Nhã các thơm ngát, giai hương làm bạn, nhưng Hàn Mạc cũng không dễ hoạt động.
Thân thể mềm mại như rắn của Diễm Tuyết Cơ cũng giật giật, thấp giọng nói:
- Ngài muốn biết vì sao ta ở đây? Ta có thể nói cho ngài, chẳng qua... trước khi chuyện của ta chưa hoàn thành, có người biết ta muốn làm gì, ta sẽ giết chết ngài... Ngài còn muốn biết sao?
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Thôi, so với việc bà cần làm, ta quan tâm tính mạng của ta hơn!
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Hàn tướng quân thật đúng là người thức thời.
Nàng ghé vào tai Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Chẳng qua ta lại có một chuyện cần Hàn tướng quân giúp, không biết Hàn tướng quân có đáp ứng hay không?
Bộ ngực sữa đầy đặn kia của nàng đặt ở đầu vai Hàn Mạc, co dãn kinh người, Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán, cũng không biết Diễm Tuyết Cơ luyện công phu gì, trạng thái thân thể nàng nhìn qua như xử nữ vậy, rắn chắc co dãn khác thường, cũng không phải phụ nữ bình thường có thể bằng được.
Cũng không trách được thân thể mềm mại này vừa ra, các nam nhân đều thèm dỏ dãi, trợn mắt há mồm.
- Bà chủ Diễm muốn ta làm gì?
- Rời khỏi cửa này, ngài phải khiến cho Hạ Học Chi cảm nhận được ngài mê luyến ta... Ngài khiến hắn lưu ta ở lại đây, không cần tiếp tục gặp gỡ người khác.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
- Ta chỉ sợ hắn tiếp tục muốn ta gặp nam nhân khác, nhất thời ta không kìm nổi ra tay giết người sẽ làm hỏng kế hoạch của ta.
Hàn mạc khẽ cười nói:
- Đây cũng không phải việc khó... Phụ nữ như bà chủ, nam nhân mê luyến, chẳng lẽ không phải chuyện rất bình thường!
- Vậy là tốt rồi.
Diễm Tuyết Cơ nũng nịu nói:
- Ngài hãy coi ta trở thành tình nhân của ngài, kim ốc tàng kiều, nuôi ở trong này... Từ đó, cũng thuận tiện ta làm việc! Ngài có giúp ta hay không?
- Được.
Hàn Mạc nói:
- Ta đáp ứng bà chủ.
- Ngài còn phải nhớ, lúc rảnh rỗi, ngài phải thường xuyên đến thăm ta.
Diễm Tuyết Cơ dịu dàng nói:
- Nếu cách một ngày ngài không đến, tên hồ ly Hạ Học Chi chắc chắn sẽ nghi ngờ... Ngài nên hiểu được, một người đàn ông mê luyến một người phụ nữ, đó là một khắc cũng không rời...!
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu một người phụ nữ thích một người đàn ông, đó cũng là một khắc không rời... Ý bà chủ Diễm là, muốn mỗi ngài ta đều phải tới đây diễn trò với bà chủ, sau đó để cho người ta ở bên ngoài nghe được?
- Ngài không muốn?
- Cũng không phải. Giọng bà chủ Diễm uyển chuyển như trên trời, ta vẫn nguyện ý nghe tiếp.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Chẳng qua mỗi ngày diễn trò như vậy, đối với ta quả thật là tra tấn... Đối mặt với phụ nữ như bà chủ, chỉ có thể xem mà không thể ăn, việc này... ngài hiểu chứ...!
Diễm Tuyết Cơ bật cười, chán ghét nói:
- Ngài đừng vội, nếu ngài thật sự giúp ta, ta sẽ cho ngài ăn chút ngon ngọt,
- Lại không biết là loại ngon ngọt gì?
- Vậy ngài muốn loại ngon ngọt gì?
