Bên trong tiểu các vẫn tĩnh lặng, yên ắng. Diễm Tuyết Cơ chưa trở về. Hàn Mạc trong lòng gợn lên cảm giác bất an. Hắn cũng không biết vì sao lại thấy lo như vậy. Có lẽ là vì nàng ấy quá ư xinh đẹp, hắn đương nhiên không mong muốn giai nhân gặp nạn. Dù sao ai cũng không muốn phải chứng kiến một đóa hoa rực rỡ bỗng chốc héo tàn. Lại có nguyên nhân là hắn và Diễm Tuyết Cơ cũng có ít nhiều đồng cảm, và hơn thế, như là một đồng minh của hắn. Là đồng minh, hắn đương nhiên không muốn người đó thất bại.
Hai tay gối lên đầu, nằm trên giường, bên cạnh vẫn còn chiếc áo gấm Diễm Tuyết Cơ để lại, nghe như trong từng thớ vải vẫn còn lưu lại hương thơm nồng nàn thơm ngát của hoa lan. Hắn chợt cảm thấy như nàng vẫn còn nằm bên cạnh mình vậy.
Căn phòng nhỏ mờ mờ ánh nến, yên tĩnh không một tiếng động, Hàn Mạc đắm chìm trong suy tư, xâu chuỗi toàn bộ sự việc.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới tiến triển của chuyến công vụ này lại dẫn đến những tình tiết ngoài dự đoán như vậy.
Tuy rằng Hàn Huyền Xương đã có dặn qua, ở Nghi Xuân, nên mặc kệ các thế lực tranh đấu, Hàn gia không cần nhúng tay vào. Nhưng với bản tính của hắn, bảo rằng nhắm mắt làm ngơ im lìm như thạch như sơn e rằng hơi khó.
Hắn từ trước đến nay, vốn không phải là kẻ ngu si hưởng thái bình.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chính mình nếu không nhân cơ hội mà triệt hạ bớt thế lực của thế gia khác, sợ rằng sau này, sớm hay muộn Hàn gia cũng phải đối mặt với phiền toái. Có thể thừa cơ hội này loại bỏ một ít yếu nhân thì ngày sau tổng lực mà mình phải đối mặt ít nhiều cũng đã nhẹ bớt.
Phòng ngừa chu đáo không bao giờ thừa, bởi vì ở nước Yến bất cứ lúc nào cũng có những con sóng ngầm, mỗi một người ở trong cơn sóng đó đều phải tự cảnh giác.
Vừa nghĩ đến kinh lý, lập tức toàn thân lạnh toát, không khỏi liên tưởng đến bệnh tình của Bích di nương.
Lại qua đi thêm mười ngày, bệnh của di nương có lẽ đã nghiêm trọng hơn nhiều.
Chứng bệnh cổ quái kia, đến Từ Trúc Công của Tây hoa thính cũng bó tay không có cách chữa, bây giờ chỉ có thể dựa vào hai vị biệt dược là Hắc phúc xà vương đảm và Bát giác chi của nước Nam Phong do Chu Tiểu Ngôn mang về.
Lúc trước chỉ sai Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh đi làm việc này, là Hàn Mạc tin tưởng tuyệt đối vào bản lĩnh của họ, lấy thuốc không cần nhiều người, mà cần người thực sự có bản lĩnh, là người cực kỳ tinh tường nhạy bén. Và cũng chỉ có hai người bọn họ đáp ứng nổi yêu cầu gắt gao đó.
Nếu đến hai người họ liên thủ mà cũng không lấy được thuốc, thì những người khác dĩ nhiên càng không thể.
Hàn Mạc biết Nam Phong là một đất nước thần bí. Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh tới giờ này vẫn chưa về, nên ngoài nỗi lo bệnh tình của Bích di nương còn thêm nỗi lo cho sự an nguy của hai người bọn họ.
Hắn nhíu mày, nhắm mặt lại, bỗng choàng tỉnh.
Hàn Mạc đột nhiên nghĩ đến ngày hôm nay gặp Huyền Cơ hòa thượng, y y thuật cao minh, có lẽ sẽ mời gã vào kinh cứu Bích di nương một phen.
Huyền Cơ hòa thượng làm cho người ta cảm giác giống như một cao nhân thần bí, hơn nữa, thủ đoạn của y, chỉ cần nghe miêu tả chứng bệnh cũng chẩn ra bệnh và bốc thuốc được.
Nếu vị Huyền Cơ này có thể vào kinh một chuyến, may ra Bích di nương mới có cơ hội được cứu.
Hàn Mạc xoay người ngồi dậy, chỉ muốn đi tìm lão hòa thượng kia ngay, nhưng vì nghĩ đến việc Diễm Tuyết Cơ nhờ hắn ở đây yểm trợ, nên lại kiềm chế sự kích động, quyết ngay rạng sáng sẽ phải đi tìm bằng được Huyền Cơ khẩu cầu y vào kinh.
Hàn Mạc đang suy nghĩ cách thuyết phục Huyền Cơ hòa thượng vào kinh, thì bỗng nghe một tiếng động lớn. Hắn lập tức đầu căng lên, tay nắm chặt, phát hiện một bóng người xuất hiện ở ngay sau bình phong.
