Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Triển Phi Ngọc :
- Tại sao cô nương lại bảo cho mụ biết như vậy?
Triển Phi Ngọc thở dài nói :
- Đó là công tử đem lòng nghi kỵ ta?
Vi Quân Hiệp ấp úng nói :
- Tại hạ... thực ra không có ý nghi ngờ cô nương.
Triển Phi Ngọc nói :
- Hai báu vật này là những thứ hi hữu trên thế gian, mà võ công công tử lại tầm thường ắt khó lòng giữ nổi, không khéo còn mất mạng vì báu vật. Ta muốn đi kêu những tay cao thủ tuyệt đỉnh đến giữ gìn hộ để bọn kia không thể cướp nổi. Có thể thì cái mạng nhỏ bé của công tử mới giữ vững được. Công tử!... Công tử định đi đâu?
Nghe nàng hỏi, Vi Quân Hiệp ngập ngừng mãi mới đáp :
- Tại hạ... tại hạ cũng chưa biết đi đâu?
Gã che mặt đột nhiên cười rộ khen :
- Triển cô nương! Bản lĩnh cô quả là ghê gớm thật. Trên đời này khó có người thứ hai được như cô nương.
Triển Phi Ngọc nghe tiếng cười của gã, giật mình đánh thót một cái, hỏi :
- Tại hạ muốn biết tôn giá là ai được không?
Gã che mặt lại cười đáp :
- Ta gặp nhau là đủ, hà tất phải quen biết nhau? Ta bội phục bản lĩnh của cô nương lắm mà!
Gã che mặt nói rồi lại cả cười. Tiếng cười của gã rất là quái dị. Những câu gã khen bản lĩnh Triển Phi Ngọc dường như cũng có ẩn ý gì mà không tài nào nàng đoán ra được.
Triển Phi Ngọc nhíu đôi lông mày xinh đẹp, trong lòng dường như đã có chủ ý, nàng lại hỏi :
- Cao tính đại danh tiền bối là gì?
Gã che mặt xua tay nói luôn :
- Cô nương đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa! Đối với bản lĩnh ghê gớm của cô nương, ta không đáng đề cập đến chuyện kết giao.
Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được nữa, chàng lại bất bình thay cho Triển Phi Ngọc, dõng dạc nói :
- Tiền bối! Tại hạ trong mình còn có chuyện gấp không thể lưu lại trong hang núi này được. Nếu tiền bối đã không muốn đề cập đến chuyện giao hảo với bọn vãn bối thì vãn bối xin cáo từ thôi!
Gã che mặt cười khà, đáp :
- Không phải là ta không muốn kết bạn với các vị. Bữa trước trong tòa cổ thành đó ta chuẩn bị giao hảo cùng công tử, ngờ đâu công tử bỏ đi ngay. Bữa nay may lại gặp ở đây, tưởng nên nói chuyện với nhau lâu thì phải, sao công tử lại đòi đi ngay?
Lúc gã che mặt cùng Vi Quân Hiệp đối đáp với nhau, Triển Phi Ngọc nhẹ nhàng lạng người đi như chiếc lá rơi không một tiếng động, rồi hạ mình xuống phía sau gã che mặt.
Gã che mặt tựa hồ không phát giác ra hành động của Triển Phi Ngọc, vẫn đứng đối diện với Vi Quân Hiệp và tỏ thái độ chỉ chú ý tới mình chàng mà thôi.
Vi Quân Hiệp trái lại đã nhìn rõ, nhưng chưa hiểu Triển Phi Ngọc có dụng ý gì mà lại làm như vậy. Chàng toan cất tiếng hỏi thì bỗng thấy Triển Phi Ngọc đưa mắt ra hiệu với mình luôn mấy cái, chàng mới biết rằng nàng muốn ám toán gã che mặt Vi Quân Hiệp vốn là người quang minh chính đại nên không tán thành hành động lén lút hại người của Triển Phi Ngọc như thế. Chàng toan lên tiếng ngăn trở thì đã thấy tay phải Triển Phi Ngọc giơ lên, đẩy vào sau lưng gã che mặt một cái.
Vi Quân Hiệp nhớ lại Triển Phi Ngọc là tay võ công gia truyền cực kỳ lợi hại. Trước đây tam muội nàng đã tung hoành trêu cợt bao nhiêu tay cao thủ tại Lý gia trang. Đến Thiên Ngô lão nhân là một tay cao thủ nổi tiếng trong võ lâm cũng phải hoang mang bỏ chạy trước tài nghệ của Triển Phi Yên. Bản lĩnh Triển Phi Ngọc dù có kém cô em, nhưng nàng tập kích một cách đột ngột thì e rằng gã che mặt khó lòng chịu nổi.
Giữa lúc chàng hoang mang không biết xử trí thế nào, bất giác chàng buột miệng la lên một tiếng.
Vi Quân Hiệp vừa mở miệng thì phát chưởng của Triển Phi Ngọc đã phóng ra Gã che mặt bỗng bật lên tiếng cười khanh khách. Đột nhiên gã lộn nhào, người tung lên cao để tránh khỏi phát chưởng của Triển Phi Ngọc lén lút đột kích.
Cái nhào lộn của gã che mặt cực kỳ mau lẹ, rõ ràng gã đã vận động chân lực, chuẩn bị từ trước, chứ không phải là sự ứng biến thốt nhiên trong khi đột ngột mà có.
Gã che mặt lộn người nhảy lên rồi nhào chêch chếch vượt qua đầu Vi Quân Hiệp một cách rất nhẹ nhàng.
Luồng chưởng lực mãnh liệt của Triển Phi Ngọc thuận đà đi thẳng vào Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp sửng sốt đứng ngẩn người ra, nhưng dù chàng có ứng biến thần tốc đến đâu thì trong trường hợp nguy hiểm tựa ngàn cân treo sợi tóc này cũng không sao né tránh kịp được. Chàng cuống quít không biết làm thế nào thì luồng chưởng lực chợt xô tới vai chàng, khiến người chàng xoay tít đi như con quay (con vụ).