Diễm Tuyết Cơ cười như không:
- Hàn Mạc, bà đây cho ngươi ngon ngọt hay không, phải xem tâm tình của bà... Nếu ngươi chọc giận bà, bà liều mạng bại lộ việc làm, cũng muốn giết chết ngươi...
Hàn Mạc cười ha ha, cũng không nhiều lời.
Chợt nghe trên nóc nhà lại vang lên một tiếng cực nhỏ, Hàn Mạc sửng sốt, thấp giọng nói:
- Sao lại tới nữa?
Diễm Tuyệt Cơ chán ghét nói:
- Tự nhiên lại đến... Ở cùng ta một chỗ, chỉ có một lần, cũng không coi là mê luyến... Chúng ta lại làm một lần mới được...!
Nàng nói xong liền nằm trên giường, kéo Hàn Mạc qua, đặt Hàn Mạc dưới thân thể tuyệt vời của nàng.
- Lại một lần? Hắn nhìn không thấy, chúng ta không cần chạm, bà chủ có thể chỉ lên tiếng hay không?
Hàn Mạc thấp giọng nói.
Hắn không thể xác định, nếu Diễm Tuyết Cơ lại phát ra tiếng rên rỉ câu hồn kia, bản thân mình có thể chịu đựng được hay không. Bản thân mình là một người đàn ông không thể bình thường hơn, lại là một nam nhân khí huyết đang nóng, ở bên giai nhân cũng đã rất khó nhịn được, nếu tiếp tục tư thế như vậy, thật khó kìm nén!
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ giống ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ở trên người ngươi... Chỉ có điều... Chỉ có điều nếu bà đây không cho ngươi chạm vào thân thể ta thì không kêu được, cho dù kêu ra cũng mất tự nhiên... Như vậy sẽ lộ ra sơ hở...!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Ý bà chủ Diễm là, chỉ có khi ta chạm bà chủ, bà chủ mới có thể phát ra... phát ra những âm thanh kia?
Đây quả thật là kỳ quái, chẳng lẽ người phụ nữ này có kỳ thú trên giường như vậy, chỉ có đàn ông chạm vào thân thể mình mới có thể kêu ra tiếng rên rỉ câu hồn như vậy?
Diễm Tuyết Cơ không trả lời, chỉ cao giọng phát ra âm thanh phóng đãng tận xương:
- Tướng quân, nghỉ ngơi tốt chứ... ta... ta còn muốn...!
- Tướng quân... ngài... chậm một chút... ta còn đau...!
Lửa dục của Hàn Mạc bay lên, hạ thân vốn đã bình thường, lúc này lại dựng lên mạnh mẽ, chọc giữa hai chân Diễm Tuyết Cơ, tư thế lúc này chủ động hơn, Hàn Mạc nhẹ nhàng ôm đầu vai Diễm Tuyết Cơ, đặt tay lên thân thể mềm mại mượt mà bóng loáng của nàng, không dám tùy tiện.
- Ô.. tướng quân... ta chịu không nổi... thương tiếc ta...!
Hạ thân Hàn Mạc cứng rắn, cách áo lót, quả thật đội vào chỗ u tuyền, ngày càng sâu, dường như rơi vào một chỗ chặt khít, lại không biết có phải vào nơi đó hay không.
Thân thể Diễm Tuyết Cơ mềm mại run rẩy một trận, nàng kêu một tiếng "ưm", một tiếng này cũng không biết là thật hay giả, chỉ có điều hay của nàng đã vòng qua ôm lấy thắt lưng Hàn Mạc.
Hàn Mạc thở ồ ồ, cũng không quản có phải tiến vào đó hay không, lúc này chỉ cảm thấy dịu dàng ấm áp, nếu không tiếp tục động tác kia, căn bản không khác gì thái giám, bắt đầu nhẹ nhàng nhô lên.
Diễm Tuyết Cơ cắn cặp môi thơm, thấp giọng trách mắng:
- Ngươi... ngươi không nên cử động, , , !
