Các nữ hiệp của phái Nga Mi chỉ ậm ừ gật đầu rồi cáo từ chia nhau đi để kiếm Chu Chỉ Nhược.
Một lũ con gái vừa đi vừa mắng chửi đàn ông vô tình bạc nghĩa om sòm cả lên.
Thì ra cái mà Triệu Minh nắm trong tay đưa cho Vô Kỵ xem chỉ là mấy sợi tóc vàng thôi chứ không có gì lạ hết.
Vô Kỵ vừa trông thấy đã nhận ngay ra đó là tóc của Tạ Tốn.
Nên biết cách luyện công của Tạ Tốn khác hẳn với những người khác vì lý do bản chất cùng hình dáng của Sư Vương cũng khác người nốt. Vì thế sau tuổi trung niên, tóc dài của Sư Vương chuyển thành màu vàng chóe, khác hẳn màu tóc của người bên Tây Vự cả, nên Vô Kỵ vừa trông thấy đã nhận ra liền.
Chàng thấy Triệu Minh đã cắt được mấy sợi tóc của Tạ Tốn thì chắc nghĩa phụ của mình thế nào cũng bị nàng giam giữ rồi, bằng không nàng thể nào cũng biết chỗ của Tạ Tốn. Chàng coi Tạ Tốn y như thân sinh của mình vậy nên chàng vừa thấy mấy sợi tóc vàng đó liền coi trên thiên hạ không còn có việc gì quan trọng hơn là phải giải cứu ngay nghĩa phụ mình ra khỏi chốn hiểm nguy.
Chàng biết Triệu Minh đã cầm được trong tay mấy sợi tóc này rồi, nếu chàng còn tiếp tục làm lễ tơ hồng với Chu Chỉ Nhược thể nào nàng cũng tức giận mà bỏ đi giết Tạ Tốn ngay. Bỏ đi như vậy rất bất lợi cho chàng nhưng trước mặt quần hùng chàng không thể giảng giải cho Chu Chỉ Nhược hay được. Trong những thân khách dự tiệc ở đây, ngoài người của Minh Giáo và phái Võ Ðang ra thì ai ai cũng muốn giết cho được Tạ Tốn mới hả dạ. Họ chẳng để báo thù cho những người bị Tạ Tốn giết hại năm xưa thì cũng vì muốn cướp cho được thanh bảo đao Ðồ Long. Cho nên Vô Kỵ thấy Triệu Minh chạy đi, dù biết theo nàng chàng sẽ có lỗi rất lớn với Chu Chỉ Nhược, chàng vẫn quyết đuổi theo Triệu Minh vì rốt cuộc chàng vẫn coi tính mạng của nghĩa phụ là hơn.
Chàng vừa ra tới cửa lớn đã thấy Triệu Minh cố hết sức chạy cho thật nhanh, máu tươi trên vai nàng nhỏ dòng suốt dọc đường. Chàng hít hơi lấy sức nhảy luôn về phía trước mấy trượng, vượt qua đầu Triệu Minh và nói:
- Triệu cô nương, đừng có bắt ép tôi phải làm con người bất nghĩa để cho anh hùng thiên hạ thóa mạ.
Triệu Minh bị thương rất nặng, thoạt tiên còn nhịn hơi, cố chịu đựng mà chạy được một quãng như vậy, nay nghe Vô Kỵ nói như thế liền đáp:
- Ðại... ca...
Nàng mới nói được hai chữ đó thì chân khí đã tiết ra hết, không sao gắng gượng được nữa ngã nhào xuống đất liền.
Vô Kỵ vội cúi mình xuống đỡ nàng nói:
- Cô nương hãy cho tôi biết hiện giờ nghĩa phụ tôi đang ở đâu? !
Triệu Minh thều thào đáp:
- Ðại ca... mau... đem tôi... đi cứu Tạ lão tiền bối! Ði...tôi... sẽ... chỉ... đường cho...
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay nghĩa phụ tôi có bị nguy hiểm tới tính mạng không?
Triệu Minh vẫn thều thào như trước:
- Nghĩa phụ của... đại ca... bị lọt... vào... vào tay... Thành...Khôn...
Trương Vô Kỵ nghe hai chữ Thành Khôn, giật mình đánh thót một cái, hoảng sợ đến mất hết hồn vía.
Lúc này chàng đã biết ngày nọ trên Quang Minh Ðỉnh Thành Khôn giả bộ chết chứ không phải y chết thực. Chàng biết võ công của y rất cao siêu, người lại đa mưu lắm kế, hơn nữa y với Tạ Tốn lại có thâm thù rất lớn với nhau. Bây giờ Tạ Tốn lọt vào tay y, không cần nói cũng biết Kim Mao Sư Vương thế nào cũng bị nguy hiểm rồi.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Một mình.. đại ca... đi không...ăn thua gì đâu...nên gọi Dương Tiêu và mọi người... đi theo!
Nàng vừa nói vừa chỉ về hướng Tây.
Ðột nhiên nàng ngửa đầu về phía sau và ngất đi liền.
Vô Kỵ nghĩ đến lúc này nghĩa phụ mình đã lọt vào tay kẻ tử thù, chắc thế nào cũng bị đánh đập đau đớn khổ sở lắm nên lòng chàng nóng như lửa đốt. Chàng vội ẳm Triệu Minh lên, xé áo băng bó vết thương cho nàng rồi vẫy tay gọi một tên giáo đồ Minh Giáo đứng gần đó dặn bảo:
- Mi mau thưa với Dương tả sứ bảo tả hữu lập tức dẫn mọi người theo ta đi về phía Tây! Mi bảo ta có việc cần kíp lắm nghe!.
Tên giáo đồ vâng lời, chạy đi báo cáo ngay.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Ðến nhanh phút nào hay phút ấy, việc đời khó mà đoán trước được, chưa biết chừng chỉ đến chậm nửa khắc là không sao cứu kịp nghĩa phụ .
Nghĩ đoạn, chàng vội ẳm Triệu Minh, rảo cẳng chạy tới trước cổng thành, bảo tướng sĩ canh gác tại đó dắt cho chàng một con ngựa khỏe rồi phải thân lên, thúc ngựa chạy về phía Tây luôn.
Chàng phóng ngựa đi được mấy dặm thấy người của Triệu Minh cứ lạnh giá dần. Chàng vội nắm lấy huyệt mạch môn ở cánh tay nàng thử xem, thấy mạch của nàng ta đập rất yếu, chàng kinh hoảng vô cùng vội cởi mảnh áo băng bó ở trên vai nàng ra để xem vết thương. Chàng thấy đầu vai nàng có năm lỗ thủng do ngón tay đâm sâu tới tận xương. chung quanh vết thương đều bầm đen hết. Hiển nhiên nàng đã trúng phải chất độc cực mạnh.
Chàng kinh hãi và nghi ngờ thêm:
- Chu Chỉ Nhược là đệ tử phái Nga Mi tại sao lại biết sử dụng những võ công âm độc như thế này?
Thế võ của nàng rất ác độc và còn lợi hại hơn cả Diệt Tuyệt sư thái trước kia nữa. Như vậy ta thực không hiểu chút nào!
Chàng nhận thấy nếu không cấp cứu ngay, chất độc trong người tan ra Triệu Minh thế nào cũng chết liền.
Lúc này chàng đang mặc quần áo chú rể, có đem theo thuốc đâu, như vậy biết lấy gì để chữa Triệu Minh cho được.
Chàng suy nghĩ giây lát liền xuống ngựa, tay vẫn ẳm Triệu Minh chạy thẳng lên trên núi ở phía bên trái đường.
Lên tới nơi chàng đưa mắt tìm kiếm xem có thứ thảo dược nào khử được chất độc không. Nhưng tìm mãi cũng không thấy một vị thuốc nào để chữa cho Triệu Minh cả.
Chàng đang nóng lòng sốt ruột, trống ngực đập rất mạnh, đi qua hết ngọn núi này tới qua ngọn núi khác.
Bỗng nhiên chàng thấy một cây hoa nhỏ có bốn năm bông hoa nhỏ mầu hồng mọc cạnh một cái thác nước nhỏ. Hoa đó chính là một diệu dược khử độc.
Chàng mừng rỡ vô cùng, khẽ dặt Triệu Minh xuống, vượt qua hai khe núi rồi đi tới thác nước kia. Nhưng giữa lúc chàng đang cúi mình hái hoa thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng của một thiếu nữ quát lớn:
- Ngừng tay lại! Hãy ngừng tay lại!
Chàng liền quay đầu lại nhìn thấy có ba thiếu nữ đang đứng ở phía bên kia khe núi, một người dong dỏng cao, mình mặc quần áo đạo cô.
Chàng nhận ngay ra nàng ta là Tĩnh Tuệ, đệ tử của phái Nga Mi. Hai thiếu nữ mặc áo huyền kia cũng là đệ tử của phái Nga Mi nhưng chàng không biết tên họ của hai người ấy.
Chàng chỉ thấy Tĩnh Tuệ tay cầm trường kiếm, vẻ mặt giận dữ đang quát tháo:
- Trương Giáo Chủ ở đây làm gì thế!?
Vô Kỵ đưa tay chớp luôn một cái đã hái luôn được ba bông hoa. Chàng sợ chậm trễ sẽ không cứu được Triệu Minh.
Chàng vội bỏ luôn mấy bông hoa đó vào mồm nhai ngấu nghiến rồi ú ớ hỏi:
- Tĩnh Tuệ sư thái có mang theo Phật Quang khử độc đơn đi không?
Phật Quang khử độc đơn là khử độc thánh dược của phái Nga Mi công hiệu hơn mấy bông hoa đó rất nhiều. Ðệ tử của phái Nga Mi hạ sơn hành đạo, trong người lúc nào cũng đem theo vừa dùng để cứu người vừa để phòng thân.
Tĩnh Tuệ liền hỏi lại:
- Tôi có thì thế nào? Không thì sao?
- Triệu cô nương này đang trúng phải chất độc rất mạnh, xin sư thái bố thí cho ba viên linh đơn để cứu nàng ta thoát mạng.
Tĩnh Tuệ trợn ngược đôi lông mày lên quát lớn:
- Yêu nữ là hung thủ giết chết sư phụ tôi. Ðệ tử của phái Nga Mi, ai ai cũng hận y thị, chỉ muốn lột da và ăn thịt y thị mới hả giận. Hừ hừ, y thị trúng phải chất độc rất nặng đó là tội của y thị phải chết đến ni. Trương Giáo Chủ, tôi hỏi Giáo Chủ câu này: Ngày hôm nay là ngày đại mừng của trưởng môn chúng tôi với Giáo Chủ tại sao chỉ vì yêu nữ này đột nhiên tới nơi, mê hoặc Giáo Chủ, khiến Giáo Chủ aÜm nó rời khỏi lễ đường bỏ mặc trưởng môn của chúng tôi ở lại đó. Như vậy Giáo Chủ có còn coi phái Nga Mi chúng tôi ra gì đâu!?
Vô Kỵ lại cúi đầu vái chào lần nữa và nói tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái, việc cứu người rất quan trọng, quả thực tôi có điều khó nói khổ tâm riêng, mong sư thái lượng thứ cho. Lòng tôi yêu Chỉ Nhược đánh chết cũng không thay đổi, có trời đất chứng giám cho!
Tĩnh Tuệ nghe thấy chàng nói: "Việc cứu người rất quan trọng", nàng ta lại tưởng Vô Kỵ nói cứu Triệu Minh chứ có ngờ đâu câu đó chàng ám chỉ Tạ Tốn.
Cho nên nàng ta lại càng tức giận thêm, lớn tiếng trả lời:
- Lúc bấy giờ đang yên đang lành hẳn hoi chứ yêu nữ có bị thương gì đâu? Mà Giáo Chủ có muốn cứu y thị đi chăng nữa cũng phải chờ lễ t hồng với trưởng môn chúng tôi xong cũng chưa muộn mà. Hừ, Giáo Chủ chỉ được cái khéo nói nhưng lừa chúng tôi sao được!
Vô Kỵ biết đối phương hiểu lầm, và cứ dây dưa mãi, chất độc lan ra thế nào Triệu Minh cũng bị toi mạng. Vì vậy chàng không nói gì thêm với Tĩnh Tuệ, quay lại chỗ Triệu Minh, vén miếng vi lên xem thương thế rồi đắp mấy bông hoa đã nhai nát vào miệng vết thương rồi mới băng bó lại.
Chỉ vì nói chuyện với Tĩnh Tuệ, trì hoãn một chút mà vết thương của Triệu Minh càng đen và sưng thêm.
Chàng kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu Triệu Minh vì vết thương này mà chết, ta sẽ đau đớn biết bao. Vả lại nếu không có nàng, ta biết đi đâu để tìm nghĩa phụ cùng ác tặc Thành Khôn. Nhỡ nghĩa phụ ta bị Thành Khôn hạ độc thủ, ta không kịp ra tay cứu như vậy có phải là thành mối hận thiên cổ không!
Chàng vừa nghĩ vừa run rẩy dịt thuốc cho Triệu Minh. Bỗng nhiên chàng thấy sau ót có tiếng gió động và kiếm đâm tới. Chàng khẽ giơ tay trái lên, kéo một cái, ba ngón tay chàng đã đè nằm lên trên mũi kiếm, vừa đẩy vừa lướt đã hóa giải được thế kiếm của Tĩnh Tuệ rồi. Chàng gỡ thế kiếm đó, không hề quay đầu lại nhìn chút nào, chỉ nghe tiếng gió động mà ra tay, đủ thấy võ công chàng đã luyện tới mức xuất quỷ nhập thần như thế nào.
Tĩnh Tuệ thấy thế kiếm lợi hại mà đối phương chỉ dùng ba ngón tay đã hóa giải được liền, định ra tay tấn công lần nữa, ngờ đâu sức dư của thế hóa giải của đối phương vẫn chưa hết nên người nàng bị đẩy lui về phía sau ba bước lảo đảo suýt ngã.