May mà chàng không bị trọng thương vì Triển Phi Ngọc đột nhiên thu chưởng về kịp. Người đứng không vững, nàng lùi lại ba bước. Chỗ chân nàng đứng lõm xuống hai vết khá sâu.
Gã che mặt nói :
- Triển cô nương! Ta đã bảo bản lĩnh cô cao cường còn phải giở trò như vậy làm chi?
Triển Phi Ngọc đánh lén không trúng, sắc mặt lợt lạt vì thẹn thùng, nàng nói :
- Các hạ quả là một tay hảo thủ ở động Ma Phụng, có bản lĩnh hơn người, nên tại hạ không biết tự lượng mới có ý muốn lĩnh giáo vài chiêu.
Gã che mặt bật lên tiếng cười quái gở nói :
- Ta ở động Ma Phụng, bất quá chỉ là một tên gác cửa để nghe lệnh trên sai khiến mà thôi. Võ công khi nào bằng được Triển cô nương. Cả về nhân phẩm, mưu trí cùng tài hùng biện, nhất nhất ta không thể bì kịp. Cô nương nói tới hai chữ “lĩnh giáo” thật là quá đáng.
Gã nói với Triển Phi Ngọc bề ngoài ra chiều cực kỳ cung kính, nhưng bề trong lại có vẻ ỡm ờ.
Triển Phi Ngọc tủm tỉm cười nói :
- Các hạ đừng khách sáo nữa. Cái nhảy vọt của các hạ vừa rồi phải chăng là môn Thiên Đằng, khinh công tuyệt đỉnh của phái Thiên Sơn? Có phải các hạ đúng là Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ không?
Gã che mặt nín thinh không trả lời Triển Phi Ngọc, mà cũng không tỏ một thái độ nào là nàng đã nói đúng hay không.
Vi Quân Hiệp vội nói ngay :
- Triển cô nương! Y không phải là Lao đại hiệp đâu. Lao đại hiệp đã chết rồi kia mà.
Triển Phi Ngọc sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nàng sợ hãi đến nỗi giọng nói lạc hẳn đi. Nàng ấp úng :
- Nếu vậy thì... các hạ... tôn giá... là...
Nàng ngập ngừng không nói nữa.
Đám mấy ngờ vực bao phủ lên mặt nàng mỗi lúc một dày đặc. Rồi đột nhiên nàng lên tiếng đánh bạo hỏi :
- Các hạ giả trang như vậy, phải chăng có ý mạo xưng một vị cao nhân?
Gã che mặt đáp ngay :
- Ta không có ý ấy.
Triển Phi Ngọc lạng người như ánh chớp về phía Vi Quân Hiệp. Nàng vươn tay ra kéo chàng gần lại mình thêm một bước. Tiếp theo tay nàng đưa vòng đi một cái, đẩy chàng về phía sau lưng. Tay phải nàng lại nhanh như cắt rút lấy cái hộp đựng Kim Vị giáp và Huyết Hồn trảo.
Vi Quân Hiệp thất kinh hỏi :
- Cô nương làm chi vậy?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Bây giờ công tử hãy chạy trước đi rồi ta sẽ đi sau.
Triển Phi Ngọc tỏ ra vô cùng nóng nảy, lại lên tiếng giục tiếp :
- Công tử đi mau!...
Vi Quân Hiệp chưa kịp trả lời, thì mắt bỗng hoa lên vì ánh kim quang lẫn ánh hồng quang đồng thời lấp loáng. Chàng kinh hãi lùi lại mấy bước.
Chàng hoảng hốt chưa kịp hiểu việc gì xảy ra thì thấy Triển Phi Ngọc hấp tấp mặc Kim Vị giáp vào người, và cầm cây Huyết Hồn trảo trong tay, đứng đối diện với gã che mặt. Mặt nàng rất đỗi khẩn trương, ra chiều quyết liệt, chống cự với gã che mặt.
Gã che mặt đứng thủ thế một cách rất kỳ dị. Người gã cong veo, hai tay khoằm khoằm chống xuống đất trông chẳng khác gì con khỉ.
Triển Phi Ngọc mình mặc Kim Vị giáp, tay cầm Huyết Hồn trảo cho là đối phương không làm gì được nữa.
Nàng bình tĩnh không ra chiều sợ sệt như trước, rồi lớn tiếng dõng dạc hỏi :
- Ngươi là ai, nói thực đi?
Thanh âm của gã che mặt biến thành lạnh như băng, gã đáp :
- Vừa rồi cô nương đoán đã gần trúng, sao bây giờ lại bảo là giả mạo.
Triển Phi Ngọc rùng mình. Nàng vung tay một cái, Huyết Hồn trảo lóe lên một luồng ánh sáng hồng rồi phóng tạt ngang ra, khí thế rất là mãnh liệt.
Gã che mặt bỗng đứng thẳng người lên, lộn ngược đi một vòng rồi nhảy tạt ngang ra, tránh thoát cây Huyết Hồn trảo chỉ khẽ chừng sợi tóc.
Triển Phi Ngọc nhào về phía trước. Cây Huyết Hồn trảo cũng theo thế vòng đi một cái rồi như cái bóng theo rượt đối phương.
Nàng ra tay một cách mau lẹ phi thường. Vi Quân Hiệp đứng bên mà không trông rõ cách biến đổi chiêu thức của nàng. Chàng chỉ thấy ánh cầu vồng đỏ chói đánh tạt ngang ra, rồi đột nhiên khoanh lại thành một cái vòng tròn chụp xuống gã che mặt. Chàng cho là Triển Phi Ngọc chỉ hất tay cái nữa thì gã khó lòng toàn mạng.
