Thân thể Hàn Nguyên nặng nề rơi xuống đất, thậm chí trong thân thể phát ra một hồi âm thanh vỡ vụn, khi gã rơi xuống đất, miệng "oa" một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, uy vũ mạnh mẽ lúc tiến hành công kích Hàn Huyền Đạo vừa rồi, trong nháy mắt liền biến mất không còn lại gì, tinh khí cả người giống như bị tát cạn trong nháy mắt.
Hàn Mạc vốn đi về phía Bố Tốc Cam, khi bên này xuất hiện cảnh tượng này, kể cả Bố Tốc Cam cùng Diễm Tuyết Cơ, ánh mắt mấy người đồng thời đều nhìn về bên này.
Hàn Huyền Đạo nắm Hải Vương Kích tựa như đồng nát sắt vụn lên mặt đất, Hải Vương Kích nặng nề rơi trên mặt đất, nện vỡ mặt đất. Mà vị đệ nhất quyền thần nước Đại Yến này lại chậm rãi chắp hai tay sau lưng, thần sắc bình thản nói không nên lời, giống như là đế vương cao cao tại thượng, tràn đầy đùa cợt nhìn xem Hàn Nguyên ngã trên mặt đất vẫn còn đang giãy dụa, lập tức chuyển dời ánh mắt, đảo qua Diễm Tuyết Cơ, đảo qua Bố Tốc Cam, cuối cùng rơi lên mặt Hàn Mạc, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ ngươi rõ ràng hay không, vì cái gì ta có thể dễ dàng để ngươi tiến vào điện Càn Tâm?
...
Hàn Mạc một mình vào thành, nếu như Hàn Huyền Đạo thật sự thi triển ra thực lực chân chính, Hàn Mạc trong thiên quân vạn mã tuyệt đối không có khả năng thật sự một đường giết vào điện Càn Tâm.
Vào rừng quân mã, Hàn Mạc dù là thiên thần hạ phàm, cũng không thể một mình giết hết.
Hàn Mạc có can đảm vào thành, một là vì trước đó hắn đã làm tốt kế hoạch toàn thân trở ra, cũng tự tin có năng lực toàn thân trở ra, một nguyên nhân khác là hy vọng dùng Hàn Thương với tư cách thẻ đánh bạc, tiến hành quyết đấu chính diện cối cùng với Hàn Huyền Đạo.
Tuy nhiên sau khi vào thành, con đường Hàn Mạc tiến tới nhận một lần đánh lén, nhưng Hàn Mạc cực kỳ rõ ràng trong lòng, lần chặn đường đó, chẳng qua là một chấn nhiếp nho nhỏ của Hàn Huyền Đạo.
Dùng thế hiện giờ của Hàn Huyền Đạo, binh mã thủ hạ như mây, mà Hàn Mạc sớm được coi là phản tặc, nếu Hàn Huyền Đạo thật sự muốn ngăn cản Hàn Mạc vào cung, Hàn Mạc thực khó tiến vào trong hoàng cung.
Thời điểm Hàn Mạc bước vào hoàng cung, chỉ cho là Hàn Huyền Đạo vẫn nghĩ tới Hàn Thương, cho nên cũng không phát động chặn đường chính thức, nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiên rõ ràng hết thảy.
Có lẽ Hàn Huyền Đạo đã sớm rõ ràng, nếu quả thật phái trọng binh bao vây chặn đường, tuy Hàn Mạc không thể tiến vào hoàng cung, nhưng chỉ sợ cũng chưa thể giết hắn thậm chí bắt hắn.
Người khác không biết Hàn Mạc, nhưng Hàn Huyền Đạo lại hiểu rất rõ, lão đương nhiên biết rõ Hàn Mạc cũng không phải thật sự là một người làm việc khí phách, hắn đã dám dẫn đầu mấy trăm kỵ binh vào thành, chỉ sợ sớm đã chuẩn bị toàn thân trở ra.
Hàn Huyền Đạo có cơ hội như vậy, đương nhiên sẽ không để cho Hàn Mạc thong dong rời đi, lão đương nhiên cũng rõ ràng, nếu như Hàn Mạc thật sự khởi động kế hoạch toàn thân trở ra trong sự bao vậy của trọng binh, như vậy Hàn Mạc trở lại Ngụy Quốc sẽ trở nên cực kỳ khủng bố, mình cũng sẽ gặp phải tình cảnh nguy hiểm.
Mở rộng cửa lớn, dễ dàng cho Hàn Mạc vào cung, chẳng qua là một cái bẫy rất lớn.
Bởi vì trong lòng Hàn Huyền Đạo, chỉ cần Hàn Mạc vào cung, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả đường lui cũng không có, mười phần tự tin này, bởi vì bí mật này không một người biết.
Hàn Mạc đương nhiên nhìn Hàn Huyền Đạo ra tay, từ đó nhìn ra tu vi võ đạo của Hàn Huyền Đạo cũng đã đạt đến một cảnh giới khiến người ta khủng bố, dĩ nhiên có thể trong một chiêu, liền đánh bại Hàn Nguyên.
...
...
Đồng tử Bố Tốc Cam trong nháy mắt bắt đầu co rút lại, gã nhìn khuôn mặt Hàn Huyền Đạo, khuôn mặt vốn không biểu tình giờ khắc này lại lộ ra hoảng sợ cuộc đời này khó thấy, dưới hoảng sợ kia, phía sau đôi mắt lạnh lùng, lại cất giấu một sự tự giễu cùng bi ai.
Không ai có thể nghĩ tới, văn thần trên triều, chưa bao giờ biểu hiện thiên phú võ đạo hơn người như Hàn Huyền Đạo, thật không ngờ tu vi võ đạo của lão cường đại, hơn nữa che giấu sâu như vậy.
Thời điểm Hàn Mạc cùng Diễm Tuyết Cơ chăm chú vào Bố Tốc Cam địch thủ lớn nhất hôm nay, địch nhân nguy hiểm nhất cường đại nhất lại đúng là Hàn Huyền Đạo.
