Rời phủ Yến Kinh, Lưu Thanh Nguyên nhiệt tình tiễn đến cửa nha môn, trong mắt hắn, Hàn Mạc là người tốt nhất trong số con cháu quý tộc ở Yến Kinh, hôm nay may mắn mới có thể quen biết.
Nắm cương ngựa, Hàn Mạc và Sương nhi lặng lẽ đi trên đường phố, không nói chuyện với nhau.
Đi đến cây hòe dưới đầu phố, lúc này Hàn Mạc mới nói:
- Sương nhi đói bụng không?
Sương nhi ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, gật đầu:
- Muội đói bụng, ca ca chúng ta ăn gì?
Hàn Mạc chỉ quán ăn nhỏ bên cạnh hỏi:
- Muội muốn ăn mì hay không?
Quán nhỏ nhìn đơn sơ, phía trước rất hẹp, bên trong có ba bốn cái bàn, có vài người ngồi trong quán. Một quán nhỏ như vậy quả thực rất bình thường.
Sắc mặt Sương nhi lộ ra vui mừng, gật đầu:
- Hay lắm hay lắm, chúng ta ăn mì.
Món mì nóng hổi được đưa lên ngay, trong bát có trứng chần nước sôi, còn có hành, tuy rằng cửa hàng đơn sơ, nhưng món mì xem ra rất thơm và ngon.
Dường như Sương nhi thật đói, vốn nàng là tiểu cô nương ngây thơ, cho nên cũng không làm dáng, rất nhanh cầm lấy đũa, bắt đầu ăn mì, nàng ăn rất là ngon miệng.
Mùi trứng chần nước sôi thật thơm khiến Sương nhi ăn tô mì trong chốc lát.
Nàng vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, nhưng khi ăn uống thì không yểu điệu làm dáng như thục nữ, ăn rất hồn nhiên, không có gò bó.
Hàn Mạc đem phần trứng của mình gắp sang bát của nàng, nhìn nàng ngon miệng, Hàn Mạc không khỏi cảm thấy vui lây, dịu dàng hỏi nàng:
- Từ từ, không ai ăn mất của muội đâu, muội muốn ăn bao nhiêu cũng được!
Sương nhi nhìn Hàn Mạc cười ngọt ngào:
- Muội muốn ăn món này, nhưng các nàng luôn không cho muội ăn... Mạc ca ca, ở cùng ca thật tốt, ca không quản thúc muội, lại còn mang muội theo đi chơi...!
Hàn Mạc cười:
- Muội đáng yêu như vậy, người thích đi chơi cùng muội sẽ có rất nhiều.
Sương nhi lắc đầu ảm đạm:
- Không có, các nàng không cho muội chơi đùa.
- Họ là ai?
Hàn Mạc hiếu kì hỏi:
- Ai luôn quản muội.
Sương nhi ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, muốn nói lại thôi, đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười:
- Muội đói bụng, muội muốn ăn hết!
Cầm lấy đũa, rất nhanh lại ngốn hết mì trong tô.
- Muội muốn ăn nữa?
Hàn Mạc hỏi:
- Ăn thêm một tô nhé?
Sương nhi vội lắc đầu, cười ha ha:
- Bụng muội no kềnh, không còn chỗ chứa rồi.
- Tốt lắm, nếu muội thích, lần sau chúng ta đến đây ăn nữa.
Hàn Mạc mỉm cười.
- Ca... Mạc ca ca, ca còn dẫn muội đi chơi nữa sao?
Mặt Sương nhi mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
- Ca không gạt muội đấy chứ!
Hàn Mạc lắc đầu:
- Không lừa muội!
- Vậy...!
Sương nhi đưa tay lên cắn nhẹ môi, con mắt chớp chớp, rốt cuộc quyết định:
- Vậy ba ngày sau, ở chỗ này muội chờ ca được không?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nhìn Sương nhi trả lời:
- Ca không biết lúc đó có bận hay không. Cho nên... cho nên không dám chắc chắn sẽ đến.
Nhìn vẻ mặt Sương nhi thất vọng, Hàn Mạc ấm áp nói:
- Tuy nhiên dù ca không đến được, ca cũng cho người đến đây với muội... ca sẽ cố gắng đến.
Lúc này Sương nhi mới vui vẻ cười nói:
- Thật tốt, đến lúc đó muội chờ ca ca. Mạc ca ca, chúng ta trở về, nếu không về, các nàng rối mất.
- Uhm!
Hàn Mạc đứng dậy:
- Ca đưa muội trở về nhé?
Sương nhi vội xua tay:
- Không cần không cần, nhà muội rất gần.
Vẫy vẫy bàn tay:
- Mạc ca ca tạm biệt...!
Ra ngoài cửa hàng, quay đầu, ngọt ngào cười nói:
- Muội đi thật nha!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu:
- Ừ, bảo trọng.
- Không được quên nhé!