Hàn Mạc nhíu mày, cảnh giác cao độ, nhưng dã nghe giọng nói quen thuộc của Diễm Tuyết Cơ vang lên:
-Là ta!
Hàn Mạc thở ra nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh phát hiện ra giọng của Diễm Tuyết Cơ nghe rất yếu ớt, không giống như khi bình thường trong cao lanh lảnh dụ hoặc lòng người.
Hàn Mạc lập tức đứng dậy, Diễm Tuyết Cơ đã nói:
-Chờ chút!
Rồi bước nhẹ ra phía trước bình phong, thân hình loạng choạng, suýt nữa thì ngã vào giường, hơi thở dồn dập.
Hàn Mạc không dám chậm trễ, vội châm nến lên, thấy rõ Diễm Tuyết Cơ toàn thân mặc y phục màu đen bó sát cơ thể, mặt bịt kín, thấy Hàn Mạc chăm chăm nhìn vào cơ thể mình thì tức giận vô cùng, nhưng lúc này đã nằm sóng xoài ở thành giường, người run lên từng đợt, hơi co giật.
Hàn Mạc chấn động tinh thần, bước nhanh tới, thấy nàng mặt bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt hồ thu, nhưng lúc này, ánh mắt đã thất thần, không còn vẻ lóng lánh xuân tình trào dâng như trước.
Diễm Tuyết Cơ kéo khăn xuống, lộ ra gương mặt trắng nhợt không còn chút sức sống, đôi môi như hoa hàm tiếu thắm nở bây giờ đã hơi ngả màu đen.
-Làm sao vậy?
Hàn Mạc thất kinh:
-Xảy ra chuyện gì? Người có đau lắm không?
Diễm Tuyết Cơ gắng gượng:
-Ta... ta bị thương!
Rồi chống tay cố đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, bất lực nằm xuống, thều thào:
-Người đỡ ta ngồi xuống, ta cần phải trị thương.
Hàn Mạc lúc này không khỏi khiếp sợ. Võ công của Diễm Tuyết Cơ hắn chưa từng chứng kiến, nhưng Hầu Tử và Sấu Ma Can dũng mãnh tuyệt luân, nhưng vẫn là thuộc hạ của Diễm Tuyết Cơ, dĩ nhiên võ công của nàng phải đạt đến độ quỷ khốc thần sầu.
Hắn thật khó có thể tin được có kẻ đả thương nàng đến mức độ này. Chẳng lẽ sau lưng Hạ gia có những nhân vật võ công khôn lường?
Hắn đỡ Diễm Tuyết Cơ dậy, để nàng khoanh chân ngồi trên giường, hai tay xéo vào nhau đặt trên ngực, bắt đầu điều tức. Hàn Mạc trong lòng tuy có chút lo lắng, nhưng nhất thời không thể giúp được gì, đành đứng im.
Chỉ nghe Diễm Tuyết Cơ thở dồn, không biết trải qua bao lâu, tư thế không thay đổi, mắt mở to, nhìn Hàn Mạc, hạ giọng:
-Ngươi... ngươi giúp ta một việc!
Hàn Mạc đang lo không giúp được gì, nghe nàng nói vậy, vội hỏi:
-Ta phải làm gì?
Diễm Tuyết Cơ mặt chợt ửng hồng, vẻ ngại ngùng nói:
-Ngươi lại đây!
Hàn Mạc đi đến bên nàng, nghiêm nghị nói:
-Diễm lão bản, người muốn ta làm gì, cứ nói, đừng ngại, tính mạng quan trọng hơn!
-Được!
Diễm Tuyết Cơ gật đầu, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng:
-Lão nương bị trúng Quỷ cốc thủ, khí huyết ngưng trệ, hiện giờ đã vận khí đem tụ huyết khống chế ngay chỗ chưởng đánh vào, nhưng vấn đề mấu chốt là không thể thu công, nếu để chất độc ở nơi bị tụ huyết lan ra toàn thân, xâm nhập lục phủ ngũ tạng thì lão nương sẽ chết.
-Nghiêm trọng vậy sao?
Hàn Mạc nhíu mày:
-Quỷ cốc thủ là cái gì?
-Chờ lão nương giải thích xong thì đã chết rồi.
Diễm Tuyết Cơ tức giận nói:
-Hiện giờ ta vận công dồn chất độc vào một chỗ rồi, ngươi có thể giúp ta hút hết chúng ra không?
-Được được!
Hàn Mạc sảng khoái nói:
-Vết thương ở đâu?
Diễm Tuyết Cơ cắn chặt răng, khẽ nói:
-Ngực!
-Tốt!
Hàn Mạc gật gật đầu, chợt nhớ ra cái gì, thảng thốt hỏi:
-Ngươi nói ở đâu?
Diễm Tuyết Cơ không thay đổi tư thế, dướn mày lên:
-Ngươi nghe mà không hiểu sao? Lão nương bị thương ở ngực, cái này biết chứ? Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, hãy giúp ta cởi áo ra.