Trong điện cô lập, kình khí chấn động khiến cho vạt áo Hàn Huyền Đạo nhẹ nhàng tung bay, lão khí định thần nhàn mà chắp tay sau lưng, đảo qua đại điện lộn xộn đầy đất, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa giỡn hành hạ:
- Còn tốt hơn sự tưởng tượng của ta!
Ánh mắt lão bỗng nhiên nhìn về phía Bố Tốc Cam, lạnh lùng nói:
- Người đã từng nói, quan hệ của chúng ta... chỉ là quan hệ hợp tác?
- Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của mỗ, có lẽ ngay tại đây!
Hai cánh tay Bố Tốc Cam vẫn run rẩy:
- Đời này của mỗ, rất ít khi nhìn lầm, thế nhưng... lại chưa bao giờ nhìn ra ngươi thậm chí có tu vi võ đạo như vậy... !
Gã thật sự khó có thể nhìn ra.
Cảm giác Hàn Huyền Đạo cho gã, tuy lạnh lùng và âm hiểm, tuy đa mưu túc trí, nhưng trong cảm giác của Bố Tốc Cam, lại chưa bao giờ cảm nhận ra Hàn Huyền Đạo có tu vi võ đạo rất mạnh.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Năm đó Tiêu Hoài Ngọc bằng vào tu vi võ đạo cực mạnh danh chấn thiên hạ, Tiêu gia cũng bởi vậy mà trở thành đệ nhất thế gia Đại Yến ta... Đối mặt với một gia tộc như vậy, nếu Hàn gia chúng ta không có người nào có đột phá tại võ đạo, vậy thì không phải thời điểm trở nên nổi bật.
Nói tới đây, lão than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- Khi đó ta cũng thật không ngờ xây dựng Thiên Võng đi diệt trừ danh tưởng, chỉ là gửi hy vọng bản thân mình có thể đột phá cảnh giới võ đạo, có thể phân cao thấp với Tiêu Hoài Ngọc!
Hàn Mạc càng cảm thấy phát lạnh trong lòng, lúc trước hắn đâu nghĩ tới, gia tộc của mình thậm chí có một nhân vật âm hiểu ẩn nhẫn đến cùng cực như vậy.
- Mãi đến năm năm trước, tu vi võ đạo của ta vẫn không thể đi vào khí cảnh, cũng chính bởi vì võ đạo chậm chạm không đột phá, mà thế lực Tiêu gia ngày càng lớn mạnh, nếu như tiếp tục không hành động, tiền đồ Hàn tộc ta có thê rnguy, cho nên lúc này ta mới âm thầm tìm Thác Hồ Phong, muốn mượn sự giúp đỡ của Bố Tốc Cam ngươi liên thủ đối phó Tiêu Hoài Ngọc... !
Hàn Huyền Đạo nâng một tay, khẽ vuốt chòm râu, thản nhiên nói:
- Chỉ là ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ tới, tấm lưới này càng dệt càng lớn, đến cuối cùng đều liên quan tới cả bốn nước... Đây cũng là điều ta nguyện ý nhìn thấy. Ngay ở ba năm trước đây, tu vi võ đạo của ta rốt cuộc đột phá đến cảnh giới khí cảnh... !
Nói tới đây, lão cười nhạt một tiếng, nói:
- Nếu để cho vị Thiên Cơ Lão Nhân Khánh Quốc kia lại bình luận thiên hạ danh tướng một lần, sợ rằng Hàn Huyền Đạo ta cũng phải đứng trong đó!
Bố Tốc Cam hờ hững nói:
- Tu vi võ đạo của ngươi đại thành, nhưng vẫn ẩn nhẫn không phát, tự nhiên vẫn còn mục đích khác?
Hàn Huyền Đạo cười nhạt nói:
- Thiên Võng trong kế hoạch, tuy đều tính toán Thương Chung Ly, Tư Mã Kình Thiên cùng Tiêu Hoài Ngọc, thế nhưng mà cho dù hết thảy thuận lợi, ba đại danh tướng đều bị diệt trừ, trong thiên hạ này không phải còn lại ngươi cùng Đỗ Vô Phong sao?
Lão liếc nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Ba người bọ họ chết, hai người các ngươi tiếp tục sống sót, trong lòng ta vẫn không quá an lòng.
Bố Tốc Cam than nhẹ một tiếng, cũng không nói lời nào.
- Dựa theo kế hoạch của ta, ba đại danh tướng bị trừ, tiếp theo có thể lợi dụng ngươi đi đối phó Đỗ Vô Phong.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi tranh chấp, kết quả tất nhiên là một chết một tổn thương, cho dù ai thắng ai thua, ta đều ngư ông đắc lợi, thừa cơ có thể diệt trừ tên còn lại... Năm đại danh tướng đều chết, Hàn Huyền Đạo ta tự có thể vô tư, ngày khác thống nhất bốn nước, ở trong tầm tay!
Hàn Mạc cười lạnh nói: .
- Thận trọng, tâm tư xảo trá như thế, Hàn địa nhân ở phương diện âm mưu thực có thể coi là thiên hạ đệ nhất nhân hiện giờ.
Hàn Huyền Đạo không đáp lại, thản nhiên nói:
- Thời điểm tu vi võ đạo của ta tiến vào khí cảnh, Tiêu Hoài Ngọc chưa chết đi, mà kế hoạch Thiên Võng khi đó đang lúc tiến hành, ngươi thường xuyên gặp mặt ta, cho nên vô luận thế nào, ta cũng không thể khiến ngươi nhìn ra võ công của ta. Cũng may năm đó lúc ta tu luyện, cũng đã nghĩ đến điểm này, đợi đến ngày võ công đại thành, tuyệt đối không thể bị người khác nhìn ra sơ hở, cho nên suy nghĩ rất nhiều, đã tìm được "Đại Vô Tương Công", công pháp này tuy không phải tuyệt thế võ học cái gì, nhưng chỗ tốt lớn nhất của nó, có thể thu liễm kình khí toàn thân, che giấu hoàn mỹ to vi võ đạo của ta... Nguyên nhân chính bởi như thế, Nam Xà Bố Tốc Cam ngươi tuy nhãn lực kinh người, nhưng căn bản không phát hiện được tu vi võ đạo của ta!