Sương nhi phất tay nói:
- Ba ngày sau muội ở đây chờ ca ca!
Chờ cho Sương nhi đi khuất, Hàn Mạc mới thở dài, hắn cũng không biết tiểu cô nương thần bí này từ đâu đến nữa. Tiểu cô nương giống như Linh tinh, tới bất ngờ đi cũng tự nhiên...!
Thanh toán bạc, ra ngoài quán lên ngựa, Hàn Mạc gặp lại Tiết Hồng Tụ.
Tiết Hồng Tụ vẫn đội nón tre, đứng ở dưới cây hòe không xa, nhìn về Hàn Mạc. Hàn Mạc nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, xoay người về phủ.
...
...
Đêm!
Hàn Huyền Đạo ngồi trước bàn. Hàn Mạc cung kính nghe Hàn Huyền Đạo giải thích:
- Từ trước đến nay ngân lượng của Tây hoa thính không phải do Hộ bộ phát xuống.
Hàn Mạc nghi hoặc, khó hiểu nhìn Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi giải thích:
- Tây hoa thính giống như Đông hoa thính, đều là Thánh thượng quản lý, thuộc về hoàng gia. Hộ bộ phát bạc xuống các nha môn, theo ý nghĩa mà nói, nha môn đều do nội các quản lý, nội các có quyền hỏi chuyện ở nha môn. Nhưng hai Hoa thính không giống vậy.
- Mời đại bá chỉ giáo!
Hàn Mạc thành khẩn.
Hàn Huyền Đạo lộ vẻ tán thưởng, chỉ vào ghế bên cạnh nói:
- Ngồi đi!
Hàn Mạc không câu thúc, thi lễ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hướng ngân của Tây hoa thính và Đông hoa thính như nhau, đều từ trong quốc khố phát xuống.
Hàn Huyền Đạo nghiêm túc nói:
- Nói cách khác, chính là Thánh thượng lấy bạc ban xuống. Là thánh thượng nuôi hai nơi này...!
- Đã ba năm nay Tây hoa thính không có phát xuống ngân lượng.
Rồi nói luôn:
- Ba năm này, Tây hoa thính tự mình nuôi mình!
- Chuyện này rất dễ hiểu.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh:
- Nội khố là tư khố của Thánh thượng, nhưng hiện giờ quản lý nội khố không phải Thánh thượng, mà là Tú công chúa!
- Tú công chúa?
Hàn Huyền Đạo gật đầu, nói:
- Ngươi biết thân phận của Tú công chúa?
- Là công chúa hoàng tộc?
- Nàng là muội muội của Thánh thượng, hơn nữa là cùng một mẹ, từ nhỏ tình cảm tốt vô cùng.
Con mắt Hàn Huyền Đạo lóe ra một tia hơi thở lạnh lùng:
- Trừ cái đó ra, nàng là sư muội của Tiêu Hoài Kim, nàng và Tiêu Hoài Kim cùng đi qua Đại hoang sơn.
Dừng một chút, Hàn Huyền Đạo gằn từng câu nói:
- Đương nhiên, trọng yếu là thân phận của nàng, một là tổng quản nội khố, một là thính trưởng Đông hoa thính.
- A!
Hàn Mạc thất kinh, hô một tiếng, hắn rất ít khi thất thố như vậy, nhưng vừa nghe chuyện này cũng khó tránh khỏi cực kì sợ hãi.
Hắn không ngờ tới, Thính trưởng Đông hoa thính là một nữ nhân, càng không nghĩ đến là một công chúa.
Hàn Huyền Đạo hạ giọng:
- Người biết chuyện này cũng không nhiều, thân phận của Tú công chúa rất đặc biệt, không có mấy người biết thân phận của nàng.
- Nàng là tổng quản nội khố, vậy ngân lượng của Tây hoa thính có phải cũng do nàng phát? . n. Y. Y
Hàn Mạc cau mày.
Tuy đều là Hoa thính, nhưng rõ ràng, quan hệ Tây hoa thính và Đông hoa thính là đối nghịch, vì Đông hoa thính làm cho Tây Hoa thính đến nông nỗi này, người của Tây hoa thính chắc chắn sẽ không ưa gì người của Đông hoa thính.
Mà người của Đông hoa thính khinh thường Tây hoa thính tàn tạ như rắn không đầu, họ tư nhiên sẽ không ưa nhau.
Bất kể thế nào, nếu Tây hoa thính phát triển thì đều là bất lợi với Đông hoa thính.
Hàn Huyền Đạo gật đầu:
- Không tệ, tiền bạc của Tây hoa thính chính là Tú công chúa quản lý.
Sau đó dừng một chút nói:
- Tú công chúa lấy cớ không phát ngân lượng cho Tây hoa thính, chuyện đó rất dễ, vả lại Tây hoa thính cũng không có quyền ý kiến với Tú công chúa... Làm Thính trưởng Đông hoa thính, Tú công chúa cũng không muốn Tây hoa thính tiếp tục tồn tại.