Cũng không ngờ Hàn Mạc nâng mạnh, trong môi anh đào Diễm Tuyết Cơ phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn, dường như là thống khổ, dường như lại vui thích, Hàn Mạc lại cảm thấy dường như hạ thân mình đã tiến vào u tuyền, nhưng có áo lót ngăn cản, không cách nào cảm nhận được có phải thật sự đã tiến vào vùng cấm, chỉ có điều cảm thấy phía trước bị ôm chặt lấy, đó là một loại khoái cảm đến tận xương tủy, mông hắn nhấp nhô vài cái, cảm thấy mình dần dần chen vào sâu bên trong, thậm chí cảm thấy nóng từng đợt.
- Tướng quân... tướng quân... đừng...!
Diễm Tuyết Cơ kêu lên dồn dập, nhất thời nàng ôm chặt thắt lưng Hàn Mạc, dường như muốn Hàn Mạc xâm nhập sâu thêm, nhưng khi Hàn Mạc muốn xâm nhập vào, nàng lại dùng tay ngăn cản, hiển nhiên lo lắng hàn Mạc thật sự tiến vào hoàn toàn, nhìn qua nàng cũng mâu thuẫn khác thường.
Bên tai hàn Mạc nghe tiếng rên rỉ của nàng, tự nhiên hắn sẽ không cảm thấy nàng lớn tuổi, không nói dung nhan giống như hai ba hai tư và da thịt như thiếu nữ mười sáu mười bảy của Diễm Tuyết Cơ, trên thực tế tuổi Hàn Mạc còn lớn hơn nàng, mà một báu vật xinh đẹp như vậy ngay dưới người mình, còn phát ra tiếng rên rỉ không người đàn ông nào chịu được. Từ khi thân thể Hàn Mạc thành thục đến nay, quả thật không có gần con gái như vậy, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, Diễm Tuyết Cơ càng ngăn cản phía dưới, hắn càng cảm thấy một cảm giác chinh phục dâng lên, cũng quyên Diễm Tuyết Cơ có võ công cực cao, gầm nhẹ một tiếng, thân dưới trầm xuống, liền xông thẳng vào trong.
Vòng eo mảnh mai của Diễm Tuyết Cơ lắc qua, mông co rụt lại, né lần này, tay nàng vươn xuống bắt lấy lão nhị Hàn Mạc thấp giọng:
- Ngươi... không cho ngươi động, nêu không ta sẽ... ta sẽ biến ngươi thành thái giám...!
Hàn Mạc phát lạnh, lão nhị bị Diễm Tuyết Cơ bắt lấy, cũng không biết cô nàng này thật sự tức giận có thể xuống tay hay không, trong nhất thời không dám nhúc nhích. Diễm Tuyết Cơ vẫn nắm hạ thân hắn, dường như muốn buông tay, nhưng dường như sự hãi Hàn Mạc lại tiến vào, lại không dám buông tay, chỉ có thể nhẹ giọng rên rỉ.
Sau khi Diễm Tuyết Cơ rên rỉ dồn dập một trận, rốt cuộc đình chỉ, trong phòng lại yên tĩnh.
Hàn Mạc biết vừa rồi mình máu nóng sôi trào, rất kích động, ghé sát lỗ tai Diễm Tuyết Cơ, thấp giọng nói:
- Rất xin lỗi... ta nói rồi, trò chơi này... dễ giỡn quá hóa thật...!
Diễm Tuyết Cơ buông hạ thân Hàn Mạc, đẩy Hàn Mạc trên người ra, cũng không nhiều lời, trong phòng nhất thời yên tĩnh, tai nghe nóc nhà lại vang lên tiếng động, người nghe ngoài phòng hiển nhiên lui đi.
Hai người nằm song song trên giường, hô hấp đều hơi dồn dập, nhưng trong nhất thời, hai người đều không nói gì.
- Ngươi... có thể đi rồi...!
Diễm Tuyết Cơ than nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự yên lặng.
Vừa rồi Hàn Mạc kích động, bản thân nàng thiếu chút nữa cũng hùa theo, nhưng trong nháy mắt rơi vào bể dục, nàng lập tức thanh tỉnh, nỗ lực ngăn chặn lửa dục thiêu người kia.