- Đại Vô Tương Công?
Bố Tốc Cam hơi cau mày.
Hàn Huyền Đạo nhẹ nhàng bước chân về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Bố Tốc Cam, chế giễu nói:
- Thập phương danh tướng thì thế nào? Đơn giản đều là một vào kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi... Tiêu Hoài Ngọc, Tư Mã Kình Thiên, Thương Chung Ly... Ha ha, còn Bố Tốc Cam ngươi, cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi dưới tay ta.
Hai bàn tay Bố Tốc Cam nắm lại thành quyền, cười lạnh nói:
- Hàn Huyền Đạo, ba năm trước đây ngươi mới tiến vào khí cảnh, tu vi võ đạo còn thấp, thật sự cho là đối thủ của mỗ?
Hàn Huyền Đạo thở dài:
- Kết quả hôm nay, ngoài sáng là muốn cùng ngươi bắt giết Hàn Mạc, thế nhưng trong tối lại muốn diệt trừ hai ngươi cùng với nhau. Tu vi võ đạo của Hàn Mạc đã trở thành tai họa, không thể không trừ... Bố Tốc Cam ngươi càng không thể không trừ. Vốn ta còn muốn mượn cơ hội hôm nay ngươi đối chiến với Hàn Mạc, cho ngươi một kích trí mạng... Chỉ là ông trời thật sự quá tốt đối với Hàn Huyền Đạo ta, vậy mà cũng đưa hậu nhân Dạ Hoa Tiên Tử tới...!
Nói đến đây, Hàn Huyền Đạo hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Tiêu Hoài Ngọc, Thương Chung Ly, Tư Mã Kình Thiên, Đỗ Vô Phong, Bố Tốc Cam ngươi, còn có Hàn Mạc, lại thêm vị cô nương này, bảy đại cao thủ khí cảnh diệt hết, trong thiên hạ này, dối thủ Hàn Huyền Đạo ta cố kỵ cũng đã có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Lão vừa nói chuyện, vừa từng bước tiến tới Bố Tốc Cam, mang theo nụ cười nhàn nhạt:
- Mới rồi vừa nói qua, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không phải bằng hữu, cho nên ta giết ngươi, không tính bội bạc!
Lão dừng một chút, thở dài:
- Trước sau ngươi cùng Hàn Mạc và vị cô nương này đối chiến kình khí, lục phủ ngũ tạng đã bị thụ thương thế rất nặng lúc đối chiến với vị cô nương này... Lúc này ta ra tay với ngươi, mặc dù nói có chút thắng không võ, nhưng vì Hàn tộc ta, vì Đại Yến ta, vì muôn dân trăm họ thiên hạ, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ...!
Bố Tốc Cam mắt thấy Hàn Mạc bước tới gần, cũng lui về sau hai bước, trong lúc đó trầm giọng nói:
- Hàn Mạc, mỗ cùng ngươi liên thủ, diệt trừ người này...!
Không đợi gã nói xong, thân thể Hàn Huyền Đạo giống như u linh, bay thẳng tới Bố Tốc Cam, tay phải hiện ra hình ưng trảo, liền giống như diều hâu, trên không trung hạ xuống người Bố Tốc Cam.
Cũng gần như cùng một thời gian, thân thể Bố Tốc Cam nhanh chóng lùi ra sau, hàn quan bay múa, tay phải gã lập tức nhiều hơn một cây roi dài, giống như độc xà cuốn thẳng tới cổ Hàn Huyền Đạo.
*****
Hàn Mạc có thể dưới tình huống trọng thương đứng lên một lần nữa, quy nguyên nhân đúng là "Thanh Bình Chú" Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ cho nổi lên tác dụng. Vừa rồi gân mạch trong cơ thể hắn có một loại cảm giác lửa thiêu, trong gân mạch kia giống như là bị thổi phồng, có một loại cảm giác tùy thời muốn nổ tung, mà khi đó trong lòng Hàn Mạc biết chuyện lớn không ổn, cũng bất chấp Bố Tốc Cam có tiếp tục tấn công hay không, mà trước tiên vận lên "Thanh Bình Chú", cũng may mắn lúc trước có Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ cho hắn thần công như thế, nếu không bị kình khí của Bố Tốc Cam công kích, gân mạch hắn tất nhiên sẽ rất nhanh nứt toác, không chết cũng tàn phế.
Vận "Thanh Bình Chú", kình khí trong cơ thể rất nhanh thông thuận xuống, hơn nữa cảm giác nứt toác kia cũng chậm rãi biến mất, chỉ có điều trong lúc bình tức khôi phục này, loại gân mạch đau nhức kịch liệt người bình thường khó có thể tưởng tượng này thật sự khiến cho Hàn Mạc gần như chóng mặt xảy ra sai lầm, hắn cứng rặn dùng ý chí cực kỳ cứng cỏi ngăn cản nhẫn nại.
Môn tâm pháp kình khí "Thanh Bình Chú" này xác thực là vô thượng tâm pháp, hiệu quả khôi phục kình khí của nó thiên hạ vô song, hơn nữa kỳ diệu nhất chính là người tu tập chịu tổn thương kình khí càng lớn, hiệu quả môn tâm pháp này lại càng tăng rõ ràng, khi "Thanh Bình Chú" mang đến một kình khí mát lạnh dần dần đập chết cảm giác giống như hỏa thiêu trong cơ thể, ở sâu trong lòng Hàn Mạc một lần nữa nghĩ tới Tiêu Hoài Ngọc đã mất đi, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Tuy Tiêu Hoài Ngọc không còn nữa, nhưng ông ta lưu lại môn tâm pháp này, vẫn cứu được Hàn Mạc một mạng.
