Miêu Võ nghiêm túc nói:
-Bẩm đại nhân, không chỉ Báo đột doanh chúng ta mà cả ngũ đại Ngự lâm quân của Yến quốc cũng đều có khẩu lệnh của riêng mình. Đại nhân, theo như lời ngài nói, hẳn đó khẩu lệnh hành quân.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Không sai. Tỷ như đi tới, quay lui, bày trận... ta nghĩ luôn có bộ khẩu lệnh, hãy dùng để chỉ huy trận thế tối nay.
Miêu Võ không hiểu vì sao Hàn Mạc vì sao nhắc tới chuyện khẩu lệnh vào lúc này, tình huống quân địch trước mắt thật không thích hợp thao diễn, nhưng cũng không hỏi, chỉ cung kính trả lời:
-Đúng vậy, không chỉ ... Ngự lâm quân, mà các quân binh địa phương cũng có khẩu lệnh như vậy. Tuy nhiên mỗi quân binh sẽ có một khẩu lệnh khác nhau. Hơn nữa khẩu lệnh được thay đổi thường xuyên.
-Tốt lắm, tối nay chúng ta sẽ thử dùng một chút.
Hàn Mạc nói:
-Cũng chỉ cần một loại khẩu lệnh là được rồi.
Ba phó tướng đều có chút nghi hoặc, nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Hàn Mạc là thế nào.
Hàn Mạc nhìn trái nhìn phải, vẫy tay ta hiệu ba phó tướng lại bên mình, thì thầm vài câu, cả ba người không dấu nổi sự kinh ngạc, nhưng rõ ràng ánh mắt thì còn mơ hồ, chưa hiểu rõ mấy lời này của Hàn Mạc tột cùng nguyên nhân là sao.
Tuy nhiên Hàn Mạc là quan hộ lượng, là người dẫn đầu đoàn xe, lời hắn nói chính là quân lệnh cao nhất, dù không lộ rõ huyền cơ thâm sâu trong đó nhưng tất cả đều cung kính:
-Ty chức tuân lệnh!
Đêm nay dường như là một đêm dài, rất dài. Đám kỵ binh bị Hàn Mạc dùng một mũi tên bắn lui ra phía sau, đến hết nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng hay một tình huống khác thường nào cả.
Toàn không gian tĩnh lặng tuyệt đối.
Nửa đêm. Thời điểm thay quân đã đến. Hơn nửa tướng sĩ, phu xe và lực công gắng gượng chống chọi với cơn buồn ngủ đều thở phào, mí mắt tuy rằng chỉ muốn sập xuống nhưng quan hộ lương Hàn đại nhân tự mình đứng canh gác cho nên mọi người cũng đều dốc hết tinh thần trực cho đến lúc này.
Rất nhiều tuấn mã từ lâu đã đứng ngủ.
Phía đầu trấn đã bắt đầu dậy tiếng chiêng trống, đó chính là tín hiệu thay quân. Theo thông lệ, trước tiên là tập kết, sau đó đi về phía đoàn xe, các thủ hộ của phiên trực trước sẽ bắt đầu rút lui.
Chiêng trống vang lên, các tướng sĩ Ngự lâm quân cùng các phu xe lẫn lực công đẩy xe đang ngủ say trong các khu nhà trọ rải rác phía đầu trấn đồng loạt thức dậy. Quân lệnh như núi, trống hiệu vang lên, không chấp nhận bất cứ một sự chậm trễ nào. Ngàn tướng sĩ Ngự lâm quân trước tiên tập kết đến trấn khẩu, y giáp sáng choang, trang bị đầy đủ, thể hiện sức mạnh của đội quân tinh nhuệ nhất nước Yến.
Phu xe và lực công tất nhiên không thể có được phong độ như vậy, nhưng cũng không đến mức quá chậm chạp, đều nhanh chóng tập kết ở trấn khẩu.
Bên này sớm có mười kỵ binh do Tiếu Mộc dẫn đầu, ở trấn khẩu hạ quân lệnh, tam binh nhanh chóng bày binh bố trận, phu xe lực công cũng tự mình hình thành một nhóm.
Ba trăm kỵ binh, hơn một trăm cung thủ, khoảng hơn năm trăm bộ binh chia làm ba hướng, trong bóng đêm, quân ngũ chỉnh tề, nhóm hơn bốn trăm phu xe bên kia có vẻ tán loạn hơn nhiều.
Hàn Mạc cưỡi tuấn mã, trong tay nắm chặt cung, phía sau Tiết Thiệu dẫn sáu mươi cung thủ, đi vào phía trước trận, hắn ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp lượt quân trận.
Dẫu là một ngàn người, lại chia thành các nhóm, cho nên thoạt nhìn cũng khá thoáng rộng.
