Hàn Huyền Xương đứng dậy ôm quyền nói:
- Bẩm Hầu gia, phá thành Hàn Diệp là con của thần dẫn người mai phục trong thành, lúc đại quân tới, mới có thể dễ dàng phá được thành Hàn Diệp.
Tào Ân cười cười, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Hàn Mạc, cửa thành là ngươi mở?
Hàn Mạc tiến lên phía trước. Từ lúc Diệp gia phái Chuột Đen ám sát các tướng lãnh, sau đó cải trang thành bọn họ vào thành, lừa Diệp Miểu ra khỏi thành, ém mình trong thành chờ đại quân đến rồi cổng, hắn không hề thêm mắm thêm muối, càng không hênh hoang, chỉ tường thuật chuyện đã xảy ra.
Nhưng một loạt diệu kế đó không chỉ làm cho Tào Ân kinh ngạc, mà ngay cả Tô Quan Nhai và Tiêu Hoài Kim cũng hơi biến sắc.
Tào Ân tỏ vẻ khâm phục, cảm thán:
- Hàn Mạc tuy còn trẻ tuổi, nhưng trí tuệ nhạy bén, gan dạ hơn người. Ta còn nhớ rõ Thần Võ Tướng Tiêu Hoài Ngọc lúc mười bảy tuổi, ở Tây Bắc đại doanh chỉ là một giáo úy, nhưng đã thống lĩnh ba mươi binh sĩ, đêm khuya lẻn vào đại doanh của nước Khánh, bắt được Lâm Truy Vương vốn rất ngông cuồng ngạo mạn không coi ai ra gì. Lúc đó Người thần uy lẫm liệt. Nhưng bây giờ, xem ra ngươi cũng có vài phần phong thái của Thần Võ Tướng Quân thời trẻ!
Tiêu Hoài Kim nghe nhắc đến thời tuổi trẻ anh hùng của Tiêu Hoài Ngọc, trong lòng lấy làm đắc ý, ngẩng đầu lên, tưởng như mình cũng gần giống hình dáng Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc từ trước tới nay đối với Tiêu Hoài Ngọc cũng không biết nhiều. Chỉ nghe loáng thoáng rằng người này là một danh tướng đương thời, văn võ song toàn, rất giỏi cầm quân. Lúc này mới rõ công lao thời trẻ của Tiêu Hoài Ngọc tựa hồ lớn hơn so với công lao mình lập được, lòng có chút nể phục.
-Hầu gia quá khen
Hàn Mạc vội nói:
- Tất cả đều là nhờ gia phụ chỉ bảo, thần chỉ vâng lệnh làm theo mà thôi!
Tào Ân cười độ lượng:
- Có công mà không kiêu ngạo, khiêm nhường biết người biết ta, ngươi đúng là có thực lực. Hàn Mạc, với công lao này, Thánh thượng chắc chắn sẽ thưởng lớn cho ngươi.
Công lao này của Hàn Mạc gần như ai nấy đều biết nên nên không dị nghị.
Triệu Tịch Triều cũng liên tiếp tán thưởng:
- Hầu gia, Hàn thiếu gia không chỉ có công mở cửa thành, sau khi lập nên đại công còn góp phần giữ nghiêm quân lệnh, xử lý nghiêm những binh lính làm trái quân lệnh.
Sau đó mang chuyện ở Vọng Nguyệt Lâu kể một lượt.
Tào Ân càng vui mừng hơn, cười nói:
- Hàn Mạc, ngươi làm rất tốt, không làm bẽ mặt Đông Hải Thanh Minh Vương. Ta vào thành cũng nghe nói Tây thành trật tự rất tốt, không ngờ là do chủ ý giết gà doạ khỉ của ngươi, uhm, tuổi trẻ tài cao!
Triệu Tịch Triều cũng không tiếc lời ca tụng:
- Hầu gia nói rất đúng, Ngũ Thiếu gia thực là một thiếu niên anh hùng.
Hàn Huyền Xương vội nói:
-Hầu gia, Triệu đại nhân quá khen rồi!
Tào Ân tiện mồm hỏi luôn:
- Hàn đại nhân, cửa chính của Lê Cốc quan là ai mở?
Hàn Huyền Xương đáp:
- Bẩm Hầu gia, việc này hạ quan không rõ, có lẽ Tiêu đại tướng quân hiểu rõ nội tình.