Chẳng qua thời gian ngắn ngủi, chỉ khôi phục một nửa kình khí, nhưng trong khi Hàn Mạc khôi phục, lại cũng có thể cảm giác tình hình quanh người, cảm giác được Diễm Tuyết Cơ nguy trong sớm tối, hắn chỉ có thể đứng dậy cứu giúp.
Chỉ là tình thế lập tức biến hóa, vốn tưởng rằng cường địch là Bố Tốc Cam, thế nhưng trong một lát, địch nhân lớn nhất dĩ nhiên biến thành Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Đạo ẩn nhẫn đến nay lại có được tu vi võ đạo cường hãn.
Bố Tốc Cam muốn liên thủ với Hàn Mạc, chỉ là không đợi gã nói xong, Hàn Huyền Đạo đã nhào tới giống như quỷ mị.
Bố Tốc Cam là danh tướng thiên hạ, thậm chí nói tu vi võ đạo của gã tuyệt đối không thua kém Hàn Huyền Đạo, nhưng hôm nay trước sau gã giao thủ với Hàn Mạc cùng Diễm Tuyết Cơ, hai người này cũng đã là cao thủ kình khí, mặc dù gã chiếm được thượng phong, liên tục đánh bại Hàn Mạc cùng Diễm Tuyết Cơ, nhưng bản thân gã cũng đã chịu tổn thương rất nặng trong khi giao thủ cùng hai cao thủ khí cảnh.
Diễm Tuyết Cơ dồn hết toàn lực đối chiến kình khí với gã, đã khiến chó lục phủi ngũ tạng của Bố Tốc Cam rơi vào chấn động, kình khí còn sót lại trong cơ thể đã hỗn loạn, bề ngoài gã biểu hiện rất bình tĩnh, nhìn như vô sự, nhưng đôi tay run rẩy kia đã lộ ra thương thế rất nặng của gã.
...
Hàn Huyền Đạo ra tay như điện, giống như diều hâu trên không trung nhào xuống, tay phải giống như ưng trảo thẳng tới đầu Bố Tốc Cam, tuy Bố Tốc Cam bản thân bị trọng thương, nhưng lực phản ứng kinh người, tốc độ vẫn không chậm, trường tiên bên hông lập tức đến tay, công kích ra cực kỳ sắc bén.
Hiện tại kình khí của gã thiếu thốn, vô lực so đấu kình khí với Hàn Huyền Đạo, chỉ có thể dùng trường tiên ngăn cản thế công của Hàn Huyền Đạo, chờ đợi Hàn Mạc có thể liên thủ hợp lực với mình đối phó Hàn Huyền Đạo.
Tuy tự biết hôm nay lành ít dữ nhiều, nhưng thân thể gã buộc chặt vận thế một nước Nam Phong, tự nhiên không cam lòng bỏ mạng dưới tay Hàn Huyền Đạo như vậy.
Lòng gã biết dùng kình khí còn sót lại trước mắt của mình, cho dù đau khổ chèo chống, tuyệt đối không thể sống quá 50 hiệp, cho nên ngoài dự tính, gã vậy mà đặt hy vọng cuối cùng lên người Hàn Mạc trẻ tuổi.
Hàn Mạc trong trạng thái hấp hối rất nhanh liền khôi phục sức chiến đấu, điều này khiến cho Bố Tốc Cam xác nhận trên người người trẻ tuổi này nhất định có bí mật không muốn người biết, lúc trước gã còn trông cậy vào hai lần tiến công kình khí của mình tổn thương Hàn Mạc không còn lực chiến đấu, thế nhưng mà lúc này gã lại hi vọng Hàn Mạc tổn thương càng nhẹ càng tốt.
Trường tiên của Bố Tốc Cam nổi tiếng thiên hạ, thế nhân cũng biết trường tiên của Nam Xà Bố Tốc Cam có uy lực kinh người, cho dù hiện giờ dưới tình huống thương thế rất nặng, Bố Tốc Cam vẫn thể hiện lời này không giả, gã đã rót tất cả kình khí cuối cùng còn sót lại của bản thân lên trên trường tiên, kình khí dũng mãnh rót vào nhanh chóng như vậy, trường tiên chỉ trong nháy mắt biến thành một kiện thần binh lợi khí cứng rắn sắc bén, mà trên khuôn mặt xưa nay bình thản của Bố Tốc Cam, ở thời khắc này cũng lộ ra vẻ thô bạo. :
Hàn Huyền Đạo không có cứng rắn tiến lên, cho dù đối phương là nỏ mạnh hết đà, nhưng tại thời điểm này Hàn Huyền Đạo cũng không quên thân phận thập phương danh tướng của đối phương.
Lúc trước lão vốn có thể tiếp tục chờ đợi, đợi Hàn Mạc giao thủ với Bố Tốc Cam lần nữa, đợi đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương lại ra tay, thế nhưng mà lão không đợi được nữa.
Đạo lý rất đơn giản, lão ẩn nhẫn nhiều năm, cho dù sau khi tu vi võ đại tiến vào khí cảnh, vì phòng ngừa vạn nhất, cũng chưa bao giờ chính thức động võ trước mặt người khác, càng không cần nói thử thân thủ một lần với một địch thủ lực lượng ngang nhau.
Thái cổ thần binh cất giấu trên người này, vẫn không có cơ hội thi triển uy lực của nó, đây đương nhiên là chuyện tình cực kỳ tiếc nuối.
Tuy lão ẩn nhẫn nhiều năm, nhưng khi thấy Bố Tốc Cam, Diễm Tuyết Cơ cùng Hàn Mạc ba cao thủ đều bị thương, cục diện đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của mình, tâm tư bắt đầu chuyển động.
Ba đại cao thủ này vừa chết, khắp thiên hạ này muốn tìm ra một đối thủ có thể thử thân thủ một lần đã cực kỳ khó khăn, hôm nay đại cục đã định, Hàn Huyền Đạo hết sức vui vẻ thử thân thủ một lần trên người Bố Tốc Cam.
Trường tiên của Bố Tốc Cam đánh tới, thân thể Hàn Huyền Đạo hơi lui về phía sau, hai ống tay áo phình to, trường tiên sắc bén kia đã bị hai tay Hàn Huyền Đạo đóng ở chính giữa.
