Phụ tử đàm đạo với nhau cả đêm, nói đến lúc trăng đã lên đến trên đỉnh đầu mới hài lòng trở về nghỉ ngơi.
Với Hàn Huyền Xương thì hiển nhiên bởi vì nhi tử của mình đã tiến bộ, thành thục nên hết sức vui mừng. Còn về phần Hàn Mạc, vì có thể biết được nhiều công việc của gia tộc hơn, đồng thời được phụ thân ngầm thừa nhận, cho hắn tham dự vào việc gia tộc nên cảm thấy hưng phấn. Mặc dù hiện tại, hắn vẻn vẹn chỉ là hy vọng của phụ thân mà thôi.
Trong hậu hoa viên u tĩnh dị thường, ngay cả cơn gió nhẹ trong không khí gần như cũng có thể cảm nhận được. Thính phong (ngồi đón gió đàm đạo), vốn và chuyện cực kỳ ưu nhã.
Thế nhưng lại thấy tay Liễu Như Mộng đặt nơi mép bàn, chống lên má phấn, đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách. Cảnh tượng ưu nhã thanh tao kia làm cho Hàn Mạc phải động tâm. Đó rõ ràng là một bộ "Mỹ Nhân Dạ Phẩm Thư" (mỹ nhân đọc sách trong đêm), phong cách cổ xưa vô cùng đạm nhã không thể tả được.
Khi Liễu Như Mộng chăm chú xem sách, Hàn Mạc rón rén bước vào. Từ đầu đến cuối nàng cũng không phát giác ra được, thậm chí khi Hàn Mạc tiến tới phía sau nàng, nàng vẫn đắm chìm trong những trang giấy, hơn nữa còn nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Cái tên Mi Thương Quốc này thật gây nhiều hứng thú a, Mi quốc, cộng thêm chữ Thương, vậy chẳng phải mang ý nghĩa tất cả nai đều chết sao? (Mi: con nai, thương: chết - Biên).
Hàn Mạc nghe nàng tự nhủ như vậy, liền biết được rằng nàng đang đọc " Đông Hải Địa Chí".
- Như Mộng tỷ, nếu có chữ Thương, vậy cũng chưa hẳn mang ý nghĩa tất cả nai đều chết đi?
Hàn Mạc quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, cười híp cả mắt nói:
- Thương là bị thương nặng, có lẽ do người trong nước đó muốn nhắc nhở bản thân, bất kì ai lúc nào cũng có thể gặp phải các loại khó khăn, không nên lười biếng, không nên buông thả, luôn có tinh thần cầu tiến!
Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện làm Liễu Như Mộng cả kinh, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ. Nàng không kìm được vỗ nhẹ lên bộ ngực đầy đặn của mình, ra vẻ tự trấn tĩnh. Bộ ngực đầy đặn không ngừng đung đưa tạo nên màn nhũ hoa vờn sóng cực kỳ đẹp mắt.
- Vì sao ngươi vào cửa lại không có chút tiếng động gì thế hả?
Liễu Như Mộng đứng dậy, để quyển sách xuống, lui về phía sau hai bước. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần không vui, nhưng nàng vẫn còn nhớ thân phận của mình:
- Là một thiếu gia, chính là người đưa ra quyết định, có thể cùng với nô tài làm ra trò cười như vậy hay sao?
- Đệ trước giờ chưa lúc nào xem tỷ là một nô tài cả!
Hàn Mạc cười híp mắt nói, tay vòng ra sau gối đầu, tựa vào ghế, thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, nữ hài tử cũng thích xem sách sao?
- Vì sao nữ tử thì không thể thích hả?
Liễu Như Mộng bĩu môi, bộ dạng khả ái đến cực điểm. Vẻ mặt của nàng cộng với khuôn mặt quyến rũ tuyệt luân, đã kiều mị lại mang theo nét thanh thuần khả ái. Hai điểm đặc biệt cùng xuất hiện trên một người, quả nhiên làm điên đảo chúng sanh.
- Không phải đều là người hay sao? Đều giống nhau ăn cơm, ngủ, vì sao lại không thể đọc sách?
Thật đúng là tư tưởng nữ quyền a!
- Thật sự không phải nói là nữ hài tử không thể xem sách!
