Hàn Huyền Xương há miệng thở dốc, nhưng thấy Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân đều đang chằm chằm nhìn mình, cuối cùng thở dài, ngồi xuống, thần sắc nghiêm trọng:
- Những lời tối nay hai vị nói ta coi như không nghe thấy, tối nay hai vị đại nhân cũng không tới... Các ngài.... các ngài hãy đi về trước đi!
Hồ Tuyết Tân hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
- Hàn Huyền Linh chết vì binh quyền, không phải ngươi cảm thấy Hàn Huyền Đạo sẽ không có lý do gì mà xuống tay với ngươi, nên cam tâm tình nguyện nghe lão bài bố?
Siết nắm tay lại, tiến lên hai bước, trầm giọng nói:
- Nhưng ta nói cho ngươi, ngươi có một đứa con phong quang vô hạn, hắn là người mạnh nhất trong số thế hệ trẻ Hàn gia... Văn thao võ lược, người như thế, người khác không kiêng kỵ, Hàn Huyền Đạo sẽ không kiêng kỵ sao? Lạnh lùng cười, liếc Phạm Vân Ngạo, mới chậm rãi nói:
- Sau khi Hàn Huyền Đạo thành công rồi, cho dù quyền nghiêng nhất thời nhưng tới một ngày cũng sẽ già, sẽ chết, hắn đa mưu túc trí, sao có thể không tính đến tương lai?
Phạm Vân Ngạo xoa xoa cằm, nghiêm mặt nói:
- - Nghiệp cha con nối, sau khi Hàn Huyền Đạo chết tất nhiên phải truyền cơ nghiệp cho con lão, Hàn Thương kia tuy cũng có vài phần bản lĩnh, trong thế hệ trẻ này xem như cũng nổi bật, nhưng so với Hàn Mạc vẫn còn kém xa... Hàn Mạc đã đảm nhiệm Chỉ huy sứ Ngự Lâm quân, Tây Hoa thính lại là một tay hắn chấn hưng lại, hơn nữa rất có uy vọng ở Tây Bắc quân... Nhân vật như thế, ngươi cảm thấy Hàn Huyền Đạo sẽ phóng tâm sao? Khi còn sống, cố nhiên lão sẽ không sợ, nhưng nếu lão đã chết, Hàn Thương lại là đối thủ của Hàn Mạc sao?
- Ông ta buông bình sứ trong tay ra, chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói tiếp:
- - Người không đánh hổ hổ sẽ giết người. Phụ tử các ngươi cho dù không có lòng tranh, nhưng Hàn Huyền Đạo sẽ an tâm sao? Từ xưa tới nay, chuyện huynh đệ tranh quyền đã quá nhiều, trước đó Hàn Mạc bộc lộ tài năng, đúng là có lợi với Hàn gia, đối với Hàn Huyền Đạo cũng có lợi, nên lão sẽ cố hết sức giúp hắn, nhưng Cửu đại thế gia, chín chỉ còn năm, những thế lực còn lại chúng ta đã không thể chống lại Hàn gia các ngươi. Hàn Huyền Đạo đương nhiên sẽ không kiêng kỵ chúng ta nữa, ngược lại sẽ kiêng kỵ con dao càng mài càng sắc kia!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương giật giật, không thể không nói, lời của Phạm Vân Ngạo thật sự rất có lý.
Trước khác nay khác, nếu thế cân bằng của Yến quốc chưa bị phá, người tài của Hàn gia đương nhiên càng nhiều càng tốt, trẻ tuổi tuấn kiệt như Hàn Mạc đó đương nhiên cầu còn không được.
Nhưng khi Hàn tộc nắm đại quyền, đối với Hàn Huyền Đạo, sự tồn tại của Hàn Mạc tinh anh lại thuộc dòng chính tất nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị đứa con duy nhất của lão.
Một kẻ vì quyền thế mà giết vua giết anh đều dám làm, thì bất luận cái gì cũng không e dè, bất luận chướng ngại gì chắn đường lão, tất nhiên không tiếc hết thảy phải diệt trừ.
