Hàn Mạc giục ngựa trở lại, ra hiệu cho đoàn xe đi tiếp. Bản thân hắn rất muốn lấy ngay lương thực cho những nạn dân này, nhưng muốn là một chuyện, quy củ triều đình là một chuyện, không thể thay đổi, chỗ lương thực này phải qua Lương thự ti, đại diện cho Hộ bộ ở các quận huyện kiểm tra số lượng, nhập kho, rồi mới lấy ra cứu tế nạn dân.
Hiện tại hắn chỉ có làm như vậy, phải qua Lương thự ti kiểm tra mới có thể phát lương.
Lương thực mà Hàn Mạc hộ tống đến cứu tế chỉ là đợt đầu tiên, một xe lương có 100 cân gạo, ở đây có hơn 400 xe tức là có 30, 40 ngàn cân, nhưng số nạn dân khoảng mấy chục vạn người, số lương thực này chỉ có thể chống đỡ một chút mà thôi. Hộ bộ đang tìm cách điều thêm lương đến cứu tế.
Hàn Mạc cũng nghe được tin tức, theo lý mà nói, tuy quận Nghi Xuân gặp thiên tai có 4 huyện không bị ảnh hưởng. 4 huyện này kho lương cũng còn rất nhiều lương, nếu quận thủ quận Nghi Xuân mở tất cả kho lương cứu giúp nạn dân, lấy lương trong kho của bốn huyện cũng đủ duy trì một thời gian, không có khả năng nạn dân bị cảnh đói như bây giờ.
Nếu nói cho nạn dân ăn no thì không phải sự thật, nhưng một ngày một bữa cháo thì hoàn toàn có khả năng, một cân lương thực có thể duy trì 10 ngày cháo.
Mà hiện tại vấn đề như vậy thì chắc chắn là do quan viên ở đây không làm theo lệnh mở kho của triều đình.
Đoàn xe đi qua chỗ nạn dân, nhìn ánh mắt nạn dân như đốt cháy lương thực, Hàn Mạc hiểu bọn họ khát vọng muốn số lương thực này như thế nào, mà Tiếu Mộc cùng những binh sĩ Ngự lâm quân khác dù trước mấy người nạn dân đau khổ cũng không khỏi đề phòng, dù sao bọn họ là quân nhân, bảo vệ lương là trách nhiệm của họ, dù mất mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Giám sát sứ Lăng Luỹ ngồi trong xe vén rèm lên nhìn thoáng qua rồi sợ hãi lấy tay kéo rèm che kín lại. Mà Tiêu Linh Chỉ cùng Tiểu Quân nhìn qua nạn dân cũng yên lặng không lên tiếng, trong lòng đều cảm thấy bi ai, ảm đạm vô cùng. Cảnh tượng như vậy thì chỉ cần có lương tri đều sinh ra thông cảm và đau xót.
Đoàn xe đi qua chỗ này khá thuận lợi, những khu tụ tập khoảng 6, 7 nghìn người như vậy có khoảng hơn mười khu, đều là nạn dân của hai huyện Hoàng Mai và Lan Hoà.
Ra khỏi khu vực nạn dân tị nạn, cách thị trấn Tịch Xuân 20, 30 dặm, đi thêm gần 10 dặm thì nghe phía trước tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, một đội nhân mã hướng bên này chạy tới.
Cách đoàn xe nửa dặm, đám người kia đều xuống ngựa đi đến nghênh đón.
Hàn Mạc cũng xuống ngựa, thấy trước mặt khoảng 20, 30 người, đều mặt mày hớn hở, mặc quan phục quan viên hoặc áo gấm thân sĩ.
Hàn Mạc cho người đi mời Lăng Luỹ đến, dù hắn chỉ là thái giám, nhưng hắn được Hoàng thượng khâm điểm giám sát, trách nhiệm không nhỏ, Hàn Mạc thấy mấy người này là quan viên ở đây nghênh đón không thể không mời lão thái giám này ra nhận lễ.
Hàn Mạc tiến lên vài bước, nhìn một người mặc quan phục mầu tím, đó là quận thủ quận Nghi Xuân Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh đi lên ôm quyền cười nói:
- Là Hàn tướng quân sao? Chờ ngài đã lâu, giờ này đã tới, trên đường vất vả rồi.
Hàn Mạc cũng ôm quyền đáp lễ:
- Làm phiền Tư Đồ đại nhân tự mình ra đón, ngại không dám nhận.