Nàng vừa kinh hãi vừa tức giận, biết mình không địch nổi Vô Kỵ, nhưng việc ngày hôm nay nhục nhã quá, không sao nhijn nổi.
Triệu Minh ở trước mặt lại là kẻ thù đã giết chết sư phụ nàng.
Các đệ tử phái Nga Mi đã thề độc thế nào cũng giết chết cho được Triệu Minh. Bây giờ thấy kẻ thù bị thương, nằm mê man bất tỉnh trước mặt nàng chỉ cần làm thế nào để Vô Kỵ không ra tay cứu chữa nàng kia kịp, khỏi cần dùng đao kiếm cũng báo được thù.
Vì vậy nàng mới lên tiếng nói tiếp:
- Kha sư muội, Ðu sư muội, chúng ta cùng tiến lên đi!
Hai thiếu nữ áo huyền liền rút trường kiếm ra khỏi bao, cùng tấn công Vô Kỵ tức thì. Vô Kỵ gượng cười hỏi:
- Ba vị với tôi không thù oán gì cả, ba vị hà tất cứ phải bắt ép tôi mãi như thế làm gì?
Chàng vừa nói vừa phẩy tay trái, dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra gặp thế nào gỡ thế ấy, hóa giải thế kiếm của ba người một cách dễ dàng, còn tay phải của chàng tiếp tục rịt thuốc vào vết thương cho Triệu Minh.
Bọn Tĩnh Tuệ ba người quây quần bên cạnh chàng mà tấn công như vũ bão, nhưng tha hảồ cho họ ra tay nhanh đến đâu cũng không sao đâm trúng được vào vạt áo của đối thủ.
Họ thấy tấn công Vô Kỵ không ăn thua gì, Tĩnh Tuệ liền quát lớn một tiếng, xoay mũi kiếm lại đâm luôn vào mình Triệu Minh đang nằm ở dưới đất.
Vô Kỵ thấy vậy kêu "hự" một tiếng dùng ngón tay giữa búng một cái, kêu đến "coong" một tiếng.
Tĩnh Tuệ liền cảm thấy hổ khẩu tay đau nhứcả, thanh kiếm ở trong tay bị bắn tung lên trên trời kêu "cắc" một tiếng, gãy làm đôi, ri xuống đất cách xa Vô Kỵ chừng hơn trượng.
Tĩnh Tuệ mất khí giới, liền dùng ngón tay chằm tử huyệt ở phía sau lưng Vô Kỵ điểm luôn.
Vô Kỵ thấy nàng ta hạ độc thủ, trong lòng bực mình nghĩ thầm:
- Ngươi cản trở ta cứu người lại định ra tay đánh chết ta nữa ư?
Nghĩ đoạn chàng xoay tay trái, dùng hai ngón tay nắm ngay lấy cổ tay của nàng ta rồi giật mạnh một cái.
Tĩnh Tuệ bị bắn tung ra ngoài xa, té lăn xuống đất liền. Hai nữ ni kia thấy sư tỷ của mình bị đánh bại liên tiếp, hoảng sợ đến không dám tiến lên tấn công tiếp nữa. Vô Kỵ rịt xong thuốc cho Triệu Minh thấy hơi thở của nàng ta còn yếu ớt và nhất là quầng đen ở xung quanh vết thương càng lúc càng lan rộng ra nên chàng biết thứ hoa này không đủ sức giải chất độc trong người nàng.
Chàng bèn quay lại nói với Tĩnh Tuệ sư thái tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái là đệ tử cửa Phật, bao giờ cũng để lòng từ bi lên trên hết, xin sư thái ban cho ba viên thuốc , Vô Kỵ tôi sữa suốt đời cám ơn vô cùng!
Tĩnh Tuệ giận dữ đáp:
- Giáo Chủ cứu yêu nữ này thoát chết nó sẽ là đại thù địch của phái Nga Mi chúng tôi. Từ giờ trở đi, Chu trưởng môn với Giáo Chủ ân đoạn nghĩa tuyệt không có cách gì cứu vãn được nữa!
Thiếu nữ họ Du cứ muốn khuyên Vô Kỵ vài lời, nhưng thấy sư tỷ mình cạnh đó, nàng không dám lên tiếng.
Lúc này nàng không nhởn được nữa, đánh bạo xen lời nói:
- Trương Giáo Chủ với Chu sư tỷ cứ thương yêu nhau như thế có hơn không, hà tất phải vì con yêu nữ này mà cứ thế.. cứ thế... Thôi Giáo Chủ nên quay trở về ngay, cùng Chu sư tỷ ...
Nàng chỉ nói được có mấy câu đó mà mặt đỏ bừng không sao nói tiếp được nữa.
Vô Kỵ thấy cô bé ấy ăn nói như vậy, tuy không hiểu hết ý nhưng thấy vẻ mặt nàng ta rất thành tâm, trong lòng cũng hơi cảm động vội đáp:
- Cám ơn cô nương nhưng tôi không thể nào trông thấy Triệu cô nương sắp chết mà không ra tay cứu được!
Lúc ấy chàng thấy vết thương của Triệu Minh càng ngày càng đen liền nói tiếp:
- Cô nương, cô làm ơn bố thí cho tôi ba viên thuốc Phật Quang khử độc đơn đi! Trương Vô Kỵ tôi thế nào cũng báo đền cô nương rất hậu!. Thiếu nữ họ Ðu thấy chàng khẩn khoản như vậy, động lòng thương định móc túi lấy ba viên thuốc, nhưng khi nàng trông thấy Tĩnh Tuệ mặt lộ sát khí, trong lòng lại hoảng sợ, tay cầm thuốc rồi mà vẫn không dám rút ra khỏi túi.
Tĩnh Tuệ liền quát lớn:
- Du sư muội đã quên mối thù lớn của ân sư rồi hay sao? Nếu sư muội mà tặng đơn dược cho y, sư tỷ sẽ đánh chết sư muội ngay tại chỗ liền!
Vô Kỵ nổi giận quát lớn:
- Cô nương không tặng cho người ta thì thôi, hà tất phải ngăn cản như thế!
Tĩnh Tuệ rất sợ võ công của Vô Kỵ vội giơ hai chưởng lên trước ngực rồi cứ lui bước một, mồm thì kêu gọi hai người sư muội kia rằng:
- Kha sư muội, Du sư muội, chúng ta đi thôi!
Nàng ta tỏ vẻ khiếp sợ, định đào tẩu, nhưng chính vì thế mà khiến cho Vô Kỵ nẩy lòng ra tay cướp thuốc.
Chàng trợn ngược đôi lông mày lên và nói tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái, tôi cần cứu người trên hết, nếu sư thái không tặng thì đừng trách tại hạ vô lễ!
Nói xong, chàng tiến tới gần Tĩnh Tuệ.
Tĩnh Tuệ giơ chưởng lên một cái, chưởng phải ở dưới chưởng trái xuyên qua chằm mặt chàng tấn công luôn.
Vô Kỵ khẽ né mình sang bên, chờ chưởng của nàng ta đánh lướt qua má của mình rồi mới đột nhiên giơ tay lên trên điểm luôn vào yếu huyệt ở vai trái nàng ta.
Tĩnh Tuệ thấy nửa người trên bị kiềm chế vội phải chân phải lên đá.
Vô Kỵ để mặc cho chân nàng đá trúng vào đùi mình, không tránh né gì cả. Trái lại chàng dùng nội lực phản công lại sức mạnh của đối phương.
Tĩnh Tuệ liền cảm thấy yếu huyệt bên chân phải có luồng hơi nóng truyền vào làm cho toàn thân tê tái không sao cử động được.
Thiếu nữ họ Du liền van lơn:
- Xin Trương Giáo Chủ đừng...đừng đả thương sư tỷ nữa!
Vô Kỵ đáp:
- Tôi không đả thương cô ta đâu, mong cô nương lấy đơn dược trong túi ra tặng cho tôi đi!
Tĩnh Tuệ liền quát lớn:
- Du sư muội, đệ tử của phái Nga Mi chúng ta thà chết chứ không khuất phục! Ngươi cứ thử động đến ta xem!
Vô Kỵ thấy thiếu nữ nọ do dự mà lúc này Triệu Minh lại sắp chết đến nơi chàng không còn nghĩ đến tục lệ nam nữ thụ thụ bất thân liền thò tay vào trong túi của Tĩnh Tuệ móc linh đơn ra.
Tĩnh Tuệ liền nhổ luôn một đống nước bọt vào mặt chàng, chàng vội quay đầu né tránh tay chàng đã lấy được ba cái lọ sứ nhỏ ra rồi.
Giữa lúc ấy thiếu nữ họ Kha múa kiếm đâm vào sau lưng chàng.
Vô Kỵ né người tránh, nhưng thế kiếm của nàng ta rất mạnh chàng chỉ sợ nàng ta không kịp kìm lại có thể đâm luôn vào Tĩnh Tuệ thôi.
Chàng vội đưa tay phải lôi kéo một cái, đẩy mũi kiếm của nàng ta sang bên.
Nhưng ba lọ thuốc ở tay phải của chàng đã vô ý đụng phải miếng xương tỳ bà ở vai trái Tĩnh Tuệ.
Chàng giật mình kinh hãi vội thu tay lại, không dám nhìn mặt Tĩnh Tuệ nữa.
Chàng vội mở nút ba lọ thuốc đó ra xem lọ nào là thuốc giải độc, lấy luôn ra ba viên bỏ vào mồm nhai nát, mớm một nửa vào mồm Triệu Minh còn một nửa thì đắp lên vai nàng.
Xong đâu đấy chàng nghĩ thầm:
- Nàng trúng độc nặng như vậy, chỉ sợ ba viên thuốc này không đủ cứu chữa thôi .
Nên chàng bỏ luôn cả ba lọ vào túi nói:
- Xin lỗi nhé!
Rồi chàng giải huyệt cho Tĩnh Tuệ và ẳm Triệu Minh chạy về phía tây.
Mới chạy được mấy bước chàng đã nghe tiếng thiếu nữ họ Du thất thanh:
- Sư tỷ chớ nên...
Vô Kỵ quay đầu lại nhìn đã thấy một luồng sáng xanh lấp loáng, mới hay Tĩnh Tuệ đã cầm kiếm bằng tay trái giơ lên tự chém vào miếng xương tỳ bà của mình.
Chỉ thoáng cái máu tươi đã phun ra đầy đất.
Người Tĩnh Tuệ loạng choạng nhưng nàng không té ngã liền.
Chàng cả kinh biết vừa rồi mình chỉ sơ ý chạm phải người nàng một chút mà nàng đã cho là bị sỉ nhục tự chém vai như vậy rôi.
Chàng nhanh tay điểm luôn bẩy tám yếu huyệt của Tĩnh Tuệ để cho máu khỏi tuôn ra nữa.
Tĩnh Tuệ quát tháo:
- Ma giáo ác tặc bước đi ngay!
Ðang lúc đó ở đằng xa có tiếng còi kêu liên tiếp.
Thiếu nữ họ Kha cũng lấy một cái còi trúc ra để thổi trả lời những tiếng còi kia.
Vô Kỵ biết đó là những ám hiệu gọi nhau của phái Nga Mi nên chàng quay đầu lại nhìn đã thấy bẩy tám người phải thân lại.
Chàng nghĩ thầm:
- Người tiếp viện của phái Nga Mi đã tới, chắc Tĩnh Tuệ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa đâu. Nhưng nếu ta ở lại đây gặp lũ thiếu nữ này lại càng phiền phức thêm .
Nghĩ đoạn chàng liền ãm Triệu Minh quay người chạy như bay. thiếu nữ họ Kha không dám đuổi theo chàng. Chàng sợ gặp phải các đệ tử phái Nga Mi nên cứ chạy đường tắt chứ không dám theo đại lộ. Chàng chạy được hơn ba mươi dặm thì bỗng nghe thấy tiếng Triệu Minh kêu "hự, hự" hai tiếng.
Nàng đã tỉnh lại khẽ hỏi:
- Tôi... tôi còn sống đấy à?
Vô Kỵ thấy thuốc giải độc có công hiệu trong lòng hớn hở vừa cười vừa hỏi:
- Hiền muội thấy sao?
Triệu Minh đáp:
- Tôi chỉ thấy trên vai ngứa lắm. Hà! Môn võ công này của Chu cô nương lợi hại thực!
Vô Kỵ khẽ đặt nàng xuống xem lại vết thương thấy khoảng đen đã nhạt dần và mạch của nàng cũng đã đập mạnh hơn trước nhiều. Chàng ngắm nhìn nàng giây lát biết đơn dược này không đủ sức hút hết chất độc trong người nàng ta liền cúi đầu dùng mồm hút chất độc ra cho nàng. Chàng vừa hút vừa nhổ, thấy chất độc đó tanh hôi khôn tả, muốn buồn nôn buồn mửa liền.
Triệu Minh thấy chàng thương mình như vậy giơ tay lên vuốt tóc chàng, thở dài nói:
- Vô Kỵ đại ca đã nghĩ ra nguyên ủy của nó chưa?
Vô Kỵ hút hết chất độc cho Triệu Minh xong vội đi tới cạnh suối súc miệng rồi mới quay lại ngồi xuống cạnh nàng và hỏi:
- Nguyên ủy gì thế?
Triệu Minh đáp:
- Chu cô nương là đệ tử một danh môn chính phái, tại sao lại biết những võ công tà đạo âm độc như thế?
- Tôi cũng ngạc nhiên lắm, không hiểu ai đã dạy cho nàng những pho võ công tà môn như vậy?
- Chắc lại tiểu tặc nào của Ma Giáo dạy nàng chứ còn ai vào đây nữa?
