn có đủ nghị lực, dũng khí mà tồn tại.
Tiêu Linh Chỉ đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình là người rơi vào hoàn cảnh đó cho dù có kiên cường chỉ sợ cũng vì cô đơn lạnh lẽo mà suy sụp, cuối cùng không thể chịu đựng mà tự sát.
Người đáng thương dùng thanh âm khan khan bình tĩnh nói:
-Bởi vì...Ta không muốn chết, sinh mạng là thứ rất đáng quý. Cũng có lúc hắn sẽ phải chết, ta cần gì phải bỏ qua sinh mạng của mình đâu?
-Xin hỏi danh tánh của tiền bối?
-Ta là... Quỷ cốc Trang Uyên.
Người đáng thương giọng đột nhiên trở nên cao ngạo.