Tư Đồ Tĩnh nghiêm nghị nói:
- Hàn tướng quân từ kinh thành tới, hộ tống lương cứu tế nạn dân, đó là vì dân chúng quận Nghi Xuân mà một phen vất vả. Tư Đồ Tĩnh sao có thể không nghênh đón, ta thay mặt nạn dân quận Nghi Xuân cảm tạ Hàn tướng quân.
Một trung niên thân sĩ mặc áo gấm màu vàng đứng bên cạnh cười nói:
- Đúng vậy, Hàn tướng quân từ kinh thành cũng như chim khách mang đến tin vui cho quận Nghi Xuân chúng ta.
Hàn Mạc nhìn qua người này, thấy tuổi người này khoảng 45, 46 tuổi, dáng mập mạp, da dẻ trắng mịn, cho thấy ăn uống vô cùng tốt, tay phải còn đeo một chiếc nhẫn ngọc, nhìn qua có chút khí độ, hắn có thể đứng cùng Tư Đồ Tĩnh hẳn không phải người thường.
- Tình hình thiên tai như vậy, không có tin gì để vui!
Hàn Mạc thản nhiên.
Tư Đồ Tĩnh nghe vậy có hơi xấu hổ, người mập mạp cũng như trước, cười nói:
- Hàn tướng quân nói rất đúng, thảo dân nói nhầm, mong Hàn tướng quân không trách.
Tư Đồ Tĩnh cũng giới thiệu:
- Hàn tướng quân, vị này là Hạ Học Chi. Hạ đại gia là đại ca của Hình bộ thượng thư Hạ đại nhân.
- Hạ đại gia?
Hàn Mạc cười nhạt, ôm quyền nói:
- Như vậy tại hạ còn phải gọi một tiếng thế bá.
Nhưng trong lòng Hàn Mạc càng khinh thường Tư Đồ Tĩnh, trường hợp như vậy lại cung kính gọi Hạ Học Chi là Hạ đại gia như vậy, xem ra người này là loại người không có cốt khí.
Hạ Học Chi cười nói:
- Khách khí khách khí, sớm biết Hàn thế tôn đến quận Nghi Xuân, ta còn muốn đích thân tới đón.
Bên kia Lăng Luỹ cũng đang đi tới, sắc mặt có chút trắng, không biết có phải vừa rồi nhìn thấy nạn dân bị kinh hãi hay không. Khi thấy đám quan viên đều hướng mình ôm quyền thi lễ, lão nhớ đến thân phận của mình là Giám sát sứ, một tia tự cảm giác tự hào chảy trong người, sửa lại quần áo, tiến đến ôm quyền đối với mọi người nói:
- Chúng ta...à, bản quan mới đến, làm phiền các vị đại nhân nghênh đón từ xa.
Tư Đồ Tĩnh cười tủm tỉm:
- Giám sát sứ đại nhân đi đường vất vả, lặn lội đường xa, trong thành đã thiết tiệc tẩy trần cho ngài cùng các vị. :
Hàn Mạc lắc đầu:
- Cái đó không vội. Tư Đồ đại nhân, Hàn Mạc phụng chỉ mang lương đến cứu tế thiên tai, tình hình tai nạn như lửa, ta thấy nên đem lương nhập kho, sau đó phát chuẩn cứu tế cho nạn dân no bụng đã.
Tư Đồ Tĩnh và Hạ Học Chi nhìn nhau, sau đó cười:
- Được được, Hàn tướng quân lấy quốc sự làm trọng, lấy nạn dân làm trông quả thật là thiếu niên anh kiệt.
Đổi giọng hô:
- Hạ ti khố!
Phía sau đi ra một người cung kính nói:
- Có thuộc hạ!
Sau đó hướng Hàn Mạc và Lăng Luỹ thi lễ:
- Hạ quan là Lương thự ti Ti khố Hạ Dần tham kiến hai vị đại nhân.
Hạ Dần tướng mạo xấu xí, lùn thấp, nhìn qua giống người gian xảo.
- Hạ ti khố, vốn có chuyện này ta không muốn hỏi, nhưng ta có chút trẻ con, trong bụng luôn có vấn đề không hỏi luôn cảm thấy khó chịu.
Hàn Mạc nhìn Hạ Dần sau đó nở nụ cười nói.
Lương thự ti chính là quan chủ quản ti khố, quản lý tất cả nhập xuất lương, ngày trước cũng không thấy chức quan này quan trọng, nhưng lúc bị thiên tai tầm mới thấy vai trò của người này.
Hạ Dần nhìn Hạ Học Chi sau đó cười nói:
- Hàn tướng quân khách khí, không biết ý có gì chỉ giáo?