Ma đầu trong Ma Giáo tuy nhiều thật, nhưng không ai biết thứ võ công ấy cả. Chỉ có Thanh Dực Bức Vương hút máu người và Vô Kỵ hút máu độc hộ người là hơi giống nhau thôi.
- Ngày hôm nay tôi làm ngăn trở cả cuộc động phòng hoa trúc của đại ca, chẳng hay đại ca có trách cứ tôi không?
Không hiểu sao lúc này Vô Kỵ trong lòng cảm thấy hoan hỷ, ngoài sự lo âu về Tạ Tốn ra chàng cảm thấy còn dễ chịu hơn lúc đang làm lễ tơ hồng với Chu Chỉ Nhược. Nhưng chàng thừa nhận là bằng để cho Triệu Minh phá đám cuộc hôn nhân như thế thì chàng không dám thừa nhận nên chàng đành phải trả lời Triệu Minh:
- Tất nhiên tôi phải trách cứ hiền muội chứ. Sau này khi nào cô nương làm lễ tơ hồng với một phò mã nào, lúc ấy tôi thế nào cũng đến phá bĩnh một phen chứ không khi nào để cho cô nương được bình yên làm cô dâu đâu!
Triệu Minh mặt đang nhợt nhạt bỗng xấu hổ, đỏ bừng lên ngượng ngùng đáp:
- Ðại ca đến phá bĩnh tôi sẽ dùng kiếm đâm chết đại ca liền!
Vô Kỵ bỗng thở dài một tiếng tỏ ra rầu rộ nhưng không nói năng gì cả.
Triệu Minh thấy vậy vội hỏi:
- Tại sao đại ca lại thở dài như thế?
- Không biết vị phò mã nào tu tâm tích đức các kiếp trước mà kiếp này lại có phúc được kết hôn với cô em của tôi như vậy!
- Bây giờ đại ca bắt đầu tu tâm tích đức cũng chưa muộn mà!
Vô Kỵ nghe nói mình đáng thót một cái vội hỏi:
- Hiền muội nói gì thế?
Triệu Minh mặt đỏ bừng chỉ cúi đầu xuống chứ không sao trả lời được.
Nói đến đây cả hai không tiện nói tiếp.
Nghĩ ngợi giây lát Vô Kỵ lại tiếp tục rịt thuốc cho Triệu Minh rồi ãm nàng lên đi về phía tây. Triệu Minh tựa đầu vào vai chàng, má nàng áp sát má chàng.
Mũi chàng liền ngửi thấy mùi phấn vừa thảm vừa ngọt, tay lại ôm thân hình mềm mại của nàng.
Chàng không thể cầm lòng được bỗng cảm thấy thần trí hồn phách đang như bay bổng lơ lửng trên không vậy.
Nếu không phải vì việc đi cứu Tạ Tốn thì có lẽ chàng chỉ đi từng bước một, quanh quẩn ở trong rừng núi này suốt năm suốt tháng.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã đi tới một thị trấn nhỏ. Vì Triệu Minh hãy còn rất yếu ớt không sao cưỡi được ngựa như thường được nên Vô Kỵ chỉ mua một con ngựa để hai người cùng cưỡi chung.
Ði như vậy năm ngày sau mới tới biên giới tỉnh Hà Nam.
Ngày hôm đó hai người đang đi bỗng thấy đằng trước cát bụi bay tung, hơn một trăm người đang cưỡi ngựa phóng tới, người nào người nấy đều mặc giáp trụ.
Vô Kỵ nhận ngay họ chính là quân lính Mông Cổ nên vội tránh sang bên để bọn người đó đi qua.
Bọn lính Mông Cổ thấy Vô Kỵ ăn mặc lịch sự, trong lòng lại ẳm một thiếu nữ nên chúng không để ý tới mà cứ phóng như bay đi qua chàng.
Hơn trăm kỵ binh ấy vừa đi qua thì cách sau chúng chục trượng lại có một đội kỵ binh nữa. Nhưng đội kỵ binh này không được chỉnh tề như đội trướcả, kẻ đi trước , người đi sau, chỗ thì tụm năm tụm ba, chỗ lại thưa thớt chỉ có một hai người.
Vô Kỵ liếc mắt nhìn liền kêu khổ thầm chỉ mong chúng không nhận ra mình.
Thì ra chàng đã trông thấy thần tiễn bát hùng, bộ hạ của Triệu Minh cũng có mặt trong đội kỵ binh này. Không phải chàng sợ gì chúng, nhưng chàng không muốn dây dưa sinh sự làm mất thời gian của mình.
Bọn người đó chỉ có hơn hai mươi người, khi chúng đi qua cạnh hai người vì Vô Kỵ với Triệu Minh cùng quay mặt đi nên thần tiễn bát hùng không hay biết hai người là ai cả.
Chờ cho bọn người đó qua rồi, Vô Kỵ mới quay đầu lại nhìn đang định đi tiếp thì bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa kêu "lộp cộp" rất lạ là chỉ thoáng cái đã thấy ba người cưỡi ngựa nhanh như điện chớp phải tới.
Ba con ngựa cùng phải tới đó, con đi giữa màu trắng, người cưỡi nó mặc áo cẩm bào đội mão vàng, tay cầm roi dài. Còn hai người kia không phải ai xa lạ mà chính là Lộc Trượng Khách và Hạt Bút Ông.
Vô Kỵ đang định quay người đi thì Lộc Trượng Khách đã trông thấy chàng liền vội lớn tiếng kêu gọi:
- Quận chúa nương nương chớ lo âu, kẻ cứu giá đã tới đây.
Hạt Bút Ông hú lên một tiếng hú thật dài. tiếng hú đó vọng đi rất xa. Bọn thần tiễn bát hùng nghe tiếng hú đó đều quay ngựa lại liền.
Thế là Vô Kỵ bị bao vây ngay ở giữa, chàng ngẩn người ra đưa mắt nhìn Triệu Minh vẻ mặt muốn nói rằng: "Cô thật khéo sắp đặt, phục binh để vây bắt tôi phải không? "
Nhưng chàng thấy mặt Triệu Minh cũng tỏ vẻ lo âu như mình nên chàng mới biết là mình trách lầm, trong lòng liền thấy khoan khoái vô cùng.
Chàng chỉ cần biết Triệu Minh không định ám hại mình thì dù hoàn cảnh có nguy hiểm đến đâu chàng cũng không sợ, vẫn có thể đối phó được hết.
Chàng đang suy nghĩ thì nghe Triệu Minh đã lên tiếng hỏi bọn người Mông Cổ mặc áo bào rằng:
- Ðại ca, không ngờ lại gặp được đại ca ở đây, cha có mạnh giỏi không?
Vô Kỵ nghe thấy nàng gọi người đó là đại ca mới để ý nhìn chàng thanh niên cưỡi con ngựa trắng.
Chàng nhận ra đó chính là Khố Khố Ðặc Mục Nhộ, anh ruột của Triệu Minh, tên Hán là Vương Bảo Bảo.
Vô Kỵ đã gặp y hai lần nhưng chàng chỉ chăm chú tới Huyền Minh nhị lão chứ không lưu tâm lắm đến chàng thanh niên võ công không được cao siêu này.
Vương Bảo Bảo vừa trông thấy em gái mình vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.
Còn Vô Kỵ thì y không nhận ra nên y cau mày hỏi:
- Cô em.. cô em...
- Ðại ca, em bị kẻ địch ám toán, trên người bị độc thương may được Trương công tử đây ra tay cứu viện, bằng không ngày hôm nay không được trông thấy mặt đại ca nữa.
Lộc Trượng Khách liền rỉ tai nói cho Vương Bảo Bảo:
- Thưa Tiểu Vương Gia, người này chính là Trương Vô Kỵ, Giáo Chủ của Ma Giáo đấy!
Vương Bảo Bảo nghe tiếng Vô Kỵ đã lâu, bây giờ y lại tưởng Triệu Minh bị chàng kiềm chế bắt ép phải nói với mình như vậy chứ sự thực không phải được Vô Kỵ ra tay cứu giúp nên y giơ tay lên phẩy một cái Huyền Minh nhị lão đã phải thân tới trước mặt Vô Kỵ, cách chừng năm thước.
Ðồng thời bốn người trong bọn thần tiễn bát hùng giương cung lên nhằm sau lưng Vô Kỵ mà bắn.
Vương Bảo Bảo liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Trương Giáo Chủ, các hạ là Giáo Chủ một giáo phái, là hào kiệt khét tiếng võ lâm, sao hà hiếp xá muội, một thiếu nữ yếu ớt như vậy. Chẳng lẽ Giáo Chủ không sợ người ta chê cười cho hay sao?
- Biết điều thì bỏ em tôi xuống ngay! Ngày hôm nay tôi sẽ tha chết cho!
Triệu Minh nghe thấy Vương Bảo Bảo nói như vậy vội đỡ lời:
- Sao đại ca lại nói như thế? Trương công tử có n với tiểu muội thực, tại sao đại ca lại nói hai chữ hà hiếp làm chi?
Vương Bảo Bảo lại càng tin em mình bị bắt ép phải nói ra như vậy, nên lớn tiếng nói tiếp:
- Trương Giáo Chủ võ công cao cường đến đâu cũng khó mà địch nổi bốn tay, mau mau buông em gái tôi ra. Ngày hôm nay chúng ta hai bên không xâm phạm nhau. Vương Bảo Bảo này là người rất biết giữ chữ tờn chứ không phải như những kẻ khác đâu. Trương Giáo Chủ đừng có nghi ngờ gì nữa!
Vô Kỵ nghe nói nghĩ thầm:
- Vết thương của Triệu cô nương rất nặng, theo ta đi xa ngàn dặm như vậy khó mà lành mạnh được. Bây giờ đã gặp được anh nàng ở nơi đây, ta để cho nàng theo người anh về thì hơn. Tất nhiên nàng về tới Vương phủ thế nào chả có danh y cứu chữa cho, vậy còn hơn là bắt nàng đi theo mình như vậy hay sao!
Nghĩ đoạn chàng liền nói với Triệu Minh:
- Triệu cô nương, lệnh huynh định đón cô nương về đấy. Chúng ta chia tay ở đây vậy, cô nương chỉ cần cho tôi biết hiện giờ nghĩa phụ tôi ở đâu là tôi tự biết đi cứu ngay. Một ngày kia chúng ta sẽ tái ngộ với nhau!
Nói tới đây chàng cũng rầu rĩ thầm, biết rõ mình với nàng là người Hán Mông khác nhau, lại còn là quân với dân nữa. Hơn nữa hai bên đang có thù oán thì làm sao mà kết hợp với nhau được. Tuy vậy trước khi chia tay chàng cũng tỏ ra quyến luyến.
Không ngờ Triệu Minh nói ngay:
- Suốt dọc đường sở dĩ tôi không nói rõ Tạ đại hiệp hiện giở ở đâu cho đại ca hay là vì tôi có thâm ý riêng. Tôi chỉ nhận lời đưa đại ca đi tìm kiếm Tạ đại hiệp chứ tôi có nhận lời nói cho đại ca biết đâu!
Vô Kỵ nghe nói ngẩn người ra giây lát rồi đáp:
- Vết thương của cô nương rất nặng, cứ theo tôi đi đây đi đó như vậy, thật không tiện chút nào. Chi bằng cô nương hãy cùng lệnh huynh trở về kinh đô trước thì hơn!
Triệu Minh có vẻ ương ngạnh nói:
- Nếu đại ca bỏ rơi tôi thì đại ca không biết được chỗ Tạ đại hiệp đâu! Mấy ngày hôm nay tôi đã lành mạnh dần. Ði dường như vậy lại thấy khỏe hơn, nếu bây giờ bắt tôi trở về Vương phủ thì có lẽ tôi buồn đến chết mất.
Vô Kỵ liền nói với Vương Bảo Bảo:
- Tiểu Vương Gia làm ơn khuyên lệnh muội đi!
Vương Bảo Bảo nghe nói ngạc nhiên vô cùng nhưng y vẫn hiểu lầm và đáp:
- Hì, hì! Giả bộ đóng tuồng đóng kịch như thế làm chi? Giáo Chủ để bàn tay đè lên trên yếu huyệt em gái tôi, rồi dặn cô ta phải nói theo lời Giáo Chủ thì thế nào cô ta chả phải theo!
Vô Kỵ nhảy phắt lên, hạ chân xuống đất.
Hai người trong nhóm thần tiễn bát hùng lại tưởng chàng ra tay đánh lén Vương Bảo Bảo nên chúng liền buông tên chằm yếu huyệt lớn phía sau Vô Kỵ bắn tới.
Muốn biểu diễn tài ba cho đối phương xem, Vô Kỵ vội giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, giơ tay trái lên hua một cái, hai mũi tên nọ quay đầu bắn trở lại hai tên đó ngay. chỉ nghe thấy hai tiếng "rắc rắc", hai cái cung của chúng đã bị bắn gãy làm đôi. Nếu như hai tên đó không tránh nhanh thì đã bị thương nặng rồi. Hai mũi tên ấy bắn gãy hai chiếc cung rồi mà vẫn chưa hết đà còn bay ra ngoài xa, cắm xuống đất, đuôi tên còn rung động hoài.
Mọi người thấy rõ võ công của chàng lợi hại như vậy, ngoài Huyền Minh nhị lão ra, từ Vương Bảo Bảo trở xuống ai nấy đều biến sắc mặt.
Vô Kỵ đứng cách xa Triệu Minh nói tiếp:
- Triệu cô nương hãy về Vương phủ mà dừng thương đi, chúng ta sẽ tái ngộ một ngày gần đây!
Triệu Minh lắc đầu đáp:
- Các thày lang ở trong Vương phủ không cao minh bằng đại ca đâu! đại ca đã trót thì trét, xin chữa cho tiểu muội lành mạnh hẳn đi!