Nàng cũng không trách Hàn Mạc, ngay cả mình thiếu chút nữa cũng nhịn không nổi, làm sao có thể trách một người đàn ông máu nóng sôi trào.
Hàn Mạc đứng lên từ trên giường, đốt nến, ánh lửa lập tức sáng lên, hắn quay đầu lại nhìn Diễm Tuyết Cơ, chỉ thấy hai má trên khuôn mặt xinh đẹp hồi lâu không gặp kia lúc này ửng đỏ, trong trắng lộ hồng, tràn đầy xuân ý, đôi mắt câu hồn đang dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn mình, lập tức trên mặt càng đỏ, mắt đẹp lộ ra vẻ quái dị, nhanh chóng quay đầu đi.
Hàn Mạc sửng sốt, đột nhiên hiểu được, cảm tình phía dưới mình còn đang dựng lều.
Hắn vội vàng mặc khôi giáp vào, lại đội mũ giáp lên, lúc này mới tới gần giường, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ mặc áo lót mày trắng, thân thể kia quả nhiên giống như ma quỷ, đường cong phập phồng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng như ngọc, cặp đùi thon dài thẳng tắp kẹp cùng một chỗ, tư thế kia cũng mê người.
- Bản thân nàng cẩn thận...!
Hàn Mạc ghé lại gần Diễm Tuyết Cơ, thấp giọng nói.
Có thể khiến Diễm Tuyết Cơ ủy khuất như thế, ý đồ của Diễm Tuyết Cơ chắc chắn rất lớn, nếu nàng cẩn thận như vậy, nguy hiểm gặp phải nghĩ tới cũng cực kỳ ác liệt,
Chỉ có điều Hàn Mạc lại không biết, dùng thế lực của Hạ Học Chi sao có thể uy hiếp được Diễm Tuyết Cơ.
Diếm Tuyết Cơ và Bạch Dạ Lang, có thể nói đều là tồn tại giống như thế ngoại cao nhân, phàm phu tục tử bình thường căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, cho dù Hạ Học Chi thực lực dũng mãnh, có tư quân và Ảnh Tử vệ, nhưng Hàn Mạc cũng không cho rằng thế lực này có thể sinh ra uy hiếp đối với Diễm Tuyết Cơ.
Rốt cuộc Hạ Học Chi có thế lực gì khiến Diễm Tuyết Cơ cẩn thận như thế?
Hàn Mạc đương nhiên không biết, sau lưng Hạ Học Chi, còn có một vị Từ tiên sinh!
- Nhớ rõ thường xuyên tới đây.
Diễm Tuyết Cơ nhắm mắt đẹp, nhẹ nhàng nói:
- Đừng làm hỏng kế hoạch của bà, nếu không, bà cũng không tha cho ngươi!
Hàn Mạc cười ha ha, không dám chậm trễ trong này, tuy là giai nhân, chẳng quan vị giai nhân này thần bí khó lường, tâm tình khó đoán, vẫn cách ra một chút thì tốt.
Hắn sửa sang lại khôi giáp một chút, lại liếc nhìn thân thể mềm mại mê người của Diễm Tuyết Cơ, lúc này mới nở nụ cười, rời khỏi tiểu các, khi rời cửa, tự nhiên không quên đóng cửa lại.
Chờ Hàn Mạc rời cửa, Diễm Tuyết Cơ mới hơi buông hai chân, cảm thấy giữa hai chân hơi lạnh, không kìm nổi cắn chặt môi, mày liễu dựng thẳng lên:
- Bà đây giữ gìn nhiều năm như vậy... thiếu chút nữa bị tiểu tử thối này hủy, thật sự là đáng chết...!
Nhưng nghĩ đến cảm giác giống như yêu đương vụng trộm vừa rồi, trên mặt dĩ nhiên đỏ ửng.
Ngọt ngào như thủy triều!