Đó là một cái đình hóng gió rất rộng, bốn phía có những thùng băng lạnh ngắt, ở giữa có một tấm chiếu, Hàn Định tròn hai tháng tuổi rất khoái trá nằm trên chiếu, hai tay khươ loạn xạ như muốn đoạt lấy một cái lá cây mà Hàn Thấm đang nhử nhử nó.
Hàn Mạc và Hồng Tụ ngồi trên bàn đá bên cạnh, xì xụp húp cháo sen ướp lạnh mà Bích di nương tự tay làm, giữa mùa hè nóng bức thế này, có đồ ngon như thế nuốt vào bụng, mát lạnh thấu xương, thư thái từ đầu tới chân.
Bích di nương ngồi một bên, đang may áo cho Hàn Định, vốn việc này có tôi tớ làm, nhưng nàng lại giành lấy, đồ lót của Hàn Định đều được thêu những bức tranh rất đẹp, mua ở ngoài không thể có.
Tiểu Thiến không thể ăn những thứ quá lạnh như thế này, chỉ ngồi trên một tấm trúc đặt trong đình, tay cầm một tập tranh, dõi theo một cách chăm chú và thích thú.
Bầu không khí chan hòa ấm cúng.
- Mùa hè trong kinh khó chịu hơn ở Đông Hải nhiều.
Hàn Mạc buông bát, cầm cái khăn bên cạnh lau lau miệng, mỉm cười nói:
- Nếu bây giờ còn ở Đông Hải, thì ra ngoài biển chơi, cuộc sống quá thần tiên.
Hàn Thấm quay đầu lại cười:
- Ca ca, huynh muốn tới Đông Hải sao? Khi nào huynh đưa mọi người quay về Đông Hải một chuyến đi, muội cũng muốn gặp ông nội!
Tiểu Thiến vừa nghe, vội buông tập tranh, nói thật nhanh:
- Tướng quân, tướng công, ở trong kinh thật chán, nếu chàng không bận gì, không bằng chúng ta quay về Đông Hải một chuyến đi, đã lâu rồi thiếp chưa bái kiến lão nhân gia!
Hàn Mạc nhìn Tiểu Thiến cười:
- Nàng muốn nhìn biển rộng hay muốn thăm ông nội?
Tiểu Thiến bĩu bĩu môi, tuy đã làm mẹ, nhưng vẫn thường tỏ thái độ như một tiểu cô nương ngây thơ, Bích di nương cười:
- Đương nhiên Tiểu Thiến muốn bái kiến Nhị tông chủ. Chỉ sợ giờ Nhị tông chủ cũng đang nhớ cháu dâu!
Hàn Mạc gật đầu:
- Tục ngữ nói con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.... !
Tiểu Tiến lườm hắn, trừng mắt, lập tức hỏi lại:
- Tướng công, chàng nói thiếp xấu?
- Đừng cướp lời ta nhanh như thế.
Hàn Mạc cố ý trừng mắt lại với nàng:
- Chờ ta nói cho hết lời được không?
Tiểu Thiến bĩu môi, quay đầu đi, nhưng vẫn muốn nghe tiếp xem rốt cuộc hắn muốn nói gì, lại chậm chậm quay đầu lại, đã thấy Hàn Mạc cao giọng nói như ngâm nga:
- Tục ngữ nói: con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng, cháu dâu xinh đẹp nhà chúng ta lại càng nên gặp ông nội, nàng nói có đúng không?
Tiểu Tiến nghe vậy mới cười hì hì.
Hàn Thấm ở kinh thành cũng phát chán, nghe Hàn Mạc nói có thể quay lại Đông Hải, tràn đầy vui mừng, nhưng nhìn thấy Hàn Địn đang nô đùa với mình, vội hỏi:
- Ca ca, Định nhi nhỏ quá, đi về Đông Hải mất tới mấy ngày đi đường, trẻ con như nó sợ không chịu được.
Hàn Mạc đứng dậy, đến bên cạnh Hàn Định, ngồi xổm xuống, một tay xoa xoa đầu con, vẻ mặt đầy từ ái:
- Nam hài tử có thể khổ dưỡng, chịu rung xóc một chút cũng không sao. Ông nội ở Đông Hải đương nhiên không lúc nào không nghĩ tới đứa chắt này, chúng ta cũng không thể khiến người chờ lâu quá. Trên đường chuẩn bị cẩn thận một chút, cũng không cần nhanh quá, hẳn không có vấn đề gì.
Hắn mỉm cười với đứa nhỏ, ngẩng đầu nói:
- Ở trong kinh bí bách, để cho nó ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, Đông Hải có biển cả rộng lớn, đó mới chính là cố hương của nó, để nó quay lại biết một chút, cũng không phải chuyện không tốt!
Mọi người vốn chỉ nghĩ Hàn Mạc thuận miệng nói, nhưng lúc này nghe ý tứ của hắn dường như thật sự sẽ về Đông Hải rồi.
Bích di nương buông quần áo đang khâu trên tay xuống, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Mạc nhi, thật sự con chuẩn bị về Đông Hải?