Vương Bảo Bảo thấy Vô Kỵ đã cách xa em gái mình rồi mà em mình vẫn một mực đòi theo y đi, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ liền nói với Huyền Minh nhị lão:
- Cảm phiền hai vị bảo hộ cho xá muội!
Huyền Minh nhị lão liền vâng lời, đi tới cạnh ngựa của Triệu Minh.
Triệu Minh lớn tiếng nói:
- Lộc, Hạc hai vị tiên sinh! Quả thực tôi có việc cần phải đi cùng Trương Giáo Chủ đang thấy thế cô sức yếu, vậy phiền hai vị đi cùng với chúng tôi một thể. Chẳng hay hai vị có vui lòng không?
Huyền Minh nhị lão đưa mắt nhìn Vương Bảo Bảo một cái và nói:
- Xưa nay ma đầu của Ma Giáo hành sự rất tà quái. Quận chúa nương nương không nên giao dịch với chúng như vậy. Nên theo Tiểu Vương Gia về Vương phủ là hơn.
Triệu Minh cau mày nói:
- Có phải bây giờ hai vị chỉ biết nghe lời anh tôi mà không nghe lời tôi phải không?
Lộc Trượng Khách gượng cười đáp:
- Sao Quận chúa lại nói thế! Tiểu Vương Gia có thương Quận chúa thì mới khuyên như vậy. Ðó là lời vàng ngọc đấy, mong Quận chúa đừng có hiểu lầm!
Triệu Minh dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi nói với Vương Bảo Bảo:
- Ðại ca! Tôi đi lại trên giang hồ là được cha cho phép hẳn hoi, đại ca khỏi phải lo cho tôi. Tôi tự biết giữ lấy thân thể của mình, đại ca gặp cha làm ơn hỏi thăm giùm tôi.
Vương Bảo Bảo biết cha mình rất cưng cô em gái hắn. Sự thực y cũng không muốn bắt ép nàng như thế đâu, nhưng bây giờ thấy nàng một thân một mình đi theo Giáo Chủ Ma Giáo như thế dù sao y cũng không yên tâm. Nhưng y bỗng thấy nàng gượng quay đầu ngựa cho chạy về hướng tây, y vội giơ tay ra ngăn cản và nói:
- Hiền muội, cha sắp tới rồi đấy, cô hãy đợi chờ giây lát, thưa qua với cha rồi hãy đi cũng chưa muộn!
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Cha tới thì tôi không đi được nữa! Ðại ca, tôi không chen vào việc của đại ca thì đại ca cũng không nên lý đến việc của tôi làm chi!
Vương Bảo Bảo lại đưa mắt nhìn ngắm Vô Kỵ một hồi, thấy chàng rất anh tuấn và giọng nói của Triệu Minh lại có vẻ yêu thương Vô Kỵ lắm cho nên y nghĩ thầm:
- Minh Giáo nổi loạn tạo phản là những quân phản nghịch lớn nhất của triều đình. Ngờ đâu em gái mình lại bị tên ma đầu này mê hoặc. như vậy tai họa này lớn lắm .
Nghĩ tới đó, y liền giơ tay trái lên phất một cái, mồm thì quát lớn:
- Các người mau bắt lấy tên ma đầu này cho ta trước!
Lộc Trượng Khách múa lộc trượng, Hạt Bút Ông múa song bút hóa thành một đạo hào quang và hai luồng hắc khí chằm người Vô Kỵ chụp xuống. Công lực của Huyền Minh nhị lão thâm hậu hơn cả Hân Thiên Chính và Tạ Tốn. Huyền Minh nhị lão hợp sức tấn công, từ xưa tới nay ít khi có chuyện lạ như thế bao giờ.
Vô Kỵ không dám khinh thường, liền cẩn thận đối phó. Triệu Minh biết võ công của hai ông già đó rất lợi hại, còn võ công của Vô Kỵ tuy cao cường thực nhưng một địch hai lại tay không, chỉ sợ thua đối phương nên nàng lớn tiếng nói:
- Huyền Minh nhị lão, nếu đả thương Trương Giáo Chủ tôi sẽ thưa với cha, không tha thứ cho hai người đâu!
Vương Bảo Bảo nổi giận đáp:
- Loạn thần tặc tử, ai cũng có quyền giết hết. Huyền Minh nhị lão cứ việc giết tên ma đầu đó đi.
- Nếu giết được y, tôi với Lão Vương Gia thế nào cũng có trọng thưởng!
Nói tới đó, y ngừng giây lát rồi lại nói tiếp:
- Lộc tiên sinh, nếu thắng được tiểu ma đầu, Tiểu Vương Gia này còn biệt tặng thêm cho tiên sinh bốn mỹ nữ để tiên sinh được hài lòng.
Hai anh em một người ra lệnh giết, một người không cho phép đả thương kẻ địch khiến Huyền Minh nhị lão không biết sử trí như thế nào cho phải.
Lộc Trượng Khách liếc mắt ra hiệu cho sư đệ và khẽ nói:
- Chúng ta bắt sống!
Vô Kỵ đột nhiên giở võ công ghi trên thánh hỏa lệnh ra, chỉ thấy người chàng hơi nghiêng, cánh tay phải cong cong, dã ở vào một vị trí không thể tưởng tưởng được, quay người đánh tới Lộc Trượng Khách một cái tát cực mạnh, kêu đánh "bốp" một tiếng. Miệng chàng quát lớn:
- Ngươi cứ thử bắt xem!
Lộc Trượng Khách đột nhiên bị tát đến nổ đom đóm mắt như vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng du sao y cũng là danh thủ hạng nhất tâm thần không hề náo loạn tí nào. y liền múa tít ngay lộc trượng khiến Vô Kỵ không sao hạ nổi y.
Triệu Minh giơ roi ngựa lên quất một cái thúc ngựa chạy luôn.
Vương Bảo Bảo cũng múa roi ngựa đánh luôn một cái, cái roi của y đánh trúng ngay vào mắt con ngựa của Triệu Minh. Con ngựa đau đớn chịu không nổi, hờ lên một tiếng dài, đứng chồm lên hai chân. Bởi vết thương chưa khỏi hẳn Triệu Minh yếu ớt vô cùng nên suýt bị ngã ngựa. nàng tức giận vô cùng, vội hỏi:
- Có thực đại ca định ra tay ngăn cản tôi đấy không?
Vương Bảo Bảo đáp:
- Dù sao ngày hôm nay cô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh, anh xin khất bữa khác xin lỗi cô em lại vậy!
- Ngày hôm nay, nếu đại ca còn cản tôi sẽ có một người chết oan liền. Trương Giáo Chủ từ nay trở đi sẽ ghét hận tôi. Em gái của đại ca sẽ... không thể nào sống sót được!
- Sao em lại nói năng như thế! Trong Vương phủ có rất nhiều cao thủ, họ có thể bảo vệ cô rất chu toàn. Ðừng nói tiểu ma vưng không đả thương được cô mà y muốn gặp cô cũng khó nốt.
- Tôi chỉ sợ không được gặp lại Trương Giáo Chủ thôi, nếu không được gặp tôi cũng không muốn sống nữa!
Người Mông Cổ rất thật thà, có gì nói nấy chứ không bao giờ dấu điếm cả. Thấy người anh cứ cản trở mình hoài Triệu Minh mới phải đem tâm sự của mình nói trắng ra anh ta hay.
Vương Bảo Bảo nghe xong càng tức giận thêm:
- Cô hồ đồ thực! Cô là vương tộc của người Mông, cành vàng lá ngọc như thế lấy làm sao được một tên dã man, một con chó bần tiện. Nếu chuyện này để cho cha biết, thế nào cha cũng tức chết được.
Nói xong, y giơ tay lên phất một cái liền có ba tay cao thủ khác tiến lên vây đánh Vô Kỵ.
Lúc ấy Vô Kỵ với Huyền Minh nhị lão đã cùng vận thần công ra đối địch. Sức mạnh của đôi bên sắc như đao kiếm, trong khoảng mấy trượng vuông đều bị chưởng phong của ba người bao trùm. Mấy tay cao thủ kia không sao xen vào đánh giúp được.
Triệu Minh liền lớn tiếng kêu gọi:
- Trương công tử muốn cứu được nghĩa phụ thì phải cứu tôi ra khỏi đây trước đã!
Vương Bảo Bảo thấy em mình cứ khăng khăng đòi theo kẻ địch như vậy, y chỉ sợ người cha hỏi tới, biết trả lời ra sao. Nên y vội vươn cánh tay ra định ôm luôn ngang lưng nàng đặt lên trên ngựa của mình rồi thúc ngựa chạy luôn.
Võ công của Triệu Minh vốn dĩ cao siêu hơn Vương Bảo Bảo nhiều nhưng bây giờ nàng bị thương nặng mới khỏi được phần nào, chân tay yếu ớt, không thể nào kháng cự được liền há mồm gọi to:
- Trương công tử cứu tôi, Trương công tử cứu tôi!
Vô Kỵ thấy vậy giở mười thành công lực đánh luôn hai chưởng đẩy Huyền Minh nhị lão bắn lui về phía sau ba bước rồi chàng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, khẽ nhún mình một cái người đã tới phía sau ngựa của Vương Bảo Bảo liền.
Huyền Minh nhị lão với các tay cao thủ khác định đuổi theo quây lấy chàng đánh để cho Tiểu Vương Gia thoát thân, nhưng khi năm người đuổi kịp, chàng liền quay người lại đánh mấy chưởng. Mấy chưởng này đều thuộc trong pho Giáng Long Thập Bát Chưởng pháp. Tuy chàng học chưởng pháp này chưa tới chỗ tinh diệu nhưng có Cửu Dương Thần Công xen vào nên mỗi mộtả chưởng đánh ra Huyền Minh nhị lão đều phải tránh né tức thì chứ không dám giơ chưởng lên chống đỡ. Chàng tấn công luôn ba lần như thế đã đuổi tới sau ngựa của Vương Bảo Bảo rồi. Chàng tung mình nhảy lên trên không, giơ tay ra túm lấy cổ tên tiểu vưng gia đó, đồng thời ngấm ngầm sử dụng Cẩm Nã Huyệt Thủ Pháp nên Vương Bảo Bảo vừa bị chàng túm phải người đã mềm nhũn, phải buông Triệu Minh ra ngay. Chỉ thoáng cái, người của y đã bị Vô Kỵ ném về phía Lộc Trượng Khách liền.
Lộc Trượng Khách sợ y bị thương vội giơ tay ra đón đỡ.
Vô Kỵ liền ẳm Triệu Minh rời khỏi lưng ngựa chạy thẳng vào rừng ở bên trái đường tức thì.
Hạt Bút Ông với các tay cao thủ khác vừa kêu la vừa quát tháo đuổi theo luôn. Nhưng dường lối trong rừng đó vừa cao vừa khó đi. Nhị lão vốn sở trường về khinh công nhưng so với các tay ho thủ ở Trung Nguyên thì nhị lão còn kém những tay bậc nhất xa vì vậy bọn cao thủ cùng đuổi theo với nhị lão còn đi nhanh hơn.
Vô Kỵ nhặt luôn mấy hòn đá, quay lại ném vào bọn người đuổi theo. Có hai tên bị chàng ném trúng nơi hiểm yếu liền ngã xuống đất liền. Nhượng tên khác thấy vậy giật mình kinh hãi, tuy trước mặt Tiểu Vương Gia chúng không dám ngừng bước nhưng chúng cũng không dám theo sát Vô Kỵ như trước nữa mà dần dần hạ tốc độ.
Vương Bảo Bảo trông thấy Vô Kỵ ẳm Triệu Minh càng chạy càng xa không thể nào đuổi theo kịp được nữa liền lớn tiếng mắng chửi và quát bảo thủ hạ:
- Bắn tên! Bắn tên!...
Rồi chính y cũng dương cung bắn một phát vào phía sau lưng Vô Kỵ.
Tuy sức bắn của y rất mạnh nhưng vì Vô Kỵ đã đi quá xa nên mũi tên đó chỉ cách chàng hơn trượng đã rơi xuống đất rồi.
Triệu Minh ôm chặt lấy cổ Vô Kỵ biết bọn người kia không thể nào đuổi kịp được nữa. Lúc này nàng mới thấy yên và nói với Vô Kỵ:
- Cũng may tôi biết trước nên không nói cho đại ca biết chỗ của Tạ đại hiệp ở đâu, bằng không thì tiểu ma đầu vô lương tâm này đâu có khi nào chịu ra tay cứu tôi như thế này!
Vô Kỵ đi vòng qua một cái eo núi, chân chàng không ngừng bước vừa cười vừa hỏi:
- Cô nói cho tôi rồi cô về Vương phủ dưỡng thương có phải là tốt đẹp biết bao nhiêu không, hà tất phải mất lòng người anh đi theo tôi để phải chịu khổ sở như thế này!
- Tôi đã sớm quyết trí đi theo đại ca chịu khổ rồi thì dù sớm hay muộn thế nào tôi cũng làm phiền lòng anh tôi. Tôi chỉ sợ đại ca không cho phép tôi thôi, chứ đại ca bằng lòng thì dù khổ đến đâu tôi cũng chịu đựng được.
Vô Kỵ biết rằng nàng ta rất thương yêu mình, nhưng chàng thường nghĩ chẳng qua đó chỉ là mối tình ưa thích nhất thời thôi chứ chàng có ngờ đâu Triệu Minh lại coi rẻ phú quý vinh hoa đến thế.
Nàng không cho mình là một Quận chúa cao quý mà chịu đi theo chàng, tình nguyện cam khổ như vậy thật là hiếm có.
Nghĩ vậy chàng liền cúi đầu xuống khẽ hôn nàng một cái.
Triệu Minh đỏ bừng mặt, cảm động đến ngất đi luôn.
Vô Kỵ là người giỏi về y học biết nàng không bị sao, trong lòng lại càng cảm động thêm. đột nhiên chàng sực nghĩ:
- Chu Chỉ Nhược đối đãi với ta tử tế bằng nàng sao .