Kình phong kích động, mái tóc dài của Hàn Huyền Đạo cùng Bố Tốc Cam đều tung bay, thân trường tiên run rẩy kịch liệt, kình khí đổi thành sương mù đã có thể thấy được rõ ràng, chỉ thấy hai ống tay áo trên cánh tay Bố Tốc Cam bắt đầu vỡ vụn ra từng mảnh, giống như hồ điệp bay múa, trong kình phong xao động kia, quần áo hóa thành hồ điệp bay múa xung quanh thân thể Bố Tốc Cam, mà hai tay Bố Tốc Cam đã lộ ra trần trụi, hai cánh tay da dàng cũng không tính tráng kiện... dĩ nhiên bắt đầu rạn nứt.
Làn da rắn chắc mười phần của Bố Tốc Cam, bắt đầu vỡ ra từng khúc, giống như đất đai bị nung nóng, bắt đầu rạn nứt tầng tầng, máu tươi từ chỗ rạn nứt trên cánh tay bắn ra, máu đỏ thẫm hóa thành sương máu bay khắp trong không khí.
Đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng lôi điện kinh thiên động địa, dường như làm uốn trợ hứng thịnh yến hôm nay.
Thời khắc sinh tử, sắc mặt Bố Tốc Cam trái lại lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, con mắt của gã lại lộ ra khí tức cuồng dã, tóc đen trong kình phong tựa gió bão, giống như tên điên, mà trường tiên cứng rắn sắc bén của gã trong hai tay Hàn Huyền Đạo, lại đang tiến về phía trước từng tấc một, tựa như cọng cỏ non đầu mùa xuân dốc sức muốn chui ra khỏi mặt đất, trường tiên cũng đang dốc sức muốn đột phá hàng rào kình khí của Hàn Huyền Đạo, đâm vào ngực lão.
Không có bận tâm máu tươi bay múa, thậm chí căn bản mặc kệ mảnh vụn máu thịt bay múa từ làn da vỡ, tay phải Bố Tốc Cam nắm cây roi, mà tay trái đã lộ ra xương trắng lại chậm rãi giơ lên, dồn toàn lực đánh về phía Hàn Huyền Đạo.
Gã không hổ là Nam Xà phong Quốc, dưới tình huống bản thân bị trọng thương thực lực thua xa Hàn Huyền Đạo, vẫn dùng tu vi cả đời mình phát ra một kích cuối cùng này.
...
Lúc này Hàn Mạc không do dự nữa, nắm chặt Huyết Đồng Côn, dưới chân sinh lực, liền muốn tiến lên, lại nghe được một giọng nói lạnh lùng:
- Hàn Mạc, ngươi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Hàn đại nhân đừng vội, Mục Tín ta ở đây!
Chỉ thấy thân ảnh Mục Tín lúc này cũng xông tới giống như báo săn, hàn đao như băng trong tay, lao thẳng tới Hàn Mạc.
Mục Tín vốn vẫn khống chế mẹ con Hàn Thục, nhưng lúc này lại ra tay đánh mẹ con Hàn Thục ngất xỉu trên mặt đất, bản thân lại ra mặt tới ngăn cản Hàn Mạc.
Khóe miệng Hàn Mạc cười lạnh, công phu của Mục Tín kia coi như không tệ, trong chớp mắt, đã vung đao chém thẳng tới Hàn Mạc.
Một đao kia của y, thật đúng là uy lực mười phần, tự nhiên cũng nhìn thấy vừa rồi Hàn Mạc trọng thương, tự cho là có thể chiếm được tiện nghi, cũng vừa vặn khoe thành tích trước mặt Hàn Huyền Đạo.
"Keng"
Một tiếng binh khí giao kích vang lên, ánh lửa văng khắp nơi, Mục Tín chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay phải cầm đao run lên một hồi, đại đao gần như muốn rời tay bay ra.
Không đợi y phản ứng, tay kia của Hàn Mạc đã vươn tới đánh ra, đánh thẳng đầu vài Mục Tín, Mục Tín căn bản trống tránh không thoát, cả người liền bay về phía sau, mà Hàn Mạc vẫn không dừng tay, cả người đuổi theo giống như Quỷ Ảnh, Huyết Đồng Côn đâm về phía trước.
Mục Tín thân thể trên không trung, mắt thấy Huyết Đồng Côn tới, biết rõ nếu lúc này bị Huyết Đồng Côn đánh trúng, không chết cũng tổn thương, y ở tại nha môn ngầm nhiều năm, cũng có vài phần năng lực, thời khắc nguy cấp, chân trái thu hồi, lập tức đá ra, mũi chân trái điểm vào đầu Huyết Đồng Côn, sau khi va chạm, cả người liền giống như một mũi tên nhọn bắn ra, kêu thảm một tiếng, cả người bay thẳng về phía Hàn Huyền Đạo cách đó không xa.
...
Nam Xà Bố Tốc Cam tay trái đánh ra, Hàn Huyền Đạo lại vô cùng bình tĩnh, nghiêm ngị quát:
- Thoát!
Hai tay phanh một tiếng hợp cùng một chỗ, chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, trường tiên kia của Nam Xà Bố Tốc Cam lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh, mà bàn tay của Bố Tốc Cam chưa đánh lên người Hàn Huyền Đạo, cả người đã bay thẳng ra ngoài.
Thân thể Bố Tốc Cam bay ra, chưa rơi xuống đất, bên này Hàn Huyền Đạo đã cảm thấy kình phòng gào thét tới cạnh người, lại nghe thấy tiếng kêu thảm của Mục Tín:
- Đại nhân cứu ta!