Hàn Huyền Xương nhắm mắt lại, một lúc lâu sau không nói, trong đầu ông đảo lộn rất nhiều chuyện, theo như tất cả dấu hiệu và chuyện lạ phát sinh cho tới giờ, ông mơ hồ cảm thấy lời nói của Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân chưa chắc đã là giả.
Nhưng ông không thể không phòng bị.
Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân chung quy vẫn là hai trụ cột lớn của hai thế gia còn sót lại, hai người này không phải kẻ hời hợt, Hàn Huyền Xương cho dù nghi ngờ Hàn Huyền Đạo, nhưng cũng tuyệt sẽ không thể hiện ra sự do dự trong lòng trước mặt hai người này.
...
Thấy ông nhắm mắt không nói, từ chối tỏ ý kiến, Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân liếc mắt một cái, căn phòng chìm trong im lặng, Hồ Tuyết Tân rốt cuộc thở dài:
- Huyền Xương, hôm nay ta nói chuyện có lẽ hơi quá phận một chút, nhưng... Ta cũng không có ác ý. Thê nhi của ngươi cũng là muội muội và con trai ngươi cũng là cháu ngoại ta, cho dù ta không muốn, cũng phải vì chút tương lai của bọn họ mà suy nghĩ một chút. Ngươi thân là trượng phu và phụ thân, càng hẳn nên suy nghĩ cho bọn họ.
Lão hơi trầm ngâm:
- Hôm nay Hàn Huyền Đạo xuống tay với Lục Anh Quý, có thể thấy được lão đã rất khẩn cấp, nhìn khắp triều dã, hiện giờ còn khiến lão không an tâm có lẽ chỉ có ba thế lực, Hồ gia ta, Phạm gia, còn có Triệu Tịch Tiều của Bột Châu.... Trước khi đối phó với Triệu Tịch Tiều, Phạm Hồ hai nhà ta khó tránh khỏi sẽ trở thành cái đinh trong mắt lão.... Một khi hai tộc ta không còn, sau này cho dù Hàn Huyền Xương ngươi có hối hận cũng sẽ không còn thế lực nào có thể giúp ngươi!
Phạm Vân Ngạo hơi vuốt cằm:
- Huyền Xương, hiện giờ Hàn tộc các ngài thế lực trải khắp triều dã, khó có người chống đỡ được, mà ngài cũng chính là con cháu dòng chính Hàn gia, lấy địa vị và uy vọng của Hàn gia, một khi Hàn Huyền Đạo không còn, ngài hoàn toàn có thể dựa vào địa vị của mình ổn định thế cục, ta và Hồ đại nhân có thể thề ngay tại chỗ, nếu vậy, chắc chắn giúp thật lớn, quyết không phụ.
Mắt ông ta sáng lên, chậm rãi nói tiếp:
- Tào gia đã bại vong, khó có thể tính kế, Tiêu gia hiện giờ không chịu nổi một kích, đương triều, cũng chỉ có Hàn gia ngài và Phạm gia, Hồ gia ba nhà còn tồn tại, có hai tộc ta ủng hộ, ngài muốn làm Hoàng đế cũng không khó.
Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:
- Lời Hoàng đế đừng nói vội, nếu không đừng trách ta trở mặt!
Hồ Tuyết Tân ảo não muốn nói lại thôi.
Phạm Vân Ngạo thở dài:
- Chúng ta chọn ngài, tuy là vì biết với tính tình của ngài, cho dù có được quyền thế, chỉ sợ cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Nhưng Hàn Huyền Đạo thì khác, lão lòng lang dạ sói, nhất định sẽ không tiếc hết thảy cái giá phải trả mà gạt bỏ chúng ta... - Nói đến đây, lạnh lùng cười:
- Phạm gia ta tuy bây giờ không bằng xưa, tự biết không phải đối thủ của Hàn gia, nhưng nếu Hàn Huyền Đạo thật sự khinh người quá đáng, con thỏ bị trói nóng nảy cũng sẽ cắn người, muốn thoải mái gạt bỏ Phạm gia ta là nói si nói mộng.