Hàn Mạc mỉm cười, thật ra thì hắn cũng không biết phải miêu tả Liễu Như Mộng như thế nào. Nếu nói nàng là nữ nhân, với dung mạo của nàng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí đôi khi còn xuất hiện động tác cùng vẻ mặt nghịch ngợm khả ái, vốn chỉ gặp ở những nữ hài tử mà thôi. Còn nếu xem nàng là một cô bé, thì loại khí chất quyến rũ thành thục kết hợp với động tác nhướng mày phong tình vạn chủng, không thể nào có ở một nữ hài tử cả. Thực sự là một nữ nhân yêu quái, mị hoặc chúng sanh đồng thời là một cô bé đầy khả ái đáng yêu.
- Lời kia của Ngũ thiếu gia có ý gì vậy?
- Đây là sách dư địa chí phải không?
Hàn Mạc cười nói:
- Trước giờ ta luôn cho rằng, nữ hài tử chỉ thích xem những cố sự phấn hồng, đàm tình thuyết ái, phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Còn đây là một loại sách mà hầu hết nữ hài tử không chọn để đọc?
Liễu Như Mộng thản nhiên nói:
- Thực sự đúng như vậy sao?
- Như Mộng tỷ, tỷ ngồi đi!
Hàn Mạc cầm lấy quyển Đông Hải Dị Chí, tiện tay lật vài trang, nói tiếp:
- Trong thư phòng có không ít sách, nếu Như Mộng tỷ thích, ta có thể đi tới đó cầm một vài cuốn mang tới đây. Có "Hoa Minh Thập Tam Nguyệt" của Khánh quốc tài tử Đường Thục Hổ, "Thải Tang Bộ Tập" của Đỗ Ngọc Tuyền, còn có "Cô Phương Trân", "Mạc Vấn Tình", "Luyến Ngữ Hải Thu Đường"...
Cười hì hì một tiếng, trên mặt biểu hiện có chút quỷ dị:
- Còn có độc bản của "Nhục Bồ Đoàn"...
Đôi mắt Liễu Như Mộng đảo nhanh qua, lộ vẻ khinh thường, nói:
- Những bộ sách mà nãy giờ ngươi nói kia, khi ta mười ba tuổi đã xem hết rồi, cũng không có gì, đơn giản là loại vô bệnh thân ngâm (những tác phẩm văn chương ủy mị, tình cảm bi lụy), những chuyện hoa nguyệt vụn vặt. Còn "Nhục Bồ Đoàn" kia mặc dù chưa xem, có lẽ cũng chung một giuộc, thấy qua đã nhiều rồi, chưa có cái gì thú vị cả!
- Cái Nhục Bồ Đoàn kia... !
Hàn Mạc cười hắc hắc, ánh mắt từ từ quét qua trước sau thân thể nóng bỏng của Liễu Như Mộng, lồi lõm có đủ cả, thản nhiên nói:
- Sặc, cũng đều một loại cả... !!!
Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên nói:
- Tỷ đã nhìn qua bộ sách yêu ma chưa?
- Bộ sách yêu ma?
Liễu Như Mộng đi tới, chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
- Bộ sách yêu ma là cái gì vậy?
Hàn Mạc đứng dậy, từ bên trên bàn đọc sách của mình lấy ra hai tờ giấy, đó là những câu chuyện hắn viết chuẩn bị cho Hàn Thấm "Liêu Trai Chí Dị" cùng với "Hoa Cô Tử", đưa cho Liễu Như Mộng, đoạn nói tiếp:
- Tỷ xem qua thử đi, có thích loại truyện xưa như thế này hay không?
Liễu Như Mộng đưa tay ra nhận lấy, trong chốc lát Hàn Mạc nhìn thấy được bàn tay trong suốt như ngọc không chút tỳ vết kia của nàng, thật sự muốn nhẹ nhàng sờ lấy một cái.
Dễ nhận thấy, "Hoa Cô Tử" làm cho Liễu Như Mộng phải trầm mê trong đó, nhìn rất chăm chú. Vành mắt dần dần xuất hiện vẻ ửng hồng. Còn Hàn Mạc thì từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Liễu Như Mộng, ngắm mỹ nhân đọc sách dưới ánh đèn, thích ý vô cùng.
- Chuyện xưa này xuất xứ từ nơi nào vậy?
Liễu Như Mộng thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Thật là vô cùng cảm động, không nghĩ tới hồ ly có thể hóa thành hình dạng con người, mà lại còn có tình có nghĩa nữa!