Mày Hàn Huyền Đạo nhăn lại, thò tay trái ra, liền muốn tiếp lấy Mục Tín, nhưng đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí tới gần, Hàn Huyền Đạo trời sinh tính cẩn thận trong nháy mắt khóe mắt liếc qua thanh hàn đao đang dùng khí thế cực kỳ sắc bén đâm về cổ mình, trong lòng hơi giật mình, cũng không kịp nghĩ nhiều, lúc này muốn né tránh đã không kịp, tay trái vươn ra tiếp ứng biến chưởng thành chỉ, ngón tay kia điểm lên trên lưỡi đao đang đánh úp lại, chỉ cái điểm nhẹ nhàng này, đại đao kia lập tức rời khỏi tay Mục Tín bay đi.
- Kẻ phản ta chết!
Trong lòng Hàn Huyền Đạo thật đúng là không thể tưởng tượng được Mục Tĩn dĩ nhiên lại phản bội lão, trong cơn giận dữ, thân thể Mục Tín tiếp tục bay tới theo quán tính, tay trái Hàn Huyền Đạo lại lập tức hóa chỉ thành chưởng, một chưởng đẩy thẳng đầu vai Mục Tín, nghe được tiếng "răng rắc" vang lên, xương vai Mục Tín đã vỡ vụn, một cỗ kình khí hùng hồn khuếch tán trong thân thể Mục Tín, thân thể Mục Tín lại bay ngược ra một lần nữa, mà gân mạch trong thân thể y trong nháy mắt cũng vỡ vụn.
- Rầm!
Mục Tín nặng nề rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra trong miệng, Hàn mạc cũng đã chạy vội qua, con mắt đỏ thẫm:
- Mục Tín, ngươi thế nào?
Hàn Huyền Đạo một chưởng đánh bay Mục Tín, hừ lạnh một tiếng, đang muốn thu tay lại, cảm thấy lòng bàn tay mình đau đớn giống như hỏa thiêu, lão đưa tay xem xét, chỉ thấy lòng bàn tay mình vậy mà xuất hiện hơn mười lỗ nhỏ, giống như bị mười châm nhỏ đâm rách, mà lỗ nhỏ đã hiện ra sắc tím.
Thần sắc Hàn Huyền Đạo biến đổi, lạnh lùng nói:
- Không tốt!
*****
Hàn Huyền Đạo xem xét lỗ kim bàn tay, liền biết mình mắc lừa, lão đã cảm giác được một cỗ hơi nóng từ bàn tay trùng kích lên cánh tay, cảm giác liền muốn tới đầu vai. Lúc này, Hàn Huyền Đạo đã không kịp vận khí ngăn cản, tay phải vươn ra nắm lấy vai trái của mình, quát một tiếng, dĩ nhiên kéo vai trái của mình xuống, lúc đầu vai phun ra máu tươi, Hàn Huyền Đạo đã ném cánh tay tàn đi, tay phải ra chỉ như điện, điểm trúng vài huyệt đạo đầu vai mình, máu tươi phun ra tung tóe lập tức ngừng lại.
Gặp thay đổi lớn này, trên mặt Hàn Huyền Đạo vẫn giữ vững trấn định, chỉ là sát ý trong đôi mắt kia càng đậm. Lão trước nhìn Bố Tốc Cam, chỉ thấy lúc này Bố Tốc Cam nằm trên mặt đất, hai tay trần trụi để lộ ra đã không có một tấc da thịt còn tốt, huyết nhục mơ hồ, nhiều nơi đã xuất hiện xương trắng, danh tướng Phong Quốc đã từng phong vân một thời, đã hấp hối.
Mục Tín nặng nề rơi xuống đất, y không thể so với ba đại cao thủ khác, thậm chí cũng không thể so sánh với Hàn Nguyên từng tu luyện "Trường Sinh Kinh", bị một kích nặng nề dưới con thịnh nộ của Hàn Huyền Đạo, kình khí mạnh mẽ kia hoàn toàn phá hủy gân mạch trong cơ thể y, vô số chân lông toàn thân Mục Tín có nước máu như mồ hôi tràn ra bên ngoài, thời điểm Hàn Mạc đi tới bên cạnh y, Mục Tín hiển nhiên đã biến thành một người máu.
Trong miệng Mục Tín máu tươi chảy ròng, ở sâu trong mắt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn kiên quyết, nhìn thấy Hàn Mạc tới, cười lớn run giọng nói:
- Thỉnh... Thính trưởng đại nhân, ty chức... ty chức may mắn không làm nhực mệnh... !
Hàn Mạc thấy thương thế của y, biết rõ vô lực xoay chuyển trời đất, vươn tay nắm tay y, thở dài:
- Ngươi làm vô cùng tốt, thủ hạ của Công Nhan Lão... chưa từng có kẻ hèn nhát, ngươi không thẹn với danh tiếng Hồng Ưng!
Mục Tín hô hấp dồn dập, máu tươi tràn qua lỗ chân lông trên người ngày càng nhiều, nhưng vẫn chịu đựng nói:
- Ty chức... ty chức ẩn núp đến nay, vì thủ tín giết hại... giết hại không ít huynh đệ của mình cho lão... Thính trưởng đại nhân không... không nên oán ta... !
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Muốn đạt được một thứ gì đó, cũng nên mất một thứ gì đó, cho dù ngươi sống hay chết, đều là người của Tây Hoa Thính ta!
Trên mặt Mục Tín lộ ra nụ cười vui mừng, phun mạnh một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy hai cái, liền không thể nhúc nhích, đôi mắt vẫn mở to, chỉ là thần sắc trên mặt lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Hàn Mạc vươn tay, khép hai mắt Mục Tín lại, lúc này mới đứng dậy. nhìn thấy Hàn Huyền Đạo mất đi một tay hơi chật vật.
Hàn Huyền Đạo thần sắc âm lãnh đáng sợ, ánh mắt của lão chuyển qua tay Hàn Mạc, lúc này mới phát hiện, hai cánh tay Hàn Mạc đeo găng tay màu đen.