Hàn Mạc cười, phất phất tay, ngay lập tức Tiết Thiệu vung tay lên, sáu mươi cung thủ lập tức tản ra, ba mươi cung thủ bao bên ngoài bộ binh, hai mươi cung thủ bao bên ngoài kỵ binh, mươi cung thủ bao bên ngoài cung binh, giương cung cài tên nhằm thẳng chính đồng đội của mình.
Tướng sĩ Ngự lâm quân hết thảy biến sắc. Bọn họ không hiểu vì sao, cung binh cũng là người một nhà mà, Hàn đại nhân điên rồi sao?
Tiếng xì xầm bắt đầu lan ra, đã thấy Tiếu Mộc trầm giọng quát:
-Trật tự!
Hàn Mạc đợi mọi người im hết, mới lớn tiếng nói:
-Các huynh đệ không cần lo lắng, chỉ là diễn một chút trò nhỏ, khảo sát khả năng ứng biến thôi. Có đôi khi chúng ta bất thần gặp biến cố, ta nghĩ cần phải luôn duy trì điềm tĩnh. Trời sập xuống cũng không hoảng hốt.
Nghe hắn nói như vậy các tướng sĩ nhẹ nhõm cả người.
Tuy quan hộ lương trẻ tuổi vào lúc này khảo nghiệm khả năng ứng phó với những tình huống bất ngờ, xem ra giống bộ dạng con cháu quý tộc phách lối thì nhiều hơn, nên trong lòng dẫu thoải mái nhưng không giấu được chút bất mãn. Luận về năng lực, đã là Ngự lâm quân thì đều trải qua rất nhiều nhiệm vụ gian nan, nên không cần thiết phải nửa đêm khảo nghiệm như thế này.
Đã thấy Tiếu Mộc ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi rút dao bầu, quét qua binh trận một lượt, quát:
-Tức.
Ngay tức thì, các tướng sĩ toàn trận trong nháy mắt đều ngồi xuống, động tác cực kỳ thống nhất. Tiếu Mộc chỉ một từ ngắn ngủi: Tức, đó chính là khẩu lệnh khiến các tướng sĩ ngồi xuống.
Người của Ngự lâm quân, tất nhiên biết nghĩa của từ này. Tiếu Mộc vừa dứt lời, toàn bộ tướng sĩ như phản xạ có điều kiện, ngồi xuống.
Giờ khắc này, Hàn Mạc và các cung thủ cảnh giác cao độ.
Quả nhiên như Hàn Mạc tiên liệu, tuy rằng một ngàn Ngự lâm quân trong nháy mắt ngồi xuống, nhưng có hơn 10 người vẫn đứng như trước, chờ đồng bọn lên tiếng bảo mới ngồi xuống, lại nghe tên tiễn lách cách vang lên, bốn phía cung thủ đã không chút do dự bắn tên.
Ngự lâm quân huấn luyện nghiêm ngặt, quân quy chỉnh tề, khẩu lệnh vừa dứt, lập tức chấp hành, không chút lơ là. Ở kinh thành diễn tập, ngồi xuống đều răm rắp, mà hơn mười người này rõ ràng không có phản ứng đó, đương nhiên, là dị thường.
-Phựt phựt!
Tên tủa ra như châu chấu, bắn vào giữa trận.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, năm sáu người bị tên bắn trúng, ngã xuống đất. Những người còn lại rốt cuộc hiểu ra đây là cái bẫy tìm cách chạy trốn.
Nhưng bọn họ đã lọt vào quân trận, bốn phía đều là những tinh binh Ngự lâm quân nhuệ mẫn nhất, giống như rơi vào hố, muốn chạy cũng không thể được.
Một vòng mưa tên qua đi, mật thám thương vong một nửa, binh sĩ Ngự lâm quân vốn nhạy bén, phản ứng nhanh như điện, không chút do dự, rút đao đánh xuống số mật thám đang hỗn loạn ở trong quân.
Cảnh tượng này cũng giống như lạc giữa bầy sói, mật thám cho dù là lão hổ, những vô số những con sói dũng mãnh hợp lại, bọn họ dẫu võ công cao tới đâu cũng có chạy đằng trời.
Hạn Mạc lạnh lùng nhìn vào trận đấu, tuy chúng đều là những cao thủ bậc nhất, nhưng chỉ trong chớp mắt, mười tên mật thám hoặc bị giết hoặc bị bắt không kẻ nào trốn thoát.
Tiếu Mộc nhìn thấy cảnh mật thám bị bắt, không nói hai lời, vung dao bầu lên, hướng về phía nhóm phu xe, trầm giọng:
-Vây!
Kết quả là tam binh lập tức chuyển động, cùng hơn sáu mươi cung thủ nhanh chóng và dứt khoát đem hơn bốn trăm người phu xe vây lại. Phu xe thất kinh, mặt mày tái nhợt.
Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán, Ngự lâm quân nhiên là tinh binh, không giống như đám quân ô hợp, hiệu lệnh không đồng đều.