Nàng lại thở gấp, trán đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đau đớn khôn tả, rõ ràng là thương thế rất nặng, chỉ có điều gắng gượng để nói mà thôi.
Hàn Mạc hơi sửng sốt, nhưng chỉ thoáng một giây, hắn lập tức bước lên, nhẹ nhàng cởi bỏ áo chẽn trên người Tuyết Cơ, bên trong hiện ra một chiếc áo nịt màu xanh ngọc ôm lấy bầu ngực đầy đặn, cao vút, hai bờ vai tròn lẳn, mềm mại, làn da ở ngực trắng như ngà voi, dưới ánh nến, giai nhân như ngọc!
Hàn Mạc đưa tay ra phía sau lưng Tuyết Cơ, khẽ chạm vào nút thắt hình con bướm trên dây áo nịt, chỉ cần giật khẽ, ngay lập tức, toàn bộ phần trên của cơ thể nàng sẽ lộ hết.
-Ta cởi ra nhé!
Hàn Mạc tim đập thình thịch!
Diễm Tuyết Cơ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng mắt:
-Tiểu tử thối, hãy nhớ lấy, lão nương dù bị thương vẫn có thể lấy mạng ngươi, ngươi tuyệt không được làm điều xằng bậy.
Hàn Mạc nghiêm túc đáp:
-Bà chủ Diễm, giờ là lúc nào mà ngươi còn nghĩ những điều xấu xa như vậy? .
Diễm Tuyết Cơ sa sầm nét mặt.
Hàn Mạc biết, Diễm Tuyết Cơ võ công cao cường, tuy thương thế có thể tạm thời ngăn cản, nhưng nếu không chữa, hậu quả thật khó lường, liền không do dự dùng tay nhẹ nhàng giật nút thắt của dây nịt, toàn bộ miếng nịt ngực màu ngọc bích rơi xuống, lộ ra một khoảng thịt da trắng nõn như sứ.
Diễm Tuyết Cơ nhắm mắt lại.
Toàn bộ cơ thể phía trên của nàng lộ ra dưới ánh nến. Làn da như trứng gà bóc. Mỏng tang. Một đôi thỏ ngọc vun cao. Lại giống như hai cái bát khổng lồ úp lên. Đầy đặn. Đầu "bát" phơn phớt hồng. Nhũ. Không quá lớn, không quá nhỏ, tròn căng, thoang thoảng một làn hương.
Hai cánh tay ngà ngọc thon thả, vòng eo mảnh mai, cơ bụng bằng phẳng, bóng loáng, mỗi lần thở gấp, đôi thỏ ngọc lại rung lên, sáng chói cả mắt.
Nhưng điều khiến tim Hàn Mạc như ngừng đập là ngay ở bên ngực trái của Diễm Tuyết Cơ có một đảo chưởng ấn vào, viền quanh chưởng da đã ngả màu xanh, bên trong đỏ sẩm, nhìn thấy không thể không rúng động toàn thân.
Hàn Mạc lúc này bất chấp Diễm Tuyết Cơ lõa thể, thất kinh hỏi:
-Ta... ta phải làm gì?
-Dùng kim chích lấy máu ra!
Diễm Tuyết Cơ nhắm mắt lại, mặt ửng đỏ, nàng rơi vào thế cùng, vì phải chữa thương mà lõa thể trước mặt Hàn Mạc, lòng thẹn vô cùng. Nhưng vào lúc này, đúng là một hoàn cảnh phi thường, nữ nhân giang hồ cũng đành thúc thủ:
-Bên hông ta có kim châm.
Hàn Mạc lần theo thắt lưng của nàng lấy kim châm ra, dịu dàng:
-Hãy chịu khó một chút.
Rồi mạnh tay đâm vào phía trên bầu ngực, sau đó rút nhanh ra, theo vết kim châm một tia máu tươi từ từ chảy ra.
Chỉ có điều máu rịn ra rất chậm.
Người thường nếu dùng kim châm vào người, máu tươi chưa chắc đã chảy ra nhiều. Diễm Tuyết Cơ dù đã vận khí dồn máu ra ngoài, nhưng giờ chịu thương đã lâu, kình khí trong cơ thể đã dùng để ngăn cản độc tố lan khắp cơ thể, nên dù nỗ lực tống máu ra ngoài, nhưng chẳng ăn nhằm gì, còn gây hổn hại đến nguyên khí, không đủ lực để chặn độc huyết lan khắp cơ thể.
Hàn Mạc nhìn thấy Tuyết Cơ nhíu đôi mày liễu, hai má đỏ ửng, đau đớn vô cùng, liền không do dự ghé sát miệng vào hôn lên cặp nhũ hoa của nàng.
Diễm Tuyết Cơ run lên, hai mắt mở to, tức giận cực độ, trong chớp mắt sát khí tràn khắp.
Nhưng cũng chỉ nháy mắt, lập tức dịu xuống.
Hàn Mạc hôn lên nhũ của nàng, không phải là khinh nhờn nàng, mà là dùng miệng ghé sát miệng vết kim châm, bắt đầu hút...