Ngày hôm sau, Nhật Khốc quỷ và Tiểu Huyền lại tiếp tục lên đường.
Tiểu Huyền vốn cho rằng sau sự việc đêm qua, tình cảm giữa hai người đã sâu nặng hơn, muốn mở lời xin Nhật Khốc quỷ thả mình quay về Thanh Thủy trấn tìm cha. Chẳng ngờ thái độ của Nhật Khốc quỷ với nó tuy đã ôn hòa hơn rất nhiều nhưng khuôn mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, mấy lần nó muốn nói chuyện mà hắn đều tỏ ra thờ ơ, không thèm để ý. Tiểu Huyền không đoán được tâm ý của đối phương nên cũng không dám nói nhiều, đành ngoan ngoãn theo sau Nhật Khốc quỷ đi một mạch về hướng bắc.
Trong lòng Nhật Khốc quỷ thì lại có suy nghĩ khác. Mấy năm trước hắn gặp phải cơn biến cố lớn, từ đó về sau chỉ cần nghĩ đến cái chết thảm của vợ con là lại cảm thấy ông trời đối xử bất công với mình, chỉ muốn gieo rắc kiếp nạn mà mình phải chịu cho tất cả mọi người trong thiên hạ. Do đó, tính tình hắn trở nên cực kỳ quái dị, rất ghét những đứa bé khoảng chừng mười tuổi hoạt bát, đáng yêu, thành ra mới có thói quen bệnh hoạn là ăn thịt trẻ con. Mãi đến sau này, khi sự việc làm kinh động đến chưởng môn phái Hoa Sơn là Vô Ngữ đại sư, hắn mới ẩn mình vào Cầm Thiên bảo. Mỗi lần nghĩ đến quá khứ bi thảm và những việc ác mà mình đã làm, tâm trạng hắn đều chìm trong sự dằn vặt và mâu thuẫn, lúc thì cảm thấy hối hận, lúc lại hành sự càng thậm tệ hơn.
Những năm nay, hắn vẫn luôn mai danh ẩn tính, rất sợ Vô Ngữ đại sư tìm đến nên chưa từng nhắc đến chuyện cũ của bản thân với bất cứ ai, dần dà, nỗi oán hận tích lũy trong lòng, tâm tình lại càng trở nên u uất, sầu muộn. Mãi tới hôm qua, khi gặp được Tiểu Huyền, hắn mới lần đầu thổ lộ chuyện xưa, giống như một người đã kìm nén mối tâm sự quá lâu nhưng lại không tìm được ai mà kể lể, liền đến một vùng sơn dã vắng vẻ để lẩm bẩm một mình.
Nhật Khốc quỷ nhìn thấy Tiểu Huyền, cảm thấy đứa bé này thông minh, lanh lợi, lập tức nghĩ đến đứa con đã chết thảm, ác niệm bất giác sinh ra, nên mới bất chấp mệnh lệnh đối phó với Mị Vân giáo của Long phán quan mà bắt cóc Tiểu Huyền rồi bỏ đi một mình. Về sau tuy có đánh cược với Tiểu Huyền nhưng hắn nào có thèm coi một đứa bé là đối thủ, chỉ nghĩ mình sẽ thắng chắc ván cược này. Trong suy nghĩ của Nhật Khốc quỷ, Tiểu Huyền sớm muộn gì cũng là đồ ăn trong miệng mình, cũng chính vì thế nên đêm qua hắn mới kể cho nó nghe câu chuyện mà thường ngày chưa từng kể với bất kỳ ai. Một mặt hắn muốn thổ lộ tâm sự đã dồn nén quá lâu trong lòng, mặt khác muốn dùng quá khứ của bản thân để khiến Tiểu Huyền rơi lệ, rồi sau đó có thể quang minh chính đại giành phần thắng trong ván cược này...
Nhật Khốc quỷ ngàn vạn lần không ngờ được, tuy Tiểu Huyền đã rơi lệ nhưng đó lại là những giọt lệ thông cảm với hoàn cảnh của hắn. Những năm nay hắn đã hồi tưởng lại chuyện quá khứ không biết bao nhiêu lần nhưng chưa có lần nào được dốc bầu tâm sự thoải mái giống như đêm qua. Mà từ trong quá trình ấy, hắn còn nhớ lại một thời hừng hực khí thế, ý chí cao vời của mình, sau lại bị nỗi oán hận kẻ thù cùng nỗi nhớ nhung thê tử giằng xé trái tim, rốt cuộc đã không kìm nén được mà sụt sùi rơi lệ. Khi nhìn thấy Tiểu Huyền khóc lóc đáng thương, hắn có cảm giác như được gặp lại đứa con ruột của mình, liền ôm Tiểu Huyền thật chặt. Trong khoảnh khắc ấy, hắn quả thực đã bộc lộ chân tình, không kiềm chế được bản thân.
Tâm trạng Nhật Khốc quỷ hiện giờ đang vô cùng mâu thuẫn, vừa nghĩ Tiểu Huyền đã biết được nhiều bí mật của mình như vậy thì phải nhanh chóng giết người diệt khẩu, vừa cảm thấy không nhẫn tâm làm hại một đứa bé thông minh, đáng yêu thế này. Nghĩ đến việc mình đã làm trái mệnh lệnh của Long phán quan, hắn thấy chẳng bằng hãy dâng đưa bé này cho ông ta. Long phán quan đã mất con mấy năm nay, lại không có đứa con nào khác kế thừa sự nghiệp, có lẽ sẽ thật sự thích Tiểu Huyền và nhận làm con nuôi, như thế hắn vừa có thể lấy công chuộc tội, lại vừa có thể bù đắp phần nào cho Tiểu Huyền, thực đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ...
Bụng dạ hắn vốn cực sâu, tuy trong lòng quẩn quanh vô vàn suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, tựa như thờ ơ với mọi việc.
Hai người rời khỏi thành Tự Vĩnh, lại đi tiếp về hướng bắc. Nơi này vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Mị Vân giáo, Nhật Khốc quỷ sợ để lộ hành tung nên không dám đi đường lớn mà thường chọn những con đường nhỏ hoang vu. Vùng này nhiều đồi núi, thế núi ngoằn ngoèo uốn lượn, tuy cao nhưng không hiểm, còn có con sông Kim Sa và mấy nhánh sông nhỏ chạy vòng quanh núi... Cảnh non nước đan xen, tràn đầy vẻ kỳ bí.
Tiểu Huyền một lòng muốn bỏ trốn nhưng lại không có cơ hội nào thích hợp. Nó biết, nếu bỏ trốn mà bị Nhật Khốc quỷ bắt lại thì e là sẽ phải chịu không ít nỗi khổ, do đó ngoài mặt không dám để lộ chút phiền muộn, nhưng trên đường đi lại thường xuyên bày trò để làm chậm hành trình, chỉ mong cha có thể đến cứu mình. Nhật Khốc quỷ biết rất rõ suy nghĩ của Tiểu Huyền nhưng lại không nói toạc ra. Kỳ thực, tại nơi sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn phải rời xa Tiểu Huyền, lại biết rằng đến Cầm Thiên bảo sớm ngày nào thì sẽ phải chia ly với Tiểu Huyền sớm ngày đó, cho nên cứ để yên cho Tiểu Huyền làm bừa.
Lúc này đang độ giữa hạ, thời tiết rất nóng, may mà đây là nơi núi rừng râm mát có hơi nước vờn quanh, do đó hai người bọn họ cứ đi đi dừng dừng cũng thấy khá thoải mái, dễ chịu.
Tiểu Huyền chưa bao giờ rời nhà đi xa, lần này ở trên đường nhìn thấy rất nhiều thứ hiếm lạ cổ quái, lúc thì chạy đi bắt bướm, lúc lại chui vào trong hang động, cảm giác rất thú vị, thành ra cũng không cảm thấy hành trình vất vả. Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền hồn nhiên, ngây thơ như thế, tuy khuôn mặt đen thui vẫn lạnh tanh, lại chẳng mấy khi nói năng nhưng trong lòng thực ra rất vui vẻ, tựa như lại được trở về quãng thời gian khi mình vui đùa cùng con trai.
Nhật Khốc quỷ vốn xuất thân từ vùng Thiểm Bắc, trên người lúc nào cũng mang theo mấy chiếc bánh lớn làm đồ ăn, lần nào Tiểu Huyền cũng vừa ăn vừa cau mày nhưng nó cũng không dám phản đối hay có ý kiến gì, sợ Nhật Khốc quỷ dùng mình làm lương khô thì hỏng bét.