Những giữa lúc ấy gã che mặt bỗng nghiêng người về phía trước.
Hai tay gã nhất tề chụp xuống trước ngực Triển Phi Ngọc.
Triển Phi Ngọc ỷ mình có Kim Vị giáp hộ thân, nên chẳng sợ hãi gì thế chưởng của đối phương. Nàng không né tránh, cây Huyết Hồn trảo vẫn tiếp tục vòng đánh tới sau lưng đối phương.
Gã che mặt dường như không biết Kim Vị giáp lợi hại thế nào, hai tay gã vẫn giữ nguyên thế công, tiến tới cực kỳ dữ dội.
Triển Phi Ngọc trước tình hình này cũng cảm thấy trong lòng xao xuyến. Nàng cho rằng gã che mặt là một tay võ công rất cao, mà mình lâu nay không bôn tẩu giang hồ nên không biết trong võ lâm có những nhân vật kỳ dị. Vì thế nên tuy nàng mình mặc Kim Vị giáp, tay cầm Huyết Hồn trảo là hai vật chí bảo mà trong lòng không khỏi nao núng, nàng cũng hoang mang, lo sợ đối phương đả thương được mình!
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, đối phương không úy kỵ Kim Vị giáp - một bảo vật chuyên phá chân khí nội gia, vẫn tiếp tục phóng chưởng ra thì nhất định hắn chỉ là một tay bản lĩnh tầm thường chứ chưa phải hạng lịch duyệt trên chốn giang hồ. Có khi hắn chưa từng nghe nói trên đời có Kim Vị giáp là một vật chí bảo cũng nên. Triển Phi Ngọc suy đi, nghĩ lại rồi không hoang mang nữa và cây Huyết Hồn trảo trong tay càng đánh tới mau hơn, tưởng chừng như hạ được đối phương ngay.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, cườm tay gã che mặt đã ập tới trước ngực Triển Phi Ngọc. Nàng chắc mẩm gã sẽ bị thương vì chạm vào Kim Vị giáp của mình. Đột nhiên gã xoay tay lại, thu thế chưởng về, giơ ngón tay cái và ngón tay giữa bên phải ra nhẹ nhàng nhổ lấy một mũi nhọn trên mặt áo giáp. Cách trổ tài khiến cho ai cũng sửng sốt vì những mũi nhọn trên Kim Vị giáp đã nhỏ, lại dày thế mà gã che mặt trong lúc cấp bách nhổ trúng ngay một mũi thì đủ biết gã có bản lĩnh đặc biệt hơn người.
Triển Phi Ngọc thất kinh, chưa kịp phản ứng gì thì gã che mặt đã lạng người sang một bên. Lập tức tay Triển Phi Ngọc đang cầm Huyết Hồn trảo phóng vòng tới sau lưng gã che mặt. Gã né tránh được rồi mà nàng vẫn không kịp thu chiêu về, thành ra cây Huyết Hồn trảo lại chụp vào trước ngực mình.
Vi Quân Hiệp khiếp sợ đến trợn mắt, miệng há hốc ra.
Chàng toan cất tiếng la hoảng nhưng líu lưỡi lại, không la lên được.
Gã che mặt né người đi rồi lạng tới bên Vi Quân Hiệp, nắm lấy cánh tay chàng nói :
- Lại đây, lại đây!... Chúng ta nói chuyện với nhau!...
Bỗng nghe đánh sột một tiếng, Triển Phi Ngọc vì không thu chiêu về kịp, bị Huyết Hồn trảo đâm trúng ngực mình. Nàng la lên một tiếng kinh hoàng.
Nguyên hai vật chí bảo này, Triển Phi Ngọc mới sử dụng bữa nay là lần đầu. Nàng chỉ biết rằng cây Huyết Hồn trảo có chất độc ghê gớm và sắc bén phi thường. Vàng đá bị nó đâm cũng vỡ tan. Còn Kim Vị giáp thì lại kiên cố vô cùng, đao kiếm đâm không thủng, nhưng chẳng hiểu Kim Vị giáp có chống nổi Huyết Hồn trảo đâm vào không.
Triển Phi Ngọc, sau khi bị Huyết Hồn trảo đâm trúng ngực, thấy đau điếng. Nàng không đủ can đảm cúi đầu ngó xuống xem Huyết Hồn trảo có gây thương tích trên ngực mình không, chân tay nàng run lẩy bẩy vì kinh hoàng.
Gã che mặt nắm tay Vi Quân Hiệp cười hì hì và kéo chàng chạy về phía mấy căn nhà tranh.
Bây giờ Triển Phi Ngọc mới cúi đầu nhìn xuống trước ngực, thì thấy Kim Vị giáp vẫn lóe lên ánh vàng rực rỡ, tỏ ra nó đã chống lại được Huyết Hồn trảo đâm vào. Triển Phi Ngọc thấy vậy mới bình tĩnh lại, mồ hôi thoát ra đầm đìa.
Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thấy Vi Quân Hiệp cùng gã che mặt đang tiến vào trong nhà. Nàng dí đầu ngón chân xuống, nhảy về phía trước la gọi :
- Quân Hiệp! Công tử có việc gì không?
- Tại hạ không sao cả. Cô nương... đừng động thủ nữa.
Triển Phi Ngọc lấy chân đẩy cửa, toan tiến vào trong nhà.
Gã che mặt đang đứng trước cái bàn đá, quay ra quát Triển Phi Ngọc :
- Cô vào đây làm chi?
Triển Phi Ngọc chẳng nói năng gì. Cây Huyết Hồn trảo cầm trong tay lia từ trên xuống dưới rất nhanh vào người gã che mặt.
Gã che mặt lún người xuống, chuồn vào gầm bàn đá để tránh chiếc trảo nguy hiểm này.