Một lũ con gái vừa đi vừa mắng chửi đàn ông vô tình bạc nghĩa om sòm cả lên.
Thì ra cái mà Triệu Minh nắm trong tay đưa cho Vô Kỵ xem chỉ là mấy sợi tóc vàng thôi chứ không có gì lạ hết.
Vô Kỵ vừa trông thấy đã nhận ngay ra đó là tóc của Tạ Tốn.
Nên biết cách luyện công của Tạ Tốn khác hẳn với những người khác vì lý do bản chất cùng hình dáng của Sư Vương cũng khác người nốt. Vì thế sau tuổi trung niên, tóc dài của Sư Vương chuyển thành màu vàng chóe, khác hẳn màu tóc của người bên Tây Vự cả, nên Vô Kỵ vừa trông thấy đã nhận ra liền.
Chàng thấy Triệu Minh đã cắt được mấy sợi tóc của Tạ Tốn thì chắc nghĩa phụ của mình thế nào cũng bị nàng giam giữ rồi, bằng không nàng thể nào cũng biết chỗ của Tạ Tốn. Chàng coi Tạ Tốn y như thân sinh của mình vậy nên chàng vừa thấy mấy sợi tóc vàng đó liền coi trên thiên hạ không còn có việc gì quan trọng hơn là phải giải cứu ngay nghĩa phụ mình ra khỏi chốn hiểm nguy.
Chàng biết Triệu Minh đã cầm được trong tay mấy sợi tóc này rồi, nếu chàng còn tiếp tục làm lễ tơ hồng với Chu Chỉ Nhược thể nào nàng cũng tức giận mà bỏ đi giết Tạ Tốn ngay. Bỏ đi như vậy rất bất lợi cho chàng nhưng trước mặt quần hùng chàng không thể giảng giải cho Chu Chỉ Nhược hay được. Trong những thân khách dự tiệc ở đây, ngoài người của Minh Giáo và phái Võ Ðang ra thì ai ai cũng muốn giết cho được Tạ Tốn mới hả dạ. Họ chẳng để báo thù cho những người bị Tạ Tốn giết hại năm xưa thì cũng vì muốn cướp cho được thanh bảo đao Ðồ Long. Cho nên Vô Kỵ thấy Triệu Minh chạy đi, dù biết theo nàng chàng sẽ có lỗi rất lớn với Chu Chỉ Nhược, chàng vẫn quyết đuổi theo Triệu Minh vì rốt cuộc chàng vẫn coi tính mạng của nghĩa phụ là hơn.
Chàng vừa ra tới cửa lớn đã thấy Triệu Minh cố hết sức chạy cho thật nhanh, máu tươi trên vai nàng nhỏ dòng suốt dọc đường. Chàng hít hơi lấy sức nhảy luôn về phía trước mấy trượng, vượt qua đầu Triệu Minh và nói:
- Triệu cô nương, đừng có bắt ép tôi phải làm con người bất nghĩa để cho anh hùng thiên hạ thóa mạ.
Triệu Minh bị thương rất nặng, thoạt tiên còn nhịn hơi, cố chịu đựng mà chạy được một quãng như vậy, nay nghe Vô Kỵ nói như thế liền đáp:
- Ðại... ca...
Nàng mới nói được hai chữ đó thì chân khí đã tiết ra hết, không sao gắng gượng được nữa ngã nhào xuống đất liền.
Vô Kỵ vội cúi mình xuống đỡ nàng nói:
- Cô nương hãy cho tôi biết hiện giờ nghĩa phụ tôi đang ở đâu? !
Triệu Minh thều thào đáp:
- Ðại ca... mau... đem tôi... đi cứu Tạ lão tiền bối! Ði...tôi... sẽ... chỉ... đường cho...
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay nghĩa phụ tôi có bị nguy hiểm tới tính mạng không?
Triệu Minh vẫn thều thào như trước:
- Nghĩa phụ của... đại ca... bị lọt... vào... vào tay... Thành...Khôn...
Trương Vô Kỵ nghe hai chữ Thành Khôn, giật mình đánh thót một cái, hoảng sợ đến mất hết hồn vía.
Lúc này chàng đã biết ngày nọ trên Quang Minh Ðỉnh Thành Khôn giả bộ chết chứ không phải y chết thực. Chàng biết võ công của y rất cao siêu, người lại đa mưu lắm kế, hơn nữa y với Tạ Tốn lại có thâm thù rất lớn với nhau. Bây giờ Tạ Tốn lọt vào tay y, không cần nói cũng biết Kim Mao Sư Vương thế nào cũng bị nguy hiểm rồi.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Một mình.. đại ca... đi không...ăn thua gì đâu...nên gọi Dương Tiêu và mọi người... đi theo!
Nàng vừa nói vừa chỉ về hướng Tây.
Ðột nhiên nàng ngửa đầu về phía sau và ngất đi liền.
Vô Kỵ nghĩ đến lúc này nghĩa phụ mình đã lọt vào tay kẻ tử thù, chắc thế nào cũng bị đánh đập đau đớn khổ sở lắm nên lòng chàng nóng như lửa đốt. Chàng vội ẳm Triệu Minh lên, xé áo băng bó vết thương cho nàng rồi vẫy tay gọi một tên giáo đồ Minh Giáo đứng gần đó dặn bảo:
- Mi mau thưa với Dương tả sứ bảo tả hữu lập tức dẫn mọi người theo ta đi về phía Tây! Mi bảo ta có việc cần kíp lắm nghe!.
Tên giáo đồ vâng lời, chạy đi báo cáo ngay.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Ðến nhanh phút nào hay phút ấy, việc đời khó mà đoán trước được, chưa biết chừng chỉ đến chậm nửa khắc là không sao cứu kịp nghĩa phụ .
Nghĩ đoạn, chàng vội ẳm Triệu Minh, rảo cẳng chạy tới trước cổng thành, bảo tướng sĩ canh gác tại đó dắt cho chàng một con ngựa khỏe rồi phải thân lên, thúc ngựa chạy về phía Tây luôn.
Chàng phóng ngựa đi được mấy dặm thấy người của Triệu Minh cứ lạnh giá dần. Chàng vội nắm lấy huyệt mạch môn ở cánh tay nàng thử xem, thấy mạch của nàng ta đập rất yếu, chàng kinh hoảng vô cùng vội cởi mảnh áo băng bó ở trên vai nàng ra để xem vết thương. Chàng thấy đầu vai nàng có năm lỗ thủng do ngón tay đâm sâu tới tận xương. chung quanh vết thương đều bầm đen hết. Hiển nhiên nàng đã trúng phải chất độc cực mạnh.
Chàng kinh hãi và nghi ngờ thêm:
- Chu Chỉ Nhược là đệ tử phái Nga Mi tại sao lại biết sử dụng những võ công âm độc như thế này?
Thế võ của nàng rất ác độc và còn lợi hại hơn cả Diệt Tuyệt sư thái trước kia nữa. Như vậy ta thực không hiểu chút nào!
Chàng nhận thấy nếu không cấp cứu ngay, chất độc trong người tan ra Triệu Minh thế nào cũng chết liền.
Lúc này chàng đang mặc quần áo chú rể, có đem theo thuốc đâu, như vậy biết lấy gì để chữa Triệu Minh cho được.
Chàng suy nghĩ giây lát liền xuống ngựa, tay vẫn ẳm Triệu Minh chạy thẳng lên trên núi ở phía bên trái đường.
Lên tới nơi chàng đưa mắt tìm kiếm xem có thứ thảo dược nào khử được chất độc không. Nhưng tìm mãi cũng không thấy một vị thuốc nào để chữa cho Triệu Minh cả.
Chàng đang nóng lòng sốt ruột, trống ngực đập rất mạnh, đi qua hết ngọn núi này tới qua ngọn núi khác.
Bỗng nhiên chàng thấy một cây hoa nhỏ có bốn năm bông hoa nhỏ mầu hồng mọc cạnh một cái thác nước nhỏ. Hoa đó chính là một diệu dược khử độc.
Chàng mừng rỡ vô cùng, khẽ dặt Triệu Minh xuống, vượt qua hai khe núi rồi đi tới thác nước kia. Nhưng giữa lúc chàng đang cúi mình hái hoa thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng của một thiếu nữ quát lớn:
- Ngừng tay lại! Hãy ngừng tay lại!
Chàng liền quay đầu lại nhìn thấy có ba thiếu nữ đang đứng ở phía bên kia khe núi, một người dong dỏng cao, mình mặc quần áo đạo cô.
Chàng nhận ngay ra nàng ta là Tĩnh Tuệ, đệ tử của phái Nga Mi. Hai thiếu nữ mặc áo huyền kia cũng là đệ tử của phái Nga Mi nhưng chàng không biết tên họ của hai người ấy.
Chàng chỉ thấy Tĩnh Tuệ tay cầm trường kiếm, vẻ mặt giận dữ đang quát tháo:
- Trương Giáo Chủ ở đây làm gì thế!?
Vô Kỵ đưa tay chớp luôn một cái đã hái luôn được ba bông hoa. Chàng sợ chậm trễ sẽ không cứu được Triệu Minh.
Chàng vội bỏ luôn mấy bông hoa đó vào mồm nhai ngấu nghiến rồi ú ớ hỏi:
- Tĩnh Tuệ sư thái có mang theo Phật Quang khử độc đơn đi không?
Phật Quang khử độc đơn là khử độc thánh dược của phái Nga Mi công hiệu hơn mấy bông hoa đó rất nhiều. Ðệ tử của phái Nga Mi hạ sơn hành đạo, trong người lúc nào cũng đem theo vừa dùng để cứu người vừa để phòng thân.
Tĩnh Tuệ liền hỏi lại:
- Tôi có thì thế nào? Không thì sao?
- Triệu cô nương này đang trúng phải chất độc rất mạnh, xin sư thái bố thí cho ba viên linh đơn để cứu nàng ta thoát mạng.
Tĩnh Tuệ trợn ngược đôi lông mày lên quát lớn:
- Yêu nữ là hung thủ giết chết sư phụ tôi. Ðệ tử của phái Nga Mi, ai ai cũng hận y thị, chỉ muốn lột da và ăn thịt y thị mới hả giận. Hừ hừ, y thị trúng phải chất độc rất nặng đó là tội của y thị phải chết đến ni. Trương Giáo Chủ, tôi hỏi Giáo Chủ câu này: Ngày hôm nay là ngày đại mừng của trưởng môn chúng tôi với Giáo Chủ tại sao chỉ vì yêu nữ này đột nhiên tới nơi, mê hoặc Giáo Chủ, khiến Giáo Chủ aÜm nó rời khỏi lễ đường bỏ mặc trưởng môn của chúng tôi ở lại đó. Như vậy Giáo Chủ có còn coi phái Nga Mi chúng tôi ra gì đâu!?
Vô Kỵ lại cúi đầu vái chào lần nữa và nói tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái, việc cứu người rất quan trọng, quả thực tôi có điều khó nói khổ tâm riêng, mong sư thái lượng thứ cho. Lòng tôi yêu Chỉ Nhược đánh chết cũng không thay đổi, có trời đất chứng giám cho!
Tĩnh Tuệ nghe thấy chàng nói: "Việc cứu người rất quan trọng", nàng ta lại tưởng Vô Kỵ nói cứu Triệu Minh chứ có ngờ đâu câu đó chàng ám chỉ Tạ Tốn.
Cho nên nàng ta lại càng tức giận thêm, lớn tiếng trả lời:
- Lúc bấy giờ đang yên đang lành hẳn hoi chứ yêu nữ có bị thương gì đâu? Mà Giáo Chủ có muốn cứu y thị đi chăng nữa cũng phải chờ lễ t hồng với trưởng môn chúng tôi xong cũng chưa muộn mà. Hừ, Giáo Chủ chỉ được cái khéo nói nhưng lừa chúng tôi sao được!
Vô Kỵ biết đối phương hiểu lầm, và cứ dây dưa mãi, chất độc lan ra thế nào Triệu Minh cũng bị toi mạng. Vì vậy chàng không nói gì thêm với Tĩnh Tuệ, quay lại chỗ Triệu Minh, vén miếng vi lên xem thương thế rồi đắp mấy bông hoa đã nhai nát vào miệng vết thương rồi mới băng bó lại.
Chỉ vì nói chuyện với Tĩnh Tuệ, trì hoãn một chút mà vết thương của Triệu Minh càng đen và sưng thêm.
Chàng kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu Triệu Minh vì vết thương này mà chết, ta sẽ đau đớn biết bao. Vả lại nếu không có nàng, ta biết đi đâu để tìm nghĩa phụ cùng ác tặc Thành Khôn. Nhỡ nghĩa phụ ta bị Thành Khôn hạ độc thủ, ta không kịp ra tay cứu như vậy có phải là thành mối hận thiên cổ không!
Chàng vừa nghĩ vừa run rẩy dịt thuốc cho Triệu Minh. Bỗng nhiên chàng thấy sau ót có tiếng gió động và kiếm đâm tới. Chàng khẽ giơ tay trái lên, kéo một cái, ba ngón tay chàng đã đè nằm lên trên mũi kiếm, vừa đẩy vừa lướt đã hóa giải được thế kiếm của Tĩnh Tuệ rồi. Chàng gỡ thế kiếm đó, không hề quay đầu lại nhìn chút nào, chỉ nghe tiếng gió động mà ra tay, đủ thấy võ công chàng đã luyện tới mức xuất quỷ nhập thần như thế nào.
Tĩnh Tuệ thấy thế kiếm lợi hại mà đối phương chỉ dùng ba ngón tay đã hóa giải được liền, định ra tay tấn công lần nữa, ngờ đâu sức dư của thế hóa giải của đối phương vẫn chưa hết nên người nàng bị đẩy lui về phía sau ba bước lảo đảo suýt ngã.