Hai ngày sau bọn họ tới thành Lô Châu, Nhật Khốc quỷ không nghỉ ngơi mà dẫn Tiểu Huyền đi dọc sông Kim Sa về hướng đông. Lần đầu tiên Tiểu Huyền được nhìn thấy một dòng sông chảy xiết, có khí thế kinh người như vậy thì kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, sau đó nhất quyết đòi được ngồi thuyền. Nhật Khốc quỷ không nỡ làm trái ý nó, bèn đến bên bờ sông tìm thuê thuyền.
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ không phản đối, hứng thú liền nổi lên, nhìn một dãy thuyền mà chê bai, bắt bẻ, lúc thì nói chiếc thuyền này không đủ rộng, lúc lại nói chiếc thuyền kia quá bẩn, mất nguyên nửa canh giờ mà chẳng được việc gì. Tới khi thấy Nhật Khốc quỷ đã có vẻ bực tức, nó mới chọn lấy một con thuyền nhỏ, rồi hai người ngồi thuyền, xuôi dòng đi về phía đông.
Người lái thuyền là một hán tử hơn hai mươi tuổi, tự xưng họ Lưu, dáng người thấp mà tráng kiện, trên đầu quấn một miếng vải trắng, nhìn rất tháo vát, suốt dọc đường đều cất tiếng hát vang. Hơi của gã rất dài, giọng lại ngân vang khiến Tiểu Huyền cứ vỗ tay khen hay không ngớt.
Tiểu Huyền lần đầu được ngồi thuyền, cảm thấy hết sức mới mẻ. Nó chạy tới đầu thuyền ngó nghiêng, chỉ thấy phía trên là núi cao vời vợi, phía dưới là sóng nước rộn ràng, liền vừa hò reo vừa nhảy nhót, quên khuấy mất hoàn cảnh của mình hiện tại. Chỉ tiếc rằng nó không biết bơi, nếu không nhất định đã nhảy xuống nước mà vẫy vùng một phen cho thỏa chí, thế là đành bám lấy Nhật Khốc quỷ đòi hắn kể cho nghe lai lịch của các cảnh vật ven đường.
Tuy trước đây Nhật Khốc quỷ cũng từng ngồi thuyền mấy lần nhưng khi đó đều bận công việc, chưa từng dành thời gian thưởng thức cảnh sắc ven sông. Lúc này, nhìn thấy trên mặt sông là sóng nước dạt dào, thuyền trôi lãng đãng, bị cái khí thế bàng bạc ấy khơi dậy hùng tâm tráng chí ngày xưa, hắn không khỏi cảm thấy lòng thầm sảng khoái, cuối cùng cũng đã nói cười với Tiểu Huyền. Tiểu Huyền thừa dịp ấy xúi giục Nhật Khốc quỷ đi bắt vài con cá, giúp cái bụng được thỏa nguyện một lần.
Tiểu Huyền trời sinh thông minh, lanh lợi, gặp đâu yên đó, nghĩ bụng dù sao suốt quãng đường sắp tới cũng phải ngồi thuyền, muốn trốn cũng không được, bèn mở rộng lòng mình, quấn lấy người lái thuyền và Nhật Khốc quỷ để hỏi han đủ thứ. Huống chi từ sau khi nghe câu chuyện bi thương đó, lòng thông cảm của nó với Nhật Khốc quỷ nhiều hơn là kinh sợ, nên thỉnh thoảng còn cố ý tìm lời trêu chọc cho hắn vui vẻ.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, tình cảm giữa hai người ngày càng thân thiết. Nhật Khốc quỷ hết sức yêu quý Tiểu Huyền, không những giảng giải tỉ mỉ về phong thổ, nhân tình mà bọn họ gặp trên đường, còn chọn một vài chuyện thú vị trên giang hồ để kể cho nó nghe, khiến Tiểu Huyền được mở rộng tầm mắt. Nếu người bình thường không hiểu căn nguyên sự việc mà nhìn thấy cảnh này, ắt hẳn sẽ cho rằng bọn họ là một cặp cha con đang đi du sơn ngoạn thủy.
Con thuyền nhỏ xuôi dòng đi về phía đông, tốc độ cũng khá nhanh, trên đường có đi ngang qua Giang Tân, Du Thành, sáng hôm nay sẽ tới thành Phù Lăng.
Phù Lăng là một tòa thành lớn quan trọng thuộc khu vực miền Đông đất Thục, nằm bên bờ sông Kim Sa. Thời này đường Thục khó đi, việc trao đổi hàng hóa đa phần phải tiến hành qua đường sông, thành Phù Lăng có được thiên thời địa lợi nên khách thương lui tới tấp nập vô cùng.
Nơi đây còn cách thành Phù Lăng chừng bảy, tám dặm đường thủy. Trên mặt sông, thuyền đã dần nhiều lên. Nhìn ở nơi gần, hai bên bờ sông là vách đá cheo leo, đâm vào tận mây, nhìn ra hướng xa, giữa làn sóng nước mịt mờ là thuyền dày san sát, buồm ghé cạnh buồm. Trong tiếng sóng dạt dào, sự phồn hoa, náo nhiệt của khu buôn bán được điểm xuyết bởi khung cảnh hào hùng, tráng lệ, khiến người ta hào khí dâng cao, lòng thầm khoan khoái.
"Nhà thuyền, thuyền đang tăng tốc hay sao?" Nhật Khốc quỷ đứng ở đầu thuyền, ngước mắt nhìn thành Phù Lăng thấp thoáng trong làn sương mù mờ mịt ở đằng xa, bỗng cảm thấy thuyền đang tăng tốc nên mới cất tiếng hỏi người lái thuyền họ Lưu kia.
Hán tử họ Lưu đứng ở đuôi thuyền, vừa treo buồm lên vừa nói với Nhật Khốc quỷ: "Khách quan nói không sai. Bởi vì khúc sông phía trước nhỏ hẹp, lại bị đá lớn chắn ngang cho nên nước chảy rất xiết, không những có xoáy nước mà còn có rất nhiều đá ngầm, thường xuyên có thuyền bị lật ở đây, do đó được đặt cho cái tên là ghềnh Tỏa Long..."
Tiểu Huyền ngạc nhiên nói: "Đã như vậy, đáng lý ra phải giảm tốc độ mới đúng chứ, không phải có câu rằng "cẩn thận đi thuyền thì đi được cả vạn năm" sao?" Nó nghĩ ra câu tục ngữ này, hơn nữa còn dùng đúng chỗ, trong lòng liền cảm thấy rất đắc ý.
Hán tử họ Lưu vẫn không dừng động tác, cười hà hà, nói với Tiểu Huyền: "Tiểu huynh đệ có điều không biết, xoáy nước ở sông Kim Sa này thuộc loại mềm nắn rắn buông. Nếu thuyền mà đi quá chậm, lúc đi ngang qua xoáy nước sẽ giống như phải mang theo vật nặng ngàn cân, tốc độ càng đi càng chậm, đến cuối cùng thì bị hút suống đáy sông, rơi vào cảnh thuyền chìm người chết. Do đó nhất định phải giữ được tốc độ cao rồi đi một mạch qua xoáy nước thì mới có thể hóa nguy thành an, không gặp phải chút trở ngại nào."
Nhật Khốc quỷ thấy người lái thuyền có thân thể rắn chắc, hành động nhanh nhẹn, dường như biết võ công, trong lòng sớm đã cảm thấy nghi ngờ, lúc này nghe gã nói năng bất phàm thì lại càng ngầm để ý. Chỉ là hắn vốn không biết rõ lắm về việc dưới nước, nghe đối phương nói vậy thì cũng cảm thấy không sai, thêm vào đó nơi này đã thuộc về phạm vi thế lực của Cầm Thiên bảo, cho nên tuy cảm thấy người này khả nghi nhưng cũng không sợ đối phương bày trò. Lúc này, trong lòng hắn đang nghĩ đến cái tên ghềnh Tỏa Long kia, dường như đang suy tư điều gì đó.
"Thì ra trong việc lái thuyền cũng có nhiều học vấn như vậy." Tiểu Huyền đưa mắt nhìn một cái xoáy nước giữa sông, bàn tay đưa ra khua khoắng không ngừng. "Một chiếc thuyền lớn thế này thì làm sao lại bị cái xoáy nước nhỏ xíu kia hút xuống đáy sông được, thật khiến người ta khó mà hiểu nổi."