- "À"
Tào Ân hướng về phía Tiêu Hoài Kim, hỏi tỉnh queo:
- Đại tướng quân, ngài có biết không?
Tiêu Hoài Kim cảm thấy rất rõ ánh mắt Hàn Mạc nhìn xoáy vào mình. Hắn ở Yến kinh tranh quyền đoạt lợi, cho đến giờ vẫn dương dương tự đắc, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút lo lắng, miễn cưỡng đứng dậy nói:
- Bẩm Hầu gia, việc đó... việc mở đại môn quan Lê Cốc, phải... là Tiêu Linh Chỉ bố trí nội ứng. Công lao phải thuộc về Tiêu Linh Chỉ!
Nói xong câu đó, hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, chỉ thấy Hàn Mạc đang nhìn mình cười khanh khách, điệu bộ kỳ quặc khó diễn tả.
Tào Ân ngồi dựa trên ghế lớn, đang suy tư, đột nhiên hỏi:
- Là Linh Chỉ nha đầu sao? Thánh thượng phái nàng làm quân sư, nàng thật không làm mất mặt Thánh thượng.
Hiển nhiên hắn cũng là chỗ quen biết với Tiêu Linh Chỉ.
Trong lòng Tào Ân khá bất ổn, không như vẻ ngoài tỏ ra rất điềm tĩnh
Tiêu gia giờ thế lực rất lớn, chưa nói tới Tiêu Hoài Ngọc trấn ngoài quan ải, chỉ nói trong triều, ngoài Tiêu thái sư, Tiêu gia ở lục bộ đều có quan lại nắm giữ. Hơn nữa ở các nha môn lớn nhỏ đều có người nhà Tiêu gia. Có thể nói Tiêu gia hiện tại là cái gai lớn nhất trong mắt hoàng tộc. Nếu thật sự đại môn quan Lê Cốc do người Tiêu gia mở, là điểm mấu chốt làm nên thằng lợi của cuộc chiến dẹp loạn Diệp – Ngô, thì Tiêu gia sẽ chiếm ưu thế lớn, triều đình không tưởng thưởng lớn không được.
Hai gia tộc Diệp - Ngô phản loạn, trong kinh gốc rễ đã bị tận diệt, thừa ra rất nhiều chức quan. Nếu lập công lớn, lần này Tiêu gia sẽ chiếm được rất nhiều vị trí trọng yếu, thanh thế càng cao. Một khi các thế gia khác đều thể đối trọng, thì "chiêu thế" giữ sự cân bằng trong triều của hoàng tộc sẽ không còn hiệu nghiệm. Điều này đối với hoàng tộc, chắc chắn là mối hoạ lớn.
Tào Ân thân là vương gia, đối với nguy cơ Tiêu gia phô trương thanh thế, đương nhiên có ác cảm.
- Linh Chỉ luôn vì nước, vì Thánh thượng tận trung.
Tiêu Hoài Kim lớn tiếng:
- Nhờ có nàng vào quận Bột Châu làm nội ứng, mới có một đòn đại thắng của đại quân.
Tào Ân nghe thế, hỏi:
- Linh Chỉ hiện ở đâu? Để nàng ra đây cùng bản Hầu đối chất, để tìm ra chân tướng sự việc. Diệp gia đối với quận Bột Châu khống chế nghiêm ngặt. Các chức quan lớn nhỏ đều là người của Diệp Gia. Nếu ngay giữa cuộc chiến mà xâm nhập vào quan Lê Cốc, đúng là rất khó, mà muốn mở đại môn càng không phải vài người nội ứng là có thể làm được. Ta nghĩ chuyện này có rất nhiều tình huống ngoạn mục, ta thực rất muốn biết rõ.
Tiêu Hoài Kim lúng túng:
- Hồi bẩm Hầu gia, Linh Chỉ ... Linh Chỉ đang bị thương.... !
Hàn Mạc thấy rõ hắn một mặt hai lời. Nhắc đến chuyện Linh Chỉ bị thương ánh mắt đảo lia lịa trông rất xảo trá nên càng nghi ngờ. Hắn chắc chắn rằng Tiêu Linh Chỉ không đơn giản là bị hành thích. Nhất định nội tình sự việc này có nhiều bí ẩn.
-Bị thương?