Nàng vừa kinh hãi vừa tức giận, biết mình không địch nổi Vô Kỵ, nhưng việc ngày hôm nay nhục nhã quá, không sao nhijn nổi.
Triệu Minh ở trước mặt lại là kẻ thù đã giết chết sư phụ nàng.
Các đệ tử phái Nga Mi đã thề độc thế nào cũng giết chết cho được Triệu Minh. Bây giờ thấy kẻ thù bị thương, nằm mê man bất tỉnh trước mặt nàng chỉ cần làm thế nào để Vô Kỵ không ra tay cứu chữa nàng kia kịp, khỏi cần dùng đao kiếm cũng báo được thù.
Vì vậy nàng mới lên tiếng nói tiếp:
- Kha sư muội, Ðu sư muội, chúng ta cùng tiến lên đi!
Hai thiếu nữ áo huyền liền rút trường kiếm ra khỏi bao, cùng tấn công Vô Kỵ tức thì. Vô Kỵ gượng cười hỏi:
- Ba vị với tôi không thù oán gì cả, ba vị hà tất cứ phải bắt ép tôi mãi như thế làm gì?
Chàng vừa nói vừa phẩy tay trái, dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra gặp thế nào gỡ thế ấy, hóa giải thế kiếm của ba người một cách dễ dàng, còn tay phải của chàng tiếp tục rịt thuốc vào vết thương cho Triệu Minh.
Bọn Tĩnh Tuệ ba người quây quần bên cạnh chàng mà tấn công như vũ bão, nhưng tha hảồ cho họ ra tay nhanh đến đâu cũng không sao đâm trúng được vào vạt áo của đối thủ.
Họ thấy tấn công Vô Kỵ không ăn thua gì, Tĩnh Tuệ liền quát lớn một tiếng, xoay mũi kiếm lại đâm luôn vào mình Triệu Minh đang nằm ở dưới đất.
Vô Kỵ thấy vậy kêu "hự" một tiếng dùng ngón tay giữa búng một cái, kêu đến "coong" một tiếng.
Tĩnh Tuệ liền cảm thấy hổ khẩu tay đau nhứcả, thanh kiếm ở trong tay bị bắn tung lên trên trời kêu "cắc" một tiếng, gãy làm đôi, ri xuống đất cách xa Vô Kỵ chừng hơn trượng.
Tĩnh Tuệ mất khí giới, liền dùng ngón tay chằm tử huyệt ở phía sau lưng Vô Kỵ điểm luôn.
Vô Kỵ thấy nàng ta hạ độc thủ, trong lòng bực mình nghĩ thầm:
- Ngươi cản trở ta cứu người lại định ra tay đánh chết ta nữa ư?
Nghĩ đoạn chàng xoay tay trái, dùng hai ngón tay nắm ngay lấy cổ tay của nàng ta rồi giật mạnh một cái.
Tĩnh Tuệ bị bắn tung ra ngoài xa, té lăn xuống đất liền. Hai nữ ni kia thấy sư tỷ của mình bị đánh bại liên tiếp, hoảng sợ đến không dám tiến lên tấn công tiếp nữa. Vô Kỵ rịt xong thuốc cho Triệu Minh thấy hơi thở của nàng ta còn yếu ớt và nhất là quầng đen ở xung quanh vết thương càng lúc càng lan rộng ra nên chàng biết thứ hoa này không đủ sức giải chất độc trong người nàng.
Chàng bèn quay lại nói với Tĩnh Tuệ sư thái tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái là đệ tử cửa Phật, bao giờ cũng để lòng từ bi lên trên hết, xin sư thái ban cho ba viên thuốc , Vô Kỵ tôi sữa suốt đời cám ơn vô cùng!
Tĩnh Tuệ giận dữ đáp:
- Giáo Chủ cứu yêu nữ này thoát chết nó sẽ là đại thù địch của phái Nga Mi chúng tôi. Từ giờ trở đi, Chu trưởng môn với Giáo Chủ ân đoạn nghĩa tuyệt không có cách gì cứu vãn được nữa!
Thiếu nữ họ Du cứ muốn khuyên Vô Kỵ vài lời, nhưng thấy sư tỷ mình cạnh đó, nàng không dám lên tiếng.
Lúc này nàng không nhởn được nữa, đánh bạo xen lời nói:
- Trương Giáo Chủ với Chu sư tỷ cứ thương yêu nhau như thế có hơn không, hà tất phải vì con yêu nữ này mà cứ thế.. cứ thế... Thôi Giáo Chủ nên quay trở về ngay, cùng Chu sư tỷ ...
Nàng chỉ nói được có mấy câu đó mà mặt đỏ bừng không sao nói tiếp được nữa.
Vô Kỵ thấy cô bé ấy ăn nói như vậy, tuy không hiểu hết ý nhưng thấy vẻ mặt nàng ta rất thành tâm, trong lòng cũng hơi cảm động vội đáp:
- Cám ơn cô nương nhưng tôi không thể nào trông thấy Triệu cô nương sắp chết mà không ra tay cứu được!
Lúc ấy chàng thấy vết thương của Triệu Minh càng ngày càng đen liền nói tiếp:
- Cô nương, cô làm ơn bố thí cho tôi ba viên thuốc Phật Quang khử độc đơn đi! Trương Vô Kỵ tôi thế nào cũng báo đền cô nương rất hậu!. Thiếu nữ họ Ðu thấy chàng khẩn khoản như vậy, động lòng thương định móc túi lấy ba viên thuốc, nhưng khi nàng trông thấy Tĩnh Tuệ mặt lộ sát khí, trong lòng lại hoảng sợ, tay cầm thuốc rồi mà vẫn không dám rút ra khỏi túi.
Tĩnh Tuệ liền quát lớn:
- Du sư muội đã quên mối thù lớn của ân sư rồi hay sao? Nếu sư muội mà tặng đơn dược cho y, sư tỷ sẽ đánh chết sư muội ngay tại chỗ liền!
Vô Kỵ nổi giận quát lớn:
- Cô nương không tặng cho người ta thì thôi, hà tất phải ngăn cản như thế!
Tĩnh Tuệ rất sợ võ công của Vô Kỵ vội giơ hai chưởng lên trước ngực rồi cứ lui bước một, mồm thì kêu gọi hai người sư muội kia rằng:
- Kha sư muội, Du sư muội, chúng ta đi thôi!
Nàng ta tỏ vẻ khiếp sợ, định đào tẩu, nhưng chính vì thế mà khiến cho Vô Kỵ nẩy lòng ra tay cướp thuốc.
Chàng trợn ngược đôi lông mày lên và nói tiếp:
- Tĩnh Tuệ sư thái, tôi cần cứu người trên hết, nếu sư thái không tặng thì đừng trách tại hạ vô lễ!
Nói xong, chàng tiến tới gần Tĩnh Tuệ.
Tĩnh Tuệ giơ chưởng lên một cái, chưởng phải ở dưới chưởng trái xuyên qua chằm mặt chàng tấn công luôn.
Vô Kỵ khẽ né mình sang bên, chờ chưởng của nàng ta đánh lướt qua má của mình rồi mới đột nhiên giơ tay lên trên điểm luôn vào yếu huyệt ở vai trái nàng ta.
Tĩnh Tuệ thấy nửa người trên bị kiềm chế vội phải chân phải lên đá.
Vô Kỵ để mặc cho chân nàng đá trúng vào đùi mình, không tránh né gì cả. Trái lại chàng dùng nội lực phản công lại sức mạnh của đối phương.
Tĩnh Tuệ liền cảm thấy yếu huyệt bên chân phải có luồng hơi nóng truyền vào làm cho toàn thân tê tái không sao cử động được.
Thiếu nữ họ Du liền van lơn:
- Xin Trương Giáo Chủ đừng...đừng đả thương sư tỷ nữa!
Vô Kỵ đáp:
- Tôi không đả thương cô ta đâu, mong cô nương lấy đơn dược trong túi ra tặng cho tôi đi!
Tĩnh Tuệ liền quát lớn:
- Du sư muội, đệ tử của phái Nga Mi chúng ta thà chết chứ không khuất phục! Ngươi cứ thử động đến ta xem!
Vô Kỵ thấy thiếu nữ nọ do dự mà lúc này Triệu Minh lại sắp chết đến nơi chàng không còn nghĩ đến tục lệ nam nữ thụ thụ bất thân liền thò tay vào trong túi của Tĩnh Tuệ móc linh đơn ra.
Tĩnh Tuệ liền nhổ luôn một đống nước bọt vào mặt chàng, chàng vội quay đầu né tránh tay chàng đã lấy được ba cái lọ sứ nhỏ ra rồi.
Giữa lúc ấy thiếu nữ họ Kha múa kiếm đâm vào sau lưng chàng.
Vô Kỵ né người tránh, nhưng thế kiếm của nàng ta rất mạnh chàng chỉ sợ nàng ta không kịp kìm lại có thể đâm luôn vào Tĩnh Tuệ thôi.
Chàng vội đưa tay phải lôi kéo một cái, đẩy mũi kiếm của nàng ta sang bên.
Nhưng ba lọ thuốc ở tay phải của chàng đã vô ý đụng phải miếng xương tỳ bà ở vai trái Tĩnh Tuệ.
Chàng giật mình kinh hãi vội thu tay lại, không dám nhìn mặt Tĩnh Tuệ nữa.
Chàng vội mở nút ba lọ thuốc đó ra xem lọ nào là thuốc giải độc, lấy luôn ra ba viên bỏ vào mồm nhai nát, mớm một nửa vào mồm Triệu Minh còn một nửa thì đắp lên vai nàng.
Xong đâu đấy chàng nghĩ thầm:
- Nàng trúng độc nặng như vậy, chỉ sợ ba viên thuốc này không đủ cứu chữa thôi .
Nên chàng bỏ luôn cả ba lọ vào túi nói:
- Xin lỗi nhé!
Rồi chàng giải huyệt cho Tĩnh Tuệ và ẳm Triệu Minh chạy về phía tây.
Mới chạy được mấy bước chàng đã nghe tiếng thiếu nữ họ Du thất thanh:
- Sư tỷ chớ nên...
Vô Kỵ quay đầu lại nhìn đã thấy một luồng sáng xanh lấp loáng, mới hay Tĩnh Tuệ đã cầm kiếm bằng tay trái giơ lên tự chém vào miếng xương tỳ bà của mình.
Chỉ thoáng cái máu tươi đã phun ra đầy đất.
Người Tĩnh Tuệ loạng choạng nhưng nàng không té ngã liền.
Chàng cả kinh biết vừa rồi mình chỉ sơ ý chạm phải người nàng một chút mà nàng đã cho là bị sỉ nhục tự chém vai như vậy rôi.
Chàng nhanh tay điểm luôn bẩy tám yếu huyệt của Tĩnh Tuệ để cho máu khỏi tuôn ra nữa.
Tĩnh Tuệ quát tháo:
- Ma giáo ác tặc bước đi ngay!
Ðang lúc đó ở đằng xa có tiếng còi kêu liên tiếp.
Thiếu nữ họ Kha cũng lấy một cái còi trúc ra để thổi trả lời những tiếng còi kia.
Vô Kỵ biết đó là những ám hiệu gọi nhau của phái Nga Mi nên chàng quay đầu lại nhìn đã thấy bẩy tám người phải thân lại.
Chàng nghĩ thầm:
- Người tiếp viện của phái Nga Mi đã tới, chắc Tĩnh Tuệ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa đâu. Nhưng nếu ta ở lại đây gặp lũ thiếu nữ này lại càng phiền phức thêm .
Nghĩ đoạn chàng liền ãm Triệu Minh quay người chạy như bay. thiếu nữ họ Kha không dám đuổi theo chàng. Chàng sợ gặp phải các đệ tử phái Nga Mi nên cứ chạy đường tắt chứ không dám theo đại lộ. Chàng chạy được hơn ba mươi dặm thì bỗng nghe thấy tiếng Triệu Minh kêu "hự, hự" hai tiếng.
Nàng đã tỉnh lại khẽ hỏi:
- Tôi... tôi còn sống đấy à?
Vô Kỵ thấy thuốc giải độc có công hiệu trong lòng hớn hở vừa cười vừa hỏi:
- Hiền muội thấy sao?
Triệu Minh đáp:
- Tôi chỉ thấy trên vai ngứa lắm. Hà! Môn võ công này của Chu cô nương lợi hại thực!
Vô Kỵ khẽ đặt nàng xuống xem lại vết thương thấy khoảng đen đã nhạt dần và mạch của nàng cũng đã đập mạnh hơn trước nhiều. Chàng ngắm nhìn nàng giây lát biết đơn dược này không đủ sức hút hết chất độc trong người nàng ta liền cúi đầu dùng mồm hút chất độc ra cho nàng. Chàng vừa hút vừa nhổ, thấy chất độc đó tanh hôi khôn tả, muốn buồn nôn buồn mửa liền.
Triệu Minh thấy chàng thương mình như vậy giơ tay lên vuốt tóc chàng, thở dài nói:
- Vô Kỵ đại ca đã nghĩ ra nguyên ủy của nó chưa?
Vô Kỵ hút hết chất độc cho Triệu Minh xong vội đi tới cạnh suối súc miệng rồi mới quay lại ngồi xuống cạnh nàng và hỏi:
- Nguyên ủy gì thế?
Triệu Minh đáp:
- Chu cô nương là đệ tử một danh môn chính phái, tại sao lại biết những võ công tà đạo âm độc như thế?
- Tôi cũng ngạc nhiên lắm, không hiểu ai đã dạy cho nàng những pho võ công tà môn như vậy?
- Chắc lại tiểu tặc nào của Ma Giáo dạy nàng chứ còn ai vào đây nữa?
Ma đầu trong Ma Giáo tuy nhiều thật, nhưng không ai biết thứ võ công ấy cả. Chỉ có Thanh Dực Bức Vương hút máu người và Vô Kỵ hút máu độc hộ người là hơi giống nhau thôi.