Người lái thuyền kiên nhẫn giải thích: "Những xoáy nước nhỏ thế này tất nhiên là không nguy hiểm, nhưng đến chỗ đằng trước nước chảy xiết hơn, xoáy nước phải rộng tới cả trượng. Nếu lái thuyền không đúng cách, đừng nói là con thuyền nhỏ này, cho dù là loại thuyền lớn có thể chở được cả trăm người cũng có thể bị nó hút xuống đáy sông, vì thế nơi này mới có tên là ghềnh Tỏa Long, ý rằng cho dù là một con thần long, một khi đã bị xoáy nước hút xuống thì chỉ e sẽ không có cách nào thoát thân được."
Tiểu Huyền nghe mà gật gù tấm tắc, cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò, thầm nghĩ đợi lát nữa nhất định phải nhìn thật kĩ cái xoáy nước lớn có thể khóa chặt cả thần long kia một phen. Rồi nó lại cảm thấy trên đường đi lần này đã được thấy không ít sự vật mới lạ, so với cuộc sống buồn bã, tẻ nhạt ở Thanh Thủy trấn trước kia quả thực là quá khác biệt. Tuy không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng nó vẫn rất thích "cuộc sống giang hồ" hiện tại, một cuộc sống mà nơi nơi đều tràn ngập sự thần bí và nguy hiểm.
Người lái thuyền thấy Tiểu Huyền không nói gì, chỉ cho là nó đang sợ hãi, bèn cất tiếng an ủi: "Tiểu huynh đệ đừng sợ, sau khi đi qua ghềnh Tỏa Long là tới được thành
Phù Lăng rồi."
Tiểu Huyền ngồi thuyền được mấy ngày, sớm đã cảm thấy buồn chán, lúc này nghe người lái thuyền nói sắp tới thành Phù Lăng thì tất nhiên rất muốn lên bờ đi lại một phen. Khi nhìn sang hai bên bờ thấy lác đác có mấy hộ gia đình, trong lòng nó lại càng ngứa ngáy, có điều nhìn bộ dạng trầm tư của Nhật Khốc quỷ lúc này đang đứng nơi đầu thuyền, nó không dám trực tiếp nài nỉ mà lúng túng bắt chuyện: "Tề thúc thúc đang nghĩ gì vậy?"
Nhật Khốc quỷ ngoảnh lại nhìn Tiểu Huyền, thấp giọng thở dài, nói: "Ngươi nhớ kĩ lấy, sau khi tới Cầm Thiên bảo không được nói với bất cứ người nào là ta họ Tề, sau này chúng ta cũng coi như không quen biết nhau nữa." Thì ra hắn biết thành Phù Lăng chỉ cách Cầm Thiên bảo một ngày đường, nghĩ đến việc sắp phải chia tay Tiểu Huyền, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ và lưu luyến. Hắn xưa nay luôn hành sự cẩn trọng, khi nói đến Cầm Thiên bảo còn hạ thấp giọng xuống, không muốn để cho người lái thuyền biết được lai lịch của mình.
Tổng đàn của Cầm Thiên bảo nằm trên bãi Sư Tử ở mé bên trái thành Phong Đô đất Xuyên Đông. Bãi Sư Tử đó dựa lưng vào núi, kề sát sông, chính là một vùng đất quan trọng mà người đi đường thủy ắt phải kinh qua khi từ Hồ Quảng vào Xuyên, các bang phái đất Xuyên đã gây ra không biết bao nhiêu cuộc tranh chấp vì quyền sở hữu nơi này. Mãi tới mấy năm trước, Long phán quan dùng hai cây Hoàn Mộng bút trong tay để đánh bại thủ lĩnh của mười bảy bang phái lớn đất Xuyên, từ đó mới thống nhất được toàn bộ các thế lực, thành lập nên Cầm Thiên bảo, tự phong mình là bảo chủ, đặt tổng đàn trong Địa Tạng cung ở bãi Sư Tử.
Long phán quan cũng vì thế mà vang danh giang hồ, được liệt vào hàng sáu đại tông sư tà phái cùng với Minh Tướng quân, Tuyết Phân Phi, Phong Niệm Chung, Thủy Tri Hàn, Lịch Khinh Sinh.
Thời gian gần đây, Tiểu Huyền sống rất thanh nhàn, quả thực chưa từng nghĩ sau khi tới Cầm Thiên bảo tình hình sẽ ra sao. Nghe Nhật Khốc quỷ nói vậy, nó trề môi, nói: "Sắp đến Cầm Thiên bảo rồi sao? Cháu không muốn làm con trai của Long bảo chủ gì đó đâu..."
Nhật Khốc quỷ thấp giọng cười, nói: "Long bảo chủ tài năng cái thế, uy chấn giang hồ, làm con trai ông ta có gì là không tốt? Sau này ngươi đi lại trên giang hồ, chỉ cần nói tên của Long bảo chủ, nhất định sẽ được người ta giúp đỡ, vô cùng vẻ vang."
Tiểu Huyền thầm nghĩ, Nhật Khốc quỷ vô cùng cao ngạo mà cũng tỏ ra tôn trọng Long bảo chủ như thế, liền hỏi: "Ông ta lợi hại lắm sao? Ông ta tên là gì vậy?"
Nhật Khốc quỷ chậm rãi nói: "Long bảo chủ vốn tên là Long Ngâm Thu, chỉ vì ông ta sử một đôi phán quan bút, mà Cầm Thiên bảo lại nằm ở thành Phong Đô xưa nay vốn có biệt danh là Quỷ Đô, do đó người trên giang hồ mới gọi ông ta là Long phán quan..."
"Thì ra ông ta chính là Long phán quan sao?" Tiểu Huyền kêu lớn một tiếng khiến người lái thuyền kia biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía nó.
"Cháu nghe cha cháu kể rồi, Long phán quan là một trong sáu đại tông sư tà phái, võ công nhất định rất cao cường. Sao thúc thúc không chịu nói sớm, làm cháu cứ nghĩ mãi mà không biết vị Long bảo chủ này là người thế nào." Thì ra từ khi Tiểu Huyền còn nhỏ, Hứa Mạc Dương đã kể cho nó nghe rất nhiều điển cố giang hồ, bảo nó phải ghi nhớ kĩ. Có điều xưa nay nó vẫn thầm nhủ, các vị tông sư gì đó đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nào có ngờ rằng một nhân vật danh chấn giang hồ như Long phán quan lại dễ dàng nảy sinh mối liên hệ với mình như vậy, liền mừng rỡ hoan hô.
Nhật Khốc quỷ bật cười, nói: "Là trí nhớ của ngươi không tốt còn trách được ai? Bảo chủ họ Long trên khắp giang hồ có lẽ chỉ có duy nhất một người. Nếu nói tới tên thật Long Ngâm Thu của ông ấy, chỉ e chẳng có mấy ai biết." Rồi hắn lại cười hà hà, hỏi: "Bây giờ ngươi đã biết lai lịch của Long bảo chủ rồi, chắc bằng lòng làm con trai ông ấy rồi chứ?"
Tiểu Huyền khẽ lắc đầu, tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Không được, không được! Ông ta là người của tà phái, nếu cháu làm con trai của ông ta, chỉ e sau này sẽ bị người trên giang hồ phỉ nhổ."
Nhật Khốc quỷ không ngờ nó còn nhỏ tuổi mà đã có quan niệm chính tà rạch ròi như vậy, bèn dặn dò: "Những lời này ngươi nói với ta thì không sao, nhưng nếu nói với Long bảo chủ thì sẽ có họa sát thân đấy!" Sau đó hắn lại thở dài một hơi. "Có câu rằng, chín người mười ý, chẳng ai giống ai. Sự khác biệt giữa chính và tà chẳng qua là do cách nhìn chủ quan của một số người trên giang hồ, ai mà có thể đưa ra định luận? Năm xưa, khi Thái Tổ đương triều khởi binh, không phải cũng bị người ta cho là tà ma ngoại đạo đó sao, nhưng đến khi đắc thế rồi thì lại lập tức trở thành phe chính nghĩa. Đợi đến khi ngươi lớn hơn rồi sẽ biết được chính và tà vốn chỉ khác nhau một ý niệm mà thôi..." Hắn biết Tiểu Huyền bề ngoài tuy ngoan ngoãn nhưng thực ra tính cách rất bướng bỉnh, nên mới dùng lời nói để thuyết phục nó trước, kẻo đến khi gặp Long phán quan lại xảy ra tranh chấp thì thực không hay chút nào.
Tiểu Huyền đưa tay gãi đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao các người không chịu hỏi xem cháu có đồng ý hay không mà đã tranh nhau bắt cháu đi làm con trai của Long phán quan như thế? Trong thiên hạ này, lẽ nào chỉ có mình cháu là trẻ con hay sao?"