Triển Phi Ngọc ra chiêu nửa vời rồi vung tay một cái, biến đổi chiêu thức đánh tạt ngang ra hơn một thước, chụp xuống chiếc bàn đá.
Gã che mặt vụt đứng thẳng người lên, đội chiếc bàn đá trên đỉnh đầu đúng lúc Triển Phi Ngọc chụp tay xuống.
Bỗng nghe đánh sầm một tiếng kinh khủng, đá vụn bắn tứ tung. Trên mặt bàn đá có vết năm ngón tay của chiếc trảo sâu xuống đến hơn một tấc. Năm vết ngón tay trên mặt đá cũng đỏ như máu mới thật là kỳ!
Gã che mặt ở dưới gầm bàn la lên :
- Nguy quá! Nguy quá!
Bây giờ Triển Phi Ngọc đã nhận ra võ công gã che mặt rất cao cường. Nhưng nàng đã lâm vào thế cưỡi hổ, không dám xuống nữa, miệng lẩm bẩm :
- Võ công ngươi càng cao cường bao nhiêu, ta cần trừ khử ngươi bấy nhiêu.
Người nàng di chuyển mau lẹ, phóng chiêu ra như chớp. Chớp mắt ánh hồng quang dày đặc trong nhà, trông không rõ bóng người nữa.
Gã che mặt đội cái bàn đá nặng là thế mà vẫn né tả, tránh hữu thì đủ biết thân pháp gã linh hoạt đến chừng nào.
Những chiêu thức của Triển Phi Ngọc mỗi lần chụp trúng mặt đá đều có ngấn đỏ. Nàng đánh trúng đến mười chiêu, những vết đỏ chi chít lằn lên mặt đá không biết bao nhiêu mà kể.
Gã che mặt dưới gầm bàn hét lên :
- Ta nể mặt cha mẹ ngươi mà nhượng bộ ngươi đến hai mươi chiêu rồi, thế mà ngươi không biết điều vẫn còn đánh mãi ư?
Triển Phi Ngọc buông tiếng cười lạt hỏi :
- Sao ngươi không ra đây để phản kích?
Gã che mặt vừa dừng lại một chút đã bị Triển Phi Ngọc chụp mạnh xuống. Mặt bàn đá lại lằn thêm năm vệt ngón tay rất sâu.
Giữa lúc ấy, gã che mặt nắm chặt chiếc bàn đá bỗng quát lên một tiếng kinh thiên động địa. Mặt bàn đá đột nhiên theo vết ngón tay bị bể ra làm hai mảnh!
Triển Phi Ngọc vừa kinh hãi, vừa mừng thầm. Nàng kinh hãi là vì nội lực đối phương mạnh ghê gớm, bửa được bàn đá ra làm đôi.
Thật là một thứ công lực mãnh liệt phi thường không ai tưởng tượng được. Nàng mừng là vì mặt bàn vỡ ra rồi, rất tiện cho mình tấn công.
Triển Phi Ngọc không ngừng tay chút nào. Mặt đá vừa vỡ đôi, Huyết Hồn trảo đã nhằm đầu gã che mặt chụp xuống rất nhanh. Song động tác của gã che mặt lại nhanh hơn. Gã đưa hai mảnh mặt bàn đá ập vào, giữ chặt lấy Huyết Hồn trảo không buông ra nữa.
Triển Phi Ngọc kinh hãi vô cùng, vội lùi vận hết sức lực giật mạnh một cái mà vẫn không xê xích được một chút nào.
Dĩ nhiên nàng có thể buông tay ra để lùi lại, nhưng làm như vậy thì bỏ mất Huyết Hồn trảo. Nàng hoang mang, mồ hôi toát ra như mưa không biết làm thế nào.
Gã che mặt vẫn đội chiếc bàn đá trên đầu, buông một tràng cười quái gở hỏi :
- Triển cô nương! Cô nương muốn ta đánh trả không?
Triển Phi Ngọc chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bên trái một cái.
“Véo... véo... véo”.
Ba tiếng rít lên. Ba mũi ám khí to như hạt táo bắn vọt ra.
Gã che mặt hai tay nắm giữ hai cạnh bàn đá, không thể nào dùng tay để hất ám khí đang bay tới, gã tung người nhảy lên cao ba thước. Ba mũi ám khí đập thẳng vào tường đá, bật tiếng kêu “độp... độp... độp”.
Gã che mặt tung người lên. Triển Phi Ngọc vẫn không chịu buông Huyết Hồn trảo ra, thành thử người nàng cũng bị lôi lên theo. Hai người đang lơ lửng trên không, phân cách nhau bằng cái mặt bàn đá.
Triển Phi Ngọc lợi dụng cơ hội đề tụ chân khí, hai chân đạp mạnh vào mặt bàn hết sức bình sinh, giật cây Huyết Hồn trảo ra một cái. Nàng cố gắng thi triển cử động này để rút cây Huyết Hồn trảo ra. Ngờ đâu chân nàng đạp mạnh quá, hai tay gã che mặt bị run lên. Hai mảnh bàn đá đang khép chặt vào nhau để giữ Huyết Hồn trảo bỗng nhiên há ra.
Triển Phi Ngọc dùng sức mạnh quá, cây Huyết Hồn trảo bật ra thì đồng thời người nàng cũng hất tung lên, rồi ở trên không lộn nhào đi mấy vòng, rớt xuống hai trượng ra ngoài căn nhà.
Triển Phi Ngọc hạ mình xuống đất. Tuy nàng vẫn cầm trong tay cây Huyết Hồn trảo mà không dám nhảy vào trong nhà nữa.
Bỗng thấy gã che mặt nhảy vọt theo ra. Triển Phi Ngọc sợ hãi lùi lại mấy bước, thủ thế chờ đợi, nàng vần gờm gờm gã che mặt động thủ bất thình lình.