Vừa rồi một chưởng của Hàn Mạc vỗ vào đầu vai Mục Tín không sao, chính mình đập vào đầu vai lại bị độc châm đâm rách tay, lòng lão biết bị mắc lừa. Xưa nay tay phải Hàn Mạc đeo bao tay màu đen, người quen đều tập mãi thành thói quen, tuy Hàn Huyền Đạo đa mưu túc trí, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên, thật sự không để ý tới điểm này. Hiện giờ nhớ tới, hai tay Hàn Mạc mang bao tay, chỉ sợ sớm đã có lòng mưu đồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi Hàn Mạc vào cung, chỉ sợ đã sớm biết thân phận chân thật của Mục Tín.
Trong lòng Hàn Huyền Đạo cực kỳ tức giận.
Từ sau khi Hàn tộc quật khởi, Hàn Huyền Đạo nắm giữ quyền hành, quá nhiều người tìm lão nương tựam Mục Tín lúc trước là một bộ hạ tìm tới nương tựa mình sớm nhất.
Kỳ thật Mục Tín tìm tới nương tựa, dùng tính tình của Hàn Huyền Đạo, tự nhiên sẽ không dễ tin, lão âm thầm phái người tìm kiếm rõ ràng chi tiết của Mục Tín, thậm chí tra ra lúc trước Mục Tín còn có chút thù hận với Hàn Mạc, từ đó thử dò xét Mục Tín, mà Mục Tín thật sự giống như một con chó của lão, chỉ ai cắn ai, đối với người Tây Hoa Thính càng không lưu tình chút nào, cũng bởi như thế, cảnh giác trong lòng Hàn Huyền Đạo mới dần đánh tan, bắt đầu trọng dụng Mục Tín.
Chỉ là lão vạn lần không ngờ, Mục Tín mà lão trải qua vô số lần thăm dò dần dần tín nhiệm, vậy mà hoàn toàn là một cái đinh chôn sâu nhất của Hàn Mạc.
Lúc này trong lòng lão ngoại trừ phẫn nộ, còn có một loại cảm giác thất bại.
Qua nhiều năm như vậy, lão trăm phương ngàn kế mưu tính thiên hạ, tính toán vô số địch thủ cường đại dưới tay, hơn nữa từng đối thủ cường đại ngã xuống trong kế hoạch của mình.
Nhưng đã đến thời khắc chính mình đắc ý nhất, lại bị một hậu bối còn trẻ tuổi tính kế một phen, vì thế tổn hại một cánh tay, sự phẫn nộ và thất bại trong lòng lão có thể nghĩ.
Chỉ là thịnh nộ qua đi, lão cũng khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Bố Tốc Cam ngã xuống, Diễm Tuyết Cơ ngã xuống, Hàn Nguyên ngã xuống, thậm chí Mục Tín chết đi, nhưng Hàn Mạc lại chưa ngã xuống.
Hàn Mạc sắc mặt lạnh lùng, biết rõ sau khi Hàn Huyền Đạo mất tay, lúc này đúng là thời điểm nội tâm của lão bị chấn động cực lớn, cũng là thời cơ tốt nhất để mình ra tay, dưới chân như gió, nâng cao Huyết Đồng Côn giết tới Hàn Huyền Đạo.
Một thân ảnh màu tím nhẹ nhàng mà đến, tuy đã chỉ còn một tay, nhưng Hàn Huyền Đạo dưới cơn thịnh nộ thực sự biểu hiện thực lực khủng bố của một ví cao thủ khí cảnh.
Năm ngón tay của lão giống như long trảo, tựa như mạnh mẽ vươn ra từ trong mây, nghênh đón Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc, tựa hồ muốn dùng long trảo bắt lấy Huyết Đồng Côn.
Hàn Mạc tự nhiên sẽ không để cho Huyết Đồng Côn bị lão nắm lấy, lòng hắn biết lúc này kình khí của Hàn Huyền Đạo vẫn trên mình, giao phong chính diện, bảy tám phần mười mình không phải địch thủ, một khắc nghênh đón này, cũng đã thi triển ra Thái Cực Bộ Pháp, mà Huyết Đồng Côn trong tay cũng tựa như du long, biến hóa thất thường.
Thân ảnh hai người chỉ trong nháy mắt liền huyễn hóa thành hai bóng dáng lay động, tung hoành đan chéo bằng tốc độ người bình thường khó có thể tưởng tượng trong điện Càn Tâm.
Hai thân ảnh giống như ánh sáng bay múa trong điện Càn Tâm, trong lúc giao phong, mơ hồ nghe được tiếng sấm nổ mạnh, còn có tiếng ngọc thạch vỡ vun rõ ràng.
Bố Tốc Cam hấp hối, hô hấp cực kỳ yếu ớt, mà Diễm Tuyết Cơ cũng thở khẽ, khuôn mặt tái nhợt, mềm mại vô lực, giờ phút này, hai đại cao thủ cũng đã vô lực ra tay, chỉ có thể ký thác hết thảy hi vọng lên người Hàn Mạc.
Hơn mười ngọc trụ khổng lồ dựng đứng trong điện Càn Tâm, lúc này có gần một nửa đã bị kình khí xâm nhập phá thành mảnh nhỏ, vết rạn vẫn chậm rãi khuếch tán, ngọc trụ tùy thời có thể sụp đổ, mà toàn bộ điện Càn Tâm thậm chí có khả năng đổ vỡ.
Hàn Nguyên bị một kích vừa rồi của Hàn Huyền Đạo, tính mạng mất hơn phân nửa, cả buổi toàn thân cũng không thể nhúc nhích, xương cốt có một loại cảm giác tựa như vỡ vụn, gã khôi phục hồi lâu, thân thể không thể nhúc nhích, thử một chút nhưng căn bản không cách nào đứng dậy, nhìn thấy Hàn Mạc đang khổ đấu cùng Hàn Huyền Đạo, trong nhất thời không có cách nào xuất thủ tương trợ, chỉ có thể nhịn đau nhức toàn thân, chậm rãi bò qua Hải Vương Kích cách đó không xa, muốn một lần nữa nắm chặt bảo vật trấn tộc của Hàn tộc.