- Không sai! –
Hồ Tuyết Tân cũng siết chặt tay:
- Hồ gia ta cho dù thực lực yếu nhược, nhưng khinh người quá đáng, cũng phải hợp lại, cá chết lưới rách...!
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Một khi thực sự tới thời điểm đó, Đại Yến ta chỉ sợ thực sự sẽ loạn, tiện nghi chỉ có thể là Khánh quốc... Đại Yến là trước kia Cửu đại thế gia chúng ta hiệp lực cùng với Yến Võ Vương thiết lập, chúng ta hy vọng không phải nhìn giang sơn tổ tiên chiếm được sẽ uổng phí mất trong tay những người chúng ta.
- Các ngài muốn ta liên kết với các ngài, đối phó với anh em ruột của chính ta?
Thái độ Hàn Huyền Xương quái dị, nhíu mày.
Hồ Tuyết Tân lập tức nói:
- Người không giết hổ hổ sẽ giết ta. Ngươi là huynh đệ của hắn, chưa chắc hắn đã coi ngươi là huynh đệ.
Khóe mắt lão giật giật, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc là ngươi dám làm hay không làm?
- Có dám làm hay không?
Hàn Huyền Xương nhướn mày:
- Làm cái gì?
- Tốt, tới bây giờ, ta cũng không ngại nói thẳng.
Hồ Tuyết Tân nói:
- Thừa dịp tới giờ Hàn Huyền Đạo vẫn chưa ra tay với ngươi, ngươi bịa lý do gì đó mời hắn vào trong phủ, bất kể là mời hắn đến uống rượu cũng tốt, kể cả ngươi giả bệnh cũng được, chỉ cần hắn tới phủ của ngươi, chuyện sau đó ngươi nên tự biết làm thế nào. Sau khi đắc thủ, ngươi liền có thể có được địa vị con cháu dòng chính Hàn tộc, thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí của Hàn Huyền Đạo, hai nhà chúng ta cũng sẽ cố hết sức giúp ngươi ứng đối với những chuyện sau đó phát sinh... !
Hàn Huyền Xương thản nhiên hỏi lại:
- Người muốn ta tự tay giết huynh trưởng của mình?
Phạm Vân Ngạo lập tức nói:
- Về phần xử trí thế nào tự ngài làm chủ. Nếu ngài thực sự không muốn giết hắn, chỉ cần nhốt hắn lại... Chẳng qua cách đó cũng hơi phiêu lưu.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng:
- Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, Huyền Xương, hai người chúng ta đều đang suy tính cho tiền đồ cha con ngài, nghe hay không nghe, đều là tự ngài quyết định. Thấy ánh mắt Hàn Huyền Xương cổ quái nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Phạm Vân Ngạo dường như lại muốn nói gì đó, cười nhạt:
- Nếu ngài nghi ngờ chúng ta muốn lợi dụng ngài có mưu đồ khác, cũng không trách được ngài, tuy nhiên hai chúng ta hiện giờ có thể lập tức thề với ngài, nếu ngài cảm thấy cần thiết, hai người chúng ta thậm chí có thể giao con tin cho ngài, người nhà của ta và Hồ đại nhân, ngài tùy ý chọn con tin, thậm chí.... Phạm Vân Ngạo ta cũng có thể làm con tin.
Hồ Tuyết Tân cũng nghiêm nghị:
- Không sai, nếu thật sự muốn người, ta và Phạm đại nhân cam nguyện trở thành người của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng sau khi nắm được đại quyền sẽ không đuổi tận giết tuyệt!
Hàn Huyền Xương lúc này tâm loạn như ma, ông vừa không muốn đáp ứng hai người này, hợp lực với bọn họ đối phó với huynh trưởng của chính mình, nhưng tối nay Phạm Hồ hai người nói một phen, cũng làm sóng gió nổi lên rền rĩ trong lòng ông.