Nhật Khốc quỷ nghe thế thì lòng thầm máy động, bản ý của hắn khi bắt Tiểu Huyền tuy không phải để dâng lên cho Long bảo chủ nhưng cuối cùng vẫn có ý nghĩ như tên Điếu Ngoa quỷ kia. Nguyên nhân thực ra là bởi bọn họ đều nhìn ra đứa bé này có căn cốt cực tốt, nếu được minh sư chỉ dạy, tiền đồ ngày sau ắt sẽ không thể lường trước được.
Tên Điếu Ngoa quỷ kia muốn dâng Tiểu Huyền lên cho Long phán quan chỉ là vì tiền đồ của mình, còn Nhật Khốc quỷ thì trong thời gian vừa qua đã nảy sinh tình cảm thân thiết với Tiểu Huyền, coi nó như con ruột, chỉ mong nó có được một nơi chốn tốt, động cơ của hai người tuy khác nhau nhưng mục đích thì không có gì khác biệt. Chỉ tiếc rằng trên giang hồ có biết bao người muốn giao hảo với Long phán quan mà không được, vậy mà chuyện tốt lớn bằng trời này được đưa tới trước mặt Tiểu Huyền thì nó lại chẳng coi ra gì, thực đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Nhật Khốc quỷ đang suy nghĩ đến thất thần, bỗng cảm thấy thân thuyền nhẹ bẫng, khi ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy người lái thuyền tung mình nhảy xuống sông làm nước bắn lên tung tóe, sau nháy mắt đã hoàn toàn chẳng thấy tung tích. Nơi đuôi thuyền đã bị đục một lỗ lớn, nước sông đang cuồn cuộn tràn vào.
Suốt dọc đường đi, Nhật Khốc quỷ vốn vẫn đề phòng tên lái thuyền này nhưng không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà gã vẫn dám làm loạn trên địa bàn của Cầm Thiên bảo. Hắn thân là kẻ đứng đầu Cầm Thiên lục quỷ, xưa nay chỉ có bọn hắn đi bắt nạt kẻ khác, không ngờ lần này nhất thời sơ suất bị người ta cho vào tròng nên không khỏi cả giận. Hắn bước mấy bước đi tới đuôi thuyền, nhưng chỉ thấy nước sông cuồn cuộn, nào có còn thấy bóng dáng tên lái thuyền kia... Mái chèo trên thuyền đã bị tên lái thuyền ném đi đâu mất, giờ lại đang thuận gió nên thuyền đi cực nhanh, không cách nào dừng lại được.
Tiểu Huyền luống cuống chân tay, vớ lấy một miếng ván thuyền vỡ để chặn lỗ thủng, nhưng làm sao mà chặn được, dòng chảy ở nơi này rất xiết, chẳng bao lâu sau nước đã ngập đến mắt cá chân. Tiểu Huyền lo lắng kêu to: "Thúc thúc mau đến giúp cháu với, thuyền bị thủng rồi, sắp chìm đến nơi rồi..."
Nhật Khốc quỷ kéo Tiểu Huyền lại, dịu giọng nói: "Tiểu Huyền đừng sợ, dù sao đây cũng không phải thuyền của chúng ta, nó chìm thì mặc nó thìm thôi!"
Tiểu Huyền nói: "Thúc thúc có biết bơi không? Cháu thì chẳng biết bơi đâu..."
Nhật Khốc quỷ khẽ lắc đầu, ánh mắt toát ra vẻ lạnh băng. "Yên tâm, chút chuyện nhỏ này chưa làm khó ta được." Tuy bề ngoài thì nói vậy nhưng Nhật Khốc quỷ thấy con thuyền đang ở giữa sông, cách hai bên bờ tới ba, bốn trượng, dù là một mình hắn cũng khó mà nhảy qua được, nếu mang theo Tiểu Huyền thì lại càng không cách nào để lên bờ bình an. Hắn chỉ tay về phía khúc sông hơi hẹp hơn ở cách đó mấy trượng. "Đợi đến đó rồi ta sẽ ôm ngươi nhảy lên bờ."
Tiểu Huyền cảm thấy yên tâm hơn một chút, nghĩ bụng với bản lĩnh của Nhật Khốc quỷ, nhất định sẽ bảo vệ được mình, lại nghĩ tới một câu tục ngữ, bèn cười tinh nghịch, nói: "Người lái thuyền đó chắc là một tên cường đạo, nhưng không biết vì cớ gì mà lại đi đục thuyền của mình như thế, tiền đi thuyền hắn cũng chẳng thu được mấy đồng cơ mà! Thật đúng là vừa mất phu nhân lại thiệt quân..." Nó chưa dứt lời, thân thuyền bất ngờ chấn động, suýt nữa hất cả hai người xuống sông. Thì ra con thuyền va phải một tảng đá ngầm, kể từ đó không đi vững được nữa, cứ lắc lư qua lại, thân thuyền phát ra những tiếng cót két không ngừng, chừng như sắp vỡ đến nơi. Nụ cười của Tiểu Huyền vẫn còn treo bên khóe miệng nhưng sắc mặt thì đã biến đổi hẳn. "Chẳng lẽ chúng ta đã tới cái ghềnh Tỏa Long chết tiệt kia rồi hay sao?"
Nhật Khốc quỷ sử ra phép thiên cân trụy giúp con thuyền phần nào vững vàng trở lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ thâm trầm. Nhìn lối hành sự của tên lái thuyền kia thì rõ ràng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thực chẳng rõ là kẻ nào đứng sau giật dây? Hiện giờ, con thuyền nhỏ càng lúc càng trôi nhanh giữa dòng nước xiết, mà tại nơi này, nước sông dường như đang cuộn trào sục sôi, giữa mặt sông đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy rộng tới một trượng. Giữa tiếng sóng nước dạt dào, xoáy nước kia tựa như cái miệng khổng lồ đang há rộng của một con quái vật dưới đáy sông, còn chiếc thuyền nhỏ thì không sao điều khiển được nữa, đang lao nhanh về phía miệng con quái vật...
Mà hiện giờ, con thuyền cách nơi gần bờ nhất cũng phải tới gần ba trượng.
Cho dù với định lực của Nhật Khốc quỷ, lúc này cũng không khỏi có chút hoang mang thất thố. Trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn thoáng lướt qua một tia suy nghĩ: Nếu bây giờ vứt bỏ Tiểu Huyền lại trên thuyền rồi ra sức nhảy, chưa chắc đã không thể nhảy đến bờ. Tuy thân thuyền không ngừng lắc lư, rất khó để có thể phát lực từ chân nhưng cho dù có kém một chút thì chỗ nước nông bên bờ cũng không làm khó được mình. Nhưng nếu làm như vậy, Tiểu Huyền ở lại trên thuyền sẽ chết chắc. Liệu hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặc Tiểu Huyền không?
Tình thế đang vô cùng khẩn cấp, không thể chậm trễ thêm nữa. Nhật Khốc quỷ mới thoáng do dự, con thuyền nhỏ đã chỉ còn cách vòng xoáy chưa đầy một trượng. Tiểu Huyền sợ đến nỗi mặt tái nhợt, ngay đến cặp mắt cũng không kịp nhắm lại, cứ thế mở trừng trừng nhìn con thuyền nhỏ lao về phía xoáy nước. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức tường nước dựng đứng, bên cạnh là những ngọn sóng dữ thét gào mang theo khí thế ghê người, Tiểu Huyền phải cắn chặt hai hàm răng mới có thể kìm nén không kêu lên thất thanh.
Khóe mắt liếc thấy thần thái của Tiểu Huyền, Nhật Khốc quỷ thầm hạ quyết tâm, hai tay ôm chặt lấy Tiểu Huyền rồi chạy đến đuôi thuyền, hít sâu một hơi, vận hết công lực toàn thân vào mũi bàn chân, giẫm mạnh xuống một cái. Thoạt nhìn thì tưởng như cú giẫm ấy mang theo thanh thế rất dữ dội nhưng thực ra hắn đã sử dụng xảo kình, lực đạo từ miếng ván thuyền dưới mũi bàn chân truyền ra khắp đuôi thuyền...
Lúc này, con thuyền nhỏ đã chạm tới xoáy nước, những tấm ván kiên cố bị dòng xoáy dữ dội cuốn lấy liền giống như tờ giấy mỏng manh, yếu ớt, vừa động vào là rách tan, chỉ loáng cái đã bị xé bung ra thành từng mảnh. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, một chân của Nhật Khốc quỷ đã giẫm xuống, công lực cả đời của hắn đều hội tụ vào đây, há có thể coi thường. Con thuyền nhỏ đó quả nhiên không chịu nổi luồng lực lớn này, thân thuyền rung mạnh, đuôi thuyền chìm xuống, nơi đầu thuyền vốn đã bị hút xuống dưới một nửa lại ló lên khỏi mặt nước, đến cuối cùng, cả con thuyền lao về phía trước, chui qua làn sóng dữ...