-Không được rồi
Giữa trận bỗng có người kêu lên:
-Bọn họ...bọn họ tự sát.
Hàn Mạc nhíu mày, đã thấy bốn gã mật thám bị trói ngã xuống mặt đất, chân tay cô giật, chỉ trong chốc lát đã nằm thẳng đờ.
Tiết Thiệu xông lên, nhìn chằm chằm, chỉ thấy ở khóe miệng mấy người này chảy ra máu tươi, da mặt xanh mét, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, bẩm:
-Đại nhân, bọn họ có lẽ đã ngậm độc dược, nếu bị bắt, lập tức tự sát.
Hàn Mạc thản nhiên:
-Đây là nhân vật hắc ám, việc này đã có định liệu trước.
Trong lòng càng thêm khẳng định, nhóm người này là mật thám địch quốc, là người thấy chết không sờn, mới đủ gan dạ tự sát.
Chỉ có những tử sĩ được huấn luyện để hoạt động ngầm mới có cái gan đó.
Hàn Mạc cưỡi ngựa đi vào nhóm phu xe, binh lính rẽ một đường nhỏ nhường lối cho hắn, tất nhiên là có binh sĩ cầm lá chắn hộ vệ đi trước, lúc này ai nấy đều hiểu, nếu trong quân trận có gian tế trà trộn, thì nhất định phu xe cũng không thể thiếu.
-Nhìn thấy kết cục của đồng bọn, ta nghĩ các ngươi cũng đã biết số mệnh của mình.
Hàn Mạc nhìn quét qua thế trận của các phu xe, giọng lạnh băng:
-Ta không cần tốn sức để tìm ra các ngươi, cũng không cần phải đưa ra biện pháp, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, nếu bước ra đầu hàng, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.
Tiếu Mộc cầm trong tay dao bầu, trầm giọng:
-Chính mình đi ra, hay muốn chúng ta động thủ.
Trong trận phu xe im thin thít. Các lực công ngơ ngác nhìn nhau, không một ai hé răng.
Bốn phía phu xe trận Ngự lâm quân như hổ như báo, chỉ chực lao lên xe xác con mồi ra từng mảnh, sát khí dâng cao.
Trong lúc nhất thời toàn bộ trời đất như ngưng lại, chỉ có tiếng gào rít của gió như âm thanh vọng lên từ địa ngục.
-Truyền quân lệnh!
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
-Các phu xe ai nấy về xe ngựa của mình.
Lúc này đây đoàn vận lương có bốn trăm hai mươi xe, cũng là có bốn trăm hai mươi phu xe, mỗi chiếc xe đều có hai gã lực công trợ thủ đẩy xe, vị chi mỗi xe có 3 người phụ trách.
Chỉ cần nhìn cách phu xe trở lại xe của mình, có thể vào xe, tự nhiên tìm ra gian tế, cho dù hắn tìm được xe, đồng bọn nhất định sẽ phát hiện ra, từ đó, không thể ẩn nấp được.
Chiêu thức ấy thoạt nhìn rất phiền toái, nhưng là một biện pháp hữu hiệu.
Thà rằng rắc rối một chút, nhưng không thể để bất cứ một kẻ gian nào trà trộn trong đội ngũ.
Hàn Mạc ra lệnh một tiếng, dưới sự giám sát của các cung thủ Ngự lâm quân, bọn phu xe theo trật tự chia làm mấy đội, hướng đoàn xe tìm xe của mình.
Chỉ được nửa đường, đã thấy có mấy cái bóng dợm chân như muốn chạy trốn, cung thủ tất nhiên không chút lưu tình, lập tức tên lao vun vút, bắn chết ngay tại chỗ.
Bọn phu xe thấy tình trạng như thế lại càng hoảng sợ, càng khẩn trương trở lại vị trí xe của mình, chỉ cần nửa khắc, gần ngàn người đã tìm được đúng vị trí. Bên kia bên lính cũng đã đem thi thể mật thám đặt cùng một chỗ, cũng có người đeo găng tay vào, lục tìm manh mối trên người gian tế.
Sau một lát lục soát, cũng đã phát hiện ra một số chai lọ.
Miêu Võ tiến lên mở hết các chai lọ đó ra, ngửi ngửi, lại đổ chất lỏng ra quan sát một phen, mới hướng Hàn Mạc bẩm báo:
-Đại nhân, các chai lọ này đều là dầu hỏa cực kỳ nhạy, một khi tản đến xe lương, lập tức thiêu rụi, không tài nào dập tắt nổi.
Hàn Mạc trong lòng lấy làm hài lòng, việc này nếu không phải mình nhanh ý, đoán được mưu đồ của đối phương, nếu chẳng may bị nhóm người này trà trộn vào, lẳng lặng châm lửa, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chợt từ phía đoàn xe có tiếng nói:
-Hắn... hắn là giả, ta, ta mới là chủ chiếc xe này.