Cố nhiên Hàn Huyền Xương không biết rất nhiều chuyện bí mật của Hàn Huyền Đạo, nhưng dã tâm của lão ông cũng đã nhìn rõ ràng.
Trong lòng ông cũng vô cùng rõ, dựa theo tình thế trước mắt nếu tiếp tục phát triển, Hàn Huyền Đạo chắc chắn sẽ trở thành người thực sự chấp quyền Đại Yến, một khi có được quyền thế, tuyệt sẽ không nương tay, cho dù có chết, cũng sẽ để cho huyết mạch của mình kế thừa quyền thế, đó là ham muốn cá nhân.
Có đứa con như Hàn Mạc, thì Hàn Huyền Xương vui mừng, nhưng lại là tâm họa lớn của Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo có lẽ sẽ không kiêng kỵ Hàn Huyền Xương, nhưng đối với Hàn Mạc nhất định sẽ vô cùng kiêng kỵ, một đại đại quyền thần, đợi tới khi hắn thực sự nắm đại quyền sinh tử của người khác trong tay, sẽ trở thành cái đinh trong mắt gai trong thịt bất cứ lúc nào.
Hàn Huyền Xương tuy không nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ lại phát lạnh.
...
- Những lời tối nay, ta cũng không nghe thấy!
Thật lâu sau, Hàn Huyền Xương mới bình tĩnh nói:
- Đêm đã khuya, hai vị xin quay về đi!
Hồ Tuyết Tân chợt biến sắc, vừa mở miệng muốn mắng đã bị Phạm Vân Ngạo ho khan một tiếng ngăn lại.
Phạm Vân Ngạo chăm chú nhìn Hàn Huyền Xương một lúc sau, cuối cùng thở dài một tiếng, chắp tay nói:
- Hàn đại nhân phải bảo trọng, chuyện tới nước này, chúng ta cũng không ép buộc, chỉ trông mong tới một ngày có thể nâng cốc chúc mừng!
Không nói gì nữa, xoay người bước đi.
Hồ Tuyết Tân trừng mắt liếc Hàn Huyền Xương một cái, dậm chân một cái, sau cùng cũng theo ra.
Hàn Huyền Xương đợi hai người rời khỏi mới đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người trong bóng đêm rời khỏi viện, vẻ lo lắng cuối cùng cũng hiện ra trên nét mặt.
Đêm nay không có trăng, ngọn đèn dầu trong thư phòng cực kỳ ảm đạm, ngọn lửa nhảy múa, có vẻ linh hoạt nhưng vẫn lạnh lùng cô độc.
"Đại ca, huynh thực sự phải ruồng bỏ tổ tiên mà huynh đệ tương tàn sao?"
Hàn Huyền Xương chắp tay sau lưng, một lúc lâu sau mới thì thào tự nói:
"Huynh thật sự phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?" :
Hai người Phạm Vân Ngạo theo cửa hông của phủ Lễ Bộ Thượng Thư rời đi lặng yên không một tiếng động, trong bóng đêm quỷ mị không dấu vết đi qua ba con phố mới dừng chân ở một chỗ rẽ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu không nói gì, Phạm Vân Ngạo mới hạ giọng:
- Đêm đã khuya, ngài nên trở về nghỉ đi!
- Chỉ sợ về cũng khó ngủ được.
Hồ Tuyết Tân cười tự giễu:
- Bản lĩnh ta không lớn, nhưng chuyện muốn làm thì nhiều lắm... Tuy nhiên hiện giờ xem ra cũng không nghĩ được nữa, cứ như vậy đi!
Lão cũng không nói nhiều, ôm quyền chào Phạm Vân Ngạo, rẽ vào một con phố khác bước nhanh đi.