- Tại sao cô nương lại bảo cho mụ biết như vậy?
Triển Phi Ngọc thở dài nói :
- Đó là công tử đem lòng nghi kỵ ta?
Vi Quân Hiệp ấp úng nói :
- Tại hạ... thực ra không có ý nghi ngờ cô nương.
Triển Phi Ngọc nói :
- Hai báu vật này là những thứ hi hữu trên thế gian, mà võ công công tử lại tầm thường ắt khó lòng giữ nổi, không khéo còn mất mạng vì báu vật. Ta muốn đi kêu những tay cao thủ tuyệt đỉnh đến giữ gìn hộ để bọn kia không thể cướp nổi. Có thể thì cái mạng nhỏ bé của công tử mới giữ vững được. Công tử!... Công tử định đi đâu?
Nghe nàng hỏi, Vi Quân Hiệp ngập ngừng mãi mới đáp :
- Tại hạ... tại hạ cũng chưa biết đi đâu?
Gã che mặt đột nhiên cười rộ khen :
- Triển cô nương! Bản lĩnh cô quả là ghê gớm thật. Trên đời này khó có người thứ hai được như cô nương.
Triển Phi Ngọc nghe tiếng cười của gã, giật mình đánh thót một cái, hỏi :
- Tại hạ muốn biết tôn giá là ai được không?
Gã che mặt lại cười đáp :
- Ta gặp nhau là đủ, hà tất phải quen biết nhau? Ta bội phục bản lĩnh của cô nương lắm mà!
Gã che mặt nói rồi lại cả cười. Tiếng cười của gã rất là quái dị. Những câu gã khen bản lĩnh Triển Phi Ngọc dường như cũng có ẩn ý gì mà không tài nào nàng đoán ra được.
Triển Phi Ngọc nhíu đôi lông mày xinh đẹp, trong lòng dường như đã có chủ ý, nàng lại hỏi :
- Cao tính đại danh tiền bối là gì?
Gã che mặt xua tay nói luôn :
- Cô nương đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa! Đối với bản lĩnh ghê gớm của cô nương, ta không đáng đề cập đến chuyện kết giao.
Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được nữa, chàng lại bất bình thay cho Triển Phi Ngọc, dõng dạc nói :
- Tiền bối! Tại hạ trong mình còn có chuyện gấp không thể lưu lại trong hang núi này được. Nếu tiền bối đã không muốn đề cập đến chuyện giao hảo với bọn vãn bối thì vãn bối xin cáo từ thôi!
Gã che mặt cười khà, đáp :
- Không phải là ta không muốn kết bạn với các vị. Bữa trước trong tòa cổ thành đó ta chuẩn bị giao hảo cùng công tử, ngờ đâu công tử bỏ đi ngay. Bữa nay may lại gặp ở đây, tưởng nên nói chuyện với nhau lâu thì phải, sao công tử lại đòi đi ngay?
Lúc gã che mặt cùng Vi Quân Hiệp đối đáp với nhau, Triển Phi Ngọc nhẹ nhàng lạng người đi như chiếc lá rơi không một tiếng động, rồi hạ mình xuống phía sau gã che mặt.
Gã che mặt tựa hồ không phát giác ra hành động của Triển Phi Ngọc, vẫn đứng đối diện với Vi Quân Hiệp và tỏ thái độ chỉ chú ý tới mình chàng mà thôi.
Vi Quân Hiệp trái lại đã nhìn rõ, nhưng chưa hiểu Triển Phi Ngọc có dụng ý gì mà lại làm như vậy. Chàng toan cất tiếng hỏi thì bỗng thấy Triển Phi Ngọc đưa mắt ra hiệu với mình luôn mấy cái, chàng mới biết rằng nàng muốn ám toán gã che mặt Vi Quân Hiệp vốn là người quang minh chính đại nên không tán thành hành động lén lút hại người của Triển Phi Ngọc như thế. Chàng toan lên tiếng ngăn trở thì đã thấy tay phải Triển Phi Ngọc giơ lên, đẩy vào sau lưng gã che mặt một cái.
Vi Quân Hiệp nhớ lại Triển Phi Ngọc là tay võ công gia truyền cực kỳ lợi hại. Trước đây tam muội nàng đã tung hoành trêu cợt bao nhiêu tay cao thủ tại Lý gia trang. Đến Thiên Ngô lão nhân là một tay cao thủ nổi tiếng trong võ lâm cũng phải hoang mang bỏ chạy trước tài nghệ của Triển Phi Yên. Bản lĩnh Triển Phi Ngọc dù có kém cô em, nhưng nàng tập kích một cách đột ngột thì e rằng gã che mặt khó lòng chịu nổi.
Giữa lúc chàng hoang mang không biết xử trí thế nào, bất giác chàng buột miệng la lên một tiếng.
Vi Quân Hiệp vừa mở miệng thì phát chưởng của Triển Phi Ngọc đã phóng ra Gã che mặt bỗng bật lên tiếng cười khanh khách. Đột nhiên gã lộn nhào, người tung lên cao để tránh khỏi phát chưởng của Triển Phi Ngọc lén lút đột kích.
Cái nhào lộn của gã che mặt cực kỳ mau lẹ, rõ ràng gã đã vận động chân lực, chuẩn bị từ trước, chứ không phải là sự ứng biến thốt nhiên trong khi đột ngột mà có.
Gã che mặt lộn người nhảy lên rồi nhào chêch chếch vượt qua đầu Vi Quân Hiệp một cách rất nhẹ nhàng.
Luồng chưởng lực mãnh liệt của Triển Phi Ngọc thuận đà đi thẳng vào Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp sửng sốt đứng ngẩn người ra, nhưng dù chàng có ứng biến thần tốc đến đâu thì trong trường hợp nguy hiểm tựa ngàn cân treo sợi tóc này cũng không sao né tránh kịp được. Chàng cuống quít không biết làm thế nào thì luồng chưởng lực chợt xô tới vai chàng, khiến người chàng xoay tít đi như con quay (con vụ).