Hàn Mạc chỉ mặt sau nói:
- Ta vừa đi qua một khu nạn dân, nhìn thấy không ít người chết đói, càng nghe quan phủ hai ngày phát một lần lương, hơn nữa đều là cháo loãng lấy ra để ứng phó, không biết chuyện này là thật hay giả, hay là tên điêu dân kia bịa chuyện?
Hạ Dần chưa trả lời, Hạ Học Chi đã cướp lời:
- Hàn tướng quân, việc này không phải một hai câu có thể nói rõ, khi vào thành, trên bữa tiệc, ta sẽ giải thích với Hàn tướng quân.
Hàn Mạc biết một chút lai lịch của Hạ Học Chi. Người này từng làm Công bộ thị lang, lúc đó Công bộ thượng thư là người Diệp gia nắm lấy tội chứng, tại triều vạch mặt Hạ Học Chi tham ô nhận hối lộ. Chứng cớ rõ ràng, công trình chất lượng kém, sau đó hai nhà Diệp Ngô liên kết chèn ép mà bãi chức, rồi về sống quận Nghi Xuân.
Đó là chuyện ba năm trước, lúc đó hai nhà Diệp Ngô cường thịnh, khi Hạ Học Chi bị bãi quan trở về quận Nghi Xuân, dù không có quan chức trên mình nhưng hắn vẫn là nhân vật hô mưa gọi gió ở quận Nghi Xuân, so với ở Yến Kinh thì còn thoải mái hơn.
Hàn Mạc hiểu ra, tuy hắn không còn tại chức nhưng toàn bộ quan viên ở quận Nghi Xuân không ai dám trái hắn, vậy hắn chẳng khác gì thổ hoàng đế. Ngay cả Tư Đồ Tĩnh còn phải nể mặt, mà bây giờ chính mình trực diện cũng không thể đối kháng với thế lực người này ở đây, đúng là như Hàn Huyền Xương đã nói, nơi đây hậu hoạn vô cùng, rất nhiều nguy hiểm.
- Vậy chuyện này còn nhờ thế bá chỉ giáo!
Hàn Mạc cười nói:
- Vãn bối ở quận Nghi Xuân có gì không hiểu mong thế bá chỉ điểm.
- Khách khí khách khí!
Hạ Học Chi vì mập mạp nên cười mắt híp lại.
- Ở đây là nhà của ta, lớn lên ở đây nên rất quen thuộc hoàn cảnh, nếu có thể góp sức cho triều đình ta sẽ cố gắng hết sức không dám chối từ.
Lúc này lại nghe được tiếng vó ngựa, một con khoái mã chạy lại, nha sai xoay người xuống, nhưng không dám qua đây, chỉ đứng từ xa nhìn lại.
Từ trong đoàn quan viên một võ tướng huyện uý đi qua bên kia. Huyện uý là quan võ cao nhất của huyện, địa vị ngang hàng tri huyện, tuy vậy ở trước mặt Hàn Mạc chỉ là chức quan nhỏ mà thôi.
Huyện uý đi đến bên cạnh nha sai, nha sai nói nhỏ vào tai hắn vài câu, hắn liền nhìn về phía Hàn Mạc, sau đó quay lại hướng nhai sai phất tay, nha sai lập tức lên ngựa đi mất.
Huyện uý bước trở về, nói thầm với tri huyện, tri huyện lại nói nhỏ vào tai Tư Đồ Tĩnh và Hạ Học Chi vài câu, Tư Đồ Tĩnh nhíu mày, Hạ Học Chi híp mắt lại nhìn Hàn Mạc, sau đó phất tay cho tri huyện lui ra.
Tri huyện là người họ Hạ, tuy có quan chức, nhưng so với tộc hệ thì không là gì, cho nên chỉ đứng từ xa cẩn thận hầu hạ mà thôi.
- Hàn tướng quân, có người báo ngài vừa chém một gã nha sai.
Tư Đồ Tĩnh hơi trầm ngâm, sau đó nhíu mày hỏi:
- Gia đình bọn họ bây giờ trước huyện nha khóc lóc, không biết chuyện này có phải là thật hay không?
Trong lòng Hàn Mạc cười lạnh, hắn đoán nha sai vừa rồi báo chuyện vừa xảy ra.
Vừa giết tên kia không bao lâu, tin tức chắc chắn chưa truyền đi nhanh vậy, mà bây giờ Tư Đồ Tĩnh cùng mấy người ở đây biết chuyện này mà dám nói là họ đang ở huyện nha khóc lóc, đúng là vớ vẩn.
Theo như hắn đoán, thì mấy người này tuy mang nụ cười thân thiện nhưng ẩn hàm trong đó lưỡi đao vô hình sẵn sàng giết người không chớp.