Tào Ân nhíu mày, giọng lo lắng:
-Nàng ấy bị thương có nặng không?
Hàn Mạc thấy giọng Tào Ân tỏ ra quan tâm thái quá, có chút hoài nghi. Không phải lớp quý tộc ở kinh đô Yến quốc không bao giờ màng đến chuyện sống chết của người khác sao? Huống chi đây là cái gai trong mắt hoàng tộc. Vì sao Tào Ân lại lo lắng cho thương thế của Tiêu Linh Chỉ đến nhường ấy?
Ngay lập tức Hàn Mạc ngộ ra rằng Tào Ân hẳn có tình cảm luyến ái với Tiêu Linh Chỉ. Nếu thật như thế, chuyện này có thể khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Hóa ra hắn chỉ đạo mạo bên ngoài, thực chất vô cùng hủ bại, Hàn Mạc lòng không khỏi ngán ngẩm.
Tuy nhiên, trong giọng nói, khẩu khí của hắn còn có chút nhân tình, khác hẳn Tiêu Hoài Kim, thái độ đối xử với Tiêu Linh Chỉ thì tốt hơn nhiều. Điều đó làm Hàn Mạc ít nhiều có thiện cảm với hắn.
Tiêu Hoài Kim liếc Hàn Mạc một cái, trả lời:
- Đã mời đại phu khám và bốc thuốc, hiện giờ đang điều dưỡng, có lẽ cần một thời gian nữa mới có thể khỏi hẳn.
Hắn thừa biết Hàn Mạc ra tay cứu Tiêu Linh Chỉ, nhưng trong lòng hắn vẫn cố chấp nhất định không biết ơn Hàn Mạc.
Tào Ân thở phào nhẹ nhõm:
- Tốt. Đại tướng quân trực tiếp dẫn quân ngày mai lui binh, để Linh Chỉ nghỉ ngơi một thời gian, theo ta về kinh chậm chút cũng được. Có điều quân công phải đợi Tiêu Linh Chỉ khỏi hẳn, sau đó tự mình bẩm báo lên. Chiến tích này không phải tầm thường, không được qua loa.
Khoé mắt Tiêu Hoài Kim giật giật, nhưng vẫn cung kính nói:
- Dạ!
Tô Quan Nhai đột nhiên lên tiếng:
- Đại tướng quân, sau khi vào thành, những kẻ làm nội ứng của Tiêu gia sao không thấy xuất hiện. Bây giờ bọn họ ở đâu?
Hắn tướng mạo cao lớn, vẻ mặt tự nhiên, lời này nghe như thuận miệng hỏi, nhưng rất có ý tứ.
Tô Quan Nhai không muốn cho Tiêu gia thắng thế. Đối với Tô gia mà nói, kẻ địch lớn nhất là Tiêu gia, cả hai sống chung quận Hội Kê, có cả giới tuyến phân cách hai bên thế lực, tháng nào cũng xảy ra xung đột. Người của hai nhà dù chuyện lớn hay nhỏ hễ đụng độ y như rằng động binh đao. Ở kinh thành, các đại thần bề trên đều mắt nhắm mắt mở coi như không hay biết.
Tiêu Hoài Kim giận tím mặt:
-Tô đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì?
Tô Quan Nhai tỉnh bơ, cười tủm tỉm:
-Ta hoàn toàn là có thiện ý.
- Bây giờ quân sư đang dưỡng thương, không tiện ra mặt, Đại tướng quân chỉ cần đem những người làm nội ứng thay mặt quân sư báo cáo với Hầu gia là được, như vậy rất tiện đúng không?
Sau đó quay sang Xương Đức Hầu Tào Ân nói:
-Hầu gia, ngài thấy thế nào?
Tào Ân thông minh như thế, thoáng cái là hiểu ngay Tô Quan Nhai tính làm khó Tiêu Hoài Kim.
Hắn mỉm cười, nói rất mềm mỏng:
- Đại tướng quân, Tô đại nhân nói rất đúng. Những người làm nội ứng ấy dũng mãnh vô cùng, bản Hầu cũng muốn gặp một lần. Hiện giờ họ ở đâu? Mau dẫn tới để bản Hầu xem mặt!
Hàn Mạc tủm tỉm nhìn Tiêu Hoài Kim. Hắn cũng muốn biết Tiêu Hoài Kim tìm đâu ra đội quân như vậy.