- Hai nơi đều là con bài trong tay Thánh thượng, lúc trước còn không có tiền lệ người ngoài hoàng tộc quản lý!
Hàn Mạc bình tĩnh:
- Vì sao Thánh thượng muốn Tiểu ngũ quản lý Tây hoa thính?
Hàn Huyền Đạo trầm ngâm, bưng lên cốc trà, nhấp một ngụm, mới nói:
- Chuyện này cũng dễ giải thích!
- Mời đại bá chỉ giáo!
- Thân phận của Tú công chúa, làm cho quyền lực của nàng càng ngày càng cao. Nói cách khác, quyền lực của Tú công chúa thậm chí đã qua mặt thánh thượng... điểm này ngươi có hiểu?
Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Mạc, thản nhiên hỏi.
Hàn Mạc gật đầu:
- Thánh thượng muốn khống chế Tú công chúa!
- Kỳ thật ai cũng biết, từ nhỏ tình cảm của Tú công chúa và Thánh thượng rất tốt, Thánh thượng cũng tin tưởng Tú công chúa, thậm chí nhiều người đều nói, Thánh thượng tin Tú công chúa, đó là tin tưởng thái tử. Cũng vì như vậy, sáu năm trước Thánh thượng đồng ý lập Đông hoa thính, sau đó đem Đông hoa thính giao cho Tú công chúa. Tú công chúa cũng không làm Thánh thượng thất vọng, đã làm cho Đông hoa thính dần thay thế Tây hoa thính...!
Hàn Huyền Đạo ngẩng lên liếc qua Hàn Mạc, khóe miệng mỉm cười:
- Tuy nhiên, con người luôn thay đổi, hoàng đế của chúng ta bắt đầu có ý bất mãn Tú công chúa.
- Bất mãn?
- Tú công chúa không giống Tiết Công Nhan!
Hàn Huyền Đạo dựa vào ghế:
- Cả đời Tiết Công Nhan trung thành tận tụy báo quốc, đối với tiên đế, cũng tận tâm trung thành, có điều đương kim thánh thượng đối với việc tiên đế để lại Tiết thính trưởng này rất lo lắng, cho nên mới đồng ý cho Tú công chúa lập ra Đông hoa thính, nhưng... vị công chúa này không có người kiềm chế, nữ nhân như vậy, lòng tin luôn dễ dàng thay đổi theo thời gian.
Sáu năm qua, quả thật Tú công chúa làm không ít chuyện cho Thánh thượng, tuy nhiên có đôi lúc Tú công chúa có hơi lộng quyền, làm cho Thánh thượng không thoải mái, hơn nữa Tú công chúa một tay quản lý nội khố một tay quản lý Đông hoa thính, chuyện này làm cho Thánh thượng lo lắng!
Nhìn Hàn Mạc:
- Đương nhiên trước mặt mọi người, Thánh thượng sẽ giấu diếm. Người thiên hạ đều nói Tú công chúa trung thành với Thánh thượng, mà Thánh thượng tin tưởng Tú công chúa không hề nghi ngờ...!
- Kỳ thật bọn họ có mâu thuẫn!
Con mắt Hàn Mạc sáng lên:
- Cho nên Thánh thượng cho tiểu ngủ nhận chức thính trưởng Tây hoa thính, ý của Thánh thượng không phải muốn Tây Hoa thính làm chuyện gì, mà là dùng nó để khống chế Đông hoa thính.
Thần sắc Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị, thản nhiên nói:
- Tình cảm của Thánh thượng với Tú công chúa rất phức tạp, ngài tín nhiệm Tú công chúa, nhưng... Thôi, việc này ta nói cho con, cho ngươi thêm hiểu rõ tình cảnh hiện tại. Mọi người đều nghĩ Tây hoa thính là nơi rác rưởi, nhưng họ không nghĩ đến, thật sự Thánh thượng muốn vực Tây hoa thính dậy, chuyện này không phải chuyện khó.
Dừng lại một chút nói:
- Đến cuối cùng Thánh thượng muốn như thế nào, nhất thời chúng ta không thể đoán, tuy nhiên... nếu cho ngươi đảm nhiệm Tây hoa thính, cũng có chút nguyên nhân.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Đại bá, Tiểu ngũ nghĩ không ra vì sao Thánh thượng để Tiểu ngũ phụ trách Tây hoa thính. Nếu nói vì kiềm chế Đông hoa thính, hoàng thượng hoàng toàn có thể chọn quan viên thân tín bên dưới, Tiểu ngũ thân là quý tộc, hoàng thượng yên tâm sao?
Chẳng lẽ hoàng thượng không lo Tây hoa thính rơi vào tay Hàn gia thoát ly sự khống chế của hoàng tộc?
Lời này vốn là phạm thượng, nhưng lúc này chỉ có hai người mật đàm, cho nên cũng không cần lo lắng.