- Ngày hôm nay tôi làm ngăn trở cả cuộc động phòng hoa trúc của đại ca, chẳng hay đại ca có trách cứ tôi không?
Không hiểu sao lúc này Vô Kỵ trong lòng cảm thấy hoan hỷ, ngoài sự lo âu về Tạ Tốn ra chàng cảm thấy còn dễ chịu hơn lúc đang làm lễ tơ hồng với Chu Chỉ Nhược. Nhưng chàng thừa nhận là bằng để cho Triệu Minh phá đám cuộc hôn nhân như thế thì chàng không dám thừa nhận nên chàng đành phải trả lời Triệu Minh:
- Tất nhiên tôi phải trách cứ hiền muội chứ. Sau này khi nào cô nương làm lễ tơ hồng với một phò mã nào, lúc ấy tôi thế nào cũng đến phá bĩnh một phen chứ không khi nào để cho cô nương được bình yên làm cô dâu đâu!
Triệu Minh mặt đang nhợt nhạt bỗng xấu hổ, đỏ bừng lên ngượng ngùng đáp:
- Ðại ca đến phá bĩnh tôi sẽ dùng kiếm đâm chết đại ca liền!
Vô Kỵ bỗng thở dài một tiếng tỏ ra rầu rộ nhưng không nói năng gì cả.
Triệu Minh thấy vậy vội hỏi:
- Tại sao đại ca lại thở dài như thế?
- Không biết vị phò mã nào tu tâm tích đức các kiếp trước mà kiếp này lại có phúc được kết hôn với cô em của tôi như vậy!
- Bây giờ đại ca bắt đầu tu tâm tích đức cũng chưa muộn mà!
Vô Kỵ nghe nói mình đáng thót một cái vội hỏi:
- Hiền muội nói gì thế?
Triệu Minh mặt đỏ bừng chỉ cúi đầu xuống chứ không sao trả lời được.
Nói đến đây cả hai không tiện nói tiếp.
Nghĩ ngợi giây lát Vô Kỵ lại tiếp tục rịt thuốc cho Triệu Minh rồi ãm nàng lên đi về phía tây. Triệu Minh tựa đầu vào vai chàng, má nàng áp sát má chàng.
Mũi chàng liền ngửi thấy mùi phấn vừa thảm vừa ngọt, tay lại ôm thân hình mềm mại của nàng.
Chàng không thể cầm lòng được bỗng cảm thấy thần trí hồn phách đang như bay bổng lơ lửng trên không vậy.
Nếu không phải vì việc đi cứu Tạ Tốn thì có lẽ chàng chỉ đi từng bước một, quanh quẩn ở trong rừng núi này suốt năm suốt tháng.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã đi tới một thị trấn nhỏ. Vì Triệu Minh hãy còn rất yếu ớt không sao cưỡi được ngựa như thường được nên Vô Kỵ chỉ mua một con ngựa để hai người cùng cưỡi chung.
Ði như vậy năm ngày sau mới tới biên giới tỉnh Hà Nam.
Ngày hôm đó hai người đang đi bỗng thấy đằng trước cát bụi bay tung, hơn một trăm người đang cưỡi ngựa phóng tới, người nào người nấy đều mặc giáp trụ.
Vô Kỵ nhận ngay họ chính là quân lính Mông Cổ nên vội tránh sang bên để bọn người đó đi qua.
Bọn lính Mông Cổ thấy Vô Kỵ ăn mặc lịch sự, trong lòng lại ẳm một thiếu nữ nên chúng không để ý tới mà cứ phóng như bay đi qua chàng.
Hơn trăm kỵ binh ấy vừa đi qua thì cách sau chúng chục trượng lại có một đội kỵ binh nữa. Nhưng đội kỵ binh này không được chỉnh tề như đội trướcả, kẻ đi trước , người đi sau, chỗ thì tụm năm tụm ba, chỗ lại thưa thớt chỉ có một hai người.
Vô Kỵ liếc mắt nhìn liền kêu khổ thầm chỉ mong chúng không nhận ra mình.
Thì ra chàng đã trông thấy thần tiễn bát hùng, bộ hạ của Triệu Minh cũng có mặt trong đội kỵ binh này. Không phải chàng sợ gì chúng, nhưng chàng không muốn dây dưa sinh sự làm mất thời gian của mình.
Bọn người đó chỉ có hơn hai mươi người, khi chúng đi qua cạnh hai người vì Vô Kỵ với Triệu Minh cùng quay mặt đi nên thần tiễn bát hùng không hay biết hai người là ai cả.
Chờ cho bọn người đó qua rồi, Vô Kỵ mới quay đầu lại nhìn đang định đi tiếp thì bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa kêu "lộp cộp" rất lạ là chỉ thoáng cái đã thấy ba người cưỡi ngựa nhanh như điện chớp phải tới.
Ba con ngựa cùng phải tới đó, con đi giữa màu trắng, người cưỡi nó mặc áo cẩm bào đội mão vàng, tay cầm roi dài. Còn hai người kia không phải ai xa lạ mà chính là Lộc Trượng Khách và Hạt Bút Ông.
Vô Kỵ đang định quay người đi thì Lộc Trượng Khách đã trông thấy chàng liền vội lớn tiếng kêu gọi:
- Quận chúa nương nương chớ lo âu, kẻ cứu giá đã tới đây.
Hạt Bút Ông hú lên một tiếng hú thật dài. tiếng hú đó vọng đi rất xa. Bọn thần tiễn bát hùng nghe tiếng hú đó đều quay ngựa lại liền.
Thế là Vô Kỵ bị bao vây ngay ở giữa, chàng ngẩn người ra đưa mắt nhìn Triệu Minh vẻ mặt muốn nói rằng: "Cô thật khéo sắp đặt, phục binh để vây bắt tôi phải không? "
Nhưng chàng thấy mặt Triệu Minh cũng tỏ vẻ lo âu như mình nên chàng mới biết là mình trách lầm, trong lòng liền thấy khoan khoái vô cùng.
Chàng chỉ cần biết Triệu Minh không định ám hại mình thì dù hoàn cảnh có nguy hiểm đến đâu chàng cũng không sợ, vẫn có thể đối phó được hết.
Chàng đang suy nghĩ thì nghe Triệu Minh đã lên tiếng hỏi bọn người Mông Cổ mặc áo bào rằng:
- Ðại ca, không ngờ lại gặp được đại ca ở đây, cha có mạnh giỏi không?
Vô Kỵ nghe thấy nàng gọi người đó là đại ca mới để ý nhìn chàng thanh niên cưỡi con ngựa trắng.
Chàng nhận ra đó chính là Khố Khố Ðặc Mục Nhộ, anh ruột của Triệu Minh, tên Hán là Vương Bảo Bảo.
Vô Kỵ đã gặp y hai lần nhưng chàng chỉ chăm chú tới Huyền Minh nhị lão chứ không lưu tâm lắm đến chàng thanh niên võ công không được cao siêu này.
Vương Bảo Bảo vừa trông thấy em gái mình vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.
Còn Vô Kỵ thì y không nhận ra nên y cau mày hỏi:
- Cô em.. cô em...
- Ðại ca, em bị kẻ địch ám toán, trên người bị độc thương may được Trương công tử đây ra tay cứu viện, bằng không ngày hôm nay không được trông thấy mặt đại ca nữa.
Lộc Trượng Khách liền rỉ tai nói cho Vương Bảo Bảo:
- Thưa Tiểu Vương Gia, người này chính là Trương Vô Kỵ, Giáo Chủ của Ma Giáo đấy!
Vương Bảo Bảo nghe tiếng Vô Kỵ đã lâu, bây giờ y lại tưởng Triệu Minh bị chàng kiềm chế bắt ép phải nói với mình như vậy chứ sự thực không phải được Vô Kỵ ra tay cứu giúp nên y giơ tay lên phẩy một cái Huyền Minh nhị lão đã phải thân tới trước mặt Vô Kỵ, cách chừng năm thước.
Ðồng thời bốn người trong bọn thần tiễn bát hùng giương cung lên nhằm sau lưng Vô Kỵ mà bắn.
Vương Bảo Bảo liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Trương Giáo Chủ, các hạ là Giáo Chủ một giáo phái, là hào kiệt khét tiếng võ lâm, sao hà hiếp xá muội, một thiếu nữ yếu ớt như vậy. Chẳng lẽ Giáo Chủ không sợ người ta chê cười cho hay sao?
- Biết điều thì bỏ em tôi xuống ngay! Ngày hôm nay tôi sẽ tha chết cho!
Triệu Minh nghe thấy Vương Bảo Bảo nói như vậy vội đỡ lời:
- Sao đại ca lại nói như thế? Trương công tử có n với tiểu muội thực, tại sao đại ca lại nói hai chữ hà hiếp làm chi?
Vương Bảo Bảo lại càng tin em mình bị bắt ép phải nói ra như vậy, nên lớn tiếng nói tiếp:
- Trương Giáo Chủ võ công cao cường đến đâu cũng khó mà địch nổi bốn tay, mau mau buông em gái tôi ra. Ngày hôm nay chúng ta hai bên không xâm phạm nhau. Vương Bảo Bảo này là người rất biết giữ chữ tờn chứ không phải như những kẻ khác đâu. Trương Giáo Chủ đừng có nghi ngờ gì nữa!
Vô Kỵ nghe nói nghĩ thầm:
- Vết thương của Triệu cô nương rất nặng, theo ta đi xa ngàn dặm như vậy khó mà lành mạnh được. Bây giờ đã gặp được anh nàng ở nơi đây, ta để cho nàng theo người anh về thì hơn. Tất nhiên nàng về tới Vương phủ thế nào chả có danh y cứu chữa cho, vậy còn hơn là bắt nàng đi theo mình như vậy hay sao!
Nghĩ đoạn chàng liền nói với Triệu Minh:
- Triệu cô nương, lệnh huynh định đón cô nương về đấy. Chúng ta chia tay ở đây vậy, cô nương chỉ cần cho tôi biết hiện giờ nghĩa phụ tôi ở đâu là tôi tự biết đi cứu ngay. Một ngày kia chúng ta sẽ tái ngộ với nhau!
Nói tới đây chàng cũng rầu rĩ thầm, biết rõ mình với nàng là người Hán Mông khác nhau, lại còn là quân với dân nữa. Hơn nữa hai bên đang có thù oán thì làm sao mà kết hợp với nhau được. Tuy vậy trước khi chia tay chàng cũng tỏ ra quyến luyến.
Không ngờ Triệu Minh nói ngay:
- Suốt dọc đường sở dĩ tôi không nói rõ Tạ đại hiệp hiện giở ở đâu cho đại ca hay là vì tôi có thâm ý riêng. Tôi chỉ nhận lời đưa đại ca đi tìm kiếm Tạ đại hiệp chứ tôi có nhận lời nói cho đại ca biết đâu!
Vô Kỵ nghe nói ngẩn người ra giây lát rồi đáp:
- Vết thương của cô nương rất nặng, cứ theo tôi đi đây đi đó như vậy, thật không tiện chút nào. Chi bằng cô nương hãy cùng lệnh huynh trở về kinh đô trước thì hơn!
Triệu Minh có vẻ ương ngạnh nói:
- Nếu đại ca bỏ rơi tôi thì đại ca không biết được chỗ Tạ đại hiệp đâu! Mấy ngày hôm nay tôi đã lành mạnh dần. Ði dường như vậy lại thấy khỏe hơn, nếu bây giờ bắt tôi trở về Vương phủ thì có lẽ tôi buồn đến chết mất.
Vô Kỵ liền nói với Vương Bảo Bảo:
- Tiểu Vương Gia làm ơn khuyên lệnh muội đi!
Vương Bảo Bảo nghe nói ngạc nhiên vô cùng nhưng y vẫn hiểu lầm và đáp:
- Hì, hì! Giả bộ đóng tuồng đóng kịch như thế làm chi? Giáo Chủ để bàn tay đè lên trên yếu huyệt em gái tôi, rồi dặn cô ta phải nói theo lời Giáo Chủ thì thế nào cô ta chả phải theo!
Vô Kỵ nhảy phắt lên, hạ chân xuống đất.
Hai người trong nhóm thần tiễn bát hùng lại tưởng chàng ra tay đánh lén Vương Bảo Bảo nên chúng liền buông tên chằm yếu huyệt lớn phía sau Vô Kỵ bắn tới.
Muốn biểu diễn tài ba cho đối phương xem, Vô Kỵ vội giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, giơ tay trái lên hua một cái, hai mũi tên nọ quay đầu bắn trở lại hai tên đó ngay. chỉ nghe thấy hai tiếng "rắc rắc", hai cái cung của chúng đã bị bắn gãy làm đôi. Nếu như hai tên đó không tránh nhanh thì đã bị thương nặng rồi. Hai mũi tên ấy bắn gãy hai chiếc cung rồi mà vẫn chưa hết đà còn bay ra ngoài xa, cắm xuống đất, đuôi tên còn rung động hoài.
Mọi người thấy rõ võ công của chàng lợi hại như vậy, ngoài Huyền Minh nhị lão ra, từ Vương Bảo Bảo trở xuống ai nấy đều biến sắc mặt.
Vô Kỵ đứng cách xa Triệu Minh nói tiếp:
- Triệu cô nương hãy về Vương phủ mà dừng thương đi, chúng ta sẽ tái ngộ một ngày gần đây!
Triệu Minh lắc đầu đáp:
- Các thày lang ở trong Vương phủ không cao minh bằng đại ca đâu! đại ca đã trót thì trét, xin chữa cho tiểu muội lành mạnh hẳn đi!
Vương Bảo Bảo thấy Vô Kỵ đã cách xa em gái mình rồi mà em mình vẫn một mực đòi theo y đi, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ liền nói với Huyền Minh nhị lão:
- Cảm phiền hai vị bảo hộ cho xá muội!