Tiểu Huyền cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, sau đó, cả thuyền và người đều chìm trong nước, tiếng kêu kinh hãi đã kìm nén suốt hồi lâu vừa mới thét ra được một nửa thì đã bị một ngụm nước sông đẩy ngược trở vào. Lúc này, nó thậm chí còn không thể hít thở. Nơi đáy lòng nó tràn ngập sự kinh hãi tột cùng, đôi tai không thể nghe thấy điều gì khác, giữa trời đất mênh mang dường như chỉ có tiếng gào rít của con yêu quái dưới đáy sông kia. Nó thầm nghĩ, lần này có lẽ phải chôn thân dưới đáy sông, giữa lúc thất vọng não nề, trong đầu nó bỗng lại nảy ra một suy nghĩ hoang đường: chẳng biết truyền thuyết về Long cung dưới đáy sông có phải là thực hay không... Sau đó, trước mắt nó lại bừng lên ánh sáng, nó thoáng cảm thấy yên tâm hơn rồi mới giật mình phát hiện toàn thân trên dưới đều giá lạnh, thì ra lúc này nó và Nhật Khốc quỷ đều đã ướt nhẹp rồi.
Con thuyền tuy đã ra ngoài xoáy nước nhưng trong thuyền nước đã tràn đầy, chừng như sắp chìm đến nơi. Nhật Khốc quỷ sợ phía trước còn có xoáy nước nữa, không dám chậm trễ, nhìn thấy ngay gần đó đã là bờ, bèn đề khí tung người nhảy mạnh, rốt cuộc đã ôm theo Tiểu Huyền nhảy tới được bờ sông. Mãi tới khi bàn chân chạm xuống đất, hắn mới dám cất tiếng thở phào từ tận đáy lòng.
Cho dù hắn đã trải đủ thăng trầm, tâm trí được mài giũa đến mức kiên cường vô hạn nhưng sau cơn nguy hiểm tột cùng vẫn hơi biến sắc mặt. Trước sau chẳng qua chỉ cách mấy cái búng tay, nhưng sự nguy hiểm bên trong thì quả thực cả đời này hắn mới gặp lần đầu. Đứng trước uy thế của trời đất, cho dù có là hạng cao thủ cấp bậc tông sư cũng chỉ có thể bó tay, bây giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp nạn, hắn bỗng giật mình phát giác nơi sống lưng mình, mồ hôi lạnh đã tuôn đầy.
Tiểu Huyền vừa mới trải qua cơn kinh hồn khiếp vía, lúc này chẳng nói được câu nào, chỉ biết ôm chặt lấy Nhật Khốc quỷ.
Nhật Khốc quỷ cố kìm nén nỗi kinh hãi trong lòng, gượng cười an ủi: "Tiểu Huyền yên tâm, thúc thúc sẽ không bỏ mặc ngươi đâu. Ngươi xem, chúng ta không phải đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?" Lời này vừa thốt ra, hắn mới nhớ lại với tính tình bạc bẽo của mình suốt những năm nay, vào lúc sinh tử quan đầu không ngờ lại không vứt bỏ Tiểu Huyền, bất tri bất giác đã coi nó như con ruột của mình vậy.
Cảm nhận được thằng bé đang ôm chặt lấy mình, toàn thân run rẩy, chẳng biết là vì lạnh hay vì sợ, nơi đáy lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp, rồi cảm xúc yêu thương trào lên, hắn càng ôm Tiểu Huyền chặt hơn.
Tiểu Huyền ngẩn ngơ nhìn dòng sông cuộn trào sóng nước, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Khi ngước mắt nhìn về hướng xa, lại thấy con thuyền vô chủ kia tuy đã va vào vách đá mấy lần, nghiêng hẳn qua một bên nhưng vẫn bị lá buồm căng gió kéo về hướng hạ du, vì thuận gió xuôi dòng nên tốc độ nhanh vô cùng. Mà phía trước đó không đầy nửa dặm chính là bến cảng của thành Phù Lăng, đang có rất nhiều thuyền bè đậu lại. Tiểu Huyền không kìm được kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nhật Khốc quỷ nhìn theo hướng ánh mắt Tiểu Huyền, thấy lúc này, mọi người trên bến cảng cũng đã phát hiện ra con thuyền nhỏ đó, liền vội vàng nhổ neo tránh đi. Nhưng bến cảng thì nhỏ mà thuyền thì nhiều, vốn đã chật chội, lúc này rất khó di chuyển. Một chiếc thuyền hoa có treo mấy lá cờ màu sắc sặc sỡ bên trên không kịp né tránh, chừng như sắp bị con thuyền nhỏ đâm vào. Con thuyền kia tuy nhỏ nhưng mang theo lực quán tính rất lớn, sau cú đâm này... e là chiếc thuyền hoa sẽ bị chìm ngay...
Tiểu Huyền vội đưa tay kéo vạt áo Nhật Khốc quỷ. "Thúc thúc mau đi cứu con thuyền kia đi!" Nó thấy Nhật Khốc quỷ có thể cứu mình thoát khỏi kiếp nạn ở ghềnh Tỏa Long nên hết sức tin tưởng vào võ công của hắn, bèn cất tiếng khẩn cầu.
Nếu là trước đây, với tính cách căm ghét thế tục của Nhật Khốc quỷ, hắn ắt sẽ chẳng xao động về một hồi thảm họa sắp xảy ra, nhưng lúc này hắn và Tiểu Huyền vừa thoát khỏi cơn đại nạn, đang cảm thấy trời cao chưa chắc đã không quan tâm đến mình, lại nghe Tiểu Huyền khẩn cầu tha thiết, lòng trắc ẩn liền trào lên. Tiếc rằng hiện giờ khoảng cách quá xa, hắn dù muốn ra tay cũng chẳng được. Khi định truyền âm nhắc nhở thì mới phát hiện vừa rồi chân nguyên tiêu hao quá độ, bây giờ khó có thể sử ra công lực, vậy nên chỉ biết cười gượng một tiếng, trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy hiếm khi xuất hiện.
Tiểu Huyền thấy con thuyền lúc này đã ở cách chỗ mình khá xa, cũng biết rằng Nhật Khốc quỷ chẳng thể làm gì được, chỉ là nhìn về hướng xa, thấy trên chiếc thuyền hoa dường như có mấy nữ tử đang thất kinh hồn vía bỏ chạy tứ tán, vì vậy tâm trạng nó lại càng nặng nề, những giọt nước mắt cố kìm nén khi gặp cơn nguy hiểm rốt cuộc đã tuôn rơi. "Đều tại cháu không tốt, tự dưng lại muốn ngồi thuyền, khiến bọn họ gặp tai bay vạ gió..." Tuy biết rõ chẳng có ích gì nhưng nó vẫn nôn nóng kêu to: "Mọi người mau chạy đi..."
"Lòng dạ ngươi tốt thật, chỉ là việc này thực sự không thể trách chúng ta." Trên khuôn mặt thoáng qua một tia hằn học, Nhật Khốc quỷ cất giọng lạnh lùng: "Cho dù phải xới tung thành Phù Lăng lên ba thước, ta cũng nhất định phải tìm ra tên lái thuyền kia, để xem xem là kẻ nào cả gan bày mưu hãm hại ta như vậy." Những lời này của hắn hoàn toàn không phải nói suông, bởi thành Phù Lăng chỉ cách Cầm Thiên bảo không đầy trăm dặm, mà các thế lực trong thành lại răm rắp nghe theo Cầm Thiên bảo, do đó đừng nói là tìm người, cho dù thật sự phải xới đất lên ba thước, chỉ e quan phủ cũng không dám làm khó.
Tiểu Huyền đang thầm lo cho những người ở trên chiếc thuyền kia, chợt nhìn thấy có một bóng người nhảy vọt lên cao từ chiếc thuyền bên cạnh rồi hạ xuống chiếc thuyền hoa đó. Vì khoảng cách quá xa nên nó không thể nhìn rõ dung mạo đối phương, chỉ thấy người này mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, trong tay có cầm một mái chèo gỗ mà y tiện tay chụp được, nhìn bộ dạng thì có vẻ như y muốn dùng chiếc mái chèo bình thường này để chặn con thuyền nhỏ kia lại.