May mà chàng không bị trọng thương vì Triển Phi Ngọc đột nhiên thu chưởng về kịp. Người đứng không vững, nàng lùi lại ba bước. Chỗ chân nàng đứng lõm xuống hai vết khá sâu.
Gã che mặt nói :
- Triển cô nương! Ta đã bảo bản lĩnh cô cao cường còn phải giở trò như vậy làm chi?
Triển Phi Ngọc đánh lén không trúng, sắc mặt lợt lạt vì thẹn thùng, nàng nói :
- Các hạ quả là một tay hảo thủ ở động Ma Phụng, có bản lĩnh hơn người, nên tại hạ không biết tự lượng mới có ý muốn lĩnh giáo vài chiêu.
Gã che mặt bật lên tiếng cười quái gở nói :
- Ta ở động Ma Phụng, bất quá chỉ là một tên gác cửa để nghe lệnh trên sai khiến mà thôi. Võ công khi nào bằng được Triển cô nương. Cả về nhân phẩm, mưu trí cùng tài hùng biện, nhất nhất ta không thể bì kịp. Cô nương nói tới hai chữ “lĩnh giáo” thật là quá đáng.
Gã nói với Triển Phi Ngọc bề ngoài ra chiều cực kỳ cung kính, nhưng bề trong lại có vẻ ỡm ờ.
Triển Phi Ngọc tủm tỉm cười nói :
- Các hạ đừng khách sáo nữa. Cái nhảy vọt của các hạ vừa rồi phải chăng là môn Thiên Đằng, khinh công tuyệt đỉnh của phái Thiên Sơn? Có phải các hạ đúng là Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ không?
Gã che mặt nín thinh không trả lời Triển Phi Ngọc, mà cũng không tỏ một thái độ nào là nàng đã nói đúng hay không.
Vi Quân Hiệp vội nói ngay :
- Triển cô nương! Y không phải là Lao đại hiệp đâu. Lao đại hiệp đã chết rồi kia mà.
Triển Phi Ngọc sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nàng sợ hãi đến nỗi giọng nói lạc hẳn đi. Nàng ấp úng :
- Nếu vậy thì... các hạ... tôn giá... là...
Nàng ngập ngừng không nói nữa.
Đám mấy ngờ vực bao phủ lên mặt nàng mỗi lúc một dày đặc. Rồi đột nhiên nàng lên tiếng đánh bạo hỏi :
- Các hạ giả trang như vậy, phải chăng có ý mạo xưng một vị cao nhân?
Gã che mặt đáp ngay :
- Ta không có ý ấy.
Triển Phi Ngọc lạng người như ánh chớp về phía Vi Quân Hiệp. Nàng vươn tay ra kéo chàng gần lại mình thêm một bước. Tiếp theo tay nàng đưa vòng đi một cái, đẩy chàng về phía sau lưng. Tay phải nàng lại nhanh như cắt rút lấy cái hộp đựng Kim Vị giáp và Huyết Hồn trảo.
Vi Quân Hiệp thất kinh hỏi :
- Cô nương làm chi vậy?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Bây giờ công tử hãy chạy trước đi rồi ta sẽ đi sau.
Triển Phi Ngọc tỏ ra vô cùng nóng nảy, lại lên tiếng giục tiếp :
- Công tử đi mau!...
Vi Quân Hiệp chưa kịp trả lời, thì mắt bỗng hoa lên vì ánh kim quang lẫn ánh hồng quang đồng thời lấp loáng. Chàng kinh hãi lùi lại mấy bước.
Chàng hoảng hốt chưa kịp hiểu việc gì xảy ra thì thấy Triển Phi Ngọc hấp tấp mặc Kim Vị giáp vào người, và cầm cây Huyết Hồn trảo trong tay, đứng đối diện với gã che mặt. Mặt nàng rất đỗi khẩn trương, ra chiều quyết liệt, chống cự với gã che mặt.
Gã che mặt đứng thủ thế một cách rất kỳ dị. Người gã cong veo, hai tay khoằm khoằm chống xuống đất trông chẳng khác gì con khỉ.
Triển Phi Ngọc mình mặc Kim Vị giáp, tay cầm Huyết Hồn trảo cho là đối phương không làm gì được nữa.
Nàng bình tĩnh không ra chiều sợ sệt như trước, rồi lớn tiếng dõng dạc hỏi :
- Ngươi là ai, nói thực đi?
Thanh âm của gã che mặt biến thành lạnh như băng, gã đáp :
- Vừa rồi cô nương đoán đã gần trúng, sao bây giờ lại bảo là giả mạo.
Triển Phi Ngọc rùng mình. Nàng vung tay một cái, Huyết Hồn trảo lóe lên một luồng ánh sáng hồng rồi phóng tạt ngang ra, khí thế rất là mãnh liệt.
Gã che mặt bỗng đứng thẳng người lên, lộn ngược đi một vòng rồi nhảy tạt ngang ra, tránh thoát cây Huyết Hồn trảo chỉ khẽ chừng sợi tóc.
Triển Phi Ngọc nhào về phía trước. Cây Huyết Hồn trảo cũng theo thế vòng đi một cái rồi như cái bóng theo rượt đối phương.
Nàng ra tay một cách mau lẹ phi thường. Vi Quân Hiệp đứng bên mà không trông rõ cách biến đổi chiêu thức của nàng. Chàng chỉ thấy ánh cầu vồng đỏ chói đánh tạt ngang ra, rồi đột nhiên khoanh lại thành một cái vòng tròn chụp xuống gã che mặt. Chàng cho là Triển Phi Ngọc chỉ hất tay cái nữa thì gã khó lòng toàn mạng.