Phạm Vân Ngạo nhìn bóng dáng Hồ Tuyết Tân rời đi, như thoáng chút suy nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng, nhanh chân hơn rời đi.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không một bóng người, lạnh lẽo dị thường.
Chưa đi tới đầu đường, nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến, lại nghe thấy tiếng bánh xe ngựa quay, Phạm Vân Ngạo vọt tới con phố bên cạnh, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa đanh nhanh chóng lao tới, bốn phía quanh xe là bảy tám gã kỵ sĩ mặc đồ đen.
Chiếc xe ngựa đó còn cách Phạm Vân Ngạo không đến mười bước tức thì dừng lại, gã kỵ sĩ đi đầu xoay người xuống ngựa, chậm rãi bước tới, cách Phạm Vân Ngạo ba bước thì dừng lại, cung kính thi lễ với Phạm Vân Ngạo:
- Tiểu nhân ra mắt Phạm đại nhân!
- Ngươi là người phương nào?
Phạm Vân Ngạo khẽ giật mình tỏng lòng, lão ăn mặc như thế không ngờ đối phương đã sớm biết được thân phận của mình.
Người nọ ngẩng đầu, lại cười:
- Tiểu nhân là Tổng quản phủ Hộ bộ Thượng thư Hàn Ẩn, lão gia có mệnh mời Phạm đại nhân đến nghị sự!
- Nghị sự?
Phạm Vân Ngạo ung dung thản nhiên cười:
- Đêm hôm khuy khoắt, bàn chuyện gì? Quay lại nói với Hàn đại nhân, bản quan tối nay có việc, có chuyện gì ngày mai ở trong nha môn nói sau.
- Đương nhiên là chuyện quốc gia đại sự!
Bên trong xe ngựa bỗng nhiên có tiếng người, mành cửa xe xốc lên, khuôn mặt Hàn Huyền Đạo đã hiện ra, lại có nét cười nhàn nhạt:
- Hàn mỗ ở đây chờ đã lâu ngày, Phạm đại nhân cuối cùng cũng tới. Nếu Phạm đại nhân có thể rút ra chút thời gian tới Hàn xá nghị sự, Hàn mỗ này thực đang có chuyện quốc gia đại sự muốn bàn với Phạm đại nhân, Phạm đại nhân sẽ không xem thường chứ?
Phạm Vân Ngạo biến sắc, tối nay ông ta ra ngoài có thể nói rất cẩn thận, tự hỏi không có nửa điểm sơ hở, vì giữ bí mật, ngay cả một hộ vệ cũng mang theo bên người, khỏi khiến người khác chú ý.
Ông thực sự không thể tưởng được, mình đã cẩn thận như thế vẫn bị Hàn Huyền Đạo biết được hành tung, lúc này mới biết mình đã khinh thường lão, đôi mắt và cái lỗ tai của con cáo già này thật đã trải rộng khắp mọi ngõ ngách Kinh thành.
Lúc này, Phạm Vân Ngạo không chút sợ hãi, cười, thản nhiên nói:
- Làm phiền Hàn đại nhân phải chờ, đã có chuyện quốc gia đại sự cần bàn, bản quan cũng không tiện chối từ. Có điều chờ bản quan quay về thay quần áo, nếu không ăn mặc thế này khó có thể trèo lên nơi thanh nhã!
Hàn Huyền Đạo vuốt râu cười:
- Phạm đại nhân khách khí rồi, Hàn xá đã chuẩn bị cẩn thận rượu và thức ăn, Hồ Tuyết Tân Hồ đại nhân cũng đã đi trước tới trao đổi quốc sự, Phạm đại nhân cũng không cần giữ lễ tiết. Còn ở quý phủ, Phạm đại nhân cũng không cần lo, bản quan đã cho người qua thông báo, nói rằng Phạm đại nhân hôm nay phải mưu họa quốc sự, nhất thời không thể về phủ!
Khóe mắt Phạm Vân Ngạo nhảy lên, cuối cùng nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:
- Hàn đại nhân cao minh, Phạm mỗ khâm phục!