Con thuyền nhỏ đang lao đi rất nhanh, lại xuôi theo dòng nước, lực đạo mang theo há lại chỉ có ngàn cân, người bình thường đều sợ né tránh không kịp, chẳng ngờ lại có người dám đứng ra vào lúc nguy nan thế này. Tiểu Huyền nhìn thấy hành động của người áo lam thì vừa kinh hãi vừa khâm phục, cặp mắt nhìn chằm chặp về phía người này, chỉ mong y có thể làm được hành động kinh người nào đó.
Cũng chẳng thấy y chuẩn bị gì, thân thể đã lao vọt đi, rồi hai chân móc vào thành lan can bên mép thuyền, giữ cho cơ thể gần như song song với mặt sông, chiếc mái chèo gỗ trong tay thì vung ra hòng chặn con thuyền nhỏ đang lao tới từ phía trước...
Vốn dĩ chiếc thuyền hoa phải cao hơn con thuyền nhỏ tới mấy thước, nếu đứng ở trên sàn thuyền thì khó có thể chặn con thuyền nhỏ kia, do đó người này mới nhảy ra ngoài, móc chân mình vào lan can rồi mặt đối mặt với con thuyền nhỏ. Về mặt chiến lược, làm vậy tuy rằng chính xác nhưng nếu chiếc mái chèo kia không thể chặn con thuyền nhỏ lại, chỉ e thân thể y sẽ bị ép thành tương thịt...
Nhìn thấy người áo lam mạo hiểm như vậy, trên bờ liên tiếp có những tiếng kêu kinh hãi. Tiểu Huyền cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, chỉ muốn ngoảnh đầu qua một bên để không phải nhìn thấy cảnh tượng máu thịt bầy nhầy sắp xảy đến.
Ai ngờ chiếc mái chèo gỗ trong tay người áo lam chỉ nhẹ nhàng vung một cái, con thuyền nhỏ đã lập tức dừng lại. Tiểu Huyền vừa thở phào một hơi, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vọng tới, thì ra chiếc mái chèo gỗ trong tay y không chịu nổi lực đạo quá mạnh từ con thuyền nhỏ nên đã gãy làm đôi, con thuyền nhỏ lại tiếp tục lao về hướng y và chiếc thuyền hoa...
Trái tim Tiểu Huyền bất giác thắt lại, bị con thuyền nhỏ chặn mất tầm nhìn nên nó chỉ nghĩ rằng người kia khó mà thoát được. Nhưng nó lại chợt nhìn thấy phần đầu của con thuyền nhỏ nhô lên cao, rồi cả con thuyền bay lên khỏi mặt nước, như thể bên dưới có một bàn tay vô hình đang nâng nó lên vậy. Kế đó, con thuyền nhỏ bay qua khoảng không phía trên chiếc thuyền hoa, rồi tà tà hạ xuống mặt sông, làm bắn lên những giọt nước cao tới cả trượng...
Mọi biến hóa đều xảy ra trong khoảnh khắc khiến người ta có cảm giác khó tin như đang xem một màn ảo thuật. Tiểu Huyền há hốc miệng, nhìn những giọt nước đang rơi xuống mặt sông với vẻ khó tin, sau đó mới nghe thấy một tiếng hú dài trong trẻo và tiếng hoan hô như sấm dậy của những người bên bờ sông. Đợi sau khi những giọt nước đã rơi xuống hết, người áo lam kia nhảy về phía bờ sông, khi thân thể còn ở giữa không trung đã ôm quyền đáp lễ với mọi người xung quanh một lượt. Giữa làn gió sông gào rít, bộ quần áo màu lam lất phất bay, còn y thì giống như một vị thần tiên, sau khoảnh khắc đã biến mất chẳng còn tung tích.
Khi ấy, Tiểu Huyền chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng đột nhiên trào dâng trong lòng, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại quá trình nguy hiểm tột độ đó, chỉ hận không thể đứng ra thay thế người áo lam kia. Nó cảm thấy trên đời này, phải là hạng người không sợ hiểm nguy, dám đứng ra cứu trăm họ trong cơn nước lửa như thế mới xứng với hai chữ "anh hùng". Tiếc rằng không thể làm quen, nó rầu rĩ nhìn về phía bờ sông, nơi đó mọi người đang sục sôi phấn khích, lớn tiếng chuyện trò, nhưng làm gì còn bóng dáng của vị anh hùng kia nữa...
Nhật Khốc quỷ ôm quyền nhìn về hướng người áo lam biến mất, ngầm cảm tạ cái ơn y trượng nghĩa ra tay, hồi lâu sau mới lẳng lặng buông tay xuống, khẽ cất tiếng thở dài. "Không biết người này có lai lịch thế nào? Thật không ngờ, trong thành Phù Lăng nhỏ bé này lại có tay cao thủ như vậy!"
Tiểu Huyền cũng cất một tiếng thở dài hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác. "Đây cũng là võ công sao? Cháu còn tưởng là trò ảo thuật cơ. Con thuyền nhỏ kia làm thế nào mà lại bay lên được vậy?"
"Đây tất nhiên là võ công!" Nhật Khốc quỷ lẩm bẩm. "Kết hợp cương nhu, di hoa tiếp mộc. Có thể di chuyển lực đạo nặng tới vạn cân qua bên cạnh trong thời gian ngắn như thế, bản thân lại không hề bị thương, đây không chỉ là võ công, còn là thứ võ công hàng đầu thiên hạ." Hắn có nhãn lực cao minh, vừa rồi lại nhìn thấy rõ ràng, người áo lam đó đầu tiên dùng mái chèo chặn bớt lực đạo của con thuyền nhỏ, sau khi mái chèo gãy liền lập tức vỗ song chưởng ra, rồi lại sử lực khiến đà lao về phía trước của con thuyền nhỏ biến thành lao lên trên, một hồi tai họa cứ thế tan biến trong vô hình. Người này sử lực xảo diệu, thân thủ tuyệt nhanh, hóa lực tài tình, ứng biến thần tốc, quả là một tay cao thủ thuộc hàng hiếm có trong thiên hạ. Nhưng chẳng rõ vì cớ gì mà y lại xuất hiện trong thành Phù Lăng này? Nhật Khốc quỷ lại nghĩ đến việc tên lái thuyền kia dám bày trò ám hại mình ngay tại địa bàn của Cầm Thiên bảo, bên trong đó quả thực có khá nhiều điểm đáng ngờ, rồi toàn thân hắn chợt chấn động, chẳng lẽ tay cao thủ này đến đây là vì Cầm Thiên bảo? Nhưng đối phương để lộ tung tích như thế rõ ràng là không hợp với lẽ thường, Nhật Khốc quỷ nhất thời chỉ biết trầm ngâm im lặng.
Tiểu Huyền dần bình tĩnh trở lại, bèn hỏi Nhật Khốc quỷ: "Võ công của người này so với thúc thúc thì sao?"
Nhật Khốc quỷ thoáng suy nghĩ rồi thành thực trả lời: "Tuy ta không biết lực đạo trên con thuyền đó mạnh đến thế nào, nhưng trong khoảnh khắc mái chèo gãy, người đó lập tức có thể hóa cương thành nhu, lấy xảo lực giải quyết vấn đề, bản lĩnh ứng biến như thế thực là hơn ta xa lắm." Dứt lời, hắn lại thở dài một tiếng, nhớ lại lúc người áo lam kia ra tay, thầm nhủ thiên hạ này rộng lớn, người tài nhiều không kể xiết, cho dù Long phán quan có đích thân tới đây thì chắc cũng chỉ làm được đến vậy mà thôi.
Thường ngày Nhật Khốc quỷ hành sự vẫn luôn kín tiếng, lần này vốn cũng không định dừng lại trong thành Phù Lăng, tránh để xảy ra những chuyện bất ngờ, nhưng bây giờ thuyền đã bị phá, hắn và Tiểu Huyền lại toàn thân ướt nhẹp, không thể không vào nghỉ tạm trong thành Phù Lăng, nhân tiện có thể đi điều tra lai lịch của tên lái thuyền và vị cao thủ kia. Hắn bèn nói với Tiểu Huyền: "Không phải ngươi muốn vào thành dạo chơi sao? Giờ chúng ta sẽ đi mua một ít quần áo, sau đó vào tửu lâu ăn một bữa thật ngon, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ đánh giá rất cao võ công của người áo lam kia, trong lòng lại càng khâm phục, gần như là sùng bái. Trước đây, tuy nó cũng học được một chút võ công từ chỗ cha nhưng dù thế nào cũng không ngờ được võ công luyện đến mức cao minh lại có thể lợi hại tới nhường này. Nó còn nhỏ tuổi, vốn cũng không mấy đặt nặng chuyện chính tà, thầm nghĩ nếu vị Long bảo chủ kia có thể dạy mình thứ võ công thần kỳ như vậy, tuy không thể bái ông ta làm cha nhưng bái ông ta làm thầy thì cũng là việc không tồi. Lúc này, nó lại muốn được gặp Cầm Thiên bảo chủ sớm một chút nên khi nghe Nhật Khốc quỷ nói vậy liền thoáng do dự. "Bây giờ cháu không đói lắm. Nơi này toàn là đồi núi, chắc hẳn thành trì cũng chẳng lớn lắm đâu."