Những giữa lúc ấy gã che mặt bỗng nghiêng người về phía trước.
Hai tay gã nhất tề chụp xuống trước ngực Triển Phi Ngọc.
Triển Phi Ngọc ỷ mình có Kim Vị giáp hộ thân, nên chẳng sợ hãi gì thế chưởng của đối phương. Nàng không né tránh, cây Huyết Hồn trảo vẫn tiếp tục vòng đánh tới sau lưng đối phương.
Gã che mặt dường như không biết Kim Vị giáp lợi hại thế nào, hai tay gã vẫn giữ nguyên thế công, tiến tới cực kỳ dữ dội.
Triển Phi Ngọc trước tình hình này cũng cảm thấy trong lòng xao xuyến. Nàng cho rằng gã che mặt là một tay võ công rất cao, mà mình lâu nay không bôn tẩu giang hồ nên không biết trong võ lâm có những nhân vật kỳ dị. Vì thế nên tuy nàng mình mặc Kim Vị giáp, tay cầm Huyết Hồn trảo là hai vật chí bảo mà trong lòng không khỏi nao núng, nàng cũng hoang mang, lo sợ đối phương đả thương được mình!
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, đối phương không úy kỵ Kim Vị giáp - một bảo vật chuyên phá chân khí nội gia, vẫn tiếp tục phóng chưởng ra thì nhất định hắn chỉ là một tay bản lĩnh tầm thường chứ chưa phải hạng lịch duyệt trên chốn giang hồ. Có khi hắn chưa từng nghe nói trên đời có Kim Vị giáp là một vật chí bảo cũng nên. Triển Phi Ngọc suy đi, nghĩ lại rồi không hoang mang nữa và cây Huyết Hồn trảo trong tay càng đánh tới mau hơn, tưởng chừng như hạ được đối phương ngay.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, cườm tay gã che mặt đã ập tới trước ngực Triển Phi Ngọc. Nàng chắc mẩm gã sẽ bị thương vì chạm vào Kim Vị giáp của mình. Đột nhiên gã xoay tay lại, thu thế chưởng về, giơ ngón tay cái và ngón tay giữa bên phải ra nhẹ nhàng nhổ lấy một mũi nhọn trên mặt áo giáp. Cách trổ tài khiến cho ai cũng sửng sốt vì những mũi nhọn trên Kim Vị giáp đã nhỏ, lại dày thế mà gã che mặt trong lúc cấp bách nhổ trúng ngay một mũi thì đủ biết gã có bản lĩnh đặc biệt hơn người.
Triển Phi Ngọc thất kinh, chưa kịp phản ứng gì thì gã che mặt đã lạng người sang một bên. Lập tức tay Triển Phi Ngọc đang cầm Huyết Hồn trảo phóng vòng tới sau lưng gã che mặt. Gã né tránh được rồi mà nàng vẫn không kịp thu chiêu về, thành ra cây Huyết Hồn trảo lại chụp vào trước ngực mình.
Vi Quân Hiệp khiếp sợ đến trợn mắt, miệng há hốc ra.
Chàng toan cất tiếng la hoảng nhưng líu lưỡi lại, không la lên được.
Gã che mặt né người đi rồi lạng tới bên Vi Quân Hiệp, nắm lấy cánh tay chàng nói :
- Lại đây, lại đây!... Chúng ta nói chuyện với nhau!...
Bỗng nghe đánh sột một tiếng, Triển Phi Ngọc vì không thu chiêu về kịp, bị Huyết Hồn trảo đâm trúng ngực mình. Nàng la lên một tiếng kinh hoàng.
Nguyên hai vật chí bảo này, Triển Phi Ngọc mới sử dụng bữa nay là lần đầu. Nàng chỉ biết rằng cây Huyết Hồn trảo có chất độc ghê gớm và sắc bén phi thường. Vàng đá bị nó đâm cũng vỡ tan. Còn Kim Vị giáp thì lại kiên cố vô cùng, đao kiếm đâm không thủng, nhưng chẳng hiểu Kim Vị giáp có chống nổi Huyết Hồn trảo đâm vào không.
Triển Phi Ngọc, sau khi bị Huyết Hồn trảo đâm trúng ngực, thấy đau điếng. Nàng không đủ can đảm cúi đầu ngó xuống xem Huyết Hồn trảo có gây thương tích trên ngực mình không, chân tay nàng run lẩy bẩy vì kinh hoàng.
Gã che mặt nắm tay Vi Quân Hiệp cười hì hì và kéo chàng chạy về phía mấy căn nhà tranh.
Bây giờ Triển Phi Ngọc mới cúi đầu nhìn xuống trước ngực, thì thấy Kim Vị giáp vẫn lóe lên ánh vàng rực rỡ, tỏ ra nó đã chống lại được Huyết Hồn trảo đâm vào. Triển Phi Ngọc thấy vậy mới bình tĩnh lại, mồ hôi thoát ra đầm đìa.
Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thấy Vi Quân Hiệp cùng gã che mặt đang tiến vào trong nhà. Nàng dí đầu ngón chân xuống, nhảy về phía trước la gọi :
- Quân Hiệp! Công tử có việc gì không?
- Tại hạ không sao cả. Cô nương... đừng động thủ nữa.
Triển Phi Ngọc lấy chân đẩy cửa, toan tiến vào trong nhà.
Gã che mặt đang đứng trước cái bàn đá, quay ra quát Triển Phi Ngọc :
- Cô vào đây làm chi?
Triển Phi Ngọc chẳng nói năng gì. Cây Huyết Hồn trảo cầm trong tay lia từ trên xuống dưới rất nhanh vào người gã che mặt.
Gã che mặt lún người xuống, chuồn vào gầm bàn đá để tránh chiếc trảo nguy hiểm này.