Hàn Mạc gật gật đầu, thản nhiên cười.
- Bây giờ đi có được không?
Nàng lo lắng:
- Nếu triều đình có chỉ, con lập tức phải quay về tiền tuyến, con về Đông Hải rồi quay lại sao kịp?
Đương nhiên nàng biết hắn là Thống soái quân Tây Bắc, nhưng lần này quay về kinh, nàng không biết tin, chỉ tưởng triều đình có việc gấp triệu hồi hắn, xong việc sẽ phải quay lại tiền tuyến.
Nếu xong việc rồi, triều đình lại hạ lệnh quay về tiền tuyến, mà hắn lại đang ở Đông Hải, cũng có chút không hay.
Hàn Mạc lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, nhìn cái ao cách đó không xa, trầm ngâm một lát mới nói:
- Nhị bá lĩnh quân ngoài tiền tuyến, trong thời gian ngắn, chỉ sợ triều đình không cần đến con.
Hắn cũng không nói cụ thể, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh Bích di nương, cầm quần áo nàng đang may, nhìn mũi thêu trên đó rất sống động, mỉm cười nói:
- Tay nghề của di nương càng ngày càng tốt. Tay nghề như vậy mai một ở trong phủ thật sự rất đáng tiếc!
Bích di nương là một phụ nhân có trí tuệ, nghe ra trong lời của hắn có ý tứ khác, nhưng nhất thời cũng không rõ được thâm ý, chỉ dịu dàng cười:
- Giỏi gì mà giỏi chứ, còn nhiều người giỏi hơn ta, cũng không thể nói là mai một. Nữ nhân gia không thể dùng đao dùng thương, chỉ có thể cầm kim chỉ.... bộ không thể làm mấy bộ quần áo cho Định Nhi sao? Sau này ta sẽ làm cho mỗi người các con một bộ, trên đó thêu những bức tranh mỗi người thích nhất, nếu không ghét bỏ, ra ngoài mặc đồ đó, cũng có thể khiến cho người khác phải ngoái nhìn.
Tiểu Thiến cười hì hì:
- Di nương, theo con thấy, sau này tướng công đem chút bạc mua một tú phường, dựa vào tay nghề của di nương, nhất định buôn bán sẽ rất náo nhiệt. Sau này chúng con cũng sẽ tới giúp đỡ!
Tiểu Thiến sinh ra trong phú quý, từ nhỏ đã được Lão thái quân che chở yêu thương, một số chuyện cũng không biết, nhất thời cũng thật không ngờ, Bích di nương tuy là thiếp nhưng chung quy cũng là thiếp của Lễ bộ Thượng thư, thân phận như vậy mà đi mở tú phường (DG: Phường thêu thùa), chắc chắn sẽ nhận nhiều lời ra tiếng vào, hơn nữa còn bị người ngoài khinh thường. Bích di nương nghĩ thế nào tạm thời chưa nói, ít nhất Hàn Huyền Xương không có khả năng đồng ý.
Lời này Tiểu Thiến vừa nói, trong ánh mắt Bích di nương thực ra có thoáng ánh lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng qua đi rất nhanh, lại cười nói:
- Nói đùa!
Hàn Mạc ở bên cạnh cũng thấy tia sáng kỳ dị trong mắt nàng, lòng thầm nghĩ: "Có phải Di Nương thực sự muốn mở tú phường?" Nghĩ thêm một chút, tức thì hiểu được, Tiểu Thiến vô tâm nói vậy chỉ sợ thật sự đúng tâm tư Bích di nương.
Năm trước Bích di nương bệnh nặng một hồi, suýt nữa ngọc nát hương tan, Hàn Mạc hiểu là do cảm hàn nhập lý, nhưng trong lòng cũng biết, trong thâm môn đại viện này, nàng như con chim bị nhốt trong lòng, sao có thể có chút vui vẻ sung sướng chứ.
Nếu thực sự có thể mở một tú phường, thi triển tay nghề của mình, chỉ sợ Bích di nương chưa chắc đã không muốn.
Chẳng qua thân phận không cho phép, trong lòng nàng cho dù có muốn, cũng chỉ nghĩ là một hy vọng xa vời mà thôi.
Hồng Tụ đứng bên cạnh vẫn không nói gì, giờ mới mở miệng:
- Nếu mở tú phường, thì coni... đi theo Di nương!
Từ khi nhập phủ, rất nhanh nàng đã quen với Bích di nương, đi theo Bích di nương học thêu thùa.
Về việc này nàng cũng có chút năng lực, hiện giờ cũng biết dùng nhiều phương pháp thêu, mặc dù chưa đến mức thuần thục, nhưng cũng là nghĩ gì ra đó.
Hàn Mạc cười ha hả, dịu dàng nói:
- Chuyện này phải bàn tính đàng hoàng... Mở tú phường... cũng không phải chuyện đại sự gì, có điều phải chờ một chút.... !
Lại nhìn Bích di nương:
- Di nương, nếu thật sự nguyện ý, việc này cứ giao cho Mạc nhi, Mạc nhi sẽ thu xếp cho người!