Lúc này Hàn Mạc quả thực là cố hết sức, tuy Hàn Huyền Đạo đã mất đi một tay, nhưng một tay còn sót lại của Hàn Huyền Đạo lại vẫn công kích hung mãnh, hùng hổ dọa người.
Kình khí trong thân thể Hàn Mạc chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, không cách nào chống đỡ kình khí với Hàn Huyền Đạo, tuy rằng hắn dựa vào Thái Cực Bộ quỷ mị tránh thoát thế công tàn nhẫn sắc bén của Hàn Huyền Đạo, nhưng thân ảnh lay động kia của Hàn Huyền Đạo cũng khó có thể nắm lấy, bên trong côn ảnh, Hàn Huyền Đạo mấy lần dùng tay không bắt được Huyết Đông Cồn.
- Rầm!
Một tiếng vang trầm thấp mãnh liệt, Hàn Mạc chỉ cảm thấy Huyết Đồng Côn trong tay chấn động, một lực lượng cực lớn xông tới, Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên dùng tay phải đón đỡ thế công của Huyết Đồng Côn.
Nếu đổi là người bình thường, dùng cánh tay đón đỡ Huyết Đồng Côn, tám chín phần mười sẽ bị Huyết Đồng Côn đánh nát xương cẳng tay, nhưng Hàn Huyền Đạo trong khi va chạm, lặng yên tụ tập kình khí trong cơ thể tới cánh tay phải, thời điểm tay phải lão va chạm với Huyết Đồng Côn, trên thực tế toàn bộ cánh tay phải đã hoàn toàn được kình khí bảo vệ, nói là mình đồng da sắt cũng không đủ.
Lão biết rõ kình khí của Hàn Mạc lúc này yếu hơn mình, nghĩ mọi biện pháp muốn đối chiến kình khí với Hàn Mạc, mà một kích này của lão hiển nhiên là thực hiện được âm mưu, Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc trong một kích nặng nề này, rời tay mà bay, thân thể Hàn Mạc cũng tựa hồ bị một lực lượng xô đẩy, liên tiếp lui về sau, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất.
Hàn Huyền Đạo lúc này không có ngừng tay, cũng không tiếp tục tấn công Hàn Mạc, mà quay người đánh về phía Diễm Tuyết Cơ, lạnh lùng nói:
- Ngươi đặt kế hại ta, ta muốn trước khi ngươi chết nhìn thấy nữ nhân này chết đi... Cho ngươi chết không nhắm mắt!
Vừa rồi Diễm Tuyết Cơ gọi Hàn Mạc "Tiểu hỗn đản", hơn nữa nàng cùng Hàn Mạc mạo hiểm tới Yên Kinh, tuy Hàn Huyền Đạo không biết kỹ càng, nhưng đã nhìn ra quan hệ hai người tuyệt đối không đơn giản.
Bởi vì mất một tay, oán hận trong lòng Hàn Huyền Đạo đối với Hàn Mạc không phải giết chết hắn liền có thể tiêu mất, nghĩ tới Diễm Tuyết Cơ có lẽ có quan hệ nam nữ cực kỳ sâu đậm với hắn, cho nên lão muốn giết chết Diễm Tuyết Cơ vô lực hoàn thủ trước, muốn trước khi giết chết Hàn Mạc, cho Hàn Mạc một kích nặng nề trên tinh thần trước.
Hàn Mạc bị kình khí của Hàn Huyền Đạo đẩy lùi, ngồi ngay đó, vốn tưởng rằng Hàn Huyền Đạo sẽ thừa cơ công tới, đã chuẩn bị ám tiết trong cổ tay ngăn cản một chút, nhưng lại thấy Hàn Huyền Đạo không có công tới mình, trại lại công tới Diễm Tuyết Cơ đã vô lực ra tay, trong lòng buồn giận tới cực hạn, duối tay phải ra, tựa hồ muốn bắt được Hàn Huyền Đạo, nhưng lúc này khoảng cách tương đối xa, căn bản khó có thể tiếp ứng.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy Hàn Huyền Đạo nhào về phía mình giống như diều hâu, trên mặt đẹp lại không vẻ sợ hãi, chỉ quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười yếu ớt, thở dài:
- Lần này bị con rùa nhỏ ngươi hại chết, kiếp sau... lại tìm ngươi tính sổ... !
Trên khuôn mặt tuyết trắng của nàng một mảnh bình tĩnh, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, bên môi có máu, vô cùng thê mỹ.
Lúc này tim Hàn Mạc tựa như bị dao cắt, trong lòng tràn ngập oán hận đến cực điểm, hai mũi chân hắn điểm trên mặt đất, dồn hết toàn lực bay về phía Hàn Huyền Đạo, muốn cứu Diễm Tuyết Cơ, nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa tốc độ của Hàn Huyền Đạo nhanh hơn hắn, mắt thấy một chưởng của Hàn Huyền Đạo muốn đánh lên trán Diễm Tuyết Cơ, Hàn Mạc tức giận gào thét:
- Không được giết nàng... !
Gần như đồng thời, cái duỗi tay kia bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, bao tay kim loại trên tay phải lập tức chia năm xẻ bảy, một ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay giữa của hắn bắn ra.
Ánh sáng màu vàng giống như một con rồng vàng đột nhiên xuất hiện, trong toàn bộ điện Càn Tâm lập tức bị phủ một lớp ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt khiến cho Hàn Nguyên vừa mới cầm được Hải Vương Kích thấy đôi mắt đau đơn một hồi, vội vàng nhắm mắt lại.
Ánh vàng chợt hiện, Hàn Huyền Đạo cũng bị ánh sáng vàng đột nhiên này kinh sợ, bất chấp đi giết Diễm Tuyết Cơ, quay đầu nhìn lại, tựa hồ thấy một mũi tên màu vàng đang bắn về phía mình, lão muốn né tránh, nhưng trong ánh vàng chói mắt này, lão căn bản không thể động đậy, chỉ có thể dùng một loại biểu lộ hoảng sợ đến tận cùng nhìn xem mũi tên màu vàng kia dùng tốc độ giống như tia chớp bắn tới ngực mình.