Triển Phi Ngọc ra chiêu nửa vời rồi vung tay một cái, biến đổi chiêu thức đánh tạt ngang ra hơn một thước, chụp xuống chiếc bàn đá.
Gã che mặt vụt đứng thẳng người lên, đội chiếc bàn đá trên đỉnh đầu đúng lúc Triển Phi Ngọc chụp tay xuống.
Bỗng nghe đánh sầm một tiếng kinh khủng, đá vụn bắn tứ tung. Trên mặt bàn đá có vết năm ngón tay của chiếc trảo sâu xuống đến hơn một tấc. Năm vết ngón tay trên mặt đá cũng đỏ như máu mới thật là kỳ!
Gã che mặt ở dưới gầm bàn la lên :
- Nguy quá! Nguy quá!
Bây giờ Triển Phi Ngọc đã nhận ra võ công gã che mặt rất cao cường. Nhưng nàng đã lâm vào thế cưỡi hổ, không dám xuống nữa, miệng lẩm bẩm :
- Võ công ngươi càng cao cường bao nhiêu, ta cần trừ khử ngươi bấy nhiêu.
Người nàng di chuyển mau lẹ, phóng chiêu ra như chớp. Chớp mắt ánh hồng quang dày đặc trong nhà, trông không rõ bóng người nữa.
Gã che mặt đội cái bàn đá nặng là thế mà vẫn né tả, tránh hữu thì đủ biết thân pháp gã linh hoạt đến chừng nào.
Những chiêu thức của Triển Phi Ngọc mỗi lần chụp trúng mặt đá đều có ngấn đỏ. Nàng đánh trúng đến mười chiêu, những vết đỏ chi chít lằn lên mặt đá không biết bao nhiêu mà kể.
Gã che mặt dưới gầm bàn hét lên :
- Ta nể mặt cha mẹ ngươi mà nhượng bộ ngươi đến hai mươi chiêu rồi, thế mà ngươi không biết điều vẫn còn đánh mãi ư?
Triển Phi Ngọc buông tiếng cười lạt hỏi :
- Sao ngươi không ra đây để phản kích?
Gã che mặt vừa dừng lại một chút đã bị Triển Phi Ngọc chụp mạnh xuống. Mặt bàn đá lại lằn thêm năm vệt ngón tay rất sâu.
Giữa lúc ấy, gã che mặt nắm chặt chiếc bàn đá bỗng quát lên một tiếng kinh thiên động địa. Mặt bàn đá đột nhiên theo vết ngón tay bị bể ra làm hai mảnh!
Triển Phi Ngọc vừa kinh hãi, vừa mừng thầm. Nàng kinh hãi là vì nội lực đối phương mạnh ghê gớm, bửa được bàn đá ra làm đôi.
Thật là một thứ công lực mãnh liệt phi thường không ai tưởng tượng được. Nàng mừng là vì mặt bàn vỡ ra rồi, rất tiện cho mình tấn công.
Triển Phi Ngọc không ngừng tay chút nào. Mặt đá vừa vỡ đôi, Huyết Hồn trảo đã nhằm đầu gã che mặt chụp xuống rất nhanh. Song động tác của gã che mặt lại nhanh hơn. Gã đưa hai mảnh mặt bàn đá ập vào, giữ chặt lấy Huyết Hồn trảo không buông ra nữa.
Triển Phi Ngọc kinh hãi vô cùng, vội lùi vận hết sức lực giật mạnh một cái mà vẫn không xê xích được một chút nào.
Dĩ nhiên nàng có thể buông tay ra để lùi lại, nhưng làm như vậy thì bỏ mất Huyết Hồn trảo. Nàng hoang mang, mồ hôi toát ra như mưa không biết làm thế nào.
Gã che mặt vẫn đội chiếc bàn đá trên đầu, buông một tràng cười quái gở hỏi :
- Triển cô nương! Cô nương muốn ta đánh trả không?
Triển Phi Ngọc chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bên trái một cái.
“Véo... véo... véo”.
Ba tiếng rít lên. Ba mũi ám khí to như hạt táo bắn vọt ra.
Gã che mặt hai tay nắm giữ hai cạnh bàn đá, không thể nào dùng tay để hất ám khí đang bay tới, gã tung người nhảy lên cao ba thước. Ba mũi ám khí đập thẳng vào tường đá, bật tiếng kêu “độp... độp... độp”.
Gã che mặt tung người lên. Triển Phi Ngọc vẫn không chịu buông Huyết Hồn trảo ra, thành thử người nàng cũng bị lôi lên theo. Hai người đang lơ lửng trên không, phân cách nhau bằng cái mặt bàn đá.
Triển Phi Ngọc lợi dụng cơ hội đề tụ chân khí, hai chân đạp mạnh vào mặt bàn hết sức bình sinh, giật cây Huyết Hồn trảo ra một cái. Nàng cố gắng thi triển cử động này để rút cây Huyết Hồn trảo ra. Ngờ đâu chân nàng đạp mạnh quá, hai tay gã che mặt bị run lên. Hai mảnh bàn đá đang khép chặt vào nhau để giữ Huyết Hồn trảo bỗng nhiên há ra.
Triển Phi Ngọc dùng sức mạnh quá, cây Huyết Hồn trảo bật ra thì đồng thời người nàng cũng hất tung lên, rồi ở trên không lộn nhào đi mấy vòng, rớt xuống hai trượng ra ngoài căn nhà.
Triển Phi Ngọc hạ mình xuống đất. Tuy nàng vẫn cầm trong tay cây Huyết Hồn trảo mà không dám nhảy vào trong nhà nữa.
Bỗng thấy gã che mặt nhảy vọt theo ra. Triển Phi Ngọc sợ hãi lùi lại mấy bước, thủ thế chờ đợi, nàng vần gờm gờm gã che mặt động thủ bất thình lình.