Mùa hè, Bích di nương cũng không mặc đồ dày, một cái quần lụa mỏng màu trắng, bộ ngực sữa đầy đặn hơi phập phồng, hiển nhiên trong lòng có chút kích động, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng:
- Chỉ là người trong nhà nói đùa, con nghĩ là thật sao.
Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống che dấu một tia buồn bã.
Hàn Mạc thầm thở dài, mỹ phụ nhân này vẫn đau khổ chịu đựng cuộc sống như vậy, cảnh ngộ như vậy dĩ nhiên chẳng có ai mong đợi, nếu thực sự muốn nhìn thấy nụ cười vui sướng xuất phát từ thâm tâm nàng, chỉ sợ phải thay đổi cách sống mới được.
Người nhà đang ngồi nói chuyện trong đình chợt nghe một âm thanh tươi vui truyền tới:
- Tiểu ngũ, Tiểu ngũ có nhà không?
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, chỉ thấy trên một tòa núi xa xa cạnh đình, một gã công tử áo tím nhạt đang chạy tới theo con đường đá nhỏ, tay phải ôm theo hộp lễ, tay trái một lúc lại nâng lên bất chấp phong độ lau cái trán đầy mồ hôi.
Hàn Mạc liếc mắt một cái liền nhận ra là Hàn Tân Hàn lão tam nhà ta, mới nhớ đã lâu không thấy tiểu tử này, không biết hôm nay sao lại rảnh rang tới đây, cười trả lời:
- Tam ca, huynh cũng biết không phải hôm nay ta mới về chứ? Sao giờ mới đến?
Hàn Tân guồng nhanh chân hơn lên đến đỉnh, đặt hộp lễ sang bên cạnh, nhưng cũng không quên cấp bậc lễ nghĩa, chắp tay thi lễ với Bích di nương:
- Tiểu tam thỉnh an di nương!
Lập tức cướp cái quạt trong tay Hàn Mạc, lại đứng phắt dậy, thấy trên bàn có cháo sen ướp lạnh, lập tức nói:
- Thẩm nhi, mau lấy cháo cho Tam ca, cái thời tiết chết tiệt quái quỷ này, năm ngoái cũng không nóng đến thế. Lúc nãy có một tiểu tử cầm trứng gà hứng ánh mặt trời chói chang, nói làm thế có thể nướng chín trứng gà, ta xem như cũng không giả, chỉ sợ đã chín rồi.
Hàn Thấm đang muốn đứng lên, Hồng Tụ đã nói:
- Để ta lấy!
Cũng may vẫn còn bát sạch, không cần phải đi lấy, múc một chén đưa cho Hàn Tân, hắn ha hả cười gật gật đầu nhận bát, hai ngụm đã ăn hết một bát, lập tức tự mình đi múc thêm một bát nữa, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, rất nhanh đã ăn hết không còn một giọt, lúc này mới vừa lòng cầm khăn trên bàn lau lau miệng, khen:
- Không tồi, cháo này làm thật ngon. Tiểu ngũ, ở quý phủ ngươi còn có đầu bếp lợi hại như vậy à? Sau này bảo hắn tới phủ của ta đi, sẽ tăng tiền công cho hắn.
Hàn Thấm đứng dậy, xoa xoa thắt lưng:
- Tam ca, ca nói bậy bạ gì thế? Đây là mẫu thân muội tự thân xuống bếp làm đó, huynh dám nói mẹ muội là đầu bếp?
Hàn Tân quảng giao rộng rãi, nhưng bình dị gần gũi, cũng cực kỳ hiền hòa, không bày ra cái bộ dáng công tử, tuy không làm gì cụ thể nhưng cao thấp trong tộc cũng không ghét hắn, Hàn Thấm là muội muội cũng dám trêu hắn.
Hàn Tân nghe vậy, vội vàng đứng dậy bồi tội với Bích di nương:
- Di nương, con... không phải là ý đó. Di nơng đừng trách, con nói xằng nói bậy, người coi như con... như con....
Bích di nương dịu dàng cười:
- Đừng chấp nhặt người ít hiểu biết như Thấm nhi, Di nương không trách con.
Lúc này Hàn Tân mới yên tâm, nhìn Hàn Định trên chiếu, chỉ thấy thằng nhóc tròn mắt nhìn mình, không khỏi vui mừng, kêu lên:
- Nhìn không ra, tiểu gia hỏa này nhận ra người, biết là Tam thúc của nó đã đến, ngươi xem, nó nhìn chằm chằm ta không nháy mắt này.
Hắn tiến lại gần, thật cẩn thận ôm Hàn Định, cười ha hả:
- Các ngươi xem, ta ôm nó nó cũng không khóc, xem ra thực sự nhận ra ta này!
Hàn Thấm bĩu môi:
- Tiểu Định nhi bạo lắm, ai ôm cũng không khóc!
Hàn Mạc quan sát Hàn Tân, thắc mắc:
- Tam ca, trước kia huynh đã ôm trẻ con sao? Nhìn cách huynhh ôm đứa bé rất thuần thục đó.