Đến giờ Hàn Huyền Xương dù không rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng thấy Tiêu Hoài Kim căng thẳng, bực dọc, hắn cũng cười nói:
- Đại tướng quân, họ dũng mãnh cơ trí, chúng ta nên thưởng lớn cho họ.
Với Tiêu Hoài Kim, mấy lời của Hàn Huyền Xương không chỉ mát mẻ khó chịu, mà rõ là có ý chế nhạo hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc Hàn Huyền Xương, trả lời:
- Hồi bẩm Hầu gia, đội binh nội ứng do Tiêu Linh Chỉ sắp đặt, , nên chỉ có nàng biết. Chuyện này vốn cơ mật, cho nên khó mà huỵch toẹt trắng đen ngay được. Đợi khi Tiêu Linh Chỉ khá hơn, hạ thần sẽ kêu nàng kể mọi chuyện cho Hầu gia được rõ.
Hắn luôn miệng "Linh Chỉ, Linh chỉ", âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Tiêu Hoài Kim đương nhiên không muốn công lao này thuộc về Hàn gia, nên hao tâm tổn trí tính toán hòng cướp lại. Nhưng đội quân mình phái đi tìm kiếm lại không tìm được tung tích gì, hơn nữa Hàn Mạc còn sống, nếu muốn cướp được công lao này thật không dễ. Cực chẳng đã, hắn đành mang Tiêu Linh Chỉ ra làm bia, nếu thật sự có chuyện xảy ra, cũng có thể đẩy trách nhiệm sang Tiêu Linh Chỉ.
Huống chi lúc đó Tiêu Linh Chỉ đã nói trước mọi người, nàng sắp xếp người làm nội ứng, ba vị chủ tướng cũng nghe thấy, lúc đó mình đổ trách nhiệm cho Tiêu Linh Chỉ, người khác cũng không nói gì được. Dù sao chuyện này đều từ trong miệng Tiêu Linh Chỉ nói ra, không phải Tiêu Hoài Kim hắn nói.
Thoáng thấy Hàn Mạc cười rất khó hiểu, Tào Ân không khỏi tò mò:
- Hàn Mạc, ngươi cười cái gì?
Hàn Mạc nghiêm nét mặt, cung kính đáp:
- Hàn Mạc thất lễ, xin Hầu gia giáng tội.
Tào Ân ôn tồn nói:
- Cũng không có gì thất lễ. Chỉ là ta thấy ngươi cười đầy ẩn ý, hình như muốn nói gì phải không?
- Là ...!
Hàn Mạc ngập ngừng, nhưng cuối cùng lắc đầu:
- Hàn Mạc không dám nói bừa.
Hàn Huyền Xương nhìn lại:
- Mạc nhi, con có gì muốn nói? Hầu gia hỏi con, con còn không mau trả lời, nhưng nhất định không được nói bậy.
- Dạ, thưa cha!
Hàn Mạc cung kính, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó hướng Tào Ân thi lễ, nghiêm trang nói:
- Hồi bẩm hầu gia, đúng là Hàn Mạc biết một đội binh sĩ nội ứng đang ở trong thành!
Tiêu Hoài Kim biến sắc, thấp giọng quát:
- Hàn Mạc, ngươi nói lung tung gì vậy? Đây là nội ứng của Tiêu gia, ngay cả ta cũng không biết họ ở đâu, ngươi làm sao mà biết, còn không lui ra cho ta.
Tào Ân không hài lòng liếc Tiêu Hoài Kim một cái, điềm tĩnh nói:
- Đại tướng quân, Hàn Mạc nói biết nội ứng ở đâu, chắc là không dám xằng bậy, cứ để hắn trình bày hết, có làm sao mà ngươi phải kích động vậy?
Hàn Mạc cười lạnh trong bụng, thầm mắng Tiêu Hoài Kim ngu xuẩn, công lao mà đội Phong Kỵ đã dùng cả trăm tính mạng để đổi sao hắn nói tranh là tranh được? liền bình tĩnh thưa:
- Hồi bẩm Hầu gia, bẩm Đại tướng quân, Hàn Mạc không có ý nói đó là nội ứng của Tiêu gia, mà là nội ứng của Hàn gia chúng ta.
Lời này nói ra, tất cả mọi người sắc mặt không khỏi rúng động..