Nhật Khốc quỷ nói: "Ngươi chớ có coi thường tòa thành Phù Lăng này. Nơi đây không những là một thành trì quan trọng của Cầm Thiên bảo, bên trong còn ngọa hổ tàng long, có rất nhiều cao thủ ẩn mình, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt một phen."
Tròng mắt hơi xoay chuyển, trong lòng Tiểu Huyền máy động, nghĩ bụng tuy cao thủ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi nhưng nếu có duyên, nói không chừng có thể gặp được người áo lam đó trong thành, thế là nó khẽ gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nhật Khốc quỷ nào biết những suy nghĩ trong lòng Tiểu Huyền, thấy nó có vẻ ngẩn ngơ thì tưởng rằng nó vẫn chưa hết kinh sợ nên cũng chẳng để vào lòng, trực tiếp ôm thằng bé đi về hướng thành Phù Lăng.
Bạc của Nhật Khốc quỷ đều để trên thuyền, may mà Cầm Thiên bảo có an bài rất nhiều chỗ tiếp ứng trong thành Phù Lăng, thế là hắn bèn dẫn Tiểu Huyền lần theo các ký hiệu ngầm được để lại trong thành, tìm đến một tòa phủ lớn.
Tòa phủ này gạch xanh ngói đỏ, trước cửa có hai con sư tử đá, trông rất khí phách, hiên ngang, chắc hẳn là thuộc về một gia đình giàu có trong thành Phù Lăng. Trên cặp đèn lồng đỏ treo trước cửa có viết một chữ "Lỗ" thật lớn. Nhật Khốc quỷ thường ngày hành sự bá đạo đã quen, chẳng buồn kêu người đi thông báo. Gã gia đinh coi cửa chỉ thấy hai mắt hoa lên, hóa ra Nhật Khốc quỷ đã thi triển thân pháp dẫn Tiểu Huyền xông thẳng vào. Kế đó, một đám gia đinh hầm hầm giận dữ, cầm gậy gộc đuổi theo bọn họ mà hô to gọi nhỏ, khiến Tiểu Huyền cất tiếng cười khanh khách.
Vừa đến giữa sân, một hán tử áo vàng có thân hình cao lớn như ngọn tháp sắt đã xông ra chặn bọn họ. Người này cầm một thanh kiếm màu xanh nhưng khuôn mặt còn xanh hơn màu của thanh kiếm đó mấy phần, vừa mở miệng đã nói ngay một câu tục tĩu: "Chó chết, kẻ nào dám tùy tiện xông vào Lỗ phủ?"
Nhật Khốc quỷ đột nhiên dừng bước. "Gọi Lỗ Tử Dương ra đây gặp ta!" Thấy hắn dừng lại, đám gia đinh đuổi theo phía sau cũng vội vàng dừng lại theo, nhưng những kẻ chạy sau cùng nhất thời không dừng kịp, cả một đám người liền va vào nhau ngã liểng xiểng.
Thì ra chủ nhân của tòa phủ đệ này tên gọi Lỗ Tử Dương, nhìn bề ngoài, thân phận chỉ là một phú hộ trong thành Phù Lăng, thực ra là một trong bốn vị hương chủ của Cầm Thiên bảo, chuyên phụ trách các sự vụ thuộc khu vực xung quanh thành Phù Lăng, nơi này trên thực tế cũng là một phân đà của Cầm Thiên bảo.
Hán tử áo vàng đó họ Phí, tên chỉ có một chữ Nguyên, vì vũ khí của hắn là một thanh bảo kiếm rèn bằng đồng thau có màu xanh biếc, do đó được người trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu "Bích Uyên kiếm". Ngoại hiệu nghe thì phong nhã nhưng con người hắn thực chẳng dính dáng tới sự phong nhã chút nào, thêm vào đó lại vừa đánh bạc với một đám huynh đệ, bị thua đến tối tăm mặt mũi, chợt nghe ngoài sân huyên náo thì nghĩ rằng có người đến gây sự, liền mang theo một bụng giận dữ ra ngoài. Nghe Nhật Khốc quỷ gọi thẳng tên của hương chủ, hắn cả giận, quát: "Lão quỷ ngươi chán sống rồi hay sao? Tên của Lỗ viên ngoại mà hạng như ngươi cũng tùy tiện gọi được à?"
Những năm nay, Nhật Khốc quỷ rất ít ra ngoài Cầm Thiên bảo, chỉ một vài người có địa vị rất cao trong bảo mới biết mặt hắn, vì vậy Phí Nguyên không biết hắn cũng là chuyện bình thường. Thường ngày hắn vẫn luôn tự xưng là quỷ, vậy nên nghe đối phương mắng mình là "lão quỷ" thì cũng không tức giận, chỉ hờ hững nói: "Ta sớm đã chán sống rồi đây, ngươi có cách gì giúp ta được không?"
Phí Nguyên nghe thấy thế liền ngẩn ra, hắn thân là cao thủ chỉ xếp sau Lỗ Tử Dương trong phân đà thành Phù Lăng của Cầm Thiên bảo, cũng coi như là từng trải việc đời, nhìn thấy Nhật Khốc quỷ có tướng mạo kỳ quái, tuy toàn thân ướt nhẹp nhưng lại không hề có vẻ nhếch nhác, vẫn tràn đầy khí thế, không những dám gọi thẳng tên của hương chủ, khẩu khí còn lớn đến mức có thể dọa người, thế là hắn cũng không dám đường đột, bèn cười giả lả, nói: "Tại hạ Bích Uyên kiếm Phí Nguyên, không biết phải xưng hô với các hạ thế nào? Tìm Lỗ viên ngoại có việc chi?" Hắn còn chưa biết đối phương có gốc gác thế nào, tất nhiên không thể tiết lộ thân phận của Lỗ Tử Dương, chỉ đành gọi là viên ngoại.
Tiểu Huyền thì lại biết rõ sự lợi hại của Nhật Khốc quỷ, thấy Phí Nguyên nói năng vô lễ thì sợ hắn rước họa vào thân, bèn cười hì hì rồi cung tay, nói: "Xin chào Phí huynh, mọi người đều là người một nhà cả, đừng nên làm tổn thương hòa khí!" Tuy nó chưa lần nào rời nhà đi xa nhưng trời sinh không sợ người lạ, lúc này học theo dáng vẻ của người lớn mà thi lễ trông cũng khá chững chạc, đường hoàng.
Phí Nguyên bị một tiếng "Phí huynh" làm cho lửa giận bùng lên, lập tức quát lớn: "Thằng tiểu quỷ ngươi ăn nói bậy bạ cái gì đấy, ai là người một nhà với ngươi?"
Tiểu Huyền vẫn tươi cười, nói: "Bây giờ có lẽ còn chưa phải, nhưng mấy ngày nữa e là sẽ khác rồi." Nó nói vậy cũng không tính là dối trá, nếu thật sự được Long phán quan thu làm đồ đệ, vậy sau này nó cũng là người của Cầm Thiên bảo rồi.
Phí Nguyên "hừ" lạnh một tiếng. "Thằng tiểu quỷ ngươi chớ có bày trò lừa gạt, có tin ta cắt lưỡi của ngươi xuống nhắm rượu ngay bay giờ không?"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên khiến cho tai Tiểu Huyền ong ong. "Thì ra là Khốc huynh đại giá quang lâm, Lỗ mỗ không nghênh đón từ xa, xin được thứ tội!" Một người ăn mặc theo lối thương nhân chừng hơn ba mươi tuổi chậm rãi đi ra, khom người vái một cái thật sâu với Nhật Khốc quỷ, tất nhiên chính là một trong bốn đại hương chủ của Cầm Thiên bảo, Lỗ Tử Dương.