Huyền Minh nhị lão liền vâng lời, đi tới cạnh ngựa của Triệu Minh.
Triệu Minh lớn tiếng nói:
- Lộc, Hạc hai vị tiên sinh! Quả thực tôi có việc cần phải đi cùng Trương Giáo Chủ đang thấy thế cô sức yếu, vậy phiền hai vị đi cùng với chúng tôi một thể. Chẳng hay hai vị có vui lòng không?
Huyền Minh nhị lão đưa mắt nhìn Vương Bảo Bảo một cái và nói:
- Xưa nay ma đầu của Ma Giáo hành sự rất tà quái. Quận chúa nương nương không nên giao dịch với chúng như vậy. Nên theo Tiểu Vương Gia về Vương phủ là hơn.
Triệu Minh cau mày nói:
- Có phải bây giờ hai vị chỉ biết nghe lời anh tôi mà không nghe lời tôi phải không?
Lộc Trượng Khách gượng cười đáp:
- Sao Quận chúa lại nói thế! Tiểu Vương Gia có thương Quận chúa thì mới khuyên như vậy. Ðó là lời vàng ngọc đấy, mong Quận chúa đừng có hiểu lầm!
Triệu Minh dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi nói với Vương Bảo Bảo:
- Ðại ca! Tôi đi lại trên giang hồ là được cha cho phép hẳn hoi, đại ca khỏi phải lo cho tôi. Tôi tự biết giữ lấy thân thể của mình, đại ca gặp cha làm ơn hỏi thăm giùm tôi.
Vương Bảo Bảo biết cha mình rất cưng cô em gái hắn. Sự thực y cũng không muốn bắt ép nàng như thế đâu, nhưng bây giờ thấy nàng một thân một mình đi theo Giáo Chủ Ma Giáo như thế dù sao y cũng không yên tâm. Nhưng y bỗng thấy nàng gượng quay đầu ngựa cho chạy về hướng tây, y vội giơ tay ra ngăn cản và nói:
- Hiền muội, cha sắp tới rồi đấy, cô hãy đợi chờ giây lát, thưa qua với cha rồi hãy đi cũng chưa muộn!
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Cha tới thì tôi không đi được nữa! Ðại ca, tôi không chen vào việc của đại ca thì đại ca cũng không nên lý đến việc của tôi làm chi!
Vương Bảo Bảo lại đưa mắt nhìn ngắm Vô Kỵ một hồi, thấy chàng rất anh tuấn và giọng nói của Triệu Minh lại có vẻ yêu thương Vô Kỵ lắm cho nên y nghĩ thầm:
- Minh Giáo nổi loạn tạo phản là những quân phản nghịch lớn nhất của triều đình. Ngờ đâu em gái mình lại bị tên ma đầu này mê hoặc. như vậy tai họa này lớn lắm .
Nghĩ tới đó, y liền giơ tay trái lên phất một cái, mồm thì quát lớn:
- Các người mau bắt lấy tên ma đầu này cho ta trước!
Lộc Trượng Khách múa lộc trượng, Hạt Bút Ông múa song bút hóa thành một đạo hào quang và hai luồng hắc khí chằm người Vô Kỵ chụp xuống. Công lực của Huyền Minh nhị lão thâm hậu hơn cả Hân Thiên Chính và Tạ Tốn. Huyền Minh nhị lão hợp sức tấn công, từ xưa tới nay ít khi có chuyện lạ như thế bao giờ.
Vô Kỵ không dám khinh thường, liền cẩn thận đối phó. Triệu Minh biết võ công của hai ông già đó rất lợi hại, còn võ công của Vô Kỵ tuy cao cường thực nhưng một địch hai lại tay không, chỉ sợ thua đối phương nên nàng lớn tiếng nói:
- Huyền Minh nhị lão, nếu đả thương Trương Giáo Chủ tôi sẽ thưa với cha, không tha thứ cho hai người đâu!
Vương Bảo Bảo nổi giận đáp:
- Loạn thần tặc tử, ai cũng có quyền giết hết. Huyền Minh nhị lão cứ việc giết tên ma đầu đó đi.
- Nếu giết được y, tôi với Lão Vương Gia thế nào cũng có trọng thưởng!
Nói tới đó, y ngừng giây lát rồi lại nói tiếp:
- Lộc tiên sinh, nếu thắng được tiểu ma đầu, Tiểu Vương Gia này còn biệt tặng thêm cho tiên sinh bốn mỹ nữ để tiên sinh được hài lòng.
Hai anh em một người ra lệnh giết, một người không cho phép đả thương kẻ địch khiến Huyền Minh nhị lão không biết sử trí như thế nào cho phải.
Lộc Trượng Khách liếc mắt ra hiệu cho sư đệ và khẽ nói:
- Chúng ta bắt sống!
Vô Kỵ đột nhiên giở võ công ghi trên thánh hỏa lệnh ra, chỉ thấy người chàng hơi nghiêng, cánh tay phải cong cong, dã ở vào một vị trí không thể tưởng tưởng được, quay người đánh tới Lộc Trượng Khách một cái tát cực mạnh, kêu đánh "bốp" một tiếng. Miệng chàng quát lớn:
- Ngươi cứ thử bắt xem!
Lộc Trượng Khách đột nhiên bị tát đến nổ đom đóm mắt như vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng du sao y cũng là danh thủ hạng nhất tâm thần không hề náo loạn tí nào. y liền múa tít ngay lộc trượng khiến Vô Kỵ không sao hạ nổi y.
Triệu Minh giơ roi ngựa lên quất một cái thúc ngựa chạy luôn.
Vương Bảo Bảo cũng múa roi ngựa đánh luôn một cái, cái roi của y đánh trúng ngay vào mắt con ngựa của Triệu Minh. Con ngựa đau đớn chịu không nổi, hờ lên một tiếng dài, đứng chồm lên hai chân. Bởi vết thương chưa khỏi hẳn Triệu Minh yếu ớt vô cùng nên suýt bị ngã ngựa. nàng tức giận vô cùng, vội hỏi:
- Có thực đại ca định ra tay ngăn cản tôi đấy không?
Vương Bảo Bảo đáp:
- Dù sao ngày hôm nay cô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh, anh xin khất bữa khác xin lỗi cô em lại vậy!
- Ngày hôm nay, nếu đại ca còn cản tôi sẽ có một người chết oan liền. Trương Giáo Chủ từ nay trở đi sẽ ghét hận tôi. Em gái của đại ca sẽ... không thể nào sống sót được!
- Sao em lại nói năng như thế! Trong Vương phủ có rất nhiều cao thủ, họ có thể bảo vệ cô rất chu toàn. Ðừng nói tiểu ma vưng không đả thương được cô mà y muốn gặp cô cũng khó nốt.
- Tôi chỉ sợ không được gặp lại Trương Giáo Chủ thôi, nếu không được gặp tôi cũng không muốn sống nữa!
Người Mông Cổ rất thật thà, có gì nói nấy chứ không bao giờ dấu điếm cả. Thấy người anh cứ cản trở mình hoài Triệu Minh mới phải đem tâm sự của mình nói trắng ra anh ta hay.
Vương Bảo Bảo nghe xong càng tức giận thêm:
- Cô hồ đồ thực! Cô là vương tộc của người Mông, cành vàng lá ngọc như thế lấy làm sao được một tên dã man, một con chó bần tiện. Nếu chuyện này để cho cha biết, thế nào cha cũng tức chết được.
Nói xong, y giơ tay lên phất một cái liền có ba tay cao thủ khác tiến lên vây đánh Vô Kỵ.
Lúc ấy Vô Kỵ với Huyền Minh nhị lão đã cùng vận thần công ra đối địch. Sức mạnh của đôi bên sắc như đao kiếm, trong khoảng mấy trượng vuông đều bị chưởng phong của ba người bao trùm. Mấy tay cao thủ kia không sao xen vào đánh giúp được.
Triệu Minh liền lớn tiếng kêu gọi:
- Trương công tử muốn cứu được nghĩa phụ thì phải cứu tôi ra khỏi đây trước đã!
Vương Bảo Bảo thấy em mình cứ khăng khăng đòi theo kẻ địch như vậy, y chỉ sợ người cha hỏi tới, biết trả lời ra sao. Nên y vội vươn cánh tay ra định ôm luôn ngang lưng nàng đặt lên trên ngựa của mình rồi thúc ngựa chạy luôn.
Võ công của Triệu Minh vốn dĩ cao siêu hơn Vương Bảo Bảo nhiều nhưng bây giờ nàng bị thương nặng mới khỏi được phần nào, chân tay yếu ớt, không thể nào kháng cự được liền há mồm gọi to:
- Trương công tử cứu tôi, Trương công tử cứu tôi!
Vô Kỵ thấy vậy giở mười thành công lực đánh luôn hai chưởng đẩy Huyền Minh nhị lão bắn lui về phía sau ba bước rồi chàng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, khẽ nhún mình một cái người đã tới phía sau ngựa của Vương Bảo Bảo liền.
Huyền Minh nhị lão với các tay cao thủ khác định đuổi theo quây lấy chàng đánh để cho Tiểu Vương Gia thoát thân, nhưng khi năm người đuổi kịp, chàng liền quay người lại đánh mấy chưởng. Mấy chưởng này đều thuộc trong pho Giáng Long Thập Bát Chưởng pháp. Tuy chàng học chưởng pháp này chưa tới chỗ tinh diệu nhưng có Cửu Dương Thần Công xen vào nên mỗi mộtả chưởng đánh ra Huyền Minh nhị lão đều phải tránh né tức thì chứ không dám giơ chưởng lên chống đỡ. Chàng tấn công luôn ba lần như thế đã đuổi tới sau ngựa của Vương Bảo Bảo rồi. Chàng tung mình nhảy lên trên không, giơ tay ra túm lấy cổ tên tiểu vưng gia đó, đồng thời ngấm ngầm sử dụng Cẩm Nã Huyệt Thủ Pháp nên Vương Bảo Bảo vừa bị chàng túm phải người đã mềm nhũn, phải buông Triệu Minh ra ngay. Chỉ thoáng cái, người của y đã bị Vô Kỵ ném về phía Lộc Trượng Khách liền.
Lộc Trượng Khách sợ y bị thương vội giơ tay ra đón đỡ.
Vô Kỵ liền ẳm Triệu Minh rời khỏi lưng ngựa chạy thẳng vào rừng ở bên trái đường tức thì.
Hạt Bút Ông với các tay cao thủ khác vừa kêu la vừa quát tháo đuổi theo luôn. Nhưng dường lối trong rừng đó vừa cao vừa khó đi. Nhị lão vốn sở trường về khinh công nhưng so với các tay ho thủ ở Trung Nguyên thì nhị lão còn kém những tay bậc nhất xa vì vậy bọn cao thủ cùng đuổi theo với nhị lão còn đi nhanh hơn.
Vô Kỵ nhặt luôn mấy hòn đá, quay lại ném vào bọn người đuổi theo. Có hai tên bị chàng ném trúng nơi hiểm yếu liền ngã xuống đất liền. Nhượng tên khác thấy vậy giật mình kinh hãi, tuy trước mặt Tiểu Vương Gia chúng không dám ngừng bước nhưng chúng cũng không dám theo sát Vô Kỵ như trước nữa mà dần dần hạ tốc độ.
Vương Bảo Bảo trông thấy Vô Kỵ ẳm Triệu Minh càng chạy càng xa không thể nào đuổi theo kịp được nữa liền lớn tiếng mắng chửi và quát bảo thủ hạ:
- Bắn tên! Bắn tên!...
Rồi chính y cũng dương cung bắn một phát vào phía sau lưng Vô Kỵ.
Tuy sức bắn của y rất mạnh nhưng vì Vô Kỵ đã đi quá xa nên mũi tên đó chỉ cách chàng hơn trượng đã rơi xuống đất rồi.
Triệu Minh ôm chặt lấy cổ Vô Kỵ biết bọn người kia không thể nào đuổi kịp được nữa. Lúc này nàng mới thấy yên và nói với Vô Kỵ:
- Cũng may tôi biết trước nên không nói cho đại ca biết chỗ của Tạ đại hiệp ở đâu, bằng không thì tiểu ma đầu vô lương tâm này đâu có khi nào chịu ra tay cứu tôi như thế này!
Vô Kỵ đi vòng qua một cái eo núi, chân chàng không ngừng bước vừa cười vừa hỏi:
- Cô nói cho tôi rồi cô về Vương phủ dưỡng thương có phải là tốt đẹp biết bao nhiêu không, hà tất phải mất lòng người anh đi theo tôi để phải chịu khổ sở như thế này!
- Tôi đã sớm quyết trí đi theo đại ca chịu khổ rồi thì dù sớm hay muộn thế nào tôi cũng làm phiền lòng anh tôi. Tôi chỉ sợ đại ca không cho phép tôi thôi, chứ đại ca bằng lòng thì dù khổ đến đâu tôi cũng chịu đựng được.
Vô Kỵ biết rằng nàng ta rất thương yêu mình, nhưng chàng thường nghĩ chẳng qua đó chỉ là mối tình ưa thích nhất thời thôi chứ chàng có ngờ đâu Triệu Minh lại coi rẻ phú quý vinh hoa đến thế.
Nàng không cho mình là một Quận chúa cao quý mà chịu đi theo chàng, tình nguyện cam khổ như vậy thật là hiếm có.
Nghĩ vậy chàng liền cúi đầu xuống khẽ hôn nàng một cái.
Triệu Minh đỏ bừng mặt, cảm động đến ngất đi luôn.
Vô Kỵ là người giỏi về y học biết nàng không bị sao, trong lòng lại càng cảm động thêm. đột nhiên chàng sực nghĩ:
- Chu Chỉ Nhược đối đãi với ta tử tế bằng nàng sao .