- Dường như nếu so với một số người còn có tình nghĩa hơn?
Hàn Mạc cười ha hả, vô cùng đắc ý nói:
- Về phần xuất xứ của quyển sách kia, Như Mộng tỷ, đệ đây còn muốn có chút khiêm tốn a! Đây là chuyện xưa trong giấc mơ của đệ, dựa vào ký ức vẫn còn nhớ rõ sau khi tỉnh lại mà viết thành.
Thế này không tính là trộm sách, với người có học thức, có thể gọi là trộm hay sao?
Liễu Như Mộng ngẩn ngơ cả người, nhưng hiển nhiên là không thể tin được, đứng lên thản nhiên nói:
- Ta thấy mệt mỏi trong người! Ngũ thiếu gia, nếu như không còn phân phó gì, ta đi ngủ trước?
- Như Mộng tỷ không tin sao? Cho rằng đệ đang khoác lác hả?
Hàn Mạc cũng thản nhiên đáp:
- Như Mộng tỷ, tỷ từ lúc mười ba tuổi đã xem rất nhiều sách, cho đến hôm nay có thể đoán được vốn liếng chắc không dưới con số ngàn nhỉ?
- Ngũ thiếu gia muốn biết sao?
- Đệ cũng không cần biết Như Mộng tỷ đến giờ đã xem qua bao nhiêu sách! Đệ chỉ muốn hỏi, chuyện xưa đến ngay cả Như Mộng tỷ nhìn cũng có cảm giác rất khá như vậy, thậm chí có thể rơi cả nước mắt. Nếu như đã có người viết từ trước, vậy chẳng phải sớm nổi danh, chứ không phải là không có chút tiếng tăm gì như thế này hay sao?
Hàn Mạc ngửa người, gối đầu lên hai tay, bộ dạng nhàn nhã nói:
- Không biết trước giờ với Như Mộng tỷ, đã nhìn thấy chuyện xưa nào tương tự như vậy chưa?
Hiển nhiên là không rồi. Nếu như có, vậy Bồ Tùng Linh lão tiên sinh chỉ sợ cũng đã xuyên việt rồi.
Liễu Như Mộng trầm mặc.
Tư tưởng của nàng vốn bảo thủ, đối với đệ tử thế gia, từ trước đến nay luôn luôn cho rằng tonà bộ chỉ là hạng người bất học vô thuật (không có học vấn), làm gì viết ra được những chuyện xưa thê mĩ, lại có thể đặc sắc đến vậy. Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả thật từ trước tới giờ chưa từng thấy qua chuyện xưa nào như vậy.
Thật sự thì nếu như có bộ sách như vậy, hẳn đã sớm lan truyền khắp nơi rồi, bản thân há có thể không biết gì?
- Thật sự do ngươi viết sao?
Liễu Như Mộng vẫn còn chút hoài nghi.
Hàn Mạc cười hắc hắc nói:
- Hôm nay tỷ không tin cũng không sao cả! Gần đây đệ thường xuyên gặp loại mộng như thế này, tối nay chỉ sợ cũng sẽ có thể như vậy, chờ sáng mai tỉnh lại, viết cho tỷ xem, đến lúc đó ắt có thể biết thật hay giả thôi!
Chuyện tình thế này có chút hoang đường. Dường như Liễu Như Mộng đã có phần tin tưởng, gật đầu nói:
- Tốt, vậy ta sẽ chờ Ngũ thiếu gia ngày mai vung bút a!
Chợt nhớ tới gì đó, nàng chỉ về phía bên cạnh cái bàn nói:
- Hàn bá đưa tới, nói rằng ngươi phân phó người mang tới đây.
Hàn Mạc nhìn lại, là cây đàn ngọc do Quan Thiếu Hà đưa đến, vật này được bọc trong bao gấm, cho nên hắn đứng dậy tiến tới vén nó lên, cười nói:
- Tìm một chỗ để trưng nó đi?
- Ngươi biết đánh đàn sao?
Liễu Như Mộng có chút giật mình.
Vị Ngũ thiếu gia này có thể tự mình chế tiên dược cho nàng, lại còn nghĩ ra được ống hút bằng cỏ, làm cho nàng thích thú không rời tay, lại có thể giảng giải "Đông Hải Địa Chí", viết được "Hoa Cô Tử". Hết thảy những chuyện đó đối với đệ tử thế gia bình thường thì có sự khác biệt rất lớn, làm cho trong lòng Liễu Như Mộng ban đầu còn hơi bài xích, từ từ đã tiếp nhận việc ở cùng một chỗ với nam nhân này.