Nhật Khốc quỷ khẽ gật đầu, cười hờ hững, nói: "Lỗ hương chủ bất tất phải đa lễ! Ta chẳng qua chỉ đi ngang qua thành Phù Lăng, tiện đường vào đây làm phiền ngài một chút." Trong Cầm Thiên bảo, đẳng cấp được phân chia rõ ràng, hiệu lệnh cực nghiêm. Nhật Khốc quỷ tuy không có chức vị gì nhưng là người đứng đầu Cầm Thiên lục quỷ, xét kĩ ra thì có thể tính là nhân vật xếp hàng thứ ba trong Cầm Thiên bảo, chỉ dưới Long phán quan và sư gia Ninh Hồi Phong. Do đó, Lỗ Tử Dương tuy thân là một trong bốn đại hương chủ nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ cung kính với hắn.
Lỗ Tử Dương cười rộ. "Khốc huynh khách sáo quá rồi! huynh là vị khách quý mà ta muốn mời còn không được ấy chứ!" Đoạn hắn trừng mắt nhìn Phí Nguyên. "Còn không mau nhận lỗi!"
Phí Nguyên nghe Lỗ Tử Dương gọi "lão quỷ" này là Khốc huynh, lại xem kĩ tướng mạo của đối phương thì làm gì có chuyện vẫn không biết hắn là ai! Nhật Khốc quỷ xưa nay vẫn luôn mừng giận thất thường, là nhân vật nổi tiếng khó dây trong Cầm Thiên bảo. Nghĩ đến việc vừa rồi mình nói năng vô lễ, nếu khiến tay ma đầu này oán hận thì thực chẳng phải chuyện chơi, hắn bèn vội vàng thu Bích Uyên kiếm, luôn miệng nói xin lỗi, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Thực ra Nhật Khốc quỷ cũng chẳng để tâm đến Phí Nguyên, chỉ khẽ cất tiếng dặn dò Tiểu Huyền: "Ngươi cứ ở đây đợi ta là được, ta vào trong thương lượng chút chuyện với Lỗ hương chủ, một lát nữa sẽ ra." Sau đó, hắn cùng Lỗ Tử Dương đi vào trong nhà. Đám gia đinh nhanh chóng tản đi, trong sân chỉ còn lại Tiểu Huyền và Phí Nguyên.
Phí Nguyên đổi sang vẻ mặt tươi tắn, cười nói với Tiểu Huyền: "Không biết tên họ của vị tiểu huynh đệ này là gì? Có phải là công tử của Khốc lão đại không?" Thân phận của Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên bảo vốn là điều bí mật, chẳng ai biết hắn tên họ là gì, đều xưng hô là Khốc lão đại.
Tiểu Huyền buồn chán không việc gì làm, bèn ngó nghiêng khắp sân. Nó không giống Nhật Khốc quỷ suốt ngày tự xưng là quỷ, vừa rồi bị Phí Nguyên gọi liền hai tiếng tiểu quỷ thì cảm thấy rất tức giận, lúc này bèn hậm hực nói: "Lão quỷ đó có tư cách gì mà đòi làm cha ta! Ta họ Dương."
Phí Nguyên bị nó bác lại một câu nhưng cũng không dám phát tác. Hắn thấy Tiểu Huyền không được khôi ngô cho lắm, thậm chí có thể nói là khá khó coi, vậy mà Nhật Khốc quỷ lại có vẻ vô cùng yêu quý nó, đoán chừng rất có lai lịch, vì vậy liền cố ý lấy lòng: "Thì ra là Dương huynh đệ! Ha ha, mọi người đều là người một nhà, Dương huynh đệ muốn chơi cái gì, ta sẽ sai người đi tìm về ngay." Vừa rồi hắn tức giận vì bị Tiểu Huyền gọi là Phí huynh, bây giờ lại chủ động gọi nó là Dương huynh đệ, thực khiến người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên trước ngạo mạn sau cung kính, trong lòng hết sức coi thường, vì vậy có ý trêu chọc hắn một phen: "Thanh kiếm đó của ngươi trông đẹp lắm, chi bằng hãy tặng cho ta chơi đi!"
Thanh Bích Uyên kiếm đó vốn là vũ khí thành danh của Phí Nguyên, hắn làm sao nỡ đưa cho Tiểu Huyền, đành cười gượng, nói: "Dương huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi, không thích hợp chơi thứ đồ nguy hiểm như vậy, hay là để ta đi tìm cho Dương huynh đệ một chiếc nỏ nhé?"
Tiểu Huyền kỵ nhất là bị người ta nói mình vẫn còn nhỏ tuổi, tròng mắt liền đảo qua đảo lại, ra vẻ nghiêm túc, nói: "Thanh kiếm đó của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, ta chẳng qua chỉ muốn xem xem nó có phải là thanh kiếm mà ta muốn tìm không thôi, như thế cũng coi như không phụ sự nhờ cậy của người ta."
Phí Nguyên tò mò hỏi: "Dương huynh đệ muốn tìm thanh kiếm thế nào? Là việc mà ai nhờ cậy?"
Tiểu Huyền cố ý tỏ ra thần bí. "Ta đã đồng ý với người ta là không nói ra chuyện này rồi. Có điều... khéo thật, nói không chừng đây cũng là ý trời."
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền khơi dậy sự tò mò. "Có gì mà khéo?"
Tiểu Huyền cười hì hì, nói: "Khéo là khéo ở chỗ ngươi cũng họ Phí. Ừm, ngươi có từng nghe cha mẹ ngươi nói ngươi còn có sáu vị huynh đệ, thúc bá không?"
Phí Nguyên không hiểu căn nguyên, nghĩ bụng mình chỉ có hai người là đường huynh, lấy đâu ra tận sáu vị huynh đệ, thúc bá, bèn lắc đầu, nói: "Chắc Dương huynh đệ đã nhận nhầm người rồi."
"Tiếc thật! Tiếc thật!" Tiểu Huyền thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Phí Nguyên truy hỏi: "Tiếc cái gì?"
Tiểu Huyền cười thần bí, nói: "Việc không liên quan tới ngươi, ta không thể nói ra được."
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền làm cho ngứa ngáy trong lòng. "Hảo huynh đệ, ngươi hãy kể cho ta nghe đi, ta đảm bảo sẽ không nói với bất cứ người nào khác."
"Không được, không được!" Tiểu Huyền vẫn ra sức lắc đầu. "Lần trước ta cũng nhận nhầm một người, rồi nói bí mật này cho hắn, kết quả là bị những người kia trách tội, hại ta phải tốn mất mười mấy lạng bạc mời bọn họ ăn một bữa cơm thịnh soạn mới xong việc."
Phí Nguyên lại càng cảm thấy khó hiểu. "Nhận nhầm người thì làm sao mà phải mời cơm? Tính cách của những người này cũng thật cổ quái!"
Tiểu Huyền gật đầu, nói: "Không sai, bọn họ chính là những người có tính cách cổ quái nhất trong võ lâm đấy! Nhưng nếu nói tới "Thải Kiếm môn" Phí gia ở Giang Nam, ai mà không biết đó là một thế gia danh kiếm quán tuyệt võ lâm..." Nói tới đây, nó đột nhiên đưa tay lên che miệng, làm ra vẻ như vừa lỡ lời.
Phí Nguyên vắt óc suy nghĩ mà vẫn chẳng nghĩ ra ở Giang Nam có môn phái nào gọi là "Thải Kiếm môn" không, bèn nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Có phải Dương huynh đệ đã nhớ nhầm rồi không, sao ta chưa từng nghe nói tới môn phái này?"
Tiểu Huyền thở phào một hơi, vẻ như vừa trút được gánh nặng trong lòng. "Đúng thế, đúng thế! Ta chỉ nói bừa thôi mà, ngươi đừng tin là thực." Nó biết mình càng nói như vậy, người ta sẽ càng tin tưởng.
Phí Nguyên vốn nghĩ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế này thì có thể biết được bí mật ghê gớm gì, nhưng thấy nó lúc đầu thì nói năng nghiêm túc, sau lại có vẻ đang giấu giấu giếm giếm điều gì đó, chỉ sợ chuyện này đúng là sự thực chẳng sai. Hắn đâu có biết rằng, Tiểu Huyền từ nhỏ đã hay kể chuyện cho lũ trẻ con trong vùng nghe, việc bịa chuyện đối với nó thực sự là dễ như lấy đồ trong túi. Hơn nữa, nó còn biết rõ tới chỗ nào thì nên dừng lại để khơi dậy sự tò mò của người ta, tới chỗ nào thì nên giấu sẵn phục bút cho sau này, do đó, ngay đến một tay giang hồ lão luyện như Phí Nguyên cũng không tránh được bị mắc bẫy của nó.
Phí Nguyên dằn lòng nói: "Dương huynh đệ hãy nói với ta đi mà! Ở đây ta có mười lạng bạc, Dương huynh đệ cứ nh