Nếu như còn có thể đánh được đàn, vậy thì thật là một công tử vô đối rồi.
- Kim Đồng Đầu, Ngọc Nữ Yêu, Tiên Nhân Bối, Long Trì, Phượng Chiểu, Ngọc Chẩn, Kim Huy, Ngũ Huyền Cung!
Hàn Nhạc học theo cách giải thích của Quan Thiểu Hà, mỉm cười nói:
- Cực phẩm dao cầm, kim ngọc mãn đường!
- Đây là Thất Phượng Cầm trong Huyễn Phượng Cầm.
Liễu Như Mộng nói:
- Âm sắc như mộng như ảo, xếp hạng thứ năm.
- Huyễn Phượng Cầm? Thất Phượng Cầm?
Hàn Mạc sửng sốt:
- Thế là có ý gì?
Liễu Như Mộng nhíu mày, thần thái có chút khinh bỉ:
- Không rõ Thất Phượng Cầm, cầm kỹ Ngũ Thiếu gia hẳn là không tốt lắm a!
- Đệ... không biết đánh đàn!
Hàn Mạc lắc đầu, thở dài, lộ ra bộ mặt đưa đám. Dù sao với chuyện này cũng liên quan tới mặt mũi mà.
Liễu Như Mộng nổi giận, căm phẫn trào dâng:
- Ngươi... ngươi không biết đánh đàn, vì sao phải đoạt lấy nó?
Thời điểm này Liễu Như Mộng không còn bộ dạng xinh đẹp điềm tĩnh, giống như loại không chút bận tậm, nhã nhặn lịch sự. Lúc nàng cười thì quyến rũ sáng chói, tựa như ngôi sao rực sáng nhất trong bầu trời đêm. Rồi đến khi nàng giận, lại mang theo một vẻ đẹp khác hẳn.
Mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân! Bất luận nét mặt có như thế nào đi nữa, chung quy vẫn làm thỏa lòng những người đam mê cái đẹp.
- Chỉ là một món trang sức mà thôi...
Hàn Mạc thản nhiên nói. Hắn ôm lấy đàn ngọc, đặt bên này, xếp bên kia, nghĩ cách để bày trí món trang sức này vào một vị trí tốt nhất.
- Của trời rơi xuống do sưu cao thuế nặng...
Liễu Như Mộng dậm chân, giọng nói đầy oán hận, liếc xéo Hàn Mạc, bộ dạng như muốn trở về phòng của mình.
- Chờ một chút!
Hàn Mạc kêu lên.
Bước chân Liễu Như Mộng dừng lại:
- Ngũ thiếu gia còn gì cần phân phó nữa?
Thanh âm này vô cùng lãnh đạm.
- Đệ không biết Thất Phượng Cầm là cái gì, cũng không biết Huyễn Phượng Cầm ra sao? Tỷ có thể chỉ cho đệ biết không?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đệ không biết đánh đàn, nhưng nhìn bộ dạng của tỷ hẳn biết không ít! Tỷ có thể dạy cho ta, nhưng vậy sẽ không còn do sưu cao thuế nặng trên trời nữa rồi!
- Ta vì sao phải nói cho ngươi biết, việc gì phải dạy cho ngươi?
Hiển nhiên Liễu Như Mộng đối với việc Huyễn Phượng Cầm rơi vào tay một tên đệ tử quần áo lụa là như vậy, trong lòng vô cùng tức giận.
- Đệ vốn là chủ tử của tỷ, hẳn tỷ sẽ không quên chứ?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chủ tử để cho bồi phòng nha hoàn dạy hắn đánh đàn, đây tính ra không phải là việc quá đáng a? Hơn nữa, sau này đệ ngày ngày nằm mơ, ngày ngày viết chuyện xưa cho tỷ xem, tỷ dạy đệ đánh đàn, đây xem như không ai thiếu nợ ai a!
Liễu Như Mộng quay đầu lại, trợn mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc, sắc mặt giai nhân giận dữ đẹp như Điêu Thuyền nhíu mày. Nàng vén rèm lên, không hề để ý, đi thẳng vào bên trong.
- Không chút thú vị!
Hàn Mạc thở dài, lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Bị một nữ nhân khinh bỉ, thật